Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 174: Dấu Răng Tiểu Cô Nương





Hai gò má Nam Bảo Y bạo hồng.
Nàng cơ hồ không dám nhìn bất kỳ ai, cố gắng tranh luận:" Là do ta quá đói bụng, đói đến bụng kêu ục ục! Ta mới không phải sẽ cái kia đâu, ta sạch sẽ như vậy, ta tuyệt đối sẽ sẽ không cái kia!"
Thân là một tiểu mỹ nhân ngàn dặm mới có, Nam Bảo Y nàng từ sợi tóc đến mũi giày đều xinh đẹp tinh xảo, làm sao nàng có thể...
Cái kia đâu?
Thế như vô luận nàng giải thích thế nào, Tiêu Dịch đều là biểu lộ" ta hiểu".
Nam Bảo Y che mặt.

Nàng rất muốn khóc!
Trầm mặc quỷ dị, rốt cục Quý ma ma cũng chạy về.
Nàng hành lễ, nghiêm mặt nói:" Hồi bẩm lão phu nhân, nô tỳ đã tra xét chăn đệm ga giường Nam Cảnh công tử.

Đồ ngủ của hắn mười phần sạch sẽ gọn gàng, ngay cả một chút nhăn nheo cũng không có, càng đừng đề cập đến lạc hồng."

Nam Yên đi vào theo.
Khuôn mặt nàng lạnh ngắt, đưa tay cho Liễu Liên Nhi một cái tát.
Nàng tức giận:" Nương ta có ý tốt lưu lại cả nhà các ngươi, các ngươi lại không nghĩ tới hồi báo, mẫu thân ngươi hại mẫu thân ta sinh non, ngươi lại tới oan uổng ca ca ta! Cả nhà các ngươi đều là bạch nhãn lang vọng ân phụ nghĩa, hẳn là nên cút ngay khỏi Nam phủ mới phải!"
Liễu Liên Nhi che hai gò má, nước mắt rào rào lăn xuống.
Nàng liều mạng lắc đầu," Ta không có, ta không có oan uổng Nam Cảnh biểu ca! Lão phu nhân, các ngươi nếu không tin, có thể nghiệm thân!"
" Phi!" Nam Yên giận giữ mắng:"Chính ngươi không sạch sẽ, mất trinh trước khi xuất giá, cũng không cảm thấy ngại đổ lên đầu ca ca ta? Liễu Liên Nhi, ngươi còn biết xấu hổ hay không?"
Nam Bảo Y " chậc chậc " hai tiếng.
Sức chiến đấu của huynh muội Nam Yên quá bưu hãn, Liễu Liên Nhi tựa hồ không phải đối thủ a!
Nếu như hôm nay nàng không thể cùng Nam Cảnh định ra hôn sự dựa vào tâm trả thù huynh muội Nam Yên, nghĩ tới cả nhà bọn hắn cũng sẽ không kết cục tốt.
Nàng chính đang nhiệt tình xem kịch, bỗng nhiên ngửi được mùi hạt vừng.
Không biết Tiêu Dịch đem từ đâu ra một chiếc bánh tiêu hạt vừng, đưa cho nàng.
" Ăn đi." Giọng hắn lạnh nhạt.
Nam Bảo Y rất ghét bỏ.
Người này vừa rồi ăn nói linh tinh, hại nàng ném đi mặt mũi lớn như vậy, bây giờ lại một bộ dáng chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà nàng đói bụng không chịu được, miễn cưỡng cầm lấy bánh hạt vừng, vừa ăn vừa xem kịch.
Bị Nam Yên cùng Nam Cảnh hiệp lực khi dễ, Liễu Liên Nhi khóc đến không kiềm chế được.
Đúng lúc này, bên ngoài thính đường truyền tới tiếng khóc kinh thiên động địa:" Nữ nhi đáng thương của ta!"
Liễu đại tẩu nhào vào, ôm Liễu Liên Nhi khóc ròng ròng.
Nàng hùng hổ nói:" Lão phu nhân, ta có thể làm chứng, xác thực đêm qua Liên nhi tới phòng ngủ Nam Cảnh! Nàng một mảnh hảo tâm, muốn đưa canh vịt cho Nam Cảnh, không nghĩ tới tên súc sinh Nam Cảnh này, vậy mà lại làm chuyện không bằng cầm thú với nàng!"
Nam Bảo Y cắn miếng bánh.(ahr)
Nghe nói Liễu đại tẩu bởi vì cái chết của Liễu Đoan Chính, khóc rất lâu.
Nàng còn tưởng rằng nữ nhân này có bao nhiêu yêu thương nhi tử, không nghĩ tới quay đầu liền đến giúp Liễu Liên Nhi, vớt lấy cả nhà phú quý.
A, người Liễu gia nhìn bề ngoài cũng không đến nỗi, không nghĩ tới đều là một loại tâm địa lãnh huyết.
" Cữu nương, ngươi cũng đừng ăn nói linh tinh!" Nam Yên cười lạnh," Nếu như Liễu Liên Nhi thật sự là tới phòng ngủ ca ca ta, cả đêm nàng không trở về sao ngươi không đi tìm? Trên đời này, có mẫu thân nào có thể khoan nhượng nữ nhi đêm không về ngủ?"
" Cái này...."
Liễu đại tẩu không biết nói sao.

Nhưng nàng quen làm bát phụ chợ búa, nói không lại Nam Yên, liền bắt đầu không quan tâm khóc lóc om sòm một mực chắc chắn là Nam Cảnh hủy đi trong sạch của nữ nhi nàng.
Lúc này Nam Quảng vội vã chạy tới.
Hắn chỉ có một đứa nhi tử là Nam Cảnh, đương nhiên muốn bảo hộ đến cùng.
Hắn tức giận:" Tiện nhân kia, hại Tiểu Mộng sinh non, bây giờ lại muốn hủy thanh danh nhi tử ta! Cảnh nhi luôn luôn phẩm đức cao thượng, hiếu thuận trưởng bối, không gần nữ sắc, làm sao có thể làm ra chuyện ô nhục nữ nhi ngươi? Nếu ngươi không thôi, chúng ta tới nha môn tranh luận!"
Hắn nói đến chuyện tới nha môn, Liễu đại tẩu có chút e ngại.
" Việc này không cần kinh động tới nha môn..."
Liễu Liên Nhi lệ rơi đầy mặt, giọng nói nhỏ yếu.
Nàng hướng lão phu nhân quỳ gối:" Lão phu nhân minh giám, đêm qua Nam Cảnh biểu khi dễ ta là thật sự...!Ga giường chăm đệm có thể tìm người thay đổi, Liên nhi không có lời gì để nói! Nhưng đêm qua ta liền nghĩ tới khả năng biểu ca dự định đi ăn chùa không chịu nhận, thế nên đã cố ý bỏ một kiện đồ vật thiết thân trong áo khoác hắn! Lão phu nhân, mời ngài phái ma ma kiểm tra áo khoác hắn!"
Đáy lòng Nam Cảnh " lộp bộp " một tiếng.
Hắn sở lên áo khoác.
Liễu Liên Nhi bắt đầu nháo từ sáng sớm, chuyện đột nhiên xảy ra, hắn đành vội vàng mặc quần áo chạy tới, bởi vậy chưa kịp cẩn thận kiểm tra.
Không nghĩ tới, Liễu Liên Nhi vậy mà còn chuẩn bị ở sau...
Quý ma ma đã đi tới," Nam Cảnh công tử, mời ngài lấy áo khoác xuống, để nô tỳ kiểm tra một phen."
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Nam Cảnh không dám không tháo xuống.
Động tác hắn cứng ngắc, đem áo khoác giao cho Quý ma ma.
Quý ma ma tại chỗ sâu trong tay áo mò tới được một cây trâm vàng phượng ngậm châu.
Nam Yên cười:" Liễu Liên Nhi, ta chưa từng thấy ngươi đeo qua cây trâm vàng này.

Cái trâm vàng này giá trị mấy trăm lượng bạc, ngươi mua được sao?"
" Đúng rồi!" Nam Quảng tiếp lời," Ta thấy, ngươi chừng là ham con ta tiền đồ cẩm tú rộng mở, bởi vậy mới vu oan hãm hại hắn!"
Nam Cảnh nói theo:" Liên nhi, ta niệm tình ngươi là biểu muội ta, không muốn đuổi cùng giết tận.

Chỉ là ngươi năm lần bảy lượt trêu chọc ta, thật khiến ta tức giận."
Hắn trịnh trọng hướng lão phu nhân chắp tay:" Không sợ tổ mẫu chê cười, cây trâm này chính là lúc tôn nhi đọc sách tại thư viện Vạn Xuân, muội muội của hảo bằng hữu tặng cho.
Ngày ấy nàng đến thăm huynh trưởng, lại đối tôn tử vừa gặp đã yêu, nên đã rút cây trâm này ra tặng.


Tôn nhi chối từ, nàng lại nói nếu như tôn nhi không nhận, nàng liền dùng trâm vàng tự sát.

Tôn nhi vì cứu vãn tính mệnh thiếu nữ vô tội, chỉ có thể bị ép nhận lấy.
Về phần Liên nhi biểu muội, chắc hẳn nàng thấy tôn nhi tuấn tú lại nhiều mặt tài giỏi, bởi vậy sinh tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ.

Nàng trong lúc vô tình trông thấy trâm vàng trong túi áo tôn nhi, thế nên dự tính lợi dụng vật này làm chứng cứ, bức tôn tử cưới nàng!"
Một phen quang mình lỗi lạc, nói năng có khí phách.
Mọi người Nam gia nhìn thấy cây trâm vàng phượng ngậm châu kia, biểu lộ lại đều có chút vi diệu.
Cả sảnh yên tĩnh.
Nam Yên cùng Nam Cảnh đột nhiên sinh ra một cỗ dự cảm không ổn.
Nam Bảo ấy đem một nửa bánh vừng còn lại kín đáo đưa cho Tiêu Dịch, cẩn thận lau sạch đầu ngón tay.
Nàng giơ tay nhỏ lên, giọng nói thanh thuý:" Nam Cảnh ca ca, mọi người đều biết, mỗi quý ta đều muốn đổi đồ trang sức mới.

Cây trâm vàng phượng ngậm châu này là mùa đông năm nay nhị bá mẫu mời thợ kim hoàn chế tạo riêng cho ta, độc nhất vô nhị, trên đời này chỉ có một kiện, nữ quyến toàn phủ đều có thể làm chứng.
Ngày hôm trước ta có tặng nó cho Liên nhi tỷ tỷ, làm sao lại nói là muội muội đồng môn đưa cho ngươi? Không biết đồng môn ngươi tên gọi là gì, muội muội hắn là ai, có dám đến đây đối chất?"
Nam Bảo Y nghiêm túc trạch đấu, Tiêu Dịch nghiêm túc dò xét bánh hạt vừng trong tay.
Trên mặt còn có dấu răng của tiểu cô nương, nho nhỏ tựa như thỏ.
Nửa ngày, hắn theo vết cắn của nàng, lười biếng ăn một miếng.
Hạt vừng rất thơm, bánh cũng rất thơm.
Tiểu cô nương ngồi trên vai, cũng rất thơm..