Tiểu Khả Ái, Anh Đầu Hàng

Chương 67: Chúng ta buông tha cho nhau



Sau khi dùng bữa sáng xong, Thời Khanh và Ngôn Án liền cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà.

Ngôn Án chọn tới chọn lui cuối cùng đem đồ mình cất gọn gàng vào một cái vali nhỏ.

Thời Khanh cũng chẳng khác cô là bao.

"Khanh Khanh, anh đã chọn nhà xong rồi sao?"

Ngôn Án nhìn sang Thời Khanh đang chăm chú chọn đồ rồi hỏi một câu.

"Một lát sẽ đưa em đi chọn"

Thời Khanh nghe vậy thì đáp một câu.

Toàn bộ quyền quyết định anh đều nghe theo ý cô.

Ngôn Án nghe vậy thì mỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Thời Khanh xếp đồ vào vali xong rồi tiến đến tiện tay đặt luôn chiếc vali của cô xuống nền nhà.

"Em lấy ít đồ vậy sao?"

Thời Khanh cầm vali thôi cũng uớc lượng được số lượng đồ trong vali của cô.

"Dạ, không cần nhiều đến vậy"

Ngôn Án ngoan ngoãn gật đầu đáp.

"Có thời gian sẽ đưa em đi mua sắm"

Thời Khanh phủi phủi tay rồi nâng mắt lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

"Đi thôi, đi xem nhà mới của chúng ta"

Thời Khanh nhướng mài, đi đến kéo tay Ngôn Án rời khỏi nhà.

Ngôn Án nghe thấy hai từ "chúng ta" thì ánh mắt loé lên. Đúng vậy, nhà mới của riêng họ.

...

"A Thần, chúng ta chia tay đi"

Nguỵ An Nhiên nhìn Cao Thần đang đứng trước mặt mình.

"Nhiên Nhiên, anh xin lỗi"

Cao Thần khốn khổ muốn nắm lấy tay Nguỵ An Nhiên.

Nguỵ An Nhiên né tránh, cô lùi về sau vài bước mắt vẫn đang nhìn anh.

"Nhiên Nhiên đừng như vậy"

Cao Thần nhỏ giọng cầu xin.

Nguỵ An Nhiên vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm mà nhìn Cao Thần, tuy vậy trong lòng cô như có hàng nghìn mũi tên đâm xuyên qua tim, đau đến nhức nhói.

"Cao Thần, em đã chờ anh rất lâu rồi. Em chờ anh tự mình giải thích mọi chuyện với em nhưng dường như anh không có ý định đó."

"Nhiên Nhiên, anh hối hận rồi, thực xin lỗi em. Cầu xin em đừng như vậy. Đừng rời bỏ anh"

Cao Thần nhanh chóng túm lấy tay Nguỵ An Nhiên kéo cô ôm vào lòng.

Nguỵ An Nhiên không kháng cự nhưng cô không còn phối hợp với anh như trước nữa. Khi trước, hễ Cao Thần ôm cô, Nguỵ An Nhiên liền vòng tay ôm lấy eo anh nhưng hiện tại, hai tay cô buông thẳng xuống.

"Em vẫn luôn tự nhủ rằng, chỉ cần anh nói với em một câu. Em chắc chắn sẽ gật đầu vui vẻ cho qua, nhưng mà anh nhìn xem..."

Nguỵ An Nhiên cười khổ một tiếng.

Cao Thần gục đầu lên vai Nguỵ An Nhiên mà hối hận về những chuyện đã làm.

"Anh xin lỗi, em tha thứ cho anh, một lần thôi có được không?"

Cao Thần nhỏ giọng cầu xin.

Nguỵ An Nhiên lúc này mới kháng cự, cô dùng hai tay đẩy cơ thể anh ra.

"Cao Thần, chúng ta buông tha cho nhau đi."

Nguỵ An Nhiên nói xong liền quay người rời đi, bỏ lại Cao Thần sau lưng đang kiềm nén cảm xúc đến đỏ cả mắt.

Thấy Nguỵ An Nhiên rời đi, Cao Thần nhanh chóng đuổi theo, vừa ra đến nơi, cửa thang máy liền đóng lại.

Cao Thần chỉ có thể nhìn thấy hai mắt Nguỵ An Nhiên đỏ ửng trong vài giây trước khi cánh cửa thang máy đóng lại.

Giây phút đó, tim Cao Thần khựng lại một nhịp, anh đã khiến người con gái mình yêu nhất trên đời phải thất vọng như vậy.

Rốt cuộc Cao Thần mày đang làm cái quái gì chứ?

Không chần chừ nhiều, Cao Thần liền chạy thật nhanh xuống bằng thang bộ. Vừa ra khỏi Nguỵ An Nhiên bên kia cũng đã lái xe rời khỏi chung cư.

Cao Thần lúc này không khống chế được nữa liền ngẩng đầu lên trời hét lớn một tiếng.

Nguỵ An Nhiên bên kia lái xe đi trong vô thức, hiện tại tâm trạng rối loạn, cô không biết mình nên đi đâu.

Năm đó, gia thế Cao Thần không tốt, học lực cũng chẳng khá hơn là bao. Nguỵ An Nhiên mặc kệ sự phản đối của gia đình mà ở cạnh anh.

Sau đó một thời gian liền phát sinh ra chuyện cô đi du học. Ở nơi đất khách xa xôi, Nguỵ An Nhiên nhiều lần muốn buông bỏ nhưng cô luyến tiếc khoảng thời gian trước đó họ đã cố gắng nên đã cùng anh tiếp tục mối quan hệ này.

Mấy năm yêu xa, Nguỵ An Nhiên thật sự đã cố gắng rất nhiều, Cao Thần ở lại Hải Thiên cũng dùng hết tất cả tài năng của mình thành lập công ty riêng.

Hiện tại, họ đã có tất cả, đạt được những điều mong muốn ban đầu nhưng cuối cùng lại chẳng thế có được nhau.

Càng nghĩ, Nguỵ An Nhiên lại càng khóc lớn hơn, cô tìm đến một đoạn đường vắng mà phát tiết.

...

"Khanh Khanh"

Ngôn Án nhìn ngôi nhà trước mặt mình, bao nhiêu ký ức liền tràn về.

Thời Khanh đã mua lại căn nhà của ba mẹ cô, ở gần trường Tam Thất.

"Vật về chủ cũ"

Thời Khanh đút một tay vào túi quần, tay còn lại nắm tay cô.

Ngôn Án xúc động muốn bật khóc, cô kéo tay anh mở cửa vào trong nhà.

Cảnh tượng, đồ đạc quen thuộc đập vào mắt cô, Ngôn Án theo thói quen đi nhìn từng chổ.

Đồ đạc vẫn i hệt năm đó, dường như căn nhà này chưa từng có ai vào ở vậy.

"Khanh Khanh, anh mua lại căn nhà này khi nào?"

Ngôn Án đưa mắt qua nhìn Thời Khanh, tò mò hỏi một câu.

"Đã lâu"

Thời Khanh đảo mắt một vòng xung quanh nhà rồi đáp.

Anh đã mua lại căn nhà này khi hay tin nó được bán đi. Từ lúc đó anh đã có ý định sẽ cùng Ngôn Án sống hết quãng đời còn lại tại nơi này.

Ngôn Án gật đầu rồi đi lên lầu tìm kiếm phòng mình.

Thời Khanh vẫn đi theo phía sau.

"Khanh Khanh anh nhìn xem."

Ngôn Án lục lục ngăn tủ bàn rồi tìm ra được một sấp giấy. Cô vẫy vẫy tay gọi Thời Khanh lại.

Thời Khanh nhấc chân đi đến chổ cô, cúi đầu nhìn xuống.

"Đoán xem, đây là ai nào?"

Ngôn Án cầm một tờ giấy, bên trong là nét vẽ bóng lưng của một thiếu niên.

"Là anh sao?"

Thời Khanh nghiêng đầu đoán.

"Chính xác, đây là lần đầu tiên em gặp được anh đấy"

"Ừm, chính là lúc xem thông báo kết quả thi học kì một của năm lớp 11 nha"

Sợ anh không nhớ, Ngôn Án liền bổ sung một chút.

"Ngôn tiểu thư đây là yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên sao?"

Thời Khanh nghe vậy thì nhướng cao mày, nhếch môi trêu đùa Ngôn Án.