Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 4



Ngày mùng năm cũng đã tới, ngẫm lại đi tham dự sinh thần của người ta thế nào cũng nên mang bạn gái theo, thế nhưng Thanh Ngôn chết sống cũng không chịu đi theo ta, còn đắc ý nói "Ta là vì ngươi, một nữ tử lầu xanh như ta làm sao có thể cùng ngươi đi tham dự yến hội quan trọng như vậy chứ." A Hoa sao, gần đây đều tránh mặt ta, coi như là không được, hiện tại chỉ có Tiểu Thúy thôi.


Ta chạy như bay đến chỗ Tiểu Thúy, tìm được Tiểu Thúy ta lập tức đem ý nguyện của mình nói cho nàng biết, nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Tiểu Thúy, ta lại nghĩ hài tử này sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, cũng đã một năm rồi, hài tử này làm sao cứ đối với mình lại dễ dàng đỏ mặt như vậy chứ? Từ sau cái sự kiện nội y kia, Tiểu Thúy vẫn không có thay đổi bộ dáng ngại ngùng của mình, vừa thấy ta liền đỏ mặt, làm hại ta mỗi lần như vậy đều cảm thấy bản thân mình rất xui xẻo đi.


"Tiểu Thúy a, hôm nay là sinh thần của Trần lão gia, ngươi đi chuẩn bị y phục tươm tất đi, không thể để có gì sơ suất được. "


"Vâng, lão gia." Nhìn khuôn sắc hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thúy biến mất ở trước tầm mắt của ta. Ta chờ thật lâu cũng không thấy Tiểu Thúy xuất hiện, giữa lúc ta đợi đến sốt ruột, liền thấy một đại mỹ nữ hướng ta mà đi tới, ta nhìn đến cả nước bọt cũng muốn rớt ra.


"Mỹ nữ ngươi tìm ai vậy?" Ta vinh hạnh nhận được một cái ánh mắt xem thường.


"Ách... Mỹ nữ ngươi tìm ai?"


"Tìm ngươi." Ôi chao, ta nghe thấy thanh âm này rất quen tai, thế nhưng lại không nhận ra người trước mắt này là ai.


"Mỹ nữ, chúng ta có quen biết nhau sao?" Ta mang vẻ mặt với biểu tình khó hiểu nhìn nàng.


Rất vinh hạnh nhận được một cái ánh mắt xem thường nữa, mỹ nữ này kể cả có xem thường người khác thì cũng rất đẹp.


"Ân, có quen." Thanh âm này thực sự rất quen tai, nhưng ta cũng chưa nhận ra là của ai.


"Mỹ nữ, chúng ta thực sự có quen biết sao? Nhưng ta thực sự chưa gặp qua ngươi. Nếu ta đã gặp, ngươi là mỹ nữ xinh đẹp như vậy ta tuyệt đối không có khả năng không nhớ ngươi." Lúc này ta lại nhận được một cái ánh mắt xem thường cùng một khuôn mặt thoáng đỏ hiện ra. Nhìn thấy sắc mặt đỏ hồng như vậy, ta ngược lại nhớ tới Tiểu Thúy rồi, nha đầu kia, kêu nàng đi chuẩn bị một chút cùng ta đi tham dự sinh thần của Trần Dương Hàm, làm sao đến bây giờ còn không chưa đi được, thật là...


"Ta là Tiểu Thúy." Ta nhìn mỹ nữ với vẻ mặt đỏ ửng, nàng nói là là Tiểu Thúy, cái gì, nàng là Tiểu Thúy?


"Ngươi là Tiểu Thúy sao? Tiểu Thúy a, ngươi làm sao thay đổi thành cái dạng này a?" Ta điên cuồng lay động vai của Tiểu Thúy. Hoài nghi mỹ nữ trước mắt chắc chắn không phải là Tiểu Thúy, không thể, thế nào lại là Tiểu Thúy chứ, tuy là Tiểu Thúy nhà chúng ta cũng được coi như là một tiểu mỹ nữ đi, dáng dấp cũng có nét thanh tú. Nhưng thế nào cũng không có khả năng là người ở trước mắt cái này... Ách... Nuốt nước miếng một cái, mỹ nữ này giống như yêu nghiệt vậy!


"Ân, là ta, lão gia." Nhưng là thanh âm này, cái nét mặt đỏ hồng sao lại giống nhau như đúc? Ta cuối cùng cũng coi như xác định đại mỹ nữ ở trước mắt đúng là Tiểu Thúy rồi, ôi mẹ ơi, thì ra Tiểu Thúy của nhà chúng ta cũng là một thành thành thực thực mỹ nữ a, ta kích động đến mức kéo tay Tiểu Thúy nói "Tiểu Thúy a, ngươi quá đẹp, về sau phải trang điểm nhiều hơn."


Sách sách, Tiểu Thúy về sau chính là đối tượng trọng điểm phát triển của ta, nhìn giống như là cỏ dại nơi ven đường, nhưng khiến ta nước bọt đều phải chảy ra. Tại sao trước đây không phát hiện ra tiềm chất của Tiểu Thúy nhà chúng ta chứ, về sau phải khai thác nhiều một chút, tốt nhất có thể khai thác triệt để để nàng ở bên cạnh mình.


Nhớ tới ý định của ta, là cùng Tiểu Thúy đi tới Trần phủ, nơi đây không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với tiểu phủ đệ của ta, trong lòng ta giống như là bị ngâm vào nước lạnh, ta đã từng nghĩ mục tiêu ta đặt ra cho mình đã sắp có thể hoàn thành, nhưng hiện tại ta mới hiểu được thì ra mục tiêu của ta đây là rất xa vời rồi. Mang theo bước chân nặng nề cùng Tiểu Thúy bước vào cửa lớn Trần phủ, nhìn đến cách trang hoàng trong trong phủ, muốn bao nhiêu xa xỉ liền có bấy nhiêu xa xỉ, muốn bao nhiêu phú quý liền có bấy nhiêu phú quý. Trong lòng ta rầu rĩ không vui, nhìn xem cả một đám người vui sướng hân hoan, thì ta đã biết ta đây là có bao nhiêu dư thừa rồi.


Cũng may là có mỹ nữ như Tiểu Thúy ở bên người, nếu không... Ta khẳng định mình sẽ buồn bực đến chết.


Ta cùng Tiểu Thúy hai người bọn ta đi theo gia đinh trong phủ đến hậu hoa viên, nhìn đi, xem người ta còn có hậu hoa viên, còn ta, ngay cả ao nước sau nhà cũng không có.


Chứng kiến trên trăm bàn yến tiệc, còn có một đám người đông nghẹt, một bữa tiệc sinh thần phô trương đến như vậy, xem ra cả đời ta cũng không thể đạt được thành tựu như vậy rồi, nản lòng thoái chí a, ta đây cũng thừa biết, ta cùng thần tượng của ta có khoảng cách chênh lệch rất xa, nhưng có cần đả kích ta đến như vậy không chứ.


Bất quá hôm nay dù nói thế nào cũng là sinh thần của thần tượng của ta, tuy là bị đả kích, thế nhưng vẫn là rất cao hứng vì có thể tới tham gia sinh thần của thần tượng, đây đâu phải là nơi mà ai cũng có thể tới, chỉ những ai được phát thiệp mời mới có thể tới a. Ta đi tới trước mặt thần tượng, nhìn thấy cái người mà ta sùng bái đã lâu thần tượng đại nhân - Trần Dương Hàm, vẻ mặt ta liền hưng phấn. Nhìn thần tượng của ta, thực sự là một soái ca, tuy là có hơi già một chút. Thế nhưng ta có thể nhìn ra được hắn lúc còn trẻ hẳn phải là một anh chàng rất đẹp trai. Các ngươi xem đi, thần tượng của ta thật sự là có hàm dưỡng, nét mặt bình tĩnh ôn nhu như nước. Ta lập tức lôi kéo Tiểu Thúy nhà ta chạy đến chỗ thần tượng chúc mừng.


"Trần lão gia, vãn bối chúc người sinh thần khoái hoạt, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Ta hướng vẻ mặt nịnh hót về phía thần tượng mà ta ngày nhớ đêm mong nói.


"Vị này chính là Hạ lão gia? Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu lớn như vậy rồi, lão phu bội phục bội phục a." Trần Dương Hàm vẻ mặt mang ý cười.


"Trần lão gia, ngài chính là tấm gương cho vãn bối, Trần lão gia cũng đừng gọi Hạ lão gia này Hạ lão gia kia, gọi ta Hạ Tử Hân đi, nếu như Trần lão gia không ngại, có thể trực tiếp gọi ta là Tử Hân." Nói như thế nào thì cũng là thần tượng của ta, so về tuổi tác có thể coi như phụ thân của ta rồi, gọi Hạ lão gia ta nghe không được tự nhiên.


"Ha hả, tốt, Tử Hân, ngươi cũng trực tiếp gọi ta là bá phụ đi, tuổi của ta làm bá phụ ngươi cũng là vừa lúc a! Hôm nay ngươi có thể tới tham dự sinh thần của lão phu, lão phu thật là cao hứng đó." Ta nhìn bộ dạng Trần Dương Hàm thực sự giống như một một trưởng bối đối đãi con cháu của mình, cái loại từ ái này, chính là thân tình. Thật là đã lâu không có cảm giác như vậy rồi, thật hoài niệm về phụ mẫu ở kiếp trước của ta.


"Bá phụ nói đùa, Tử Hân có thể tới tham dự sinh thần của ngài mới chính vinh hạnh của Tử Hân." Dù cho ta có chán ghét lời nói khách sáo, thì ta cũng phải nói nha.


Thần tượng trong giấc mộng của ta đang ở hiện thực tiếp xúc thân mật với ta, tâm tình đó là khó có thể tưởng tượng được, là kích động, là hưng phấn, là... Nói chung chính là giống như đang ở trong sương mù. Sau khi cùng thần tượng nói qua mấy câu, yến hội đã bắt đầu, ta mang theo Tiểu Thúy, cùng thần tượng ngồi một bàn. Tiểu Thúy thấy ta bộ dạng như mất hồn, có lòng tốt nhắc nhở đến "Gia, đây là sinh thần của Trần lão gia, người đừng có trong mắt đều mang đầy vẻ hấp tấp như vậy chứ. "Ách... Trong mắt ta có mang vẻ hấp tấp sao, nguyên nhân là do ta nhìn thấy thần tượng của mình đó chứ. Nhìn lại những người bên cạnh, từng người từng người đang nhìn bộ dáng này của ta, Tiểu Thúy sao ngươi không sớm gọi ta, còn để cho ta ở nơi này phạm si như vậy, thật mất mặt quá! Tiểu Thúy vô tội nhìn ta liếc mắt nàng, cái dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu mê người thì liền có bấy nhiêu mê người. Vì vậy ta thật vất vả leo khỏi ma chướng của thần tượng, lại ngã vào trong ma chướng của Tiểu Thúy, mỹ nữ này thực sự là tai họa.


"Gia, ngươi đừng nhìn ta như vậy." Tiểu Thúy hờn dỗi một cái, đẹp quá, ta là triệt để mất hồn rồi. Tiểu Thúy a, ngươi có thể đừng đỏ mặt với dáng vẻ vô tội như vật có được hay không? Ngươi xem gia nhà ngươi suýt chút nữa thì biến thân thành đại hôi lang hướng trên người ngươi nhào tới rồi.


"Gia?" Tiểu Thúy lấy tay khua đụng ta, đem hồn ta không biết đã bay đến cõi thần tiên nào mà gọi trở về.


"A a, chuyện gì?" Ai u, Tiểu Thúy, về sau ta đánh chết cũng không cho ngươi trang điểm nữa, nếu cứ như đi vào cõi thần tiên mấy lần nữa, ta sợ là hồn ta cũng không về được.


"Yến hội cũng bắt đầu rồi, người làm sao vẫn ngây người vậy?" Tiểu Thúy vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ta.


Cái kia có thể trách ta sao, nếu không phải là ngươi mê người như vậy, ta có thể thành ra thế này không? Thật là. "Ách... A a, ta biết rồi." Cũng không dám ... nhìn Tiểu Thúy thêm một lần nào nữa, ta đây hồn phách nhỏ bé có thể không chịu nổi sự cám dỗ lặp đi lặp lại nhiều lần đâu.


"Gia, nhanh đi kết bạn dưới những các lão gia đi a! Đối với việc làm ăn của Hạ gia chúng ta sau này sẽ có chỗ thuận lợi, người đừng chỉ biết ăn đồ đồ ăn như vậy?" Ế, đến rồi, Tiểu Thúy a, ngươi có thể đừng làm khổ người đáng thương như ta được không, ta không dễ dàng gì, thật vất vả mới nhịn xuống không nhìn tới ngươi, ngươi nha còn mê hoặc ta, ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đừng có lại gần sát lỗ tai ta đọc diễn văn như vậy chứ.


"A, lập tức đi." Vẫn là mau nhanh rời xa Tiểu Thúy một chút thì hơn. Nếu không ta thật sợ nhịn không được liền hướng trên người của người ta mà nhào tới.


"Ô ô, đây không phải là ông chủ Từ của cửa hiệu vải, Từ lão gia sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ." Người kia đáp lại ta bằng việc chào hỏi theo hình thức.


"Hạ lão gia nha, ngày hôm nay cũng tới tham dự cuộc hội họp của Trần lão gia a, ha hả." Từ Đạt Tử này chính là một con cáo già, mỗi lần hợp tác với hắn đều không thể chiếm được bao nhiêu lợi ích.


"Ân, đúng vậy, đây không phải là sinh thần của Trần bá bá sao, làm tiểu bối như ta làm sao có thể không đến chúc mừng?"Nghe lời nói của ta, con cáo già rõ ràng sửng sốt một chút, bất quá hắn rốt cuộc là một người từng trải, lập tức cũng liền phục hồi tinh thần lại ngay.


"Hạ lão gia cùng Trần lão gia xem ra giao tình rất tốt a?" Lời nói nghe như là muốn chụp mũ ta vậy, đáng tiếc là cửa ta cũng chưa từng vào. Hắn là thần tượng của ta, giao tình sao, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, có thể có giao tình gì đây? Ngươi tên ngu ngốc này. Bất quá nếu ngươi muốn biết, ta xin mạn phép không nói cho ngươi biết. Ta chỉ là cười cười, trả lời câu hỏi của hắn bằng cách chuyển sang đề tài khác.


"Từ lão gia, chuyện làm ăn lần trước, đều đã kéo dài một tháng, ngươi xem hôm nay hai chúng ta cũng thật vất vả mới có thể tụ họp chung một chỗ, vậy thì liền quyết định đi. Nếu không..." Ta cũng không nói mình và Trần Dương Hàm có quan hệ gì, đánh đố như vậy không phải là càng có ý tứ sao? Cái này Từ Đạt Tử cũng nhìn không ra ta rốt cuộc là cùng Trần Dương Hàm có quan hệ gì, thế nhưng nghe ta gọi Trần bá bá thân mật như vậy, cũng mang theo chút kiêng nể. Vì vậy lập tức nói "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ngày mai liền có thể tới cửa hiệu vải của ta lấy hàng."


" Về phía ngân lượng thì sao?" Ta cố tình làm khó dễ nhìn Từ Đạt Tử, Từ Đạt Tử liền nói "Không có việc gì, không có việc gì. Liền theo ý tứ của Hạ lão gia mà làm."


"Ha hả, vậy thì thật là đa tạ Từ lão gia chiếu cố, tới đây, chúng ta cùng uống chén rượu."


"Khách khí khách khí, mong rằng Hạ lão gia về sau giúp ta nói tốt với Trần lão gia một chút, trên tay ta đây còn có một việc làm ăn muốn cùng Trần gia hợp tác đây."


"Không dám, không dám." Ta trong bụng cười thầm, lần này thật đúng là hẳn là nên cảm tạ thần tượng của ta, nếu không nhờ hắn, cuộc trao đổi này sợ là không dễ dàng thỏa thuận xong như vậy đâu. Từ Đạt Tử này, quá giảo hoạt rồi, không còn việc gì ta liền dùng các loại lý do để chạy trốn. Lần này nếu không phải nể mặt mũi Trần Dương Hàm, thì nào có dễ dàng đáp ứng phương án của ta như vậy đâu?


Cùng Từ Đạt Tử khách sáo một chút, ta lại đi dạo vài vòng, nhận biết vài người làm ăn, mới về đến chỗ ngồi của mình, mới phát hiện không thấy bóng dáng của Tiểu Thúy đâu. Nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, liền trông thấy Tiểu Thúy đang bị mấy lão nam nhân vây quanh mời rượu, Tiểu Thúy vốn cũng không phải là người biết uống rượu, khuôn mặt đã uống đến đỏ bừng rồi, vẫn còn ở phía đằng kia xã giao. Nhìn thấy ta liền hận không thể đi tới ngay.


Cho mấy cái lão sắc lang vài cái lớn tát tai, con mẹ nó, nữ nhân của lão tử cũng dám đụng, ghê tởm nhất là ta nhìn thấy một nam nhân tai to mặt lớn đáng chết tay đang đặt trên tấm lưng mảnh khảnh của Tiểu Thúy, nhìn thấy hông của Tiểu Thúy ta liền chảy nước bọt ròng ròng, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để chảy nước bọt. Ta xông tới, đem Tiểu Thúy ôm vào trong ngực của mình, con lợn béo ghê tởm đáng chết còn dám chiếm tiện nghi của Tiểu Thúy nhà ta, ta hung hăng liếc mắt trừng con lợn béo đáng chết, con lợn béo đáng chết này vẫn hướng về phía Tiểu Thúy cười không ngừng chỉ còn thiếu chảy nước miếng thôi, không chú ý ta ở bên cạnh đối với hắn cũng đã trừng mắt đến phát hỏa rồi. Thật sự là ta nổi giận, ta ôm lấy Tiểu Thúy đi thẳng, lửa giận đốt chết ta rồi, cái này là con mồi của ta.


"Tiểu Thúy, cái con lợn béo đáng chết đó chiếm tiện nghi của ngươi sao? Ngươi làm sao lại đứng ở bên cạnh hắn a, ngươi là đứa ngốc sao?" Thực sự là càng nghĩ càng giận, Tiểu Thúy sao lại không biết rời đi chứ, nếu như ta không phát hiện, cái con lợn béo đáng chết còn muốn chiếm bao nhiêu tiện nghi của Tiểu Thúy nữa?


"A, gia, Hồ lão bản đó là đại lão bản vận tải đường thuỷ, ta đây không phải là vì muốn phải hảo hảo hiểu rõ sao? Cho nên mới... "


"Được, được, ta biết rồi." Tiểu Thúy còn chưa nói hết ta liền vội vàng cắt ngang, lại là việc làm ăn, vì nói chuyện làm ăn nên mới bị con lợn béo đáng chết kia chiếm tiện nghi a, ta không phục lấy tay ôm chặt eo nhỏ của Tiểu Thúy. Tiểu Thúy hờn dỗi liếc mắt nhìn ta, suýt chút nữa khiến cho trái tim nhỏ bé của ta nhảy ra, vẫn còn may đây không phải là ở trong phủ của mình, nếu không ta khẳng định sẽ hóa thân thành đại hôi lang đem Tiểu Thúy ăn đến sạch sẽ mới thôi. Ổn định tâm thần một chút, thật luyến tiếc mà đem tay đặt ở bên hông Tiểu Thúy thu hồi lại, eo thon nhỏ của Tiểu Thúy thực sự là ôm càng lâu càng thoải mái, trước đây sao ta lại không phát hiện ra chứ? Trong lòng ta âm thầm suy nghĩ, về sau phải ôm nhiều hơn mới được, nếu có cơ hội liền ôm, nếu không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội để ôm. Suy nghĩ một hồi, chính mình liền âm thầm cười trộm, nhìn lấy dáng dấp của người ở bên cạnh, còn là một người làm cho bản thân ta say sưa nữa. Đều đã đi ra ngoài rất lâu, ta tựa như một người điên trên đường, càng đi lại càng xa, Tiểu Thúy cũng rốt cục không chịu nổi.


"Gia, người làm sao vậy?" Tùy tiện biếu tặng ta một ánh mắt, mà ý tứ cái ánh mắt kia đó là, ngươi tại sao lại bộ dạng của một đại hôi lang?


"Ách... Không có việc gì, chính là nghĩ đến một chút chuyện buồn cười thôi." Ta rất muốn trả lời Tiểu Thúy ta chính là đại hôi lang, nhưnh lại sợ tiểu bạch thỏ này bị ta dọa sợ đến chạy trốn.


"Gia..." Tiểu Thúy còn làm ra một bộ dáng vẻ không yên lòng.


"Không có việc gì, thực sự không có việc gì. Đi, chúng ta trở về ăn cái gì đi." Ta làm sao có thể nói cho ngươi biết ta đang suy nghĩ gì a, nếu như nói ra ngươi đem ta đập chết thì làm sao bây giờ?


Tiểu Thúy nhìn ta liếc mắt, vẫn là nghe theo lời ta không hỏi thêm nữa, sau đó cùng ta trở lại trên bàn rượu, đương nhiên ta nhưng là có ở vô tình hay cố ý chiếm lấy tiện nghi của mỹ nhân nhà ta, rước lấy vô số ánh mắt khinh bỉ cùng xem thường của cả đám người ở bên cạnh. Ta liền đưa đến những người này một cái ánh mắt xem thường siêu cấp lớn, thế nào? Không ăn được quả nho thì cho rằng quả nho chua sao, mỹ nữ này chính là của nhà ta, ta muốn sờ cứ sờ, muốn ôm liền ôm. Ta đắc ý suýt chút nữa muốn nhảy lên rồi.