Thăm Nguỵ An Nhiên xong, cả hai cùng trở về nhà của mình.
"Khanh Khanh, em muốn cắt tóc ngắn một chút"
Ngôn Án đứng ngắm mình trước gương sau đó nhìn mái tóc dài của mình rồi thỏ thẻ.
"Muốn cắt tóc sao?"
Thời Khanh tiến tới đứng sau lưng Ngôn Án, đưa tay vuốt tóc cô.
"Ừm"
Ngôn Án gật đầu đáp.
"Vậy thì đi thôi"
Thời Khanh đưa tay lên xem đồng hồ, thấy vẫn còn khá sớm nên liền chiều theo ý cô.
Ngôn Án ngoan ngoãn đứng dậy cùng anh rời khỏi nhà.
Thời Khanh lái xe chở Ngôn Án đến một salon nổi tiếng dành cho nghệ sĩ.
Sau một hồi thảo luận, Ngôn Án quyết định cắt tóc đến ngang vai và cắt luôn mái ngố.
Thời Khanh ngồi ở ngoài xử lý công việc trên điện thoại, Ngôn Án thì được các chuyên gia ở trong tạo mẫu tóc.
Một tiếng sau, tất cả đều hoàn thành, Ngôn Án rón rén bước ra, Thời Khanh nâng mắt lên nhìn cô rồi sững lại thật lâu.
Ngôn Án hiện tại đổi tóc xong lại giống như quay về khoảng thời gian cấp ba. Nhìn cô, Thời Khanh chợt nhớ lại những ngày cô gái nhỏ như cái đuôi theo sau mình.
Thời Khanh ngoắc tay bảo Ngôn Án đến gần mình hơn.
Cô gái nhỏ cũng nhanh chân bước tới.
"Thấy quen không?"
Ngôn Án vuốt vuốt tóc hỏi.
"Rất quen thuộc"
Thời Khanh gật đầu trả lời.
Ngôn Án mỉm cười nhìn anh.
...
Thoáng cái đã cuối tuần, sáng mai là ngày Thời Khanh xuất phát lên đường đi thực tập.
Cả tuần này Thời Khanh đều dành thời gian cho Ngôn Án, anh không đến công ty nữa bước.
Cao Thần cũng hiểu chuyện này nên không có ý kiến.
Tối hôm đó, cả đám tụ họp lại làm một buổi tiệc nhỏ để tiễn Thời Khanh.
Buổi tiệc được tổ chức tại nhà cũ, là nhà của ba mẹ Thời.
"Nào, uống một ly, chúc Thời ca của chúng ta lên đường thuận lợi"
Cao Thần nâng ly kêu gọi mọi người.
Tất cả mọi người có mặt trên bàn đều nâng ly chúc mừng. Gồm có Mặc Đình, Dung Mộc, Phong Tịch, Nguỵ An Nhiên và Thời Khanh.
Tất cả đều được uống rượu chỉ riêng mẹ bầu Nguỵ An Nhiên là uống nước cam thay rượu. Cô nàng có chút hừng hực nhưng vẫn cam chịu.
"Cảm ơn"
Thời Khanh lắc lư ly rượu trong tay rồi mỉm cười đáp.
"Mọi người uống ít thôi, một lát còn lái xe ra về nữa"
Ngôn Án từ trong bếp bưng đĩa trái cây ra thấy cả đám uống đến vui vẻ nên liền cất lời nhắc nhở.
"Nhất là Cao Thần, cậu đừng uống nữa, một lát còn chở vợ con cậu về"
Ngôn Án đưa mắt sang nhìn Cao Thần vẫn đang còn cầm ly rượu trong tay nhắc nhở.
"Được được"
Cao Thần cười cười đặt ly rượu xuống.
"Ừm, Ngôn Án sau này mọi người đến chơi cùng cô ấy nhiều chút nhé"
Cao Thần quay sang nhìn Thời Khanh rồi nói thay lời anh muốn nói.
"Đương nhiên rồi"
Phong Tịch nhanh miệng trả lời.
"Wow, Tiểu Án Án, cậu mới cắt tóc? Như học sinh cấp ba vậy"
Phong Tịch nhìn tới nhìn lui mái tóc của Ngôn Án, càng nhìn càng thấy cuốn.
"Quay về làm chị đại Ngôn Án rồi sao?"
Nguỵ An Nhiên cũng không nhịn được mà đưa ra lời bình luận của mình.
"Chị đại Ngôn Án? An Nhiên tên này là sao?"
Phong Tịch thắc mắc nhìn sang Nguỵ An Nhiên.
"Là như này..."
Nguỵ An Nhiên không ngần ngại mà kể lại chuyện xưa.
Ngôn Án và Thời Khanh lúc này để mọi người chơi ở phía dưới, cả hai cùng lên tầng thượng hóng gió.
Ngôn Án tựa vào lồng ngực của Thời Khanh, hai tay vòng qua eo ôm lấy anh.
Thời Khanh ôm eo cô, cằm tựa lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
"Đừng khóc đó nhé"
Thời Khanh cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Ngôn Án rồi cất giọng an ủi nhưng đậm mùi trêu chọc.
"Khóc con khỉ"
Ngôn Án mạnh miệng đáp.
"Được rồi, chị đại Án Án của chúng ta không bao giờ khóc"
Thời Khanh bất giác bị chọc cười vì sự ngoan cố của
Ngôn Án.
"Khanh Khanh, qua đó phải ăn uống đầy đủ nhé, làm việc cũng đừng quá sức, mệt thì phải nghỉ ngơi."
Ngôn Án nhỏ giọng dặn dò.
"Nếu có thời gian thì gọi cho em, không có cũng không sao, công việc quan trọng. Còn nữa..."
Không đợi anh trả lời, cô lại tiếp tục nói.
Chưa nói dứt câu cô đã bị anh cắt lời.
"Anh nhớ rồi, để anh ôm em nhiều thêm một chút nhé"
Thời Khanh ôm chặt lấy Ngôn Án như muốn nhập cô thành một với mình.
Ngôn Án lúc này mới chịu im lặng, cô ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện những vệt sáng.
"Anh à, sao băng kìa, mau ước đi"
Ngôn Án chỉ tay lên trời rồi gọi Thời Khanh.
Cô nhắm mắt lại cầu nguyện.
Thời Khanh đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ rồi nói lên hai chữ trong lòng mình.
"HẠNH PHÚC"
...
Sáng hôm sau, ba mẹ Thời và Ngôn Án đưa Thời Khanh ra sân bay.
Bà An Cẩn luôn bên cạnh Ngôn Án, bà sợ cô gái nhỏ sẽ khóc mất nhưng Ngôn Án vẫn luôn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra khiến bà càng lo hơn.
Ông Thời Sâm thấy nét mặt lo lắng của vợ mình muốn nói vài câu nhưng lại thôi.
"Đi mạnh khoẻ, nhớ chú ý sức khoẻ, đừng làm việc quá sức"
Bà An Cẩn nhìn Thời Khanh rồi dặn dò.
"Con biết rồi, ba mẹ chăm sóc em ấy giúp con nhé"
Thời Khanh nhìn sang Ngôn Án đang mua nước ở phía xa rồi cất giọng nhờ vả.
"Ừm"
Ông Thời Sâm gật đầu đáp.
Tiếng thông báo của tiếp viên vang lên, chuyến bay của Thời Khanh sắp cất cánh.
Ngôn Án nhanh chóng chạy tới, mỉm cười đưa cho anh một chai nước.
Thời Khanh nhận lấy rồi hôn lên trán cô một cái.
"Xán Xán, tạm biệt. Hẹn gặp lại."
Thời Khanh mỉm cười xoa đầu cô rồi kéo hành lí rời đi.
Ngôn Án cười thật tươi vẫy vẫy tay với anh.
Đến khi Thời Khanh đi xa, Ngôn Án quay người lại rời đi.
"Án Án, không được khóc, mày khóc anh ấy sẽ không nỡ đi"
Ngôn Án mím môi nén nước mắt, giọng đã bắt đầu run run.
Đến khi không nhịn được nữa cô liền ngồi xuống ôm đầu gối khóc.
"Hức..."
"Xán Xán..."
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Thời Khanh kéo cô gái nhỏ đứng dậy ôm cô vào lòng.
"Ngoan, không khóc, nhé"
Thời Khanh đưa tay lau nước mắt cho Ngôn Án rồi nhỏ giọng dỗ cô.
Ngôn Án vốn dĩ đã nhịn không được, nay anh lại đứng trước mặt nên liền vỡ oà.
"Hu......"
Thời Khanh vỗ vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi.
Ba mẹ Thời đứng xa đều nhìn thấy cảnh này. Bà An Cẩn gục mặt vào vai ông Thời Sâm khóc theo.
Nhìn Ngôn Án khóc đến đau lòng, lòng bà cũng đau theo.
Ngôn Án khóc xong đã thấy thoải mái hơn, cô quẹt quẹt nước mắt rồi đuổi Thời Khanh đi.
"Anh quay lại làm gì chứ? Trễ máy bay bây giờ, mau đi đi"
Ngôn Án đẩy đẩy tay Thời Khanh hối anh đi.
"Thoải mái hơn rồi chứ?"
Thời Khanh nhìn khoé mắt đỏ ửng của Ngôn Án rồi thấp giọng hỏi.
Ngôn Án mím môi gật đầu, vốn dĩ đã không muốn khóc rồi...
"Anh đi nhé"
Thời Khanh nâng cằm Ngôn Án lên đặt lên môi cô một nụ hôn rồi nói.
Ngôn Án gật gật đầu.
Bóng lưng Thời Khanh ngày càng đi xa, Ngôn Án cũng quay người rời đi, cô lấy gương ra xem thấy mắt mình hơi sưng và đỏ ửng, sợ ba mẹ Thời thấy lại lo nên liền lấy phấn da dặm lại.
Nhưng cô nào biết ba mẹ Thời đã thấy cô ôm Thời Khanh khóc như một đứa trẻ.