Đêm hôm qua Thời Khanh dường như đã thức trắng đêm nhìn chiếc điện thoại của mình rung lên kịch liệt.
Tài khoản weibo của anh từ mấy trăm hiện tại đã lên mấy chục ngàn người theo dõi chỉ vì một bài vẽ.
"Con m* nó. Thời Khanh, người anh em. Cậu có tiền đồ vậy. Được đại thần Hoa Xán để mắt tới"
Mặc Đình- một trong ba thành viên cùng nhóm của Thời Khanh tiến tới khoác vai anh nhìn vào điện thoại.
"Chà? Vui mừng đến mất ngủ sao?"
Khi nhìn vào mặt Thời Khanh, Mặc Đình liền bật cười ha hả khi thấy hai quầng thâm mắt đen xì của anh.
Thời Khanh buồn chán quăng luôn chiếc điện thoại của mình đi rồi đi tới ngã người ra nằm lên sofa.
"Chuần bị đi. Ngày mai cùng tham gia buổi trình diễn của công ty"
Dung Mộc- thành viên thứ hai trong nhóm nhanh chân bước vào nhắc
Sau đó anh đưa mắt qua nhìn Thời Khanh đang nhắm mắt tịnh dưỡng trên sofa dài bên cạnh.
"Đại thần Thời Khanh được Hoa Xán đích thân động bút. Dáng vẻ của cậu bây giờ là sao đây?"
"Im lặng đi. Lải nhải quài không thấy mỏi miệng à?"
Thời Khanh lười biếng đáp một câu khiến Mặc Đình và Dung Mộc tức giận muốn xông lên đánh người.
Làm việc với nhau đã lâu nhưng vẫn chưa ai thật sự quen với cái tánh thiếu đòn này của anh.
Không để ý đến Thời Khanh nữa, Mặc Đình và Dung Mộc bắt đầu lựa chọn nhạc cụ của mình tự tập luyện trước.
Một lúc sau Cao Thần từ bên ngoài tiến vào.
"Chắc các cậu đã nghe tới buổi trình diễn sắp tới của công ty chúng ta rồi chứ?"
Cao Thần nhìn nhìn Thời Khanh rồi ngồi xuống sofa cất giọng hỏi.
"Đã biết"
Mặc Đình và Dung Mộc đồng thanh trả lời.
"Cố gắng tập luyện. Đây là cơ hội tốt cho các cậu phát huy, sau này sẽ có tiền đồ hơn"
Khi Cao Thần đang nói thì Thời Khanh đang nằm bỗng nhiên bật dậy.
"Đi tập luyện"
Thời Khanh đưa mắt sang nhìn Mặc Đình và Dung Mộc một cái rồi lấy áo khoác mặt vào người, nhanh chân đi đến phòng riêng dành để thử giọng và luyện tập.
Hai thanh niên sau lưng cũng tò tò theo sau anh.
Tối hôm đó, Ngôn Án cùng Nguỵ An Nhiên đến một quán bar ở đường Loan Truỵ
"Nghe nói ở đây có nhiều trai đẹp lắm. Tao dẫn mày đi ngắm trai. Có cơ hội thì đem luôn về nhà"
Nguỵ An Nhiên nháy mắt với Ngôn Án một cái rồi kéo cô vào trong.
Tuy là quán bar nhưng mọi thứ bên trong rất đâu ra đấy, không có gái gú đần độn cũng như những thành phần không tốt.
Ngôn Án nhìn xung quanh rồi đánh giá một lượt, ông chủ quán bar chắc quản lý quán vô cùng nghiêm ngặt.
"Nào, đến đây, phục vụ đẹp trai, chị gọi món"
Nguỵ An Nhiên giơ tay ngoắc một nam phục vụ trẻ tuổi đến.
Ngôn Án và Nguỵ An Nhiên gọi hai ly cocktail thưởng thức.
Cả hai vừa nhấm nháp ly cocktail trong tay mình vừa đánh mắt xung quanh quan sát sự náo nhiệt.
"Án Án. Cái này tuy tao không say nhưng mà sao tao lại nhìn ra tên ch* má Thời Khanh ở kia kia vậy?"
Nguỵ An Nhiên híp híp mắt nhìn về phía quầy rượu cách bàn cả hai không xa
Ngôn Án cũng đưa mắt về phía đó, bỗng nhiên đối phương quay đầu lại vô tình nhìn về phía cô.
Trong thoáng chốc đó, tay Ngôn Án khẽ run nên vô tình làm để nước trong ly lên người mình.
"Đổ rồi. Nào lau một chút"
Nguỵ An Nhiên thấy nước đã đổ lên người Ngôn Án thì nhanh chóng lấy giấy trong túi sách cho cô lau.
Ngôn Án cúi đầu lau sạch nước trên người mình rồi nhìn Nguỵ An Nhiên bảo cô ngồi đợi một lát, mình đến nhà vệ sinh.
Lúc vào nhà vệ sinh, Ngôn Án cởi bỏ áo khoác ngoài ra chỉ chừa lại áo bên trong. Hôm nay cô mặc áo hai dây màu đen trông vô cùng gợi cảm, phối với quần jean ngắn lại càng thêm quyến rũ.
Ngôn Án cúi đầu nhìn chiếc áo khoác dính đầy rượu của mình thì cau mày sau đó liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Vừa rời khỏi nhà vệ sinh, một bóng lưng quen thuộc đập vào mắt cô.
Nghe tiếng bước chân phía sau, thanh niên phía trước liền quay đầu lại nhìn Ngôn Án.
"Khanh...Thời Khanh?"
Ngôn Án nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương thì cất giọng hỏi theo thói quen.
Thời Khanh nhìn Ngôn Án một lượt từ trên xuống rồi dừng mắt lại ngay khe ngực sâu ngoáy trắng nõn của cô.
Anh hít sau một hơi rồi cởi áo khoác của mình ra quăng qua cho cô.
Chiếc áo khoác dài và rộng thùng thình nhanh chóng chùm lên đầu Ngôn Án. Cô đưa tay lấy áo xuống rồi hiểu ý mặc luôn áo khoác của anh vào.
"Cao Thần đến đón Nguỵ An Nhiên rồi"
Thời Khanh rút một điếu thuốc ra lại bắt đầu hút thuốc.
"Ồ? Vậy anh đến đây là để đưa em về sao?"
Ngôn Án ranh ma cười cười nhìn Thời Khanh. Cố ý trêu đùa anh một chút.
Thời Khanh rít một hơi thuốc rồi phả ra, làn khói trắng lượn lờ trước mặt che khuất đi ánh mắt phức tạp của anh.
Ngôn Án thấy Thời Khanh không trả lời thì khẽ cười một tiếng rồi nhấc chân định rời đi.
"Vậy em đi trước nhé. Áo khoác giặc xong sẽ trả anh"
Ngôn Án cất giọng tạm biệt rồi nghiêng người tránh