Ngôn Án nghe vậy thì đưa mắt sang nhìn Nguỵ An Nhiên.
"Sure?"
Sợ rằng lúc nãy mình nghe nhầm nên cô hỏi lại lần nữa.
"Ừm"
Nguỵ An Nhiên gật đầu đáp.
Ngôn Án mím môi nhìn Nguỵ An Nhiên, hiện tại cô chỉ biết im lặng. Một khi Nguỵ An Nhiên đưa ra quyết định thì chỉ có chính bản thân cô mới thay đổi được, người khác không thể nào xen vào.
"Nào, đến, tao nấu mì cho mày ăn"
Bỗng nhiên Ngôn Án bật ngồi dậy, cô tiến đến kéo tay Nguỵ An Nhiên rời khỏi phòng ngủ.
...
Thời Khanh bên kia lái xe một vòng thành phố, cuối cùng anh lựa chọn đến quán bar của mình.
"Ông chủ"
Nhân viên của quán bar thấy Thời Khanh đến thì cúi đầu chào hỏi vài tiếng.
"Có Cao tổng đến ạ"
Người làm trong quán bar đã quá quen thuộc với Cao Thần, nên thấy Thời Khanh đến liền báo một tiếng với anh.
"Được rồi, đi làm việc đi"
Thời Khanh phất phất tay ý bảo mình đã biết rồi đút tay vào túi quần rời đi.
Anh một mạch đi thẳng đến phòng bao mà Cao Thần thường ngồi.
Bình thường khi đến, tiếng nhạc và tiếng cười nói sẽ lấn át, làm không khí rất nhộn nhịp. Hôm nay chỉ có Cao Thần ngồi một mình hút thuốc, uống rượu.
Thời Khanh đóng cửa rồi đi đến chổ ngồi đối diện Cao Thần ngồi xuống, thuận tiện vắt chéo chân quan sát anh.
"Đến rồi sao?"
Cao Thần uống một ngụm lớn, cạn cả một ly rượu, anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn rồi nâng mắt lên nhìn Thời Khanh.
Thời Khanh nhướng mày, ý bảo Cao Thần nói rõ ràng mọi chuyện.
"Bọn tôi chia tay rồi"
Cao Thần cười khẩy trả lời. Tiếp tục rót rượu đầy ly.
Thời Khanh nhịp nhịp chân, vẻ mặt có chút hứng thú muốn nghe tiếp.
"Cô ấy phát hiện tin nhắn tôi qua lại với những cô gái khác trong lúc yêu đương với cô ấy"
Cao Thần mắt không tiêu cự nhìn về một hướng thấp giọng giải thích.
Thời Khanh vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm, không đưa ra ý kiến.
"Khanh ca, tôi hối hận rồi. Hối hận vì không sớm nói cho cô ấy biết"
Cao Thần ngửa đầu uống cạn số rượu còn lại trong ly rồi nhỏ giọng tự trách.
"Muộn rồi"
Thời Khanh thản nhiên phun ra hai chữ đánh thẳng vào mặt Cao Thần.
"Nếu tôi là Nguỵ An Nhiên, tôi đã đá cậu từ lâu"
Không đợi Cao Thần đáp lời, Thời Khanh lại giáng thêm một bạt tai nữa vào mặt Cao Thần.
"Khanh ca, anh đến để an ủi tôi hay là đến đấm vào mặt tôi hả?"
Cao Thần tức đến bật cười nhìn sang Thời Khanh. Tay anh bắt đầu châm thuốc để hút.
Nhìn thấy Thời Khanh có chút nhạt nhẽo, Cao Thần liền quăng gói thuốc lá qua cho anh.
"Lăn, lão tử cai thuốc"
Thời Khanh không nhận lấy gói thuốc mà Cao Thần ném qua, gói thuốc không có người giữ lại liền rơi xuống nền đất.
"Vì Ngôn Án sao?"
Cao Thần có chút bất ngờ khi nghe tin Thời Khanh cai thuốc, điều làm anh nghĩ đến khi Thời Khanh cai thuốc chính là Ngôn Án.
Thời Khanh im lặng, cũng là ngầm xác nhận.
"Nhớ năm đó, cô ta bỏ cậu đi như vậy...thế mà bây giờ vẫn quay về chốn cũ"
Cao Thần uống say, lời nói bắt đầu hàm hồ.
"Câm miệng, đừng lôi chuyện cũ ra. Cậu mau giải quyết chuyện của bản thân mình đi"
Thời Khanh đá một cái vào chân Cao Thần tỏ vẻ bất mãn.
"Kết thúc rồi, còn gì để giải quyết chứ?"
Cao Thần thu chân mình lại, anh ngã người tựa vào ghế nhìn lên trần nhà.
"Không có tiền đồ"
Thời Khanh đứng dậy, phủi phủi tay áo sau đó bỏ lại một câu rồi rời đi.
*Moá mới chia tay mà gặp Thời Khanh chắc hồi đó t tạo nghiệp dữ lắm. Nói câu nào toàn sốc dame câu đó*
Khi Thời Khanh lái xe trở về, Nguỵ An Nhiên đã rời đi. Ngôn Án đang ở trong phòng vẽ tranh.
Thời Khanh trở về, treo áo khoác lên giá để đồ rồi rón rén bước vào phòng.
Ngôn Án đang ngồi trên bàn vẽ nhưng tâm trí lại đang lơ lững giữa không trung.
Thời Khanh tiến đến ôm lấy Ngôn Án từ phía sau.
"Bé con, anh về rồi"
Anh cúi đầu, nói vào tai Ngôn Án một câu.
Ngôn Án bị cái ôm và giọng nói ấm áp của Thời Khanh làm cho tỉnh táo lại.
"Anh đã đi gặp Cao Thần rồi sao?"
Ngôn Án dường như đã đoán được lần ra ngoài lúc nãy của anh.
"Ừm, nó không có tiền đồ, mặc kệ đi"
Thời Khanh chẳng để tâm mấy đến chuyện của hai người bọn họ. Thứ anh cần bây giờ chính là dỗ béo Tiểu Xán Xán.
"Khanh Khanh, anh có biết không? Lúc nãy Nhiên Nhiên nói cậu ấy sẽ ra nước ngoài"
Ngôn Án mím môi nói.
"Ừm, cũng tốt"
Thời Khanh đáp qua loa lấy lệ, mắt anh đang nhìn vào tờ lịch đặt trên bàn.
"Thời Khanh, anh có để tâm đến lời em nói không?"
Thấy Thời Khanh chẳng mấy để tâm đến lời nói của mình, Ngôn Án có chút tức giận gọi cả tên lẫn họ của anh.
"Anh đang nghe đây"
Thời Khanh nhanh chóng đáp lại bằng giọng nói vô cùng ôn nhu.
"Anh sao lại đáng ghét như vậy?"
Ngôn Án đấm nhẹ một cái vào lồng ngực rắn chắn của Thời Khanh mắng một câu.
"Em sắp tới ngày rồi"
Thời Khanh sợ Ngôn Án còn chưa đủ tức giận nên liền bonus thêm một câu.
Từ nãy đến giờ tâm trí anh đang đặt vào tờ lịch trên bàn, đếm ngày "dì cả" của Ngôn Án sắp đến.