Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 203: Tích Cóp Của Hồi Môn Cho Mình





C208: Nàng vô ý thức vùng vẫy một chút.
Chè trôi nước tết Nguyên Tiêu, ngọt ngào mềm mại.
Thứ nhưng Nam Bảo Y lại cảm thấy, lúc ở cùng quyền thần đại nhân, trong lòng sẽ tự nhiên sinh ra hương vị kia, so với chè trôi nước còn muốn ngọt hơn.
Phảng phất trông thấy hắn, tất cả đều viên mãn.
Tiêu Dịch vứt bỏ tú cầu:" Đi, ca ca cùng ngươi đi đoán đố đèn."
Hai người hướng chỗ đèn đuốc rực rỡ đi đến.
Xuyên qua đường mòn sơn trà, Nam Bảo Y cảm giác mu bàn tay bị người nhẹ nhàng đụng một cái.
Nàng ngẩng đầu lên, quyền thần đại nhân mặt không đổi sắc, lãnh đạm nhìn về phía trước.
Trong nội tâm nàng như đánh một mặt trống nhỏ, nghi ngờ vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng lại bị đụng một cái mu bàn tay.
Nàng khó chịu cắn cánh môi.
Nhị ca ca đây là...
Có ý tứ gì?
Không đợi nàng mở miệng, quyền thần đại nhân bỗng nhiên nắm chặt toàn bộ tay của nàng.
Tay của hắn thon dài hữu lực, bởi vì cầm đao lâu dài, trong lòng bàn tay có một lớp sần thật dày.
Lòng bàn tay Nam Bảo Y thấm mồ hôi.
Mặc dù dĩ vãng từng bị hắn dắt tay, nhưng chẳng biết tại sao, cảm giác tối nay lại hoàn toàn khác biệt...
Nàng vô ý thức vùng vẫy một chút.
Lại bị cầm thật chặt.
Nóng bỏng, táo bạo, ôn nhu....
Thiếu nữ cúi đầu thật sâu.
Đêm nay trăng tròn, hai bên đường mòn trồng đầy hoa sơn trà.
Chợt có một nụ hoa đầu cành rơi xuống, lăn qua vạt áo thiếu nữ, để lại mùi thơm nhàn nhạt trên váy nàng.
Ngây ngô uyển ước, không thể nắm lấy.
Đố đèn trong hoa viên vẫn còn tiếp tục.
Nam Bảo Y gỡ xuống một câu đố, thì thầm:" Một tiểu cô nương, sinh trong ương nước, người mặc áo phấn hồng, ngồi trên thuyền xanh.

Nhị ca ca, ngươi biết đáp án là gì không?"
Tiêu Dịch dò xét liếc mắt nhìn nàng một cái.
Hôm nay tiểu cô nương mặc y màu trắng nhạt, cực kỳ trắng nõn xinh đẹp.
Hắn mỉm cười:" Là Nam Kiều Kiều."
Nam Bảo Y:"....."
Quyền thần đại nhân có đôi khi đứng đắn muốn mạng, có khi hư hỏng như du côn, thật khiến người tức giận.
Nàng chân thành nói:" Ta cảm thấy đáp án hẳn là hoa sen.

Hoa sen màu hồng, thuyền xanh là chỉ lá xanh, đúng, chính là như vậy mà không sai."
Nàng đem câu đố bỏ vào lẵng hoa nhỏ, lại tiếp tục đi lên phía trước.(ahr)
" Người mặc áo váy xanh, trong bụng ngập nước, sinh nhiều hạt bụi, từng cái đen thân...." Nam Bảo Y lại gỡ xuống một câu đố," Cái đề này có chút khó, nhị ca ca, ngươi có thể đoán ra đáp án sao?"
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn bụng của nàng," Là Nam Kiều Kiều."
Nam Bảo Y tức giận:" Nhị ca ca, ngươi căn bản không chuyên tâm đoán đố, hôm nay rõ ràng ta mặc váy trắng, mà ngươi nói đáp án đều là ta!"
" Sinh nhiều hạt bụi, cũng không phải là ngươi? Dù sao Nam Kiều Kiều là cô nương Liên Sinh Cửu Tử."
Nam Bảo Y:"..."
Đáng ghét a!
Chuyện tại Ngọc Lâu Xuân qua lâu rồi mà hắn vẫn vòng lại là sao!
Tiêu Dịch thấy khuôn mặt nàng nhăn thành một đoàn, cười khẽ hai tiếng, đưa tay cầm câu đố nhìn, thuận miệng nói:" Dưa hấu."
" Dưa hấu?" Nam Bảo Y ngẩn người, lập tức giật mình," Đúng, đúng là dưa hấu!"
Hai người vừa đi vừa đoán câu đố, thẳng tới lúc nửa đêm, mới tận hứng trở về.
Phòng ngủ ấm áp.
Nam Bảo Y đổi áo ngủ sau tấm bình phong, thị nữ đã đem giường chiếu chuẩn bị sẵn.
Nàng tiến vào màn gấm, trong chăn đã đặt bình nước nóng, rất ấm.
Hà Diệp buông màn trướng, ôn thanh nói:" Ngày hội Nguyên Tiêu, tiểu thư mộng đẹp."
" Ngươi cũng mộng đẹp..."
Nam Bảo Y cười nhẹ nhàng, nhìn nàng buông màn gấm xuống.
Nàng ôm góc chăn, mượn ánh nến ngoài màn trướng, ngắm nhìn đầu sư tử đặt cuối giường.
Có lẽ bởi vì quyền thần đại nhân dùng qua, bây giờ xem ra, cái sư tử kia cũng không có vẻ dữ tợn, ngược lại lộ ra ngây thơ chân thành.
Nó là thuỵ thú bảo vệ nàng.
Thiếu nữ an tâm nhắm mắt.
Tối nay ngủ mơ ngọt ngào, bên tai nàng luôn quanh quẩn tiếng đàn thanh tịnh.

Trong giấc mộng, hội đèn lồng Nguyên Tiêu, đường mòn hoa sơn trà.
Người kia nhẹ nhàng đụng đụng mu bàn tay nàng.
Trong lòng nàng rung động.

Khi đó nàng rất vui vẻ.
....
Ngày kế tiếp.
Nam Bảo Y thanh thần khí sảng, muốn đi tiền viện nhìn Nam Cảnh thành thân.
Bởi vì hôn sự chuẩn bị vội vàng, vì vậy rất nhiều thứ đều trực tiếp mượn những thứ lúc đại hôn Nam Quảng đã dùng qua.
Khi Nam Bảo Y tới, nhìn thấy Liễu thị đứng dưới mái hiên khóc lóc om sòm, mắng cha nàng có mới nới cũ, mắng Liễu Liên Nhi không biết liêm sĩ câu dẫn nhi tử nàng, còn mắng nàng tuổi nhỏ tâm tư khó lường.
Nàng loay hoay khăn thêu, mím môi cười khẽ.
Liễu thị một lòng muốn trèo cao, còn đối một đôi nhi tử nhi nữ ký thác nhiều kỳ vọng.
Bây giờ chính nàng không thể đến được vị phần chính thê, nhi tử không chỉ bị hủy đi tiền đồ, còn bị ép cưới nha đầu nông thôn lúc trước nàng xem thường, không có oán khí mới là lạ.
Trình Diệp Nhu ôm lò sưởi tay nhỏ đi đến.
Xa xa nhìn thấy Nam Bảo Y, nàng cười nói:" Kiều Kiều đến thật sớm."
" Trình di " Nam Bảo Y thoáng cúi chào một lễ.
Trình Diệp Nhu liếc nhìn Liễu thị," Nữ nhân này trong miệng đều là ô ngôn uế ngữ, ngươi đứng đây nghe làm gì? Gọi bà tử bắt lại, nhốt vào kho củi là được."
Nam Bảo Y dáng tươi cười dịu dàng, không nói tiếp.
Có khả năng nàng có chút biến thái, kỳ thật nàng rất thích nghe Liễu thị mắng chửi người.
Các nàng càng mắng, càng chứng minh nàng đâm chọc chỗ đau của các nàng.
Mà các nàng càng thống khổ, nàng lại càng vui vẻ...
Trình Diệp Nhu chỉ nghĩ nàng là tiểu cô nương da mặt mỏng, bởi vậy trầm giọng phân phó nói:" Ngày đại hỉ, nàng náo cái gì? Đem nàng dẫn đi."
Không đợi ma ma đi lên bắt người, Liễu thị đột nhiên xông tới, quỳ rạp xuống trước mặt Trình Diệp Nhu.
Nàng nước mắt nước mũi tràn trề," Diệp Nhu muội muội, hôn ước Cảnh nhi cùng Liễu Liên Nhi rõ ràng là một trận chê cười! Sao có thể lúc Cảnh nhi bất tỉnh, để hắn cưới Liễu Liên Nhi? Diệp Nhu muội muội, chúng ta đều là người một nhà, Cảnh nhi cũng là hài tử của ngươi, ngươi phải làm chủ cho hắn a!"
Trình Diệp Nhu giễu cợt:" Ngươi chưa vào cửa, Nam Cảnh cùng Nam Yên cũng không có tên trong gia phả Nam gia, thế nào được tính là hài tử của ta? Còn xin Liễu cô nương nói cẩn thận.

Mà lại cho Nam Cảnh xung hỉ là chủ ý của A Quảng, ta nào có đạo lý xen vào? Liễu cô nương, ngươi cầu nhầm người."
" Ngươi...."
Liễu thị thấy nàng không chịu làm chủ cho Nam Cảnh, lập tức nổi giận lôi đình.
Nàng đang muốn chửi ầm lên, Liễu đại tẩu xuất hiện dưới mái hiên, đắc ý chống nạnh," Ta nói muội tử, ngươi cũng nên bớt chút khí lực đi! Cũng không nhìn nhi tử ngươi một chút bây giờ hắn là cái mặt hàng gì, Liên nhi nhà ta chỗ nào không xứng với hắn?"
" Ngươi còn dám đi ra? Ngươi hai ta sinh non, ta còn chưa tìm ngươi tính toán đâu! Tiện nhân!"
Liễu Liên tức giận mắng, xông lên đánh nhau với Liễu đại tẩu.
Nam Bảo Y chưa từng nhìn thấy bát phụ đánh lộn.
C209: Tích lũy đồ cưới cho mình.
Liễu thị cùng Liễu đại tẩu túm tóc lẫn nhau, bạt tai lẫn nhau, trong miệng đều là các loại hùng hùng hổ hổ, hạ thủ gọi là một cái hung ác!
Chỉ tiếc Liễu thị sống trong an nhàn sung sướng quá lâu, không phải đối thủ của Liễu đại tẩu, rất nhanh liền bị túm mất hai túm tóc, lộ ra da đầu trắng bóng.
Nam Bảo Y không khỏi nghĩ tới kiếp trước.
Kiếp trước, Liễu thị cùng Liễu đại tẩu mười phần thân cận.
Liễu đại tẩu mượn gió đông Nam gia xây dựng cửa hàng gấm Tứ Xuyên, trước sau Liễu thị giúp không ít việc.
Mà sau khi Liễu đại tẩu kiếm tiền, ngày lễ tết đều sẽ hiếu kinh Liễu thị khoản bạc lớn.
Hai nhà giữa đỡ lẫn nhau, thật sự là thân thích gương mẫu.
Bây giờ lại đấu thành như vậy, một bộ tư thế hận không thể để đối phương đi chết.
Có thể thấy được thiên hạ rộn ràng đều là lợi hại, thiên hạ nhốn nháo đều là sắc hương.
Cùng tính người lạnh bạc tình bạc nghĩa cũng chung quy là chữ " sắc" đứng đầu.
Lúc nàng thấy có nhiều hứng thú, Trình Diệp Nhu nhẹ nhàng che mặt của nàng, ôn nhu nói:" Tiểu thư khuê các, không được nhìn những việc không cần mặt mũi như vậy, không thể làm dơ bẩn con mắt."
Tay của nàng mềm mại ấm áp.
Nam Bảo Y ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Diệp Nhu không phải người hàm hồ, phân phó bà tử đem hai người mang xuống.

Cũng không biết cố ý hay vô tình, trực tiếp nhốt vào một nhà kho, để các nàng tiếp tục đấu.
Canh giờ thành thân cũng đã tới.
Nam Bảo Y nhàn nhã ngồi tại hỉ sảnh, bưng trà nóng, cười tủm tỉm xem náo nhiệt.
" Nhất bái thiên địa!"
Nam Quảng không có bạc mời người chủ trì, đành phải tự mình làm.
Đêm qua Nam Cảnh ngất đi, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, bởi vậy bị đám gia đinh đỡ đi bái đường.
Liễu Liên Nhi thì bị Nam Yên vịn.
Thời gian quá gấp, nàng chỉ có thể mặc hỉ phục đơn giản nhất, ngay cả nửa đóa hoa thêu cũng không có, nhìn phá lệ keo kiệt quạnh quẽ.
"Nhị bái cao đường!"
Nam Quảng cuống họng rống lên, vội vàng chạy về thượng tọa ngồi xuống.
Nam Bảo Y thưởng thức trà thơm.
Xuyên thấy qua hơi trà lượn lờ, nàng nhìn hướng Nam Yên.
Phảng phất ý thức tương thông, Nam Yên cũng nhìn sang.
Mắt hạnh có chút sưng đỏ, hiển nhiên là đêm qua đã khóc một trận.
Bên trong đồng tử tràn đầy căm hận, hiển nhiên là hận nàng hủy đi huynh trưởng của nàng.
Nam Bảo Y chậm rãi cong môi lên.
Bây giờ mới bắt đầu hận?
Hai huynh muội nhà này thiếu nợ nàng, còn rất nhiều a.
Nàng không để ý tới Nam Yên căm hận, còn mỉm cười hướng nàng nâng chén.
Trong cử chỉ, tràn đầy khiêu khích cùng coi kinh.
Nam Yên hận không thể căn nát hàm răng, lại không nói ra được lời nào, càng bất lực ngăn cản buổi thành hôn này.
" Phu thê giao bái!"
Nam Quảng hô to, trên mặt rất là cao hứng.
Hai người bái xong.

Có lẽ thiên ý trêu người, sau khi bái xong, Nam Cảnh bỗng nhiên tỉnh.
Hắn giật giật ngón tay, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi mở mắt ra.
Thấy rõ ràng tình huống xung quanh, nháy mắt hắn liền như rớt vào hầm băng:" Đây là đang làm cái gì?"
Hắn chỉ mới cùng Liễu Liên Nhi đính hôn thôi, hôn kỳ còn rất xa, làm sao thành bái đường thành thân rồi?!
Chẳng lẽ hắn ngủ mê tầm năm ba tháng rồi?
Nam Quảng kích động, vội vàng nói:" Cảnh nhi, ngươi tỉnh rồi! Đêm qua tết Nguyên Tiêu, ngươi đột nhiên thổ huyết ngất đi, làm ta bị dọa sợ! Thần y nói, phải xung hỉ cho ngươi, mới có thể để ngươi tỉnh lại.

Không phải sao, ta cố ý cho hai ngươi thành thân trước, xem như giúp ngươi xung hỉ.

Bây giờ cũng đã bái đường xong, ngươi có hài lòng không, kinh hỉ không?"
Nam Cảnh xanh cả mặt.
Chỉ cần không thành thân cùng Liễu Liên Nhi, hắn vẫn có thể kéo dài chỗ trống.
Núi không chuyển nước chuyển, đợi tới lúc phong hồi lộ chuyển, luôn có ngày hắn nổi danh, khi đó liền cưới đích nữ quan gia.
Bây giờ cha hắn không nói tiếng nào liền tổ chức hôn lễ cho hắn, là đang xảy ra chuyện gì?
Nam Quảng thấy sắc mặt hắn không tốt, tiến lên vỗ vỗ bờ vai hắn, thấp giọng nói:" Cảnh nhi, cha biết ngươi chướng mắt Liễu Liên Nhi, nhưng bây giờ ngươi cũng không phải là cái bánh trái thơm ngon gì, ngươi đã không có tiền đồ rồi..."
Lời còn chưa dứt, hắn giật mình lời này không ổn.
Hắn cười ha hả nói:" Ý của cha là, bây giờ ngươi ở chỗ thấp, cũng không thể cưới đích nữ quan gia.

Ngươi xem, Liễu Liên Nhi vừa vào cửa, ngươi liền tỉnh, có thể thấy nàng là phúc tinh của ngươi a!
Phúc tinh?
Ngực Nam Cảnh chập trùng kịch liệt.
Liễu Liên Nhi cùng Nam Bảo Y cá mè một lứa, đều là thủ phạm hại hắn!
Sắc mặt hắn âm trầm có thể tích nước, cười lạnh một tiếng, quay đầu rời khỏi hỉ đường.
Liễu Liên Nhi xốc khăn hỉ lên, lập tức đuổi theo.
Nàng phóng tới phòng ngủ, trông thấy Nam Cảnh như phát điên dập nát tất cả chén trà, ấm trà.
Nàng tiến lên:" Biểu ca làm cái gì vậy? Ngươi cùng ta đều là người có trí tuệ, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, luôn có thể đem thời gian qua tốt."
Những ngày đây nàng ở trong Nam phủ, cố ý học chút chữ nghĩa.
Nói tới nói lui, cũng không còn là bộ dáng ti tiện sợ hãi như ngày xưa.
Nam Cảnh cười lạnh," Trí tuệ? Ngươi? Liễu Liên Nhi, ngươi không cầm gương soi mình một cái, dạng như ngươi, tặng không làm thiếp, ta cũng không cần! Hôm nay gả cho ta, trong lòng ngươi, nhất định rất thoải mái?"
Liễu Liên Nhi cũng không buồn bực.
Nàng trầm ổn ngồi xuống," Hôm nay biểu ca rơi xuống hoàn cảnh này, là do ngươi vụng về, làm sao lại giận lây sang ta?"
" Liễu Liên Nhi!"
" Ta biết biểu ca một lòng muốn làm quan, ta có chủ ý này, có thể để ngươi đạt được mong ước."Liễu Liên Nhi đắc ý:" Gần đây ta có đọc sách, hơi có chút trải nghiệm tâm đắc.

Trong lịch sử ghi chép, rất nhiều quan lớn hiển quý đều xuất thân phụ tá hoàng tử, theo hoàng tử đăng cơ mà hiển hách theo.

Biểu ca tài hoa có thể so với Gia Cát Khổng Minh, vì sao không tiến Thịnh Kinh, tìm một vị hoàng tử nương tựa? Nếu như có thể phụ tá hoàng tử kia đăng cơ, tiền đồ biểu ca là bất khả hạn lượng!"
Nàng vừa nói xong, đột nhiên Nam Cảnh cho nàng một bạt tai.
Nam Cảnh nổi giận:" Nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn! Ngươi cho rằng làm phụ tá hoàng tử là dễ làm như thế? Bây giờ thái tử đã lập, ngươi muốn để ta cùng hoàng tử khác tạo phản hay sao?!"
Liễu Liên Nhi che gương mặt sưng đỏ, nửa ngày không nói.

Không có lá gan cầu phú quý trong nguy hiểm, còn không biết xấu hổ mỗi ngày la lét muốn làm quyền thần?
Chẳng lẽ hắn trông cậy vào Nam Quảng dùng bạc mua cho hắn một chức quan?
Thái độ Nam gia rõ ràng căn bản không nguyện ý cho hắn xài bạc!
Một lời hảo tâm bị bàn tay này đánh cho tiêu tan, Liễu Liên Nhi trầm mặc rời khỏi phòng ngủ.
Nam Cảnh người này, lòng dạ nhỏ mọn, tài hoa tầm thường.
Tuyệt đối không thể leo lên vị trí cao.
Có lẽ, nàng nên suy nghĩ một chút đề nghị của Nam Bảo Y...
Đêm.
Triều Văn viện đèn đuốc sáng trưng.
Nam Bảo Y ngồi bên bờ cửa tây, ôm bàn tính, tính sổ sách.
Bây giờ vừa qua tết Nguyên Tiêu, tháng giêng Ngọc Lâu Xuân ra đại kịch mẹ chồng nàng dâu, kiếm lời ba ngàn lượng bạc, trừ các khoản bồi dưỡng Bách Hiểu Sinh, cùng Hàn Yên Lương chia, nàng lấy được sáu trăm lượng bạc.
Mua bán Bách Hiểu Sinh đã bắt đầu đẩy ra, đoạn thời gian này không ít người tới mua tin tức, bạc chia lại tới ngàn lượng.
Xem ra mua bán cái này, xác thực rất có lãi a!
Tiêu Dịch ngồi tại thư án đối diện, nhìn nàng.
Tiểu cô nương nghiễm nhiên là bộ dáng trong mắt đều là tiền, đầu ngón tay tế bạch gảy trên bàn tính, thỉnh thoảng nhếch môi cười, con mắt cong như vầng trăng, giống như đựng đầy quang mang.
Hắn lười biếng nói:" Cố gắng kiếm bạc như vậy, không phải vì tích lũy đồ cưới cho mình?"
C210: Ngọt có thể lấy mạng của hắn
Nam Bảo Y khép lại sổ sách, bưng khuôn mặt nhỏ, " Ta mới mười ba tuổi, xuất giá còn rất xa."
Lúc trước, nàng luôn muốn nhờ quyền thần đại nhân ra mặt, mưu đồ cho nàng một mối hôn sự tốt.
Thế nhưng là chẳng biết tại sao, bây giờ nàng không còn nửa điểm khát vọng đối với việc xuất giá.
Kiếp trước gả cho Trình Đức Ngữ, mỗi ngày đều phải quản lý hậu viện, hiếu kính cha mẹ chồng, so với lúc chưa xuất giá vất vả hơn rất nhiều.
Còn không bằng ở trong phủ được nuông chiều!
Mà ở lại trong phủ, còn có thể lúc nào cũng trông thấy quyền thần đại nhân, cùng hắn đọc sách viết chữ dưới cửa sổ phía tây...
Thế gian lại không có chuyện nào hay hơn.
Nàng thấy khéo môi Tiêu Dịch nhếch cười yếu ớt, hiếu kỳ nói:" Nhị ca ca, người đọc sách tựa hồ cũng rất ghét bỏ vàng bạc tài bảo, như Trình Đức Ngữ, hắn liền mang tiền tài là vật chắn.

Ngươi cũng cho là như vậy sao?"
Tiêu Dịch đánh giá:" Ta lại thấy, thời điểm Trình Đức Ngữ mua áo khoác lông chồn, mua đồ cổ, so với người khác đều muốn cao hứng? Chẳng lẽ những vật kia, đều không phải dùng bạc mua sao? Ngoài mặt thanh cao, bên trong ô trọc, có thể thấy được nhân phẩm hắn không ra gì."
Hắn đánh giá, rất khiến Nam Bảo Y vui vẻ.
Nàng lại nói:" Trình Đức Ngữ còn cảm thấy, nữ tử dính tới tiền bạc phi thường thô tục, toàn thân đều hơi tiền.

Thế nhưng nhị ca ca, ta chính là người yêu tiền tài, ta minh bạch Quân tử yêu tài được có đạo, cho nên tuyệt sẽ không vì kiếm tiền mà mẫn diệt lương tâm.

Ta như vậy, chẳng lẽ cũng bị mắng là toàn thân hơi tiền sao?"
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng.
Trong mắt phượng của tiểu cô nương đựng đầy mong chờ, giống như sao trời, sạch sẽ mà thuần tuý.
Cô nương có được ánh mắt này, làm sao lại toàn thân hơi tiền được?
Cách thư án, hắn hướng nàng ngoắc ngón tay.
Nam Bảo Y không hiểu:" Làm gì?"
" Kiều Kiều tới đây."
Nam Bảo Y xoắn xuýt.
Quyền thần đại nhân khoé môi nhếch lên dáng tươi cười, nhìn mười phần nguy hiểm.
Nhưng mà ngỗ nghịch hắn, tựa hồ càng thêm nguy hiểm.
Dù sao tổ mẫu cũng đã căn dặn nàng, về sau phải càng nghe lời quyền thần đại nhân.
Trầm ngâm một lát, nàng cẩn thận đi tới.
Mới vừa tới trước mặt hắn, liền bị ôm vào ngực.
Tại sao lại bị ôm....
Trong lòng nàng nói thầm, khẩn trương ngẩng đầu lên:" Nhị ca ca?"
Tiêu Dịch cúi đầu, hít hà thật sâu khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hương hoa sen đập vào mặt, ngọt đến có thể lấy mạng của hắn.
Hắn chững chạc đàng hoàng, ôn nhu sờ lên đầu nàng," Toàn thân Nam Kiều Kiều đều là hương hoa sen, một chút cũng không hôi."
" Chủ tử!"
Dư Vị vén rèm châu tiến vào, liếc mắt một cái trông thấy hai người đang ôm ấp nhau.
Nàng hồ nhẹ một tiếng, ngại ngùng nói:" Chủ tử, tiền viện truyền tới tin tức, Liễu Liên Nhi cuốn đi tất cả tiền tài bên người Nam Cảnh, ngay cả đồ vật trang trí có giá trị trong phòng cũng trộm đi, nửa canh giờ trước rời khỏi Nam phủ từ cửa sau, bây giờ không rõ tung tích.

Nam Cảnh lúc phát hiện đã muộn, nghe nói hắn lại thổ huyết, trực tiếp tức đến ngất đi.
Nam Bảo Y" A" một tiếng.
Quả nhiên Liễu Liên Nhi nghe theo đề nghị của nàng.
Chỉ là không biết, phải chăng đi tìm Hoàng Ân nương tựa.
Nàng nóng lòng muốn biết rõ Liễu Liên Nhi đi đâu, bởi vậy ôm sổ sách đứng dậy:" Không còn sớm nữa, nhị ca ca, ta nên trở về Tùng Hạc viện đi ngủ."
Tiêu Dịch vuốt áp thắng tiền, dáng tươi cười lo lắng:" Ngoài trời giá rét, không bằng ở lại nghỉ ngơi trong phòng ta?"
Nam Bảo Y rất cảm động.
Quyền thần đại nhân, thật biết suy nghĩ cho nàng!
Nàng ôn thanh nói:" Lần trước tình huống đặc thù, mới nghỉ lại trong phòng nhị ca ca.

Tối nay trăng sáng sao thưa, cả phủ yên tĩnh, ta muốn trở về ngủ.

Nhị ca ca nếu là nguyện ý, có thể đưa ta một đoạn."
Lời này rất hợp tâm ý Tiêu Dịch.
Đi ra bên ngoài thư phòng, Hà Diệp đang ngồi dưới mái hiên ngủ gà ngủ gật.
" Hà Diệp thật là, lại ngủ thiếp đi tại ngoài cửa..."
Nam Bảo Y rất mất mặt.
Dư Vị cung kính đem đèn lồng đưa cho Tiêu Dịch, cười nói:" Để nàng ngủ đi, đợi nàng tỉnh, ta mang nàng về phòng ta ngủ."
Nam Bảo Y cũng không đành lòng đánh thức nàng, thế nên gật đầu đồng ý.
Tiêu Dịch bồi tiếp Nam Bảo Y đi đến bên ngoài Triều Văn viện.
Nam Bảo Y ngừng chân, hướng hắn cúi chào một lễ:" Nhị ca ca đưa đến đây liền được, quãng đường còn lại, ta tự trở về được."
Tiêu Dịch đè giọng nói rất thấp:" Không sao, ta lại đưa ngươi thêm một đoạn."
Đêm đầu xuân, trời se lạnh, cỏ cây nảy lộc, hạt sương đọng khắp nơi.
Trên đường mòn đá xanh phủ lên một lớp sương mỏng.
Bốn phía yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc.
Nam Bảo Y trộm nhìn Tiêu Dịch.
Quyền thần đại nhân sườn mặt tuấn mỹ tự phụ, là bộ dáng cao không thể chạm.
Lại nguyện ý buông xuống tư thái, tự mình đưa nàng về Tùng Hạc viện...
Nàng mấp máy miệng nhỏ, trong lòng có chút ngọt.
Tiêu Dịch phát giác được tiểu cô nương thăm dò.
Hắn sắc mặt như thường, trong lòng lại âm thầm miên man bất định.
Tất nhiên tiểu cô nương hy vọng hắn dắt tay nàng, giống như đêm tết Nguyên Tiêu hôm đó....
Hắn bất động thanh sắc vươn tay.
Thế là đi được một đoạn, Nam Bảo Y liền phát giác được người nào đó đang vươn tay, ý đồ nắm lấy tay nàng.
Nàng ngẩn người.
Còn chưa nghĩ ra có nên né tránh hay không, đã bị hắn nắm chặt.
Hắn còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay của nàng, tựa hồ là đang ám chỉ nàng không cần giãy giụa.
Nam Bảo Y rủ mi mắt xuống, xoắn xuýt cắn cánh môi.
Từ Triều Văn viện đi tới Tùng Hạc viện, phải đi hai khắc đồng hồ.
Nam Bảo Y nhìn Tiêu Dịch cầm theo đèn lồng, chờ lúc lấy lại tinh thần, vậy mà mình đã đứng bên ngoài Tùng Hạc viện.
Nàng ngẩn người.
Thì ra hai khắc đồng hồ, lại ngắn ngủi như vậy sao?
Có nha hoàn ra đón, Tiêu Dịch bất động thanh sắc buông tay nàng ra.
Hắn thản nhiên nói:" Đi vào đi."
Nha hoàn phủ thêm áo khoác gấm cho Nam Bảo Y, đốt đèn lồng, cung kính dẫn nàng đi vào.
Nam Bảo Y đi được mấy bước, vô ý thức ngoái nhìn.
Quyền thần đại nhân vẫn cầm đèn lồng đứng chỗ đó, một đôi mắt phượng dưới ánh lửa nổi bật lên bá đạo lười biếng, nhưng lại lộ ra ôn nhu.
Nàng vội vàng thu tầm mắt lại.
Lại đi về phía trước vài chục bước, nàng lại ngoái nhìn lại lần nữa.
Người kia vẫn chưa rời đi, áo khoác phần phật trong gió, tựa hồ muốn tận mắt nhìn nàng vào phòng, mới an tâm rời đi.
" Nhị ca ca..."
Thiếu nữ thì thầm, thanh âm lưu luyến như nước mùa thu.
Trở lại phòng ngủ, Nam Bảo Y tìm một con bồ câu đưa thư.
Từ sau lần Hàn Yên Lương điều động nha hoàn vào phủ, thông báo cho nàng biết tin tức Nam Cảnh thuê sát thủ giết nàng, nàng liền nuôi bồ câu đưa tin, chuyên môn dùng để đưa tin tức cho Hàn Yên Lương.
Nàng viết một phong thư cột vào chân bồ câu, lại đút cho nó một khối bánh ngọt," Đi đi,nhất định phải đem thư đưa tới."
Chờ lúc bồ câu mang theo hồ âm trở lại, Nam bảo Y đã hoàn tất tắm rửa thay quần áo, dự định đi ngủ.(ahr)
Nàng tựa bên cửa sổ, mở hồi âm ra xem, không khởi cười khẽ.
Nàng đoán không sai, Ngọc Lâu Xuân bên kia hồi âm nói Liễu Liên Nhi sau khi tới Kim Ngọc Mãn Đường liền không đi ra.
Chắc hẳn, là được Hoàng Ân thu dùng.

Nam Bảo Y liền đem hồi âm châm lửa đem tin ném vào lò lư hương.
Nàng lại viết một phong thư, dùng bồ câu truyền lại cho Hàn Yên Lương.
Sáng sớm ngày mai, nàng muốn để chuyện Nam Cảnh bị đội nón xanh, truyền khắp Cẩm Quan thành.
C211: không hổ là cô nương quyền quý được gả ra tới.
Cha nàng có cái ngoại hiệu" Nam mạo mạo", nàng không ngại đưa Nam Cảnh một cái xưng hô " Mạo nhị đại".
Con kế nghiệp cha sao!
Ngày hôm sau.
Nam Bảo Y còn đang làm ổ trong chăn, Hà Diệp đã vén màn trướng lên, kích động lay nàng tỉnh:" Tiểu thư, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại! Bên ngoài đều truyền một cái tin tức rất kình bạo, đảm bảo ngài nghe xong liền sẽ cao hứng!"
Nam Bảo Y bị nàng kéo lên, dùng sức lắc bả vai.
Nàng nhập nhèm mắt buồn ngủ, giọng nói mơ màng:" Hà Diệp, ngươi trở về từ Triều Văn viện sớm vậy, sao không ngủ thêm một chút..."
" Ngủ cái gì nha!"
Hà Diệp đem mấy tiểu nha hoàn hầu hạ rửa mặt gọi vào, thần thần bí bí:" Không phải hôm qua Nam Cảnh mới thành hôn cùng liễu Liên Nhi sao? Kết quả đêm hôm qua, Liễu Liên Nhi liền thu dọn đồ đạc tiền bạc, trực tiếp đến nương nhờ Kim Ngọc Mãn Đường thiếu đông gia!"
" Nga."
Nam Bảo Y cầm lấy cành liễu, chấm chấm muối tinh, nghiêm túc đánh răng.
Hà Diệp quơ chân múa tay:" Nô tỳ nghe nói, bách tính khắp Cẩm Quan thành đều đã biết, trà lâu tửu quán, đầu đường cuối ngõ đều đang thảo luận chuyện này! Bọn họ còn nói, bởi vì Nam Cảnh không có gì, không thể cho Liễu Liên Nhi hạnh phúc, cho nên Liễu Liên Nhi mới đêm khuya bỏ trốn! Hiện tại tất cả mọi người đều đem Nam cảnh làm trò cười, chê cười hắn con kế nghiệp cha, là cái mạo nhị đại!"
Nam Bảo Y súc miệng.
Hà Diệp mười phần kinh ngạc:" Tiểu thư, ngài ngày thường chán ghét nhất Nam Cảnh, hôm nay hắn đổ đại mốc như vậy, ngài lại thờ ơ như vậy?"
Nam Bảo Y không có mặt mũi nói với nàng, chuyện này đều là một tay nàng lên kế hoạch.
Nàng ra vẻ chấn động:" Oa, thì ra Nam Cảnh bị đội nón xanh!"
Hà Diệp:"..."
Ngài biểu lộ cũng quá giả!
Nhưng nàng vẫn rất cao hứng,"Tiểu thư, chờ ngài rửa mặt chải đầu xong, chúng ta liền đi tiền viện xem kịch.

Nam Cảnh biết được mình bị nương tử đeo nón xanh, cũng không biết là biểu tình gì?"
Chờ tới khi hai chủ tớ tới tiền viện, kịch vui đã tàn cuộc.
" Chúng ta tớ chậm?"
Hà Diệp thấy một đám người đi ra từ phòng ngủ Nam Cảnh, lập tức liền thấy tiếc nuối.
Nam Bảo Y thấy Châu Châu thế mà cũng có mặt, không khỏi cất tiếng gọi:" Châu Châu!"
Hai tỷ muội gặp qua lễ, Nam Bảo Châu giữ chặt nàng, khoé miệng không khỏi nhếch lên:" Kiều Kiều, nghe nói cái Liễu Liên Nhi kia đem bỏ đi tới Kim Ngọc Mãn Đường tìm Hoàng Ân nương tựa."
" Sáng sớm hôm nay Nam Cảnh nghe gia đinh bàn luận, lập tức giận sôi lên, ngũ tạng câu phân, trực tiếp thổ huyết ngất đi! Lúc nãy vừa tỉnh lại, nghiễm nhiên bị kích thích hỏng, giật nảy mình còn mặc áo váy nữ tử! Theo Khương thần y chuẩn bệnh, nói là kích động quá mức, liền điên!"
Nam Bảo Y nghe, rất hiếu kỳ:" Làm sao lại phát điên rồi?"
Nàng vừa hỏi xong, bên trong phòng ngủ một người chạy ra.
Chân Trần tóc tai bù xù, mặc váy hoa lụa của nữ tử, múa hát nhảy, thậm chí khuôn mặt tuấn tiếu ngày xưa còn thoa son phấn rất buồn cười.
" Cảnh nhi!"
Nam Quảng khóc đuổi theo, làm thế nào cũng không kéo lại được hắn.
Nam Bảo Y lẳng lặng nhìn xem.
Nguyên lai Nam Cảnh, điên rồi.
Như cha nàng kiếp trước vậy, điên rồi.
Thiếu nữ mắt phượng ảm đạm như biển, môi hồng nhạt dần cong lên đường cong.
Nam Cảnh nhảy nhót rất vui vẻ, vỗ tay hô to:" Y, tốt, ta trúng rồi! Ta trúng cử! Ta muốn làm quan, ta muốn cưới đích nữ quan gia!"
Điên cuồng như thế cực kỳ giống Phạm Tiến trong < Nho Lâm Ngoại Sử>.
Chỉ tiết tốt xấu gì Phạm Tiến cũng trúng cái cử nhân, mà Nam Cảnh còn tư cách tham gia khoa khi cũng không có.
Nam Bảo Châu có chút sợ hãi:" Ngày trước đã từng là thiếu niên tuấn tài, mới hồi phủ chưa được bao lâu, liền thành bộ dáng này, thật khiến người phải thổn thức."
Nàng kéo tay Nam Bảo Y lại," Kiều Kiều, sau này ngươi phải cách hắn xa chút, vạn nhất bị hắn làm thương, chúng ta tìm ai nói lí lẽ? Cũng không tốt luận thị phi cùng một người điên nha!"
" Ta biết."
Nam Bảo Y nhu thuận đáp ứng.(ahr)
Lúc hai tỷ muội xem náo nhiệt, Liễu thị khóc nhào đi ra.
Hôm qua nàng đánh lộn cùng Liễu đại tẩu trong kho củi hơn hai canh giờ, cả người mặt mũi bầm dập vô cùng thê thảm, tóc bị túm rơi rất nhiều, lộ ra da đầu trắng bóng.
" Cảnh nhi của ta!"
Nàng ôm lấy Nam Cảnh, khóc cực kỳ thương tâm.
Đáng tiếc bây giờ Nam Cảnh lục thân không nhận.
Hắn một cước đá văng nàng, nghiêm nghị nói:" Này, yêu nghiệt phương nào, hoá thành bộ dáng bà lão, không phải là muốn va chạm tân khoa trạng nguyên?"
" Bà lão?"
Liễu thị sợ ngây người.
Mặc dù nàng bốn mươi tuổi, nhưng vẫn luôn tỉ mỉ bảo dưỡng, thế nào lại là bà lão?
Nam Bảo Y rất tốt bụng lấy ra một tấm kính tuỳ thân, kêu thị nữ đưa cho nàng.
Liễu thị soi soi, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Lão phụ nhân trong gương mặt mũi đều sưng vù này là ai?
Nàng che mặt, sụp đổ lớn tiếng thét lên.
Nam Quảng không kiên nhẫn.
Nhi tử bảo bối của hắn biến thành dạng này, nữ nhân này chỉ biết khóc sướt mướt, thật sự là chán ghét!
Hắn nhấc chân, không chút lưu tình đạp Liễu thị một cái.
" Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Nhi tử cũng biến thành dạng này, ngươi còn để ý dung mạo, dung mạo có thể ăn thay cơm sao? Chuyện lớn trước mắt, một chút đảm đương cũng không có, vẫn là Nhu nhi tốt, mọi chuyện đều có thể đứng vững, so với ngươi có bản lĩnh hơn nhiều!"
Bị Nam Quảng giận mắng như vậy, tâm Liễu thị tan nát.
Lúc trước, rõ ràng Nam Quảng đã từng nói yêu nàng ân cần ôn nhu nhất, y như chim non nép vào người, còn thân mật gọi nàng là Tiểu Mộng bảo bối, làm sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn sắc mặt?!
Nàng khóc tới không thở ra hơi, nắm chặt vạt áo Nam Quảng, nức nở nói:" Lão gia, Cảnh nhi là miếng thịt trên người ta, ta có thể không đau lòng sao? Một cước này của ngài, đạp thiếp đau quá à!"
Nam Quảng nhíu chặt mày.
Hắn liếc mắt nhìn Liễu Tiểu Mộng một cái.
Đến cùng là đã ở chung vài chục năm, đối với nàng vẫn là còn chút tình cảm.
Hắn đỡ Liễu Tiểu Mộng dậy, thở dài nói:" Cảnh nhi đã phế đi, cũng không biết có thể tốt lên hay không.

Hắn là nhi tử độc nhất của ta, Tiểu Mộng, ta là đau lòng hắn a!"
" Lão gia!" Liễu Tiểu Mộng nhào vào ngực hắn, hai mắt đẫm lệ," Mẫu tử đồng lòng, Cảnh nhi biến thành dạng này, ta so vói ai khác đều muốn khó chịu hơn.

Nửa đời sau ta nên dựa vào ai đây?"
Nam Quảng mềm lòng.
Hắn thương tiếc Liễu Tiểu Mộng đầu tiên là sinh non, sau nhi tử lại điên thành như thế, thế nên nổi lên tâm tư muốn đem nàng chân chính lưu lại trong phủ.
Hắn nhìn về phía Trình Diệp Nhu dưới mái hiên phía xa," Nhu nhi..."
Trình Diệp Nhu khôn khéo cỡ nào, liếc mắt liền biết rõ tâm tư của hắn.
Nàng cười nói:" Ta còn trẻ tuổi, luôn có chỗ không đủ chu đáo.

Nếu Liễu cô nương nguyện ý làm thiếp, hỗ trợ hầu hạ phu nhân, cũng coi là phúc khí của ta.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, Liễu cô nương tới kính trà ta đi, coi như làm lễ thiếp hầu."
Nam Bảo Châu cực kỳ kinh ngạc.
Nàng không thể tưởng tượng nổi:" Kiều Kiều, Trình di đây là muốn dẫn sói vào nhà?"
Nam Bảo Y cùng Trình Diệp Nhu liếc nhau, hiểu được ý nhau cười một tiếng.
Nàng dáng tươi cười ngọt ngào:" Là gậy ông đập lưng ông."
Nam Bảo Châu:" Là thế nào?"
Nam Bảo Y:" Nếu như Liễu Tiểu Mộng là thân phận ngoại thất, Trình di giết nàng, rất dễ bị quan phủ truy cứu.

Nhưng nếu như nàng thành thiếp hầu....!Thiếp hầu đều là đồ chơi trong phủ của quý nhân, quan phủ người nào sẽ để ý thâm trạch hậu viện nhà ai chết một cái thiếp hầu? Vì lẽ đó Trình di, đây là muốn diệt cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn."
Không hổ là cô nương nhà quyền quý gả tới.
Cũng có như Trình di, mới có thể trấn trụ được hậu trạch của lão cha nàng a!.