Tiểu Khắc Tinh

Chương 53: 53




Qua Tết chưa được mấy ngày thì đã có một cuộc gọi từ nước ngoài, WANNA & BEST yêu cầu Cố Cảnh Sâm quay lại để hợp tác tuyên truyền lần cuối cùng.
Thời gian eo hẹp nên Cố Cảnh Sâm chỉ kịp gọi điện thoại tạm biệt Đinh Thiển, sau đó lên chuyến bay quốc tế bay đến bên kia đại dương.
Vì thế, kế hoạch đi du lịch trước khai giảng vốn đã quyết định nay lại nửa đường đứt gánh, tâm trạng của Đinh Thiển khó tránh khỏi hơi buồn.
Cộng thêm tiệc xã giao của bố Phương ngày càng nhiều, Kiều Nhiễm và Chu Trác cũng bắt đầu bận làm việc, dường như căn nhà cũ Phương gia rơi vào trạng thái cả ngày không thấy chủ đâu, cuối cùng Đinh Thiển đànhc chọn cách trực tiếp thu dọn đồ đạc trở lại trường học sớm.
Điều khiến cô bất ngờ hơn là có trong ký túc xá có người còn về sớm hơn cả cô.
“… Tiểu Dao ??”
Đinh Thiển đẩy cửa phòng ngủ không khóa ra, nhìn bóng dáng quen thuộc bên trong, sau khi thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình thì mới không kìm được nghi ngờ hỏi.
Tống Dao còn đang mải mê dọn dẹp nghe thấy thì sững sờ, một lúc sau mới vừa ngạc nhiên vừa vui mừng xoay người nhào tới——
“Đinh Tiểu Thiển, sao cậu quay lại sớm vậy!?”
Đinh Thiển chưa kịp đặt vali xuống thì đã dở khóc dở cười vì bị người nào đó nhào đến ôm chặt.
“Tớ ở nhà tự kỷ hơi chán nên mới về trường trước, còn cậu thì sao?”
Đinh Thiển vừa nghe thấy vậy thì khuôn mặt nhỏ của Tống Dao lập tức mếu máo.
“Đừng nhắc nữa—– Bố tớ đến thành phố T công tác, không nói một lời đã cương quyết xách con sâu lười đang ở nhà là tớ cũng đến đây – Còn bảo tớ đừng ở nhà làm để mẹ hầu hạ tới nữa, thừa dịp còn sớm quay về trường tự làm khổ mình đi……”
Tống Dao giả vờ khóc lóc rồi lại nhào vào lòng Đinh Thiển.
“Cậu nói xem đây có phải là bố ruột của tớ không chứ?”
Đinh Thiển suy nghĩ một lúc, chọn một cách nói nhẹ nhàng.
“Ừm … Chú tốt với dì thật.”
“Chắc có lẽ tớ là hàng tặng kèm khi mua thẻ nạp tiền điện thoại quá…..”
Tống Dao vẫn ôm Đinh Thiển không chịu buông tay.
“…”
Đinh Thiển thở dài: “Bạn học Tống Tiểu Dao, nếu cậu không buông tay tớ sẽ ném cái vali 15kg này lên chân cậu đó.”
Tống Dao lập tức ngừng khóc, nhanh chóng buông tay rồi lùi lại hai bước.

Lúc này Đinh Thiển như được cứu, đặt chiếc vali trong tay lên trên giá hành lý ở bên cạnh.
Sau đó cô mở va li, lấy túi đựng đồ dùng cần thiết hàng ngày và túi đựng máy tính của mình, sau đó cầm chúng bước vào phòng ngủ.
Tống Dao đang nằm sấp ngay cạnh cửa phòng ngủ, nhìn thẳng ra ngoài.
Đinh Thiển thu dọn đồ đạc của mình xong, quay đầu lại thấy Tống Dao vẫn còn ở cửa thì không khỏi thắc mắc: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Tống Dao đầy hoang mang quay đầu lại–
“Sao D thần không đưa cậu trở lại?”
Đinh Thiển nghe vậy thì dòng suy nghĩ trong đầu lại chuyển động, đôi mắt hạnh hơi nheo lại.
“Bạn học Tống Tiểu Dao, cậu có làm chuyện gì có lỗi với tớ trước kỳ nghỉ năm ngoái không?”
Tống Dao dừng lại, sau đó chột dạ rụt cổ rồi đảo mắt vài cái, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Tớ… Tớ có sao?”
“Cậu không có ư?”
Đinh Thiển bật dậy khỏi giường, mỉm cười bước tới, ánh mắt vô cùng nguy hiểm——
“Nếu không tớ giúp cậu nhớ lại một chút nhé?”
“… Ừm, không cần đâu.”
Tống Dao nhanh chóng lắc đầu, sau đó cụp mắt ra vẻ đáng thương, “Thật ra tớ cũng sợ cậu về họp lớp sẽ xảy ra chuyện gì đó… Lúc đó trông tinh thần của cậu không tốt lắm nên tới cảm thấy nên thông bảo với người khác… Sau đó tới lại nhận ra mình không quen biết những người quanh cậu, đúng lúc D thần, à không, đàn anh Cố lại gửi tin nhắn tới hỏi tình hình của cậu…”
Tống Dao ngẩng đầu lên quan sát thăm dò vẻ mặt của Đinh Thiển.
“Sau đó tớ nói với anh ấy… Có phải đàn anh Cố đến thành phố Q tìm cậu không?”
Đinh Thiển thở dài bất lực trước cái vẻ mặt tò mò và hóng chuyện của Tống Dao, đưa tay xoa giữa mày của đối phương—
“Cậu đó, đúng là cái miệng nằm vùng tiêu chuẩn luôn; không chỉ nói cho anh ấy tớ sẽ đi đâu, lại còn giả vờ đến thành phố Q du lịch, nói bóng nói gió hỏi chỗ liên hoan của tớ — Cách làm không trung thực như vậy của cậu sẽ khiến tớ sinh ra nguy cơ về niềm tin với cậu đấy, tớ nói cho cậu..


Tống Dao thấy thái độ của Đinh Thiển có xu hướng dịu lại, bèn lập tức chạy tới cọ vào người cô—–
“Bạn học Đinh Tiểu Thiển không chấp nhất tiểu nhân, tha lỗi cho tớ lần này nhé… Tớ mời cậu ăn pizza?”
“Được rồi, ngứa quá,” Cổ Đinh Thiển bị Tống Dao cọ đến ngứa ngáy, không nhịn được đẩy cô ấy ra, cười nói, “Cậu có công mật báo, tớ mời cậu đi ăn cơm, sửa soạn chút rồi đi nào.”

“…”
Tống Dao chớp mắt, sau đó lại lao tới, “Đinh Tiểu Thiển, cậu tốt quá đi thôi!”
======
Sau khi rời khỏi trường học, Đinh Thiển duỗi tay ra bắt một chiếc taxi, lên ghế sau với Tống Dao thì báo địa điểm cho tài xế, sau đó lập tức xuất phát.
Mười phút sau, cả hai xuống xe đi đến bên ngoài tiệm pizza.
Lúc này đang là giờ ăn trưa, lại là cuối tuần nữa, trên ghế sofa ở ngoài cửa khu vực nghỉ ngơi đã có rất nhiều người, trên tay ai nấy đều cầm bảng số.
Đinh Thiển và Tống Dao bất lực nhìn nhau, đành phải ngoan ngoãn báo số và cầm lấy bảng số, rồi đứng sang một bên đợi.
Thời gian chờ đợi đồ ăn ngon luôn kéo dài và dày vò đến lạ thường, may mà bọn họ ngồi chưa lâu thì vị trí dành cho hai người ngồi đã trống bớt.
Theo thứ tự trên bảng số, Đinh Thiển và Tống Dao bước vào chiếc bàn trống cuối cùng của nhà hàng.
Người phục vụ phụ trách dẫn đường mỉm cười đưa hai người đến bàn dành cho hai người ở bên trong, sau đó đặt hai thực đơn trong tay sang một bên.
Đinh Thiển đang suy nghĩ buổi trưa nên gọi món gì thì đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay bị người bên cạnh nhéo một cái.
Đinh Thiển giật mình, khó hiểu nhìn Tống Dao.
“…”
Tống Dao nháy mắt ra hiệu cho cô nhìn sang bàn bên cạnh.
Đôi môi của Đinh Thiển hơi nhếch lên trước biểu cảm nhỏ bé của Tống Dao, tầm mắt cũng tiện thể nhìn sang.
Sau đó cô lập tức giật mình.
Mà hai người ở bàn bên cạnh cũng đã chú ý tới bóng dáng của Đinh Thiển từ lâu, đồng thời ngẩng đầu nhìn sang.
Một vẻ mặt phức tạp, một ánh mắt khó chịu.
——Đổng Thịnh và Lâm Vũ Đồng.
Tống Dao quay mặt sang nhìn gáy của Đinh Thiển, hơi thở rít qua từng kẽ răng.
“Thế mà hai người bọn họ lại ở bên nhau, đây không phải là nam nữ si tình kết hợp sao…..


Không phải là oan gia không gặp mặt đó Tiểu Thiển… Cậu đừng sợ cứ lên đi, tớ luôn đứng phía sau ủng hộ cậu.”
“…”
Đinh Thiển cười bất đắc dĩ nhìn Tống Dao một cái, rồi ánh mắt lại rơi vào hai người họ.
Cô hào phóng khé gật đầu với hai người họ.
“Đàn chị, đàn anh, trùng hợp quá, đã lâu không gặp.”
Đúng lúc này, khi nhân viên phục vụ ở bên đặt thực đơn xuống thì Đinh Thiển không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ hai người.

Cô cũng không so đo, kéo Tống Dao vào chỗ ngồi.
Cô phục vụ đứng bên cạnh đợi hai người gọi món.
Đinh Thiển nhìn Tống Dao: “Hay là giống như lúc trước nhé?”
“Ừm,” Tống Dao gật đầu, “Đồ uống đổi thành cocktail đi?”
“Được.”
Đinh Thiển mỉm cười nhìn người phục vụ, “Chúng tôi gọi món.”
Nữ nhân viên phục vụ đáp: “Mời chị cứ nói ạ.”
Đinh Thiển lật menu: “Hai phần bò bít tết, một sốt tiêu đen và một sốt nấm; sau đó là một bánh pizza New Orleans, hai salad khoai tây, hai cốc rượu Tequila Sunrise—- thêm một phần đồ ăn vặt thịt nguội?”
Cô ngước mắt lên nhìn Tống Dao, hỏi ý kiến cô ấy.
Tống Dao gật đầu, đưa động tác OK.
Đinh Thiển gấp thực đơn trong tay lại: “Cuối cùng là hai miếng bánh tiramisu, nhưng món tráng miệng khi nào tôi kêu hãy mang ra.”
“Vâng ạ, không thành vấn đề.” Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó đọc lại các món mà cô đã gọi, “Đúng là những món này không ạ?”
“Đúng rồi.”
Đinh Thiển mỉm cười gật đầu.
Người phục vụ khẽ cúi đầu, xoay người rời đi.
Cảm giác được ánh mắt nhìn của Đổng Thịnh ở bàn bên lại nhìn sang, Đinh Thiển thở dài trong lòng, thầm nói lúc nãy bản thân quá kích động rồi, dù sao chuyện này cũng không thể để nó yên bình được.
Như để phối hợp với suy nghĩ ở trong lòng Đinh Thiển, giọng nói của Đổng Thịnh ở bàn bên cạnh lại vang lên.
“Vũ Đồng, chắc em vẫn chưa biết, gia đình của đàn em Đinh bọn mình cũng ghê lắm đấy.”

Đồng Thịnh vừa nói xong thì bàn tay cầm ly nước của Đinh Thiển lập tức ngừng lại, ánh mắt tò mò của Tống Dao lại nhìn sang.
Hình như Lâm Vũ Đồng cũng hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Ồ? Em vẫn chưa rõ lắm.”
“Đàn em Đinh giấu ghê thật ấy……” Đổng Thịnh cười hờ hững, “Trước đó anh may mắn được tham dự tiệc sinh nhật của chủ tịch Phương tập đoàn Thiên Vũ.

Tuy không có tư cách vào trung tâm nhưng vẫn nhìn thấy đàn em Đinh Thiển của bọn mình ở đằng xa… Em ấy là thiên kim của chủ tịch Phương tập đoàn Thiên Vũ đó.”
Anh ta vừa nói xong, dao nĩa của Lâm Vũ Đồng ở trên đĩa sứ phát ra tiếng động nhỏ, Tống Dao cũng trợn mắt kinh ngạc nhìn Đinh Thiển.
Đến đây thì vẻ mặt của Đinh Thiển đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Đổng Thịnh vẫn tiếp tục: “Hèn gì em ta lại tự tin đến vậy? Huống hồ, hotboy Cố lại là một người lạnh lùng như vậy, đối xử với ai cũng lạnh lùng hờ hững, thế mà cứ một hai ở bên cạnh đàn em Đinh —– Hơn nữa sự nghiệp mới bắt đầu chưa bao lâu đã phát triển ổn định thế —- Vũ Đồng em không cảm thấy kì lạ sao, tại sao Cố Cảnh Sâm vốn có quan hệ khá tốt với em, vậy mà cuối cùng lại quay sang nắm tay người khác?”
Đinh Thiển nghe thế không nhịn được nghiêng mặt sang, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Đổng Thịnh.
Lúc này Tống Dao cũng bỏ qua sự kinh ngạc của mình, quay sang bàn bên cạnh với vẻ mặt đầy tức giận, thấp giọng nói: “Đổng Thịnh! Anh đừng ngậm máu phun người! D thần chụp quảng cáo của W&B vào kì nghỉ năm ngoái rồi.

Nhưng năm nay W&B mới bắt đầu tiến vào thị trường trong nước, nên lúc này mới nhân cơ hội đưa ra tuyên truyền quảng cáo!”
Tống Dao dừng một lát mới tiếp tục: “Còn cái gì mà có quan hệ khá tốt với cô ta? Ai chẳng biết đàn anh Cố luôn giữ khoảng cách với tất cả các cô gái— Nhưng chỉ vì mấy lần hội học sinh và ban Văn nghệ hợp tác nên mới có người bắt đầu tung tin đồn lung tung ra bên ngoài..”
Tống Dao nhìn Đinh Thiển một cái, thấy Đinh Thiển không có phản ứng gì nên cô ấy bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa, đàn anh Cố và Đinh Thiển đã quen nhau từ năm cấp hai— Rốt cuộc là ai nên tự giác hả, anh bị thiểu năng sao?”
Cô ấy vừa nói xong thì vẻ mặt Lâm Vũ Đồng tái mét, một lúc sau, cô ta cười mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Đinh Thiển.
“Thiên kim của tập đoàn Thiên Vũ sao? Xem ra muốn cướp người với cô là tôi không tự biết lượng sức mình rồi.”
“……”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Đinh Thiển cũng hoàn toàn bị câu nói này hoàn toàn dập tắt.
Cô tức giận đến mức bật cười, sau khi lạnh lùng nhìn Đổng Thịnh một cái, Đinh Thiển mới quay sang Lâm Vũ Đồng——
“Cho dù vị trí của chúng ta có đổi cho nhau, cô làm người thừa kế của tập đoàn Thiên Vũ thì anh ấy cũng chẳng thèm nhìn cô thêm cái nào đâu.”
“Cô—–“
Lâm Vũ Đồng tức đến đỏ mặt, nhưng Đinh Thiển không nhìn cô ta nữa, quay sang Đổng Thịnh.
“Còn anh—– Anh thật sự cho rằng tôi có thích anh hay không liên quan đến việc tôi là thiên kim của tập đoàn Thiên Vũ sao?”
Giọng cười trong veo, lạnh lùng tuyệt đẹp—-
“Anh quá coi trọng bản thân mình rồi đấy.”.