Chiều hôm đó Thời Khanh trở về liền báo với Ngôn Án rằng tối nay Cao Thần hẹn họ đến quán bar đường Truỵ Loan.
Tuy đã trở thành người nổi tiếng nhưng Thời Khanh vẫn rất thoải mái, ung dung.
“Xán Xán, xong chưa em?”
Thời Khanh đã chuẩn bị xong, anh đi vào phòng tìm Ngôn Án.
Cô đang ngồi ở bàn trang điểm tô lại chút son.
Thời Khanh tiến lại cúi đầu gục vào vai Ngôn Án.
“Tiên nữ giáng trần sao?”
“Ừm, đúng vậy đó”
Ngôn Án đeo bông tai vào gật gật đầu đáp.
“Xong rồi, đi thôi anh”
Đôi tình nhân trẻ nhanh chóng rời khỏi nhà hướng đến quán bar Truỵ Loan mà đi.
Khi cả hai đến, nhân viên trong quán nhìn thấy Thời Khanh đều vô cùng vui mừng, hớn hở ra đón tiếp.
“Mừng ông chủ trở về”
Ai nấy đểu vui vẻ chào hỏi ông chủ của mình.
Thời Khanh nhếch môi cười vẫy vẫy tay chào rồi nắm tay Ngôn Án đi vào phòng đã đặt sẵn.
Khi vào trong, Cao Thần và Nguỵ An Nhiên đã có mặt trước.
“Án Án”
Nguỵ An Nhiên thấy Ngôn Án tới thì vẫy vẫy tay gọi cô đến.
Ngôn Án nhướng mài rồi bước qua chổ Nguỵ An Nhiên.
Thời Khanh và Cao Thần cùng nhau uống rượu.
Lát sau, Phong Tịch đến, sau cùng là Dung Mộc và Mặc Đình.
“Ồ, đông vui phết nhỉ?”. Ngôn Tình Cổ Đại
Phong Tịch thích thú nhìn xung quanh nói.
Cả đám người một thời gian lâu không gặp, nay được gặp lại có rất nhiều chuyện để nói.
Giữa chừng thì Thời Khanh ra ngoài đi vệ sinh. Khi anh từ nhà vệ sinh bước ra thì chạm mặt Trịnh Vy Vy. Anh chẳng thèm đưa mắt nhìn về phía cô ta mà đi thẳng.
Cô ta đang bị một người đàn ông vây lấy trên mặt hiện rõ sự chán ghét.
Khi Trịnh Vy Vy nhìn thấy Thời Khanh thì hai mắt sáng lên. Thấy Thời Khanh không có ý muốn giúp mình nên cô ta liền ra tay trước.
“Thời Khanh, giúp em với”
Trịnh Vy Vy cố tình nhào về phía Thời Khanh túm lấy tay anh lôi kéo.
Thời Khanh bị làm phiền thì liếc mắt sang nhìn cô ta. Đặc biệt đang nhìn cánh tay mình bị cô ta ôm lấy.
“Cút”
Thời Khanh hất tay Trịnh Vy Vy ra rồi lạnh lùng nói.
“Thời…Thời Khanh, em là Trịnh Vy Vy, cùng công ty với anh…”
Trịnh Vy Vy cứng đờ mặt khi bị Thời Khanh mắng nhưng vẫn nhỏ giọng giới thiệu mình. Dù sao cô cũng có tiếng trong công ty, chắc hẳn anh cũng đã nghe qua tên của cô.
“Tránh đường”
Thời Khanh phủi phủi tay rồi nghiêng người rời đi.
Trịnh Vy Vy nhanh chân đi theo phía sau Thời Khanh nhằm muốn thoát khỏi tên đàn ông phía sau.
Thời Khanh đi về ngang thùng rác, tiện tay cởi luôn áo khoác dính mùi nước hoa nồng nặc của Trịnh Vy Vy lúc nảy, anh quăng luôn chiếc áo vào trong đó.
Lúc Thời Khanh trở về, tất cả đều đã ăn chơi xong, chuẩn bị về nhà.
“Đi lâu vậy anh?”
Ngôn Án nghiêng đầu nhìn Thời Khanh.
“Áo khoác anh đâu?”
Ngôn Án thấy lạ nên hỏi.
“Bẩn, anh vứt thùng rác rồi”
Thời Khanh thản nhiên trả lời.
“Đi thôi, mình về nhà”
Ngôn Án gật gật đầu rồi kéo tay Thời Khanh rời đi.
…
Ngày hôm sau, Thời Khanh chính thức tham gia show tuyển chọn tài năng với vai trò là một huấn luyện viên kiêm ban giám khảo.
Tối đó, Ngôn Án ở nhà vừa đắp mặt nạ, ăn trái cây vừa xem tv, cụ thể là xem chương trình trực tiếp mà Thời Khanh đàn tham gia.
Camera quay đến biểu cảm lạnh nhạt của Thời Khanh khi đang xem màn trình diễn phía trên.
“Không cười nổi một cái sao? Nhìn mặt thiếu đòn như vậy”
Ngôn Án cau mài nhìn biểu cảm của Thời Khanh.
Sau khi kết thúc màn trình diễn trên, MC liền mời Thời Khanh nhận xét.
“Và sau phần trình diễn này. Có lẽ moii người đều muốn nghe lời nhận xét đến từ Thời lão sư của chúng ta nhất. Xin mời Thời Khanh.”
Sau đó mà một tràn pháo tay, hò hét như sấm khi camera lần nữa hướng về phía chàng trai màu tóc bạch kim.
Thời Khanh cầm lấy micro rồi thản nhiên nhận xét.
“Nhìn chung thì đạt nhưng vẫn chưa thuyết phục được tôi. Nhất là center, trạng thái của bạn rất không tốt.”
Thời Khanh quan sát rất tỉ mỉ màn trình diễn nên đưa ra những nhận xét thẳng thắn.
“Tôi rất xin lỗi, tôi chỉ có 3 ngày để tập lại những động tác này nên vẫn chưa tốt lắm.”
Cô gái trên sân khấu bắt đầu rưng rưng nước mắt khóc.
“Đừng khóc, bạn khóc cũng không thể nào thay đổi kết quả. Một khi bạn đảm nhận vị trí center thì phải biết mình có năng lực hơn các thành viên còn lại nhưng bạn xem, hôm nay bạn đã làm ảnh hưởng tới họ.”
Thời Khanh nhận xét không hề có chút kiêng nể, như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô gái đứng trên sân khấu.
“Còn nữa, đề thi đã ra hơn hai tuần nhưng bạn nói chỉ có 3 ngày để tập luyện, như vậy có phải là do bạn không tập trung, để tâm vào phần trình diễn này?”
…
Ngôn Án”…”
Cmn Thời Khanh anh như đang làm giám thị phạt học sinh…nói năng không kiểng nể ai hết như vậy, sau đợt này còn ai mời anh về làm giám khảo nữa…
Tội nghiệp cô gái nhỏ…
“Đấy, Thời lão sư đẹp trai tuyệt trần của các người đấy, vỡ mộng chưa?”