Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 154: Tiêu Dịch Không Sợ Hãi





Nàng ỷ vào đã có hôn ước, đã không nghĩ ngợi được nhiều.
Tối nay nếu như không để mẫu thân vững chắc địa vị, a miêu a cẩu Nam phủ sẽ đem mẹ con các nàng giẫm dưới lòng bàn chân!
Ai biết, đối phương nghe được danh hiệu Trình thái thú, một chút vẻ mặt sợ hãi cũng không có.
Trình Diệp Nhu ưu nhã ngồi xuống.
Nàng vuốt ve váy," Ta cùng A Quảng thực tình yêu nhau, dù là Trình thái thú tới, ta cũng có lý.

Người làm quan, làm liêm khiết thanh bạch, yêu dân như con.

Nếu như Trình thái thú dám ỷ vào quan uy, nhúng tay vào hôn nhân của bách tính, ta sẽ đi kinh thành cáo ngự trạng!"
Trình thái thú, là thân ca ca ruột thịt cùng mẹ sinh ra của nàng.
Nguyên bản quan hệ huynh muội mười phần thân cận, đáng tiếc, từ lúc ca ca cưới Hoàng thị, tình cảm của bọn hắn liền xuất hiện vết rách.
Hoàng thị cay nghiệt ích kỷ m một lòng nghĩ tới thời gian phú quý, biến đổi cách thức khuyến khích ca ca lấy quyền mưu tư, thu hối lộ.
Nàng tức không nhịn được, cuối cùng sau khi cùng ca ca tranh chấp không có kết quả, dứt khoát chuyển khỏi Trình gia lập môn hộ khác.
Những năm nay ca ca thường xuyên tới thăm nàng, vì chuyện hôn sự của nàng mà buồn phiền, nhưng không cùng quan điểm chí hướng, nàng đã hạ quyết tâm tuyệt đối không hồi Trình gia, càng sẽ không cân cận huynh trưởng.

Bây giờ Nam Yên chỉ là một cái ngoại thất nữ, cũng dám lấy danh hiệu ca ca nàng ra để đe dọa nàng, có thể thấy được Nam Yên cùng Hoàng thị đồng dạng phẩm hạnh không đoan, quả nhiên không phải người một nhà không vào một cửa.
Nam Yên đứng trong phòng khách, cơ hồ bị nghẹn họng không nói được gì.
Nàng nghĩ mãi không rõ, Nam Bảo Y tìm nữ nhân này từ đâu.
Cũng quá cứng đầu đi!
Thật sự không sợ thái thú đại nhân trả thù?!
Nàng cắn cánh môi, trầm giọng nói:" Nương ta theo phụ ta nhiều năm, mắt thấy khổ tận cam lai, ta tuyệt đối không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào tới phá hủy nhân duyên của bọn họ."
Nàng chuyển hướng Nam Mộ," Chắc hẳn nhị bá cũng biết ý tứ của thái thú đại nhân, thế nào, nhị bá dám ngỗ nghịch sao?"
Nam Mộ sắc mặt lạnh lùng.
Nhìn màn diễn tối nay, hắn đã sớm minh bạch, ý nghĩa của chuyện Kiều Kiều nhờ hắn kéo dài thời gian.
Hắn không biết là, nguyên lai Trình thái thú tạo áp lực cho hắn, buộc hắn phải đáp ứng đỡ Liễu Tiểu Mộng lên làm chính thất của tam đệ, là ý tứ của Nam Yên.
Nam Yên liên hợp người ngoài khi dễ người trong nhà, ý đồ đáng chết!
Hắn cười lạnh," Trình thái thú có ý tứ gì, không bằng mời hắn tự mình tới cửa nói một chút?"
Nam Yên nắm chặt nắm tay.
Người Nam gia thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Nàng phân phó nói:" Lộng nhi, đi mời Trình ca ca tới.

Nếu như có thể, ngay cả Trình thái thú cũng mời đến."
Dưới ánh sáng đèn hoa.
Nam Bảo Y trở lại ngồi bên người Tiêu Dịch, ôm trà nóng, chờ xem kịch.
Nàng minh bạch, tối nay Nam Yên quyết tâm muốn lập uy tại Nam phủ.
Chỉ tiếc là nàng không có chuyện biết rõ thân phận Trình Diệp Nhu, cho nên đành phải để cho nàng thất vọng rồi!
Nàng không kịp chờ đợi muốn nhìn biểu lộ của Nam Yên sau khi biết thân phận của Trình Diệp Nhu.
Bên cạnh, Tiêu Dịch không kiên nhẫn vuốt vuốt áp thắng tiền.
Hắn là đến ăn cơm tất niên, đối với sinh hoạt đời tư của Nam Mạo Mạo hắn không chút hứng thú.
Nam nhân tuổi đã cao sắp xuống lỗ tới nơi rồi, còn trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự là hoang đường.
Nếu không phải xem ở phần mặt mũi của Nam Kiều Kiều, hắn đã sớm dẹp đường hồi Triều Văn viện.(ahr)
Hắn đưa tay, cuộn lên một đoạn tóc của Nam Bảo Y, đặt dưới chóp mũi nhẹ ngửi.
Thơm cực kỳ...
Hắn tản mạn nói:" Nam Kiều Kiều, ta đói."
Nam Bảo Y chính đàn kích động chờ náo nhiệt, tiện tay lấy lại đoạn tóc dài," Đừng làm rộn."

Tiêu Dịch nhíu mày, nhìn bộ dáng chững chạc đàng hoàng của nàng, cười nhạo lên tiếng.
Tiểu cô nương mặt trắng nõn kiều diễm, chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên, miệng nhỏ hồng nhạt, dưới phụ trợ của áo khoác lông thỏ đỏ chót, xinh đẹp giống như hài tử trong tranh tết.
Hắn nhàm chán vươn tay, chọc lên khuôn mặt phòng lên của tiểu cô nương một cái.
Cảm xúc thật tốt...
" Ngươi đừng làm rộn!"
Nam Bảo Y không kiên nhẫn đẩy ta của hắn ra.
Âm thanh nàng có chút lớn, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn sang.
Khuôn mặt Nam Bảo Y nháy mắt liền đỏ lên, không hiểu chột dạ rủ tầm mắt xuống.
Bị nhiều người nhìn như vậy, nàng lại sinh ra loại cảm giác bị bắt gian tại giường, tựa như nàng cùng nhị ca ca có một chân!
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Tiêu Dịch lười biếng nhìn Nam Bảo Y, lông mi tiểu cô nương buông thõng thật dài, đồng tử như nước, ước chừng cũng đang chờ rất nhàm chán, đang dùng ngón tay gảy chuỗi ngọc xuyên trên áo.
Bởi vì nguyên nhân xấu hổ, khuôn mặt nhiễm lên một tầng ửng đỏ giống như áng bình minh, so với son phấn còn xinh đẹp hơn.
Hắn lại ngứa tay.
Hắn đưa ngón tay trỏ ra, nghiêm túc chọc khuôn mặt của nàng, còn cố ý phát ra tiếng " chít chít".
Nam Bảo Y không dám kêu, chỉ âm thầm trừng mắt.
Tiêu Dịch không sợ hãi, tà tứ liếm liếm môi mỏng, lại chọc xuống khuôn mặt của nàng," chít chít".
Mặt của nàng, vừa nhỏ lại tinh xảo.
Non nớt, mềm mềm, giống như đậu hũ non.

Tiêu Dịch đột nhiên phát hiện, thì ra chọc khuôn mặt Nam Bảo Y là một trò chơi rất vui.
" Chít chít..."
Hắn chơi đến hưng khởi, lại không để ý tới lão phu nhân dẫn đầu người Nam gia đồng loạt trừng mắt hắn.
Hắn nhíu mày, bất động thanh sắc thu tay lại, tiếp tục buồn bực ngán ngẩm ngồi xuống.
Lại qua hai khắc đồng hồ, rốt cuộc Lộng nhi cũng mời được người Trình gia tới.
Trình Đức Ngữ mặc áo lông chồn, vai đọng tuyết, trầm tĩnh bước vào ngưỡng cửa phòng khách.
Liễu thị giống như có người dựa vào, cũng không tiếp tục kêu khóc chửi đổng, ngay cả lưng cũng đều thẳng lên.
" Trình ca ca!" Nam Yên không kịp chờ đợi vội vàng đi đến nghênh đón," Rốt cuộc ngươi đã đến!"
Nàng vành mắt hồng đỏ, ngậm nước mắt.
Bộ dáng đáng thương toàn tâm ỷ lại, làm Trình Đức Ngữ sinh lòng thương tiếc.
Hắn hướng đám người thỉnh an, lãnh đạm nói:" Lão phu nhân, Nam nhị gia, lần này tại hạ tới, chính là vì chuyện Liễu di."

Mọi người đều im lặng không nói.
Trình Đức Ngữ nhẹ giọng nói:" Mọi người đều biết, ta cùng Yên nhi đã định ra hôn ước, chỉ chờ sau khi nàng cập kê liền thành hôn..."
Nói như vậy, dư quang lại chú ý tới Nam Bảo Y ngồi dưới ánh đèn.
Vị hôn thê lúc trước của hắn, mặc áo khoác lông thỏ đỏ chót dệt kim, dung mạo non nớt kiều diễm.
Trong đám người, luôn luôn phá lệ nổi bật.
Hắn muốn không chú ý cũng khó.(ahr)
Hắn thu lại tầm mắt," Cân nhắc đến mặt mũi song phương, phụ thân ta cho rằng, phù chính Liễu di là chuyện tất yếu.

Huống chi Liễu di đã hạ sinh cho Nam tam gia hai đưa bé...."
" Chít chít..."
Âm thanh không đúng lúc vang lên.
Trình Đức Ngữ nhìn lại, Tiêu Dịch giống như cười mà không phải cười, đang dùng ngón tay chọc khuôn mặt Nam Bảo Y.
Hắn âm thầm nhíu mày, mắng không biết liêm sỉ, tập trung ý chí tiếp tục nói:" Lại thêm bây giờ mang thai, phần công tích này..."
Tiếng cười nhẹ ngắt lời hắn.
Hắn không kiên nhẫn nhìn lại, Nam Bảo Y đánh Tiêu Dịch một quyền, Tiêu Dịch lại không thèm để ý, không chỉ mập mờ cười khẽ, còn thuận thế nắm tay nhỏ của nàng.
Rõ ràng là cử chỉ đùa giỡn bình thường, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra một cỗ lửa vô danh.
Nam Yên từng nói qua, hai người này vụng trộm có một chân.
Bây giờ xem ra, xác thực như thế...
Hắn lười nhác lại thao thao bất tuyệt, xuất ra uy nghiêm công tử phủ thái thú, lạnh lùng nói:" Nói tóm lại, Yên nhi nhất định phải trở thành đích nữ.

Còn những kẻ không biết liêm sỉ kia, nữ nhân mưu toan dựa vào sắc đẹp thượng vị....."
Hắn ngoan lệ nhìn về phía Trình Diệp Nhu.
Sau đó hắn sợ ngây người.
Hắn thất thanh:" Cô cô?!".