Tháng chín, tháng nhập học của những tân sinh viên đại học.
Ánh nắng mùa hè chói chang, mây trắng bồng bềnh nhẹ trôi lơ đãng trên bầu trời, những chú ve núp giữa những chiếc lá của hàng cây bạch dương hai bên tuyến đường chính của đại học T thi nhau râm ran đánh trống reo hò.
Thời gian báo danh nhập học của Đại học T đã qua một tuần, vắng đi những hình ảnh cha mẹ dẫn con mình nhập học, vườn trường cũng không còn rộn ràng nhốn nháo, ký túc xá dường như cũng thanh nhàn, yên tĩnh hơn rất nhiều.
Hơn mười một giờ trưa, phòng 520 ở tầng 5 đột nhiên vang lên một tiếng quỷ khóc sói gào.
Cô gái đang nằm trên giường ngủ trong phòng giơ điện thoại lên rồi thực hiện một cú nhào lộn cá chép xoay người đứng dậy, sau đó nhào về phía một nữ sinh khác cũng đang ở trong phòng.
“Đinh Thiển! Đinh Thiển! D thần của tớ về nước rồi !!!”
Mười ngón tay thon dài đang đặt trên bàn phím màu hồng thoáng dừng lại, người ngồi trước bàn nghiêng mặt qua: “D thần?”
Bàn máy tính được đặt gần cửa sổ, ánh sáng nhạt nhòa len qua những sợi đan của rèm cửa chiếu lên lưng cô gái nhỏ.
Từ ánh sáng phản chiếu có thể nhìn ra gương mặt trái xoan của cô gái, cùng với chân mày lá liễu, mắt hạnh nhân, sống mũi thanh tú tinh xảo và đôi môi anh đào khẽ nhếch, ngũ quan xinh đẹp đến khó ai sánh được.
Dù đã nhìn qua nhan sắc này cả tuần rồi nhưng Tống Dao vẫn còn ngây ngốc trong chốc lát, sau đó lại hưng phấn: “Đúng vậy, Diva – D thần của tớ, học cùng trường tụi mình, lớn hơn chúng ta ba tuổi, nhưng một năm trước đã bảo lưu học tập để đi nước ngoài, nghe nói anh ấy vừa được thương hiệu cao cấp quốc tế WANNA & BEST chọn là người phát ngôn cho chiến dịch quảng cáo thu đông năm nay đó!”
Nói đến đây, Tống Dao hai tay ôm ngực: “D thần của tớ lần này tuyệt đối là nổi tiếng rồi!”
“Cho nên là…” Đinh Thiển cong môi, nói trúng tim đen: “Trước mắt vẫn chưa có tiếng tăm gì?”
Nụ cười của Tống Dao cứng đờ, sau đó chột dạ hắng giọng một cái: “Với giá trị nhan sắc đỉnh của đỉnh dìm hết đám người mẫu trong nước này của D thần, làm sao có thể tiếp tục không có tiếng tăm gì được chứ…”
Đại khái cũng cảm thấy lời nói của mình không được thuyết phục, Tống Dao tìm một quyển sách ở đầu giường, rồi lấy ra một tấm ảnh thời trang, ôm như bảo bối chạy đến trước mặt Đinh Thiển.
“Nhìn đi nhìn đi, có phải là muốn quỳ gối trước sắc đẹp trời ban của D thần rồi không!!!”
Đinh Thiễn rũ mắt, ánh mắt lướt qua tấm hình.
Ảnh chụp được tạo hình theo phong cách trắng đen hiếm thấy, trong tấm ảnh từng làn sương mù lượn lờ xung quanh một người đàn ông mặc bộ đồ Tây đen thuần vừa người, dáng người hoàn mỹ như ẩn như hiện trong làn khói sương mù ấy.
Đường nét ngũ quan đoan chính như không dung tục, áo sơ mi được cài đến nút trên cùng, tỉ mỉ lại cẩn thận.
Thần bí cấm dục, lại hờ hững đến trêu người.
Tay trái anh gập lại trước người, tay phải thon dài đặt trên cổ tay trái sửa sang lại khuy áo, trong khoảnh khắc chụp ảnh người đàn ông tựa như thờ ơ nâng ánh mắt nhìn về phía ống kính, con ngươi đen nhánh thâm thúy như hồ nước sâu trầm mặc không đáy.
Khí chất kiêu ngạo quý phái lộ ra từ trong xương cốt, ánh nắng như phóng túng lan tỏa cả bức ảnh.
Mặc dù lúc đầu không xem trọng lắm, nhưng hiện tại Đinh Thiển không thể không thừa nhận rằng cái người mẫu nam có cái tên Diva này, bất kể là cảm giác ống kính hay năng lực thể hiện đều có thể xứng danh hàng đầu.
Đến bây giờ còn chưa nổi tiếng…
Đinh Thiển bình luận: “Đẹp đến đẳng cấp của Cloisonné (1) , cho dù có là bình hoa thì cũng sẽ có ngày nổi tiếng.”
(1) Cloisonné là một kỹ thuật tráng men, trong đó bản phác thảo mẫu thiết kế được vẽ trực tiếp lên mặt kính bằng bút chì và sau đó các sợi vàng siêu mỏng sẽ được uốn cong cẩn thận, sắp xếp dọc theo những đường phác họa, là lối sử dụng xen kẽ để lộ các mảng cốt thai giữa các mảng men màu khi trang trí món đồ.
(theo ĐH KHXH&NV)
Sự chú ý của cô một lần nữa quay trở về màn hình máy tính, mười ngón tay thon dài lướt như bay trên bàn phím.
Tống Dao đứng một bên thở dài: “Bạn học Đinh Tiểu Thiển, cậu đánh giá giá trị của bản thân thật chính xác mà, gương mặt trắng nõn cùng với tư thái này….
Nếu tớ mà có vốn liếng trời cho này của cậu, thì nhất định tớ sẽ dũng dũng cảm cảm đi tán đổ D thần!”
Tống Dao nói “đánh giá ” là đề chỉ chuyện Đinh Thiển tự giới thiệu bản thân trong buổi họp lớp mới mấy ngày trước.
Khoa máy tính của bọn họ vốn là dương thịnh âm suy, trai nhiều gái lẻ tẻ, lớp của bọn họ cũng chỉ có hai nữ là Đinh Thiển và Tống Dao.
Mà Đinh Thiển dựa vào giá trị nhan sắc siêu cấp của mình, trong ngày khai giảng đầu tiên đã được “hưởng tiếng thơm” toàn khoa, còn làm cho một đàn anh cùng khoa triển khai theo đuổi ngay trong hôm đó.
Trong buổi họp ngày hôm đó, cô là người đầu tiên được yêu cầu đứng lên giới thiệu bản thân.
Đinh Thiển thoải mái bước lên bục giảng, nhếch môi cười, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp ánh lên ý cười khiến mọi người nhìn đến ngẩn ngơ.
“Tôi là Đinh Thiển, 18 tuổi, lý lịch đơn giản, có thể tóm tắt bằng bảy chữ…”
Cô còn chưa nói xong, ở dưới đã có người thừa dịp ồn ào chen vào: “Da trắng dáng dẹp chân dài?”
Cả lớp cười ầm lên, Đinh Thiển lắc đầu, giọng nói sạch sẽ lưu loát: “Sức lớn độc miệng kỹ thuật trạch (2)?”
(2) kỹ thuật trạch: chỉ những người đam mê kỹ thuật, giỏi đào sâu vào các kiến thức và kỹ thuật khác nhau trong khi bỏ qua các tương tác xã hội.
Những người này thường tập trung vào các lĩnh vực kiến thức của riêng họ.
Sinh viên nam phía dưới hiển nhiên là chẳng ai tin tưởng, đều cho rằng hoa khôi giảng đường mới nhậm chức chỉ là thích nói giỡn.
Cho đến xế chiều hôm đó, bên khoa tổ chức một hoạt động, nam nữ kết hợp đẩy tạ.
Có sinh viên nữ đẩy quả tạ 4kg, ném xa 3 mét, vậy mà tạ lại rớt ở gần bên chân.
Đến lượt bạn học Đinh Thiển da trắng dáng đẹp eo nhỏ chân dài ra sân, mặt không đổi sắc, tùy tiện ném một quả tạ xa đến hơn 7 mét rưỡi.
Mọi người xung quanh kể cả tập thể phụ đạo viên đang đứng nhìn cô nàng hoa khôi xinh đẹp, đồng loạt kinh ngạc đên ngây người.
“Vị bạn học này thật lợi hại …” Sinh viên thể dục phụ trách ghi chép thành tích cảm khái.
Mọi người nhất trí thả like.
Chỉ có Tống Dao đáng thương đứng cạnh nghe thấy Đinh Thiển thở dài đầy tiếc nuối: “Trượt tay.”
Tống Dao: “…”
Nếu không trượt thì chẳng lẽ cậu muốn ném lên trời luôn chắc???
Mà một lúc sau, sau khi vinh hạnh được chiêm ngưỡng những thao tác mà cô ấy hoàn toàn không hiểu, thì Tống Dao xác định: “Cái người tự đánh giá bản thân là ‘Kỹ thuật trạch’ này, đúng là danh xứng với thật mà.”
Nhớ lại toàn bộ điệu bộ hung tàn của cô bạn xinh đẹp cùng phòng, Tống Dao lần nữa chuyển tầm mắt về tấm hình trên tay: “Có điều tớ tin tưởng, Diva nhất định không phải là người “tốt mã dẻ cùi” (3) như vậy.
(3) Trong bản convert thì câu là “ trông mặt mà bắt hình dong” được hiểu theo nghĩa là không phải là người bề ngoài tốt nhưng bên trong xấu nhưng nếu để vậy thì nó không thể hiện được nên mình đổi sang câu này.
Mười ngón tay đang lướt trên bàn phím dừng lại thoáng chốc.
“Diva? Thiên hậu?” (4) Đinh Thiển cảm thán, “ Cái tên thật sự manly nha.”
(4) Diva: Trong thuật ngữ âm nhạc thế giới, diva được dùng để nhắc đến những nữ ca sĩ có giọng hát tuyệt vời, sự nghiệp lâu năm, vững bền, tạo nên được một trường phái âm nhạc riêng và có sức ảnh hưởng lớn đến nền nghệ thuật của quốc gia mà người đó đã và đang hoạt động hay rộng hơn là trên toàn thế giới.
Vì nghĩa này nên bạn học Đinh Thiển mới hỏi như vậy.
Tống Dao nâng tầm mắt âm u nhìn cô: “….
Cậu đây là muốn châm xăng đốt đi thuyền gỗ tình bạn chúng ta đúng không.”
“Không sao đâu” Đinh Thiển cười đáp, “Nếu mà thuyền chìm thì tớ nhất định sẽ vớt cậu lên.”
Tống Dao trầm mặc ba giây, cúi đầu nhìn tấm ảnh.
“D thần cứu em!!!!!! Bạn hoa khôi cùng phòng đang đùa bỡn em!!!!”
“Cho dù là sắc đẹp thay cơm, thì một bức ảnh cũng không đổi được một bữa cơm đâu.” Đinh Thiển đứng dậy, “ Đi thôi, đi ăn cơm trưa thôi nào.”
Hai người ăn cơm trưa xong từ căn tin đi ra, đi chưa được ba mét, Đinh Thiển thở dài: “Hôm nay trẫm bãi giá vi hành quên xem hoàng lịch, ở trên đại khái ghi rằng ‘Căn tin số 2 không thích hợp để dùng bữa’.”
Tống Dao chưa kịp phản ứng, còn chưa hỏi gì, bên tai đã có âm thanh vui vui mừng mừng vang lên.
“Đàn em Đinh, trùng hợp nhỉ.”
Trong lòng Tống Da hiểu ra, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là cái kẻ từ ngày khai giảng đã quấn quýt si mê Đinh Thiển, đàn anh năm hai được mệnh danh cao phú soái số một của khoa máy tính, Đổng Thịnh.
Nếu đã tránh không khỏi thì Đinh Thiển đành ngẩng đầu chấp nhận số phận: “Đàn anh ăn xong rồi sao?”
Đổng Thịnh cười: “Ừm, anh ăn rồi.
Nếu đã trùng hợp như vậy thì để anh đưa hai người về ký túc xá, vừa hay cũng thuận đường.”
“Không trùng hợp đâu ạ.” Đinh Thiển mặt không đổi sắc, “Tụi em còn chưa ăn nữa.”
Tiếng nói vừa dứt, Tống Dao còn đang đứng một bên cười trộm, sau đó quay 180 độ trở lại cửa chính của căn tin.
Nụ cười trên mặt Đổng Thịnh cứng lại, sau đó sắc mặt có chút khó coi, tay nắm lại thành quyền.
Cùng lúc đó, trên tuyến đường chính cách căn tin không xa, một chiếc xe hơi xám sáng màu chầm chậm chạy ngang qua.
“Tốc độ giới hạn của đoạn đường này là 10 km/h.”
Một giọng nam trầm thấp từ tính ở ghế sau vang lên.
“ Tốc độ giới hạn 10km/giờ??? Chuyện này thật sự đủ khiêu chiến nha.” Trợ lý đang lái xe vội vàng giảm tốc, vô tình liếc qua kính chiếu hậu, sau đó bất ngờ trong giây lát, “Diva, cậu nhìn gì vậy?”
Tốc độ xe chạy chậm lại, đủ để người đàn ông ở ghế sau chuyên chú nhìn bóng hình bên ngoài nhà ăn từ lúc xoay người cho đến khi đi hẳn vào trong.
Anh thu hồi tầm mắt.
“Không có gì.”
Người trợ lý đang lái xe ồ lên một tiếng:” Bên phía WANNA & BEST đề nghị ký tiếp hợp đồng quảng cáo xuân hạ sang năm của họ, xem ra là muốn anh trở thành model chạy việc của họ, có điều bên SWIDA cũng có ý hợp tác với chúng ta, chuyện này để mà chọn lựa cũng khá khó khăn….
Hơn nữa sau khi cậu về nước lần này, các tạp chí thời trang hàng đầu trong nước do FA đứng đầu đều ném cho cậu một cành oliu, cậu…..”
“Nhìn thấy đối tượng thầm mến năm cấp ba.” Giọng nam bất chợt vang lên.
“Cái gì?” Trợ lý đang nói bị cắt ngang có chút lờ mờ, rất nhanh kịp phản ứng lại, trợn tròn hai mắt, “Cậu? Thầm mến?” Anh chàng trợ lý hít sâu một hơi, “Tôi nhớ rõ ràng hồi năm cấp 3, người theo đuổi cậu có thể nói là trải rộng khắp thiên hạ mà?”
“….” Lần này, người đàn ông không đáp lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, một bên mặt phản chiếu trong gương chiếu hậu thanh nhã đến mê người.
Trợ lý dè dặt thăm dò: “Yêu thầm có cảm giác gì hả?”
“Cảm giác…”
Cố Cảnh Sâm nhìn ra ngoài cửa kính, trên cửa sổ xe như chiếu ra bóng hình tười cười rạng rỡ và vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ năm đó.
Đôi môi được nhà thiết kế chính của WANNA & BEST khen ngợi “hoàn mỹ tuyệt đối” khẽ nhếch lên, giọng nói của anh khẽ vang lên trong không gian kín hẹp của chiếc xe, lần này không hiểu sao có chút khàn khàn gợi cảm.
“Có cảm giác như mình đang phạm tội vậy.”
Bốn năm trước.
Cố Cảnh Sâm học cấp 3.
Ra đến cổng trường trời đã tối, anh đi đường lại không tập trung, tình cờ đi ngang qua một nữ sinh đang đi phía trước, ôm một túi đồ lớn.
Vòng eo mảnh mai của cô bạn nhỏ hiện ra dưới ánh đèn đường, bắp chân lộ ra bên ngoài thì mảnh khảnh thon thả, nhìn thế nào đều không giống người có thể cầm được cái túi đồ nặng như vậy.
Chẳng lẽ nó không nặng? Cố Cảnh Sâm nghĩ.
Không đến một phút, anh đã biết đáp án.
Trên đường chỉ có lác đác vài người, một tiếng hét chói tai “Bắt kẻ trộm” vang lên.
Ngay lập tức sau đó, một bóng người gầy nhỏ đầu đội mũ nhanh chóng chạy qua, tay để trong túi của Cố Cảnh Sâm buông xuống, vừa dịnh di chuyển, liền thấy cô bé kia xoay đầu lại.
Khuôn mặt không ngoài dự đoán tinh xảo và xinh đẹp.
“Người anh em… Ôm giùm một chút!”
Giọng nói của cô bạn hơi lo lắng một chút, túi đồ lớn ngay lập tức được chuyển sang người của Cố Cảnh Sâm.
Hai tay Cố Cảnh Sâm chưa kịp chuẩn bị đột nhiên trũng xuống.
Anh hơi ngạc nhiên, khẽ ngước lên liền thấy cô gái nhỏ đang cất bước đuổi theo.
Không đến một phút, tên ăn trộm phía trước đã bị quật ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Đợi cô bạn đằng kia trả lại chiếc túi bị trộm cho người bị cướp, lúc trở về cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, tiếp theo khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, bước nhanh chạy lại.
Tay Cố Cảnh Sâm chợt nhẹ, chờ đến lúc hoàn hồn lại thì cô gái đã chạy xa, vẫy tay về phía anh vẫy tay, thanh âm réo rắt ý cười.
“Cảm ơn nha…..Ông anh!”
Cố Cảnh Sâm: ”…”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động muốn nói chuyện với một người xa lạ.
Đáng tiếc anh còn chưa kịp mở miệng thì người ta đã chạy xa, đến nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.
===
Tuần học thứ hai của Đại học T, tất cả các loại hoạt động chào mừng tân sinh viên diễn ra sôi nổi.
Lần trước lúc điền đơn nhập học, Đinh Thiển hồn nhiên điền “Chụp ảnh” vào phần “Sở trường”, sau đó liền nhận được một cú điện thoại của phụ đạo viên, thông báo đi đến chỗ hoạt động của Hội Sinh Viên giúp chụp mấy tấm hình.
Đinh Thiển chỉ có thể ngừng gõ số hiệu, chạy tới địa điểm tổ chức hoạt động.
Số lượng người tham gia hoạt động này khá nhiều, Đinh thiển vất vả lắm mới tìm được một học tỷ năm hai là thành viên của Hội học sinh, giải thích rõ tình huống.
Ánh mắt của học tỷ sáng lên, dường như rất vui khi có thêm Đinh Thiển: “Chị dẫn em đi tìm người phụ trách nhé.”
Đến nơi, Đinh Thiển liền thấy người phụ trách đang đứng trên sân khấu tạm thời, quần dài màu đen cùng áo sơ mi xanh đậm, chỉ có bóng lưng cũng đã đẹp mắt đến như vậy.
“Đàn anh Cố.”
Đinh Thiển nghe thấy đàn chị bên cạnh ngọt ngào gọi một tiếng.
Nam sinh nghe tiếng liền xoay người lại, đôi đồng tử thâm thúy tĩnh mịch nhìn lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Đinh Thiển hiếm khi ngơ ngác một chút, thì ra không chỉ bóng lưng thích mắt, mà đường nét ngũ quan chính diện càng có thể nói là tuyệt phẩm.
Chỉ là có chút quen mắt.
Đinh Thiển cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, ‘Hình như lúc tự giới thiệu mình quên nói bản thân còn có bệnh mù mặt’, cũng không có chú ý tới đàn anh Cố kia đã đi đến trước mặt cô.
“A…” Nghĩ đến bức ảnh chụp kia, đôi mắt Đinh Thiển sáng lên ngẩng đầu: ”Là người mẫu bình hoa đó…”
Người mẫu bình hoa đó đã đứng trước mặt cô, hơn nữa đường cong khuôn ngực mạnh mẽ ẩn bên trong lớp áo sơ mi căng chặt cũng đang ở dưới mí mắt của cô.
Đinh Thiển im lặng, lùi hai bước, thoạt nhìn rất là ngoan ngoãn: ”Chào đàn anh.”
……Hy vọng anh không nghe thấy.
Đôi đồng tử của Cố Cảnh Sâm thâm trầm, tâm tình trong lòng phập phồng cuồn cuộn trong chốc lát, sau đó đưa máy ảnh SLR (5) đang cầm trong tay qua: “Cho em.”
(5) Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (SLR) còn được gọi là máy ảnh DSLR.
Máy ảnh DSLR hay máy ảnh cơ là dòng máy ảnh chuyên nghiệp sử dụng ống kính rời để chụp hình (Theo baidubaike)
“Cảm ơn đàn anh.” Đinh Thiển tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn.
“Không cần khách sáo đâu.” Giọng nói của đàn anh Cố và tướng mạo rất giống nhau, trong trẻo lại lạnh lùng quý khí, khiến cho người ta nhớ đến tiếng đá cuội của những dòng suối trên núi va vào nhau.
“Bà chị nhỏ.”
Đinh Thiển: ”…” EXM???? (6)
(6) EXM: ngôn ngữ mạng bên TQ, là từ viết tắt của Excuse me..