Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 19: Sắc màu trang nhã



Thân thể Lục Xuyên căn bản rất tốt, Sở Sở lại mua thuốc cho anh uống, một đêm đầu tâm trạng nhẹ nhàng vui vẻ ngủ mê mệt, tới ngày thứ hai nhảy nhót tưng bừng sinh hoạt như hổ báo trở lại bình thường.

Trong đợt hai của lần thi thử mỗi tháng, Lục Xuyên thế nhưng không còn nằm ở hạng tám, mà trực tiếp bò lên hạng nhất của lớp cùng hạng nhất toàn trường, nói vậy có nghĩa là lần đầu tiên và duy nhất, anh trực tiếp đem học bá ba năm đứng nhất liên tiếp Tần Chi Nam không chút lưu tình đá xuống một cách vi diệu.

Đối với vấn đề này, Lục Xuyên chỉ đáp lại sáu chữ: Xin lỗi, phát huy thất thường.

Phát huy thất thường, đủ phách lối!

Bởi vì việc này mà các bạn học lại nhớ đến hai ngày trước, cô giáo toán học phê bình Sở Sở ở trên lớp, nói với cô đề toán này rõ ràng đã giảng qua rồi nhưng sao cô vẫn còn phạm sai lầm, thời điểm lúc tan học Tần Chi Nam đã nói đùa với bạn học một câu như thế này:

"Nhìn vào chuyện Kiều Sâm lưu ban hai năm, là có thể dễ dàng đoán ra được trí thông minh của hai anh em họ là cùng một cấp độ."

Mà lời nói này, chết không tử tế được truyền đến tai Lục Xuyên.

Lúc ấy anh cũng không phát tác cái gì, ai có thể nghĩ tới...

Ai có thể nghĩ tới anh vậy mà buồn bực không lên tiếng thế nhưng trực tiếp phá đi hạng nhất của Tần Chi Nam! Mà hơn nữa...điểm tổng hơn kém nhau những bốn mươi điểm, không cần phải nghi ngờ đây chính là một cái tát vang dội lên trên mặt của Tần Chi Nam.

Liên tục đứng nhất ba năm của lớp và của trường, Tần Chi Nam kiêu ngạo thậm chí còn có chút tự phụ, bây giờ bị Lục Xuyên treo lên cây đánh thành cái dạng này, cả người cậu ta đều là một mảng u ám.

Lần thi thử mỗi tháng này, thành tích của Sở Sở vẫn như cũ xếp ở vị trí chính giữa, nhưng mà toán học lại có sự tăng cao, ước chừng phải tăng những ba mươi điểm, thậm chí còn đạt đến điểm tiêu chuẩn, đây nhất định chính là kết quả mà Lục Xuyên đã chuẩn bị cho môn toán học trong phần ghi chép kia, càng cố gắng đi sâu vào phần ôn tập mà Lục Xuyên chuẩn bị, cô càng cảm giác được dụng tâm của Lục Xuyên.

Trong laptop của anh viết các mẫu ví dụ, trên cơ bản đều nằm trong các phần toán mà Sở Sở yếu nhất, những bài làm kia đều là những bài mà Sở Sở đã giải sai. Bên cạnh các đề đó còn có những phần ghi chú nhỏ, nói với cô, đây là phần mà cô dễ phạm sai lầm nhất, khi làm bài cô nhất định phải chú ý cẩn thận.

Sở Sở không biết phần chú ý đó Lục Xuyên rốt cục đã bỏ ra hết bao nhiêu phần tâm tư, mới có thể làm đến mức cẩn thận và hoàn mỹ như vậy, nhưng điều duy nhất mà cô có thể khẳng định chắc chắn là, anh đã phí hết tâm tư tìm hiểu cô.

Tâm tình Sở Sở không hề tệ, nhìn vào bài thi số học của mình nhịn không được cười trộm, lấy điện thoại ra phát một cái Weibo.

16:23

[Mình muốn một cốc trà sữa ban thưởng cho chính mình]

Ánh mắt Lục Xuyên từ trên màn hình di động nâng lên, nhìn qua cái màn hình chiếu khung excel báo điểm của số toán học của Sở Sở: 78.

Tổng điểm: 150.

Như vậy đã muốn thưởng cho mình một cốc trà sữa rồi?

Thật đúng là biết cách thỏa mãn, biết cách hạnh phúc nhỉ!

...

Mà từ khóa thể dục kia, Giang Trì đánh Lục Xuyên một quyền, trong trường học cậu ta dường như muốn nghênh ngang, khắp nơi đi giương oai giễu võ, nói rằng Lục Xuyên đã bại tướng dưới tay cậu ta, chỉ là hư danh mà thôi.

Nếu cậu ta không nhảy trên đánh dưới như thế, Lục Xuyên kỳ thật lười cùng cậu ta so đo, thế nhưng thằng này nhảy thật sự quá cao, quá bành trướng, Lục Xuyên không tìm cậu ta, cậu ta ngược lại chủ động đến tìm Lục Xuyên hẹn gặp.

Lục Xuyên nhún nhún vai, không một chút nào để ý đến việc cùng cậu ta đi vào trong một cái ngõ hẽm nhỏ chật hẹp bên cạnh phố mỹ thực.

Một bà thím mặt không biểu tình đẩy xe đậu hủ ngang qua đầu ngõ, nghe thấy được tiếng reo hò tru tréo gào to: "Đậu hủ chính tông Trường Sa đây!"

Trời chiều dần chìm, bọn người Lục Xuyên và Trình Vũ Trạch ngồi tại một quán bán hàng trong khu phố mỹ thực ăn cơm chiều.

Trình Vũ Trạch đập bàn cười to: "Hahahaha, cái tên họ Giang kia ban nãy bị đe dọa áp bức, mấy cậu không nhìn thấy được cảnh tượng nó vừa quỳ xuống đất vừa cầu xin tha thứ, cái dáng vẻ đó, quả thực không khác gì một con chó!"

"Đã sớm nên chơi nó, tên ngu xuẩn, cho rằng Xuyên ca của chúng ta nhiều năm nay lăn lộn uổng công?"

"Xuyên ca chẳng qua là khinh thường cùng loại người này động tay động chân."

...

Phố mỹ thực cách trường học một cái đường lớn, rộn ràng tấp nập tất cả đều là học sinh của Nhất Trung, trên đường muốn mua cái gì cũng có, mực chiên giòn, đậu hủ, gà rán, sữa chua chiên(?),....

(?) có cái món này luôn á O_O

Nhiều loại hương vị trộn lẫn với nhau.

Ngược lại tràn ra một mãnh khói lửa nhân giân mờ mịt.

Cơm nước xong xuôi, Trình Vũ Trạch cùng mấy người đứng ở đầu đường thương lượng bàn xem ban đêm nên đi nơi nào phòng túng.

Lúc này, Lục Xuyên cầm theo một túi trà sữa nóng hầm hập, từ trong tiệm đi ra, trong cửa hàng trà sữa đa số đều là nữ sinh, thân hình anh lớn lên cao to đẹp trai rất bắt mắt.

Ánh mắt các bạn nữ sinh cũng nhìn theo thân ảnh của anh ra cửa, hưng phấn ghé đầu vào nhau nghị luận không thôi.

Lục Xuyên vô luận là đi đến bất cứ nơi nào, đều sẽ hấp dẫn ánh nhìn chăm chú.

Tống Cảnh hướng về phía Lục Xuyên giơ tay lên, nói: "Uống trà sữa cái gì, ban đêm đi uống bia đi."

Trình Vũ Trạch ngồi lên xe gắn máy, cười nói: "Cậu có bao giờ nhìn thấy cậu ấy uống trà sữa chưa?"

Tống Cảnh giật mình: "Mua cho Sở Sở ư? Bạn tốt à nha."

"Xuyên ca là người đàn ông ấm áp mà!"

Lục Xuyên kín đáo cười làm bộ đạp cho cậu một cái: "Cút đi."

Anh không thèm để ý hai tên này nói cười trêu chọc, quay người lấy điện thoại ra muốn gọi cho Sở Sở, lường trước được việc hẳn là cô mới ăn cơm xong, hoặc là còn đang dùng bữa.

Vừa đúng lúc này, lại nghe thấy Tống Cảnh rống lên một tiếng từ trong cuống họng: "Đấy không phải là Kiều thiếu gia sao?"

Lục Xuyên ngẩng đầu, quả nhiên đối diện đường cái chính là Kiều Sâm và mấy cái tên lưu manh không đứng đắn, xô xô đẩy đẩy không biết đang làm cái gì, nhưng nhìn đến biểu cảm và động tác, thì xem ra là đang phát sinh mâu thuẫn.

Bên đối phương có bảy tám người, nhìn vào cách ăn mặc chắc chắn không phải hạng người đứng đắn gì, nhuộm tóc, xăm hình cái nào cũng có.

Khí thế bọn chúng hung hăng vây Kiều Sâm vào giữa.

"Có cần giúp một tay hay không?"Tống Cảnh hỏi.

Trình Vũ Trạch lớn tiếng ồn ào: "Giúp cái rắm! Trước kia Kiều Sâm khi dễ chị dâu nhỏ cậu quên rồi sao? Bây giờ nên có người thu thập cậu ta."

Hai người đồng thời nhìn về phía Lục Xuyên, Lục Xuyên không có biểu cảm gì, cầm lấy túi trà sữa nhỏ của anh tựa vào trên xe gắn máy, một mặt chính là "sống chết kệ chúng bây."

Lục Xuyên bất động thanh sắc, đương nhiên mấy người Trình Vũ Trạch cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, đứng nhìn kịch vui.

...

"Kiều Sâm, con mẹ nó mày kém quá đi? Bọn tao đi theo gọi mày một tiếng Sâm ca là gọi không ư? Mày muốn cắt đứt với bọn tao, liền cắt được à!"

Kiều Sâm mắng: "Mẹ bọn mày tính là cái thứ gì?"

"Vâng, bọn tao không phải là cái thứ gì, cho nên mới dựa vào mày Kiều đại gia mang bọn tao theo đấy. Tâm tình mày tốt thì cùng bọn tao xưng huynh gọi đệ, tâm tình mày không tốt thì đem bọn tao một cước đá văng, mày làm đại ca như thế đấy à."

Mấy tên côn đồ xô đẩy Kiều Sâm, Kiều Sâm dùng sức tránh ra khỏi bọn chúng, hung hăng mắng: "Bọn mày coi tao là đại ca, phi! Đừng tưởng tao không biết, bọn mày xem tao là kẻ tung tiền phí của! Lần nào đi ra ngoài chơi, không phải đều là dùng tiền của ông đây sao? Rượu tây mà bọn mày uống, gái bọn mày chơi, còn không phải là ông đây chu cấp? Ông đây bây giờ không muốn chơi nữa đấy có được không?"

"Kiều Sâm, cuối cùng mày có biết hay không?" Tóc vàng đi tới trước mặt Kiều Sâm, kéo kéo chỉ chỉ đầu cậu: "Bọn tao gọi mày một tiếng anh, trước sau đều cấp cho mày mặt mũi, mày không muốn nhìn mặt ai bọn này giúp mày xử lý nó! Bọn tao bán mạng cho mày, vì cái gì lẽ nào mày không biết? Con mẹ nó mày đừng coi là, vì dáng vẻ mày đẹp trai đấy chứ?"

Mấy tên côn đồ chung quanh nở cụ cười.

Ở phía đường cái đối diện Lục Xuyên hừ lạnh một tiếng.

Không chỉ bị xem là một tên coi tiền như rác, còn bị coi thành một thằng đần, cái tên này, thật đúng là không khiến cho người ta bớt lo lại mà.

"Kiều Sâm, tao nói cho mày biết, đừng tưởng rằng phú nhị đại thì có cái gì hơn người, ở thời đại này, một cái cây trên đường đập xuống cũng có thể đập chết mấy cái phú nhị đại đấy."

"Mấy anh đây, đều là người sống trong nghề, làm bọn này bực, ai cũng đừng nghĩ sẽ có ngày sống yên ổn!"

Kiều Sâm hung tợn nhìn chằm chằm bọn kia: "Cuối cùng muốn thế nào?"

"Như vầy, tình anh em trong nhà nên chúng ta không cần nói lời nào khách khí nữa." Tóc vàng đi đến nhìn Kiều Sâm: "Mày muốn cắt đứt với bọn tao, cũng được, mấy anh em bọn tao ở trên đường đều có mặt mũi tiếng tăm, một người năm vạn tệ..."

Tóc vàng quay đầu ra đếm: "Anh em bọn tao bảy người, ba mươi lăm vạn, mày lấy ra, chúng ta cắt đứt thật tốt."

Ba mươi lăm vạn! Đúng là biết cách đòi hỏi mà.(*)

(*) Raw là "Công phu sư tử ngoạm" nghĩa là đòi hỏi nhiều, chặt chém đẹp.

Cho dù bình thường Kiều Sâm tiêu tiền như nước, nhưng tuyệt đối không có khả năng giao ra nhiều tiền như vậy! Huống hồ chi, cậu càng không muốn đưa, đây chính là lừa gạt dọa dẫm.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ tới."

Kiều Sâm cự tuyệt một tiếng: "Chưa nói tới lão tử không có nhiều tiền như vậy, cho dù có, cũng chẳng có khả năng mà giao cho lũ rác rưởi bọn mày."

Tóc vàng mở tay ra, không cần tới mặt mũi nở nụ cười, âm thanh lỗ mãng bừa bãi: "Đúng rồi, bọn tao là rác rưởi! Đầu năm nay, có trào lưu chia tay với con gái còn cần phí chia tay, mày muốn phủi sạch mối quan hệ với bọn rác rưởi này, không định cho ra chút máu sao?"

"Tao nói cho bọn mày rõ, đòi tiền không có!"Kiều Sâm nói chắc như chém đinh chặt sắt: "Mà có tiền càng không cho bọn mày."

Tóc vàng cười lạnh, lui lại mấy bước, quơ quơ, thừa dịp Kiều Sâm không sẵn sàng, vung tưới một quyền mạnh mẽ, hung hăng nện vào trên mặt Kiều Sâm, trong nháy mắt khóe miệng của cậu đổ máu.

"Lục Xuyên, chúng ta có nên..." Nhìn thấy Kiều Sâm bị đánh, Trình Vũ Trạch quay đầu nhìn về phía Lục Xuyên: "Giúp cậu ta một chút hay không?"

"Không vội." Lục Xuyên yếu ớt cười, chậm rãi mà nói: "Tên nóng nảy này, cần có thêm giáo huấn."

Kiều Sâm bị bọn chúng đánh cho lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, khom người, tay bụm mặt, đâu đến nhe răng trợn mắt.

Lúc này, một thân ảnh sáng đột nhiên nhảy lên phía trước, ngăn ở trước mặt Kiều Sâm.

Kiều Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mắt thế nhưng lại là Sở Sở, âm thanh của cô chất vấn: "Mấy người...tại sao lại đánh người?"

Âm thanh của cô có chút run rẩy, rất sợ hãi.

Tâm Kiều Sâm co rút lại, kéo Sở Sở ra phía sau lưng, hung tợn xông về phía cô mà rống to: "Cô tới làm gì hả?"

Tóc vàng ý vị thâm trường mà đánh giá Sở Sở.

"À, Kiều Sâm, số đào hoa cũng không tệ nhỉ! Bên cạnh một cô em gái nhỏ, so với người kia còn đẹp hơn nữa đấy."

Kiều Sâm vội vàng tiến lên, làm ra bộ dạng muốn đánh Sở Sở: "Tôi bảo cô đi, nghe không hiểu tiếng người có phải không?"

Cả âm thanh của cậu đều nhanh đến vội: "Đừng mẹ nó nghĩ rằng ông đây không dám đánh cô!"

Sở Sở không nhúc nhích, thấp giọng nói: "Kiều...Sâm, chúng ta chạy mau!"

...

"Tôi đánh cô thật đấy!" Kiều Sâm nói xong, ở trên đầu cô gõ một cái, nhưng động tác lại rất nhẹ.

Sở Sở lấy một tay che đầu, một tay khác vẫn cố chấp níu lấy ống tay áo của Kiều Sâm, bộ dạng chính là không chịu buông ra.

Kiều Sâm lại cầm lại tay cô: "Buông ra! Cô buông ra!"

Lúc này, một đôi tay ấm áp mà có lực đặt lên trên bả vai của Sở Sở, kéo cô về phía sau.

Sở Sở quay đầu, thấy được khuôn mặt lạnh nhạt của Lục Xuyên.

Anh không nói gì mà chỉ kéo cô ra phía sau mình, một bóng lưng cao lớn thẳng tắp che chở bao bọc cả người của cô, ánh trời chiều lồng vào trên khuôn mặt anh, khiến làn da cũng thay đổi thành màu mật ong.

"Kiều Sâm, chỉ có từng ấy chuyện rách rưới mà mày cũng lau không sạch sẽ, còn muốn làm đại ca cái rắm."

Ánh mắt Lục Xuyên rất sắc lại rất nhạt, cả người tản ra một luồng nhiệt lạnh lẽo.

Tóc vàng cũng xem như từng trải sự đời, thời khắc vừa nhìn thấy Lục Xuyên, nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đôi mắt anh, trong đầu không hiểu sao có chút rụt rè, theo bản năng ngửi thấy không khí nguy hiểm ngay trước mắt.

"Mày...mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết, ít xen vào chuyện của người khác đi."

"Không phải muốn bái đại ca sao? Tao chính là đại ca." Âm thanh Lục Xuyên bình tĩnh, quay lại chỉ chỉ vào Sở Sở và Kiều Sâm, thản nhiên nói: "Anh em bọn họ đều thuộc quyền bảo vệ của tao."

Nghe vậy Kiều Sâm là người đầu tiên xù lông trước: "Cái gì mà mày bảo vệ, Lục Xuyên mày nói bậy..."

Cậu còn chưa dứt lời liền bị Trình Vũ Trạch kéo qua bịt miệng lại: "Kiều thiếu gia, mày ít nói đi, coi chừng đau đầu lưỡi đấy."

"Mày lăn lộn ở đường nào?" Sức lực của tóc vàng hơi không có khí thế.

Ánh mắt Lục Xuyên rất tùy tiện, âm thanh thì vô cùng lạnh nhạt: "Mày lăn lộn ở đâu, lão tử chính là dẫn đầu ở đó."

"Lục Xuyên, chuyện này với mày không có quan hệ, không cần mày xem vào chuyện của người khác!" Kiều Sâm tránh được Trình Vũ Trạch, đi lên phía trước nói: "Tự tao có thể giải quyết xong."

Lục Xuyên nhìn Sở Sở, hướng Kiều Sâm nói: "Mày cho rằng...tao muốn quản mấy chuyện này của mày?"

Nếu như không phải Sở Sở chú ý đến cậu, Lục Xuyên cũng chẳng thèm để ý đến thể loại ngu xuẩn như thế này.

Tóc vàng bước lên trước nắm lấy cổ áo Kiều Sâm: "Tao cho mày biết, hôm nay mày bất nhân trước, đừng trách mấy anh đây không nể mặt mày."

Tóc vàng nói xong ném cậu ra, mấy tên côn đồ vọt lên phía trước, mắt thấy trận ẩu đả đánh nhau này là không thể nào tránh được.

"Trình Vũ Trạch, Tống Cảnh, mấy cậu xem chừng Sở Sở." Lục Xuyên nói xong, vén tay áo lên trực tiếp xông vào đám người, hai ba quyền đã đánh ngã tên tóc vàng và hai tên xăm mình bên cạnh hắn.

Kiều Sâm cũng không cam chịu bị yếu thế, đi theo Lục Xuyên cùng tiến lên, giúp đỡ đánh đám lưu manh này.

Sở Sở nhìn mấy tên lưu manh lấy trong túi ra con dao, mặt bị dọa đến mức không còn chút máu, run giọng hô hào: "Lục...Lục Xuyên."

Trình Vũ Trạch vội vội vàng vàng kéo Sở Sở: "Ôi chao chị dâu nhỏ cậu cũng đừng có nhúng tay vào mà, nếu như cậu bị thương một chút, đây không phải là khiến Lục Xuyên muốn lấy mạng bọn này hay sao."

Sở Sở gấp đến mức muốn rơi nước mắt.

"Cậu đừng sợ, những tên tiểu lưu manh này Xuyên ca hoàn toàn có thể giải quyết được."

Mấy tên côn đồ lấy dao ra, cánh tay Kiều Sâm liền gặp tai vạ, máu tươi chảy ra từ một lỗ hổng dài mà hẹp, Lục Xuyên tranh thủ kéo cậu ra phía sau, nhấc chân một cước, đem cái dao trong tay tên kia đá văng ra ngoài.

Cuộc ẩu đả kéo dài mấy phút, trên người mấy tên tiểu lưu manh đều ít nhiều có vết thương lớn nhỏ.

Lúc này mấy người cảnh sát chạy tới, mấy tên tiểu lưu manh cảm thấy không ổn đang muốn chạy trốn, Lục Xuyên tiến một bước lên phía trước, nhanh nhẹn xoay người chụp tay một cái, trực tiếp đè tên tóc vàng xuống dưới đất.

"Vừa rồi không phải phách lối lắm sao?" Lục Xuyên hướng trên cái mông tên tóc vàng đạp một cái.

"Cậu cũng không được động! Để tay ra phía sau đầu!" Cảnh sát xông đến Lục Xuyên không chút khách khí mà hô to.

"Chú cảnh sát, cháu là học sinh mà." Lục Xuyên buông tay, cười cười.

"Để tay ra sau gáy!" Anh trai cảnh sát lấy gậy cảnh sát ra chỉ vào người Lục Xuyên: "Đi theo chúng tôi."

Nhưng mà một giây sau, Lục Xuyên vậy mà xoay người chạy đi, mấy người cảnh sát vội vàng đuổi theo: "Đứng lại."

Sở Sở sợ đến ngây người, hướng về phía anh hô thật to: "Lục Xuyên, đừng...đừng chạy mà."

Lục Xuyên chạy đến xe máy phía đối diện, từ bên tay lái lấy xuống một túi trà sữa, sau đó quay lại ngoan ngoãn làm bộ dáng đầu hàng: "Chú cảnh sát, cháu không chạy, đừng kích động như vậy."

Lục Xuyên bị cảnh sát mang đi, thời điểm đi ngang qua bên cạnh Sở Sở, anh ra sức giãy dụa đem lấy trà sữa đặt vào trong tay Sở Sở, mặc dù còn thở phì phò vì mệt, nhưng âm thanh ôn nhu lạ thường: "Con thỏ, đây là thưởng cho cậu nè."

Sở Sở run rẩy cầm lấy, rất muốn khóc, vào lúc này anh còn băn khoăn muốn đưa trà sữa cái gì chứ.

Cô liên tục hỏi: "Cậu không...không bị thương chứ?"

"Tôi làm sao có thể bị thương."

...

Thời điểm khi Lục Xuyên bị cảnh sát còng tay mang đi, vẫn không quên quay lại ném cho cô một ánh mắt trấn an mỉm cười: "Đừng lo lắng, mau quay trở lại trường học đi nào."

Lục Xuyên, Kiều Sâm còn có Trình Vũ Trạch và mấy tên lưu manh đều bị mang đi đồn cảnh sát.

Sở Sở một mình đứng bên đường, trong tay chăm chú sít sao nắm chặt ly trà sữa, trong lòng rối thành một đống, quay trở về trường học, vừa vội lại vừa hoảng, không biết nên cầu xin sự giúp đỡ từ ai, cô lo sợ Lục Xuyên ở cục cảnh sát sẽ phải chịu thiệt thòi, sợ anh sẽ vì chuyện này mà bị nhà trường xử lý.

Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại, túi trà sữa cầm trên tay có chút cứng ngắc.

Cô mơ hồ nhớ kỹ, anh vừa mới nói: "Con thỏ, đây là thưởng cho cậu nè."

Sở Sở bỗng nhiên móc ra điện thoại di động mở Weibo lên, bài gần đây nhất, nói là cô muốn thưởng trà sữa cho chính mình.