“Tôn… Thanh Như?”
Đinh Thiển nghe thấy giọng nữ đang tự giới thiệu ở bên kia đầu dây, âm cuối của cô vô thức run lên.
“A, Đinh Thiển, mình còn tưởng cậu quên mình rồi, hóa ra vẫn nhớ rõ à? Vui ghê vậy.”
“….”
Đinh Thiển yên lặng hai giây, đôi mắt màu hổ phách cuối cùng cũng thoáng bình tĩnh.
Cô ngẩng đầu, cho Tống Dao một ánh mắt trấn an rồi mới tập trung vào cuộc điện thoại.
“Tất nhiên tôi nhớ rồi… Sao mà quên được.”
“Ai dà, năm đó trẻ người non dạ, có chút chuyện không phải cho lắm, chắc Đinh Thiển cậu không để trong lòng đâu nhỉ?”
Giọng nữ bên kia vui tươi hớn hở, nói gì đó với người bên ngoài rồi mới quay trở lại cuộc điện thoại: “Mình liên hệ với cậu là vì nhiệm vụ được giao, chuyện chính là chúng ta tốt nghiệp cấp hai nhiều năm rồi mà chưa từng gặp mặt đúng không? Vậy nên mọi người quyết định họp lớp, cũng không biết lớp trưởng thần thông quảng đại thế nào mà có được số điện thoại của cậu, nói quan hệ năm đó của hai người cũng không tệ lắm, bắt tớ phải mời cậu đến cho bằng được.”
Đinh Thiển cụp mắt mắt, câu “Tôi không đến” ở bên miệng hồi lâu nhưng cô cũng không thốt ra được.
Cô nhớ rõ chuyện trước khi rời đi năm ấy, khác với giọng nói non nớt ngọt ngào lúc này, lúc ấy giọng nói này ác liệt cỡ nào chia rõ giới hạn với.
Nhớ rõ những câu chửi rủa khinh thường kia, nhớ rõ cô chỉ có thể bất lực giải thích nhưng không ai nghe.
Làm sao một người có thể thay đổi đến mức trái ngược hoàn toàn với trong quá khứ được nhỉ?
Đúng là thay đổi khủng khiếp.
“…..Được.”
Đinh Thiển nghe thấy giọng của bản thân vô cùng bình tĩnh, thâm chí dường như ẩn chứa cả nụ cười thản nhiên.
“Thời gian địa điểm thế nào?”
Có lẽ Tôn Thanh Như ở bên kia cũng bị giọng nói bình thản của cô làm ngơ ngẩn, nhưng đối phương cũng phản ứng rất nhanh.
“12 giờ trưa ngày kia, là nhà hàng Thiên Nga Đen gần trường.”
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cúp điện thoại xong, Đinh Thiển ngồi im.
Tống Dao ở bên cạnh thấy vậy thì lấy làm lạ.
Cô ấy chưa bao giờ gặp dáng vẻ này của Đinh Thiển, yên lặng đến mức người khác phải xót xa.
Đinh Thiển ngồi im một lúc rồi lấy điện thoại bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối.
“Bố ơi, ngày kia lớp cấp hai của con họp lớp, con sẽ về nhà muộn một ngày ạ.”
“Họp lớp với bạn cấp hai? Con về thành phố Q sao?”
“… Vâng.”
“Tiểu Thiển, con về một mình có ổn không? Hay để bố về cùng con nhé?”
Đinh Thiển lắc đầu theo bản năng, sau đó cô mới nhận ra đang nói chuyện điện thoại, ba cô không nhìn thấy.
“Con có thể tự về được.”
“Thực sự không sao chứ?”
“Con không còn là con nhóc chưa tốt nghiệp cấp hai đâu bố.”
Đinh Thiển vui vẻ cười đùa.
Nghe ý tứ vui đùa trong lời của Đinh Thiển, bố Phương cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy bố bảo tài xế đưa con ra sân bay.
Các bạn con họp lớp có yêu cầu gì không? Ví dụ như muốn làm ở đâu, bố có thể giúp các con đặt chỗ.”
“Không cần đâu bố.”
Đinh Thiển cười yếu ớt: “Họ đã sắp xếp xong hết rồi.”
“Ừm, vậy bố báo với chú Lưu một tiếng, nếu con cần gì thì cứ tìm chú ấy, chú ấy sẽ giải quyết cho con.”
Qua điện thoại, bố Phương thoáng trầm ngâm, dường như hơi do dự: “Tiểu Thiển, con ở trường học…”
“Bố?”
“Không có gì, vấn đề này khi nào về chúng ta sẽ bàn lại.
Con đừng ở thành phố Q lâu quá nhé, được không con?”
“Vâng ạ.”
Đinh Thiển cúp máy, cô vừa tắt điện thoại thì nghe thấy Tống Dao vô tình hỏi một câu.
“Tiểu Thiển, ngày kia cậu đi họp lớp sao?”
“Ừm.” Đinh Thiển gật đầu, bình tĩnh đáp, “Tớ vừa nhận được thông báo của bạn học?”
“Cậu phải về thành phố Q sao?”
“Ừm.”
“Các cậu đi buổi trưa hả? Nếu buổi tối thì nguy hiểm quá.”
“Cậu đừng lo, là vào buổi trưa, chắc gặp nhau ăn cơm thôi.”
“Ồ…”
Tống Dao gật đầu, lại tập trung vào điện thoại của mình.
Một lát sau, cô ấy rối rắm ngẩng đầu lên.
“Vậy các cậu là đi ăn sao? …..
Tớ cũng muốn đến thành phố Q, các cậu định ăn ở đâu vậy, đề cử cho tớ đi?”
Đinh Thiển đang không yên lòng nên cũng không chú tâm đến vẻ mặt bối rối của Tống Dao.
Cô không nghĩ đã nói.
“Nhà hàng Thiên Nga Đen cạnh trường Nhất trung của thành phố Q, đồ ăn ở đó không tệ lắm, lần sau cậu đến có thể nếm thử xem.”
“Vậy à, được.”
Tống Dao nghe xong tên nhà hàng thì lập tức gõ bàn phím, đồng thời lén nhìn Đinh Thiển, sau khi xác nhận đối phương không có phản ứng gì thì cô ấy mới thở phào một hơi.
Nhưng chưa bao lâu sau, cô ấy lại nhíu mày.
… Quả nhiên đúng như suy nghĩ của cô ấy, cuộc điện thoại kia có ảnh hưởng đến Đinh Thiển quá rõ ràng.
Nếu như bình thường thì câu hỏi của cô ấy đã bị vạch trần rồi nhỉ?
Không bình thường, rất không bình thường…
***
Gần kì nghỉ đông, đa số sinh viên trong trường đều về nhà trong vòng một tuần sau khi kỳ thi kết thúc.
Đến ngày Đinh Thiển chuẩn bị rời trường để đi họp lớp thì trường T đã khá lạnh lẽo.
Đinh Thiển chỉ mang một chiếc vali nhỏ rồi rời khỏi phòng ngủ.
Chú lái xe đã chờ sẵn dưới tầng chủ động tiến lên nhận lấy vali, mở cửa cho Đinh Thiển vào rồi mới xếp vali vào cốp.
Đinh Thiển vừa ngồi vào hàng ghế sau thì thấy người ngồi trên ghế phó lái.
“Anh Trác?”
Đinh Thiển thấy đối phương thì rất bất ngờ.
Chu Trác ngồi phía trước ngoảnh lại.
“Chú Phương lo lắng nên bảo anh đưa em ra sân bay.”
“….”
Thực ra Đinh Thiển nghe vậy thì thở phào một hơi.
“Sao nào?” Chu Trác nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười nhạt: “Em nghĩ anh sẽ về thành phố Q với em sao?”
Đinh Thiển nghẹn lời, cô lắc đầu: “Bây giờ chắc là anh rất bận, sao em làm phiền anh được chứ.”
“Anh thấy không phải em sợ làm phiền anh mà là sợ anh đi theo, làm trì hoãn chuyện của em?”
Đinh Thiển vội vàng lắc đầu: “Sao thế được ạ.”
Chu Trác không tiếp tục đề tài ai làm phiền ai khiến Đinh Thiển bối rối thêm, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chuyện trong công ty đợt này cũng khá nhiều, nếu không anh cũng không yên tâm để mình em quay về thành phố Q.
Nhưng chú Phương đã báo với chú Lưu, đến lúc đó chú ấy sẽ chờ em ở sân bay bên kia nên anh cũng yên tâm hơn.”
“Không cần phiền phức đến thế chứ ạ?”
Đinh Thiển bất đắc dĩ: “Đây cũng đâu phải lần đầu tiên em đến thành phố Q, đấy là chỗ em quen thuộc như thành phố T mà.”
“Anh không biết.” Chu Trác liếc cô một cái: “Em nói chuyện với chú Phương ấy —- Nhưng mà, cẩn thận chú đổi ý muốn đích thân đưa em đến thành phố Q.”
“…”
Đinh Thiển đoán hậu quả có thể đến mức đó, đành yên lặng rụt người lại—-
“Vâng, mọi người sắp xếp rất ổn, cứ vậy đi.”
…
Sân bay trong nước.
Trong phòng chờ VIP, Đinh Thiển vẫn không kiềm được lấy điện thoại ra xem một lần.
0 cuộc gọi nhỡ, 0 tin nhắn chờ.
“…”
Nghĩ lại mấy cuộc gọi không liên lạc được lúc trước, Đinh Thiển yên lặng tắt máy, cất vào túi.
….
Có lẽ là quay quảng cáo, thật sự bận quá chăng?
Đinh Thiển đang nghĩ ngợi linh tinh thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô còn chưa nhìn rõ tên trên màn hình thì đã nghe máy.
“Đàn…..”
“Tiểu Thiển, hạ cánh thì gọi báo cho anh nhé.”
Giọng Chu Trác truyền đến tai cô.
Đinh Thiển thoáng sửng sốt, cụp mắt.
Sau một lúc lâu, cô mới đáp lại.
Giọng Chu Trác khá lạnh lùng.
“Em đang đợi điện thoại của ai?”
Vốn tâm trạng của cô đang buồn bực không vui, Đinh Thiển vừa nghe câu hỏi chất vấn này thì bực bội đáp.
“Bạn trai em.”
Chu Trác: “…”
Đinh Thiển không chờ bên kia đáo lại, thấy người tiếp viên chỉ vào chỗ đăng ký thì đứng dậy.
“Em phải check in rồi, gọi lại sau nhé anh Trác.”
Tạm dừng ba giây sau vẫn không có tiếng gì, Đinh Thiển cúp điện thoại.
***
Máy bay tới thành phố Q lúc 11 giờ.
Xuống khỏi máy bay, Đinh Thiển từ chối dịch vụ đưa đón của một công ty dịch vụ, cô ra ngoài thì thấy chiếc xe chuyên dụng.
“Cô Đinh.”
Cô chào hỏi với tài xế và Lưu Mậu Sinh.
Đinh Thiển đưa vali cho tài xế, quay lại khẽ gật đầu nhìn người đàn ông trung niên: “Chú Lưu.”
“Cô Đinh khách sáo rồi, cô cứ gọi tôi là lão Lưu giống tổng giám đốc Phương là được.”
Lưu Mậu Sinh chủ động mở cửa xe cho Đinh Thiển.
Một lát sau, một chiếc xe thể thao đẹp đẽ được lái ra khỏi bãi đỗ.
“Cô Đinh, tôi đã đặt phòng khách sạn cho cô rồi, cô muốn về nghỉ ngơi trước hay đi ăn trưa trước?”
“Trưa nay cháu có hẹn rồi ạ.”
Thấy khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ, trong lòng Đinh Thiển ngổn ngang cảm xúc.
Chuyện cũ thấp thoáng hiện ra trước mắt cô, Đinh Thiển quay đầu lại, nhìn Lưu Mậu Sinh đang ngồi trên ghế phụ, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Chú Lưu, chú đưa cháu đến nhà hàng Thiên Nga Đen gần trường Trung học Số Một đi, cháu hẹn họp lớp với bạn cấp hai ở đó ạ.”
Lưu Mậu Sinh “Vâng” một tiếng.
Đinh Thiển lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa xe phản chiếu bóng dáng cô gái khẽ cười, một nụ cười đầy thản nhiên.
Nhưng ý cười chẳng chạm tới đáy mắt.
…
Xe có rèm che đỗ lại trước cửa nhà hàng Thiên Nga Đen.
Phục vụ chủ động tiến lên mở cửa, Đinh Thiển nói lời cảm ơn, cô vừa định mở miệng thì thấy Lưu Mậu Sinh ngồi bên ghế phó lái cũng bước xuống.
Đinh Thiển ngẩn ra.
“Chú Lưu, cháu tự….”
“Cô Đinh, đây là chuyện tổng giám đốc Phương giao cho tôi, tôi không thể làm trái.”
Lưu Mậu Sinh nói xong, ông rất tinh ý nói tiếp: “Nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ ngồi ở bàn khác, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến cô.”
Thấy Lưu Mậu Sinh đã nói đến mức này, Đinh Thiển chỉ đành đồng ý.
Đinh Thiển đọc thông tin số phòng mà Tôn Thanh Như đã nhắn cho cô, Lưu Mậu Sinh nói với người phục vụ: “Tôi đặt phòng bên cạnh.”
Người phục vụ gật đầu, cầm bộ đàm hỏi quầy tiếp tân, sau khi nói xong thì quay đầu nhìn Lưu Mậu Sinh, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi anh, ngại quá, hôm nay nhà hàng của chúng tôi đã hết phòng trống rồi…..”
Lưu Mậu Sinh nghe vậy thì nhíu mày: “Phòng ở gần kia là ai đặt vậy? Cậu cho tôi cách liên lạc của họ, tôi tự xử lý.”
Người phục vụ không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, bất ngờ hồi lâu mới do dự đáp.
Người phục vụ đi đằng trước gõ cửa, rồi mới mời cô vào.
“Rất xin lỗi anh, quy định của nhà hàng chúng tôi là không thể để lộ thông tin khách hàng.”
Lưu Mậu Sinh nghe vậy thì sắc mặt kém hẳn, ông cầm điện thoại định bấm số, Đinh Thiển thấy thế bèn đi đến bên này.
“Chú Lưu, chú đừng gây sức ép cho họ nữa, cháu sẽ giải thích với bố cháu, có gì cháu sẽ gọi lại cho chú.”
Lưu Mậu Sinh nhìn sang: “Không được đâu cô Đinh, cô một mình tới thành phố Q, nếu chẳng may có chút vấn đề gì thì tôi không có cách nào báo cáo lại với tổng giám đốc Phương được.” Ông nghĩ một lát: “Vậy thì tôi ngồi trong xe đợi cô, vậy được không?”
Đinh Thiển thấy Lưu Mậu Sinh nhất quyết thì thầm than nhưng cũng chỉ đành cười đồng ý.
Lúc này Lưu Mậu Sinh mới để Đinh Thiển đi theo người phục vụ.
Một lát sau, Đinh Thiển tới bên ngoài phòng riêng.
Người phục vụ đi đằng trước chủ động gõ cửa rồi mở ra, mời cô vào
Qua huyền quan, đi vào trong phòng riêng, tiếng động lớn khiến cả phòng lập tức yên lặng lại, vốn mọi người đang đùa giỡn cũng hướng mắt về phía bên này.
Khi mọi người thấy rõ người đi vào, thì không ít cậu trai sáng mắt lên.
Hôm nay Đinh Thiển mặc một chiếc váy dài màu đỏ rượu, thắt lưng da ôm trọn vòng eo, bên ngoài là một chiếc áo măng tô nhung màu xám nhạt, lộ ra đôi chân thẳng tắp, bên dưới là một đôi giày da dê màu đen.
Mái tóc đen được vén gọn ra sau, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Cả phòng yên lặng hồi lâu, mọi người mới hoàn hồn.
Một cô gái được mọi người vây quanh cách đó không xa chợt đứng lên, ánh mắt phức tạp, lớp trang điểm dày lộ ra vẻ mặt thanh tú.
Cô ta tươi cười đi tới.
“Mấy năm không gặp, Đinh Thiển thay đổi nhiều thật, suýt nữa tớ đã không nhận ra đấy.”
…….
Cùng lúc đó, ngoài sân bay quốc tế của thành phố Q, một người đàn ông đẹp trai chân dài bước ra, áo khoác khẽ lay động.
Anh bắt một chiếc taxi, mở cửa ngồi vào.
“Chào anh, cho hỏi anh muốn đi đâu?”
“Nhà hàng Thiên Nga Đen.” Người đàn ông khẽ cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp êm tai: “Cảm ơn.”.