Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 14



Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Khải đưa ta đến cửa thành rồi trở lại.


Đội buôn sau khi trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, cũng khôi phục lại thần thái, đường đi cũng nhanh hơn rất nhiều. Mãi cho tới khi đến Giang Nam cũng không xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là giữa đường gặp phải nhóm đạo tặc nhỏ, nhưng nhờ mọi người hợp lực đã đẩy lùi.


Lúc ở Philadelphia ta đã viết cho Thanh Ngôn một phong thư, ta hiểu đem trung tâm tình báo giao cho nàng thì không thể tốt hơn, dù sao nàng trước đây đã sống ở kỹ viện, mà nơi đó và nhà hàng chính là hai nơi thu thập thông tin tốt nhất, điều này nàng so với ta càng rõ ràng.


Sau khi đến Giang Nam, trong lòng ta vẫn vô cùng bất an, mãi khi nhận được hồi âm của Thanh Ngôn, trái tim ta mới coi như buông lỏng một chút, hiệu suất làm việc của nàng cực nhanh, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã làm xong bảy bảy bốn mươi chín phần. Tuy rằng còn rất nhiều lỗ hỏng, thế nhưng nhìn chung là đã rất tốt rồi. Những lỗ hỏng kia để sau này từ từ lấp vào là được.


Chuyện đầu tiên ta phân phó chính là sai người đi điều tra Tô Ngọc Thanh.


Vừa tới Giang Nam ta liền triệu tập hết thảy chưởng quỷ từ các chi nhánh khác nhau ở Giang Nam, ta không bao giờ có thể ngờ rằng tài sản sự nghiệp của ta có thể bị hao tổn ở vùng đất giàu có này. Nếu nói ở đây không ai thích thức ăn ở bán lão, ta tuyệt đối không tin, từng ngõ ngách, khắp nơi đều cực kì thịnh hành.


"Các ngươi chắc cũng biết mục đích lần này ta tới đây rồi chứ?" Ta nhẫn nhịn lửa giận trong lòng không ngừng nổi lên lạnh lùng nói. Ta nghĩ nét mặt của ta bây giờ nhất định là lãnh khốc cực kỳ.


Chờ một lúc lâu, ta vẫn chưa nghe có người trả lời câu hỏi của mình, giận không nhịn nổi lập tức đứng dậy vỗ cái bàn, "Không ai đáp lời sao? Bọn ngươi câm điếc hết rồi à, nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý, liền đến phòng kế toán lĩnh lương tháng này rồi cút hết đi, Hạ Tử Hân ta không ăn cơm cũng sẽ không thành phế vật đâu."


Những người ở dưới bị tiếng vỗ của ta làm cho sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng có người kinh hoàng đứng ra, thân thể còn run lập cập, ta thấy dáng vẻ ấy của hắn, âm thầm lắc đầu thở dài. Ta đã mời chưởng quỹ kiểu gì đây, không có nổi một ai đủ can đảm và trách nhiệm.


Sản nghiệp Giang Nam của ta nếu cứ giao cho những người này nhất định là sẽ phá sản, vấn đề còn lại cũng chỉ là thời gian.


"Nói đi." Ta hòa hoãn lại, ngữ khí ôn hòa nói, sợ rằng đem hù dọa những người này đến hồn phi phách tán.


"Lão gia, mấy tháng gần đây dường như có người ý định gây khó dễ chúng ta, ở Giang Nam nổi lên một lượng lớn khách điếm tương tự như bán lão của Hạ gia chúng ta ở trong và ngoài phố. Tất cả đều là sản nghiệp dưới tay của một công tử bí ẩn. Mà giá cả ở đây so với chúng ta ưu đãi hơn rất nhiều, vậy nên đã nhiều lão khách hàng đều bị bọn họ cướp đi mất." Hắn nơm nớp lo sợ nói với ta.


"Công tử bí ẩn kia là người phương nào, các ngươi không biết sao?" Nỗi bất an trong lòng của ta một lần nữa dấy lên.


"Tiểu nhân không biết, cũng đã từng phái người đi điều tra, có lẽ do người này đã chuẩn bị từ trước, nên không thể tra ra được gì cả, dường như có người thình lình xuất hiện từ trên trời rơi xuống."


Sau khi ta nghe vậy, lại một trận yên tĩnh, lông mày càng ngày càng nhíu chặt lại. Sau đó để bọn họ nói hết thảy mọi chuyện một cách tỉ mỉ, mới phân phó mọi người, rồi một người ở trong tiệm buôn Giang Nam, suy nghĩ hết nửa ngày trời.


Ta nghĩ người kia có ý định gây cản trở cho Hạ gia. Nhưng người kia là ai đây, ta thật sự không có manh mối, nếu nói là Tô Ngọc Thanh, hắn không cần phải tới tận Giang Nam để mở khách điếm, chỉ cần ở Philadelphia là được rồi. Hà tất phải lãng phí nhiều người và của cải đến như vậy. Hơn nữa, ta nghĩ người đối phó với ta nhất định là người có tiền tài đỉnh cao, bằng không sao có thể hi sinh lớn như vậy chỉ để đổi lấy phá ta. Đến cùng là người nào có cừu hận lớn với ta, ta thực sự không tài nào nghĩ ra được. Nếu ta nhớ không lầm, kể từ khi bắt đầu buôn bán, ta cũng không có gây thù quá nhiều người, làm người vẫn vâng theo lời của Khổng Tử.


Ta nghĩ đến đau cả đầu, chỉ có thể coi như không có gì, quyết định nghỉ ngơi thật tốt trong một ngày. Đợi đến lúc hết thảy sự thật nhô ra khỏi mặt nước.


Nội tâm của ta hết sức khủng hoảng, bất an, bàng hoàng, chỉ là ta thực sự không thể lần mò được đáp án, cũng chỉ có thể ngồi chờ chết. Nhưng cũng không thể cứ như vậy mà ăn không ngồi rồi được, chỉ có thể lấy tịnh chế động (dùng yên tĩnh để khắc chế động tĩnh). Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, đối với ta vô cùng bất lợi, ta hành động càng nhiều thì càng đối với ta không chỗ nào tốt.


Sau khi an bài hết một đám người, chuyện tiếp theo ta làm chính là tới kỹ viện lớn nhất ở Giang Nam, Xuân Hương Lâu.


Ta đã nghe danh Xuân Hương Lâu ở Giang Nam từ lâu, dĩ nhiên nơi này so với kỹ viện bình thường không giống nhau, bằng không cũng chẳng thể nổi danh khắp Tùy triều, ta thật lòng muốn biết kỹ viện đệ nhất Tùy triều này giống và khác với kỹ viện bình thường chỗ nào.


Khoác lên một bộ bạch y, tay cầm quạt giấy, bên hông buộc Hòa Điền Ngọc mà Tô Ngọc Thanh tặng cho, thong thả đi tới Xuân Hương Lâu. Đứng lâu ở trước cửa cười tà mị.


Một người bộ dáng thùy mị xinh đẹp không quá ba mươi chậm rãi đi tới trước mặt ta nịnh nọt nói "Ơ, vị gia này trông lạ mặt, chắc là lần đầu tới Xuân Hương Lâu?" Ngữ khí của nàng mềm mại, khiến người ta cảm giác xương cốt đều muốn nhũn ra, kỹ thuật quyến rũ này sợ là toàn bộ Tùy triều không thể tìm ra mấy người ngang hàng.


Chỉ là nàng đã chọn sai đối tượng để quyến rũ rồi, không nói ta đối với nơi phong hoa tuyết nguyệt này tuyệt đối không hứng thú, trong lòng lại chỉ có một người duy nhất là Trần Ngữ Yên. Hơn nữa ta vẫn là một cô gái, đối với nữ tử khác tìm cách quyến rũ sợ là không có hiệu quả đi.


Nhìn dáng dấp này của nàng, không thể nghi ngờ nhất định là tú bà của Xuân Hương Lâu.


"Mụ mụ thật tinh tường, ta là do ngưỡng mộ mà đến đây. Mong mụ mụ sẽ tiếp đãi nhiều chút." Ta hạ thấp người quay về tú bà chắp tay, xem dáng vẻ ấy giống như là thư sinh có tu dưỡng. Chỉ là nếu là thư sinh tựa hồ không nên xuất hiện ở nơi như thế này đi.


Tú bà nhìn dáng vẻ của ta, càng nhìn càng vui mừng, ta từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu một trăm lạng đưa cho nàng, cười gian nói "Mợ, đây là lần đầu tiên ta tới Xuân Hương Lâu, mợ hãy để chỗ tốt cho ta."


Tú bà tất nhiên là hiểu ý tứ sâu xa trong câu nói của ta, quay đầu cười quyến rũ, giơ cao chiếc khăn trong tay nói "Ha ha, công tử cứ yên tâm, mợ dĩ nhiên sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi! Tiểu Vân Tiểu Vũ còn không mau tới thiết đãi vị công tử này."


Tú bà vừa dứt lời, ta liền nhìn thấy hai nữ tử niên hoa ngọc bích* eo thon mảnh xinh đẹp đi tới chỗ ta, khoác lên cánh tay của ta, thuận thế tựa vào lòng, ta thầm cả kinh, trên mặt dĩ nhiên mang theo chút ngượng ngùng. Tú bà nhìn thấy biểu lộ này của ta, che miệng giác cười trêu nói "Công tử, làm sao còn mặt đỏ đây! Ha ha, yên tâm cô nương ở Xuân Hương Lâu ta mỗi người đều ôn nhu vô cùng, bảo đảm công tử tiêu hồn thỏa thích một đêm." Ta nghe hàm nghĩa ngôn từ của nàng, càng thẹn thùng hơn. Ngây ngốc đi theo hai vị nữ tử Tiểu Vân Tiểu Vũ dẫn vào trong Xuân Hương Lâu.


Đến khi ta bước vào lầu hai, liền nghe thấy dưới đại sảnh một làn sóng huyên náo, nghi hoặc nhìn Tiểu Vũ và Tiểu Vân ở bên cạnh.


Hai người cũng nghi hoặc nhìn ta, liền cười trêu nói "Công tử đừng nói ngay cả hoa khôi của Xuân Hương Lâu chúng ta biết vẽ cũng không biết đi." Thấy ta mờ mịt lắc đầu, ý cười càng sâu thêm, Tiểu Vũ ôm cổ ngồi trên đùi ta, ta âm thầm kêu khổ, tuy nói cô gái này không nặng, nhưng khi ngồi ở trên đùi ta cũng thành một gánh nặng không nhỏ, ta hơi nhíu mày một cái.


"Công tử, ngươi hiểu biết thật nông cạn a, ngay cả hoa khôi Xuân Hương Lâu cũng không biết. Đây chính là đệ nhất tài nữ của Tùy triều, người mỹ mạo cực kì, không biết có bao nhiêu công tử vì nàng mà lạc lối tâm trí, ngày đêm đều đứng đợi ở Xuân Hương Lâu, chỉ vì muốn được thành khách quý trong tranh!" Tiểu Vũ ở bên tai ta nhẹ nhàng thổi luồn khí lười biếng quyến rũ, làm thân thể ta muốn nổi mụn nhọt. Nhắm mắt, quay về Tiểu Vũ nói "Ha ha, ta thật ra muốn xem thử kỳ nữ truyền kì này, có đúng như lời các ngươi nói hay không." Đối với chuyện nhìn ngắm mỹ nữ, ta đều không hứng thú. Gặp dáng vẻ Trần Ngữ Yên nghiêng nước nghiêng thành, thái độ Thanh Ngôn thanh nhã thoát tục, vẻ đẹp Tiểu Thúy dịu dàng nhàn thục. Ta thật sự thực sự không nghĩ ra có ai khác sánh ngang được với ba người này. Đối với mỹ nữ cũng dần dần bị miễn dịch, bây giờ mỹ nhân bình thường cũng khó đi vào mắt ta. Coi như ở trong mắt người khác là người cực mỹ, thì dưới cái nhìn cũng ta cũng trở nên bình thường.


"Công tử, ta và Tiểu Vũ hầu hạ ngươi không tốt sao? Người ở bên danh họa kia nhiều như vậy, muốn trở thành khách quý cũng không phải chuyện dễ, tội gì phải chui đầu vào cuộc chơi vô vị kia?" Tiểu Vân ở một bên nãy giờ vẫn không nói gì, bỗng dưng cầm lấy một xiên nho để ở trước miệng ta sẵng giọng hỏi.


"Ha ha, hai tỷ muội các ngươi tất nhiên là tốt, thế nhưng đối với vị danh họa kia ta thật sự hiếu kỳ. Các ngươi chắc có thể giúp ta mà!" Nói xong ta liền đặt hai tấm ngân phiếu trăm lượng ở trong lòng bàn tay mềm mại của Tiểu Vũ và Tiểu Vân.


Hai người thấy ta hiểu chuyện như vậy, lấy khăn che miệng cười trêu nói "Công tử, ngươi đây là đang gây khó dễ cho ta và Tiểu Vũ rồi, ngươi xem bốn phía đại sảnh kia đã sớm bị người chiếm. Cả hai tỷ muội ta không thể đắc đội đám người nhà quyền quý được." Nói rồi lại trả tờ ngân phiếu trăm lượng kia cho ta, ta dĩ nhiên là sẽ không nhận, thật ra từ đầu ta đã sớm biết bốn phía không còn chỗ ngồi nào rồi.


"Nếu như công tử thật sự muốn như vậy, muội muội ta cũng có một cách." Tiểu Vân giảo trá cười, trong mắt lập lòe một tia sáng không biết tên. Trong lòng ta nổi lên một trận mụn nhọt, âm thầm kêu không ổn.


Đang muốn mở miệng từ chối, nàng đã bỏ ta chạy ngoài cửa, mà Tiểu Vân vẫn còn đang che miệng cười trộm.


"Công tử, ngươi yên tâm liền có thể, tiểu Vân muội muội tất nhiên là đi cho mưu đến tiếp cận biết họa thượng sách." Nàng nói hai mắt trực tỏa ánh sáng, đương nhiên nội tâm của ta tự nhiên là cực kỳ thấp thỏm bất an.


"Công tử, công tử, hộc hộc... Mau... mau đổi y phục đi." Tiểu Vũ vội vàng chạy về, ném bộ đồ gã sai vặt cho ta, còn có một bộ nha hoàn nữ trang ở bên cạnh. Nàng còn đang thở gấp, Tiểu Vân một bên đã cười sâu thêm, mặt ta đen lại, chỉ y phục trên bàn hỏi "Cái này để làm gì?"


"Ây. . . Công tử ngươi mau chọn đồ rồi mặc a. Ta nghĩ nữ trang là tốt nhất, dễ dàng tiếp cận danh họa hơn." Nàng ở một bên tinh tế phân tích, ta thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu ta mà mặc nữ trang, thân phận nữ tử này sợ là sẽ bị bại lộ


"Ta đường đường là nam tử hán sao có thể mặc trang phục nha hoàn?" Ta gấp giọng khiển trách, cắt ngang lời nàng nói, giọng điệu đột nhiên bùng nổ tức giận.


"A. . . Vậy thì mặc nam trang đi, đây là y phục của gã sai vặt ở Xuân Hương Lâu chúng ta, chờ ngươi mặc xong liền trà trộn trước sân khấu hầu hạ những người kia liền có thể chiếm chỗ tốt." Nàng chỉ vào mấy hàng ghế ngồi gần chỗ sân khấu bên dưới đại sảnh nói.


Ta thật sự không hiểu trong đầu Tiểu Vân đang nghĩ gì, làm sao có thể đưa ra cách tệ hại như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, từ chối hảo ý của nàng. Bị Tiểu Vân quấy nhiễu dĩ nhiên không còn hứng thú xem danh họa gì nữa.


Ngồi ở bên trong lầu, thỉnh thoảng nhìn xuống sân khấu bên dưới.


"Tiểu Vũ, đùi ta đã tê rồi, ngươi có thể xuống được không?" Ta bỗng nhiên nhận ra đùi mình đã không còn cảm giác nữa.


"Công tử ngươi thật đáng ghét." Nàng quở trách, nhưng cũng ngoan ngoãn rời đi.


Ta xoa xoa đùi đã tê dại từ lâu, nếu không phải còn hai người Tiểu Vũ và Tiểu Vân ở đây, ta khẳng định sẽ đứng lên đi đi lại lại để giảm bớt máu chảy không thông. Không phải ai cũng cảm thấy hưởng thụ việc có mỹ nhân ngồi trên đùi, ít nhất đối với ta chính là như vậy.


Ngay lúc ta đang chìm đắm trong việc xoa hai đùi một cách khổ cực, dưới lầu bỗng nhiên vang lên từng trận vỗ tay, ta cũng không phải ưa thích tham gia mấy trò đông người, chẳng qua đối với danh họa này có chút hứng thú. Không vì gì khác, chỉ là bởi vì tên của nàng làm ta vô cùng quan tâm để ý tới, ta không quên năm đó ta vô cùng yêu thích bộ phim truyền hình Hoàn Châu Cách Cách một thời cực kì nổi tiếng, tuy rằng ta đối với phần ba* của bộ phim này thực sự là thất vọng cực độ, nhưng cái danh họa kia đã làm ta đến tận bây giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc, thành thật mà nói là diễn quá mức chân thực. Nhưng dạo gần đây ta bắt đầu nổi lên chán ghét diễn viên. Ở trong đầu lúc nghiền ngẫm dư vị của kịch Quỳnh Dao, luôn cảm thấy rất nhiều câu thoại đều quá mức rườm rà rắc rối, cảm thấy phiền chán không rõ tại sao.


Hoặc có thể nói rằng ta hiện tại yêu thích tình cảm chân thực hơn đi.


Khi ta thoát khỏi dòng suy nghĩ về kịch của bà Quỳnh Dao, giữa sân khấu lầu một thình lình xuất hiện một vị nữ tử vải áo bồng bềnh, dáng người xinh đẹp. Nàng mang khăn che mặt, cộng với khoảng cách xa, cho nên ta không nhìn rõ được thông điệp trong đôi mắt nàng.


Nhưng ta vẫn nhìn ra được vị cô nương đứng ở giữa sân khấu kia nhất định là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, đứng ở một nơi phong hoa tuyết nguyệt như thế này, nhưng lại toát ra một khí chất lành lạnh. Ta nghĩ dùng câu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn mới có thể đánh giá chính xác vị cô nương này.




Ta xoay chuyển tầm mắt, quay đầu chuyện trò vui đùa với Tiểu Vân và Tiểu Thúy, đối với nữ tử thanh lâu, ta đều cảm thấy nhàn nhạt thương tiếc.


Ta hỏi "Tiểu Vân, Tiểu Vũ, hai người các ngươi có bằng lòng đi theo ta không?"


Thật sự ta không ngờ câu nói này sẽ làm người khác hiểu lầm, đặc biệt là các nữ tử thanh lâu, các nàng cuống quít quỳ xuống đất cảm tạ "Hai người bọn ta nguyện ý theo công tử, vì công tử làm nô làm tỳ."


Ta dở khóc dở cười nâng hai người lên nói "Có lẽ các ngươi đã hiểu nhầm ý của ta rồi, ta không cần nô tỳ, ta muốn chính là bằng hữu."


Hai người nghe vậy đỏ cả vành mắt, trên đời ta sợ nhất chính là nữ tử khóc, gấp rút nói "Hai người các ngươi chớ khóc, nếu không muốn thì thôi, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi."


Các nàng nghe ta nói xong, vội vàng lắc đầu "Không phải, ý của bọn ta không phải như vậy. Người có thân phận ti tiện như bọn ta làm sao dám trèo cao đối với công tử đây? Ai. . ."


Ta cực kỳ chán ghét quan niệm nam tôn ti nữ ti ở cổ đại, dù sao trong xương cốt ta vẫn là người hiện đại. Ta nghĩ người và người vốn là nên là bình đẳng, gái lầu xanh thì làm sao, các nàng so với người bình thường thì tài hoa hơn rất nhiều, nhưng xuất thân của các nàng lại bắt các nàng phải chịu sự xem thường suốt đời. Ta thừa nhận bây giờ ta căm phẫn vô cùng, nếu không cũng sẽ không biểu lộ ra một mặt tiếc hận lại lạnh lẽo như thế này.


"Ta muốn hỏi hai người các ngươi có muốn ngẩng cao đầu làm người hay không, hay là cứ muốn như thế này vượt qua nửa đời còn lại?" Ta muốn hai người làm quản lý thương vụ tại Hạ gia, cũng không phải do thông cảm cho các nàng, hoặc là nhất thời hứng thú. Ta nghĩ ta chưa đến nỗi vì thiếu người mà lâm bệnh liền cuống lên chạy chữa lung tung.


Thứ ta cảm thấy thưởng thức nhất chính là sự lanh lợi thông minh của Tiểu Vũ, cùng với sự cẩn thận tỉ mỉ của Tiểu Vân. Trước đó Hạ gia đang thiếu hút nhân tài, sau này lại rối rắm chuyện tìm người quản lý sổ sách mới. Bây giờ chỉ cần phải bồi dưỡng hai người này, sau một thời gian, chắc chắn là trụ cột vững vàng của Hạ gia ta.


"Chúng ta muốn ngẩng đầu làm người!" Hai người tâm tình rất kích động, ta chỉ là cười nhạt, để hai người dẫn tú bà tới.


Hai người vừa mới đi ra, ta liền nghe thấy tiếng xôn xao ở dưới lầu, hiếu kỳ lò đầu ra cửa sổ, nguyên lai ngày hôm nay hoa khôi đẹp như tranh thật tài nghệ nha, ta cảm thấy rất thú vị, ngẫm lại trong bụng của mình kiến thức thật hạn hẹp, sợ là không dùng được vào việc gì.


Ta từ xa nhìn thấy danh họa nhíu lông mày quay đầu đối diện với người kia, ta nghĩ người kia hiển nhiên đang làm khó dễ nàng. Mà dưới lầu một tràng tiếng mắng chửi, ta liền đã biết, hóa ra người lúc nãy vừa làm bài thơ đầu tiên. Ta quay đầu nhìn về phía nàng lần nữa, vừa vận thấy khuôn mặt chán chường của nàng.


Ta cảm thấy thật là thú vị, liền đứng dậy đi xuống lầu.


Tay cầm quạt giấy, vừa đi vừa ngâm bài thơ Một mình uống rượu dưới trăng** của Lý Bạch.


"Uống rượu không bạn hữu
Một mình trước muôn hoa,
Trăng ơi, mời trăng uống
Thêm bóng nữa là ba.


Rượu thơm, trăng chẳng muốn,
Riêng bóng quẩn quanh ta
Đành cùng trăng và bóng
Vui vẻ đón xuân nay.


Hát ca, trăng thổn thức
Nhảy múa, bóng cuồng