[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 21: Thành thân



“Làm sao ngươi biết?” Lư Đông Ly ngạc nhiên.

“Người chỉ cần có đủ tiền, tin tức sẽ nhanh nhạy.” Phong Kính Tiết mỉm cười, “Cung hỉ cung hỉ, Lư đại nhân đại hỉ nha.”

Nhìn vẻ cười đùa cợt nhả đó, Lư Đông Ly cũng chỉ đành cười khổ một tiếng: “Ta từ khi còn nhỏ đã do trưởng bối làm chủ, đính thân cùng một hộ thế giao. Bên kia cũng là thư hương môn đệ, tiểu thư cũng là người ôn nhu hiền lương. Hai nhà thường xuyên lui tới, đám con cháu đều như huynh đệ thủ túc, hai bên khá thân tình. Mấy năm nay ta hoạn lộ long đong, trưởng bối trong nhà một tháng gửi ba lá thư thúc giục ta thành hôn, để tránh nữ nhi phí hoài năm tháng. Mà hiện tại ta đã quản lý một phủ, không có nữ quyến lo liệu việc trong nhà, dễ dẫn đến những lời ong ve, cũng sẽ rước lấy bà mối ba ngày hai đầu đến cửa. Có lúc còn phải ứng phó quan trên hoặc đồng liêu có lòng tốt làm mối, thường có chút việc khó xử xấu hổ không tiện ứng đối. Cho nên liền viết thư nhờ trưởng bối trong nhà giúp làm chủ lo liệu là được. Chỉ là không ngờ đợt hạn hán này tới đột nhiên như vậy, tạm thời đâu còn lo được việc hôn nhân, sợ là thời gian phải kéo dài một chút.”

Phong Kính Tiết nhàn nhạt cười gật đầu.

Không sai không sai, một cuộc hôn nhân cổ đại rất điển hình. Tới tuổi thành hôn điều kiện các phương diện đều có thể thành thân, mà tất cả thân bằng hảo hữu đều giục ngươi thành thân, ánh mắt thế nhân đều nhìn chằm chằm việc thành thân của ngươi. Lúc này, thành thân không chỉ là một đại sự của đời người, cũng coi như là hoàn thành một nhiệm vụ đời người phải hoàn thành. Vô luận nam nữ trù trừ không cưới, đều dễ dàng khiến người ong ve, càng khiến người liếc nhìn. Nếu là người làm quan, cây to đón gió, tứ phương chú ý, càng phải đối mặt với rất nhiều đồn đại chê trách.

Kỳ thật đâu phải chỉ có ở cổ đại này, cho dù trong thời đại mà thời gian thoáng cái đã trôi qua mấy can niên (60 năm), công nghệ dần dần phát triển, tôn trọng tự do luyến ái, quý tộc độc thân bắt đầu phổ biến, xã hội vẫn cho người áp lực hôn nhân mạnh mẽ. Dưới áp lực kiểu này, lấy thái độ hoàn thành nhiệm vụ để kết hôn, đến thời điểm không sai biệt lắm, tìm được người không sai biệt lắm, bên nhau cứ thế sống qua một đời vẫn thật sự không ít.

Cũng không thể nói là họ nhất định không hạnh phúc.

Tựa như thời đại này, hầu như tất cả hôn nhân đều là lấy phương thức này để ký kết, hạnh và bất hạnh, cũng chính như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết.

So với rất nhiều người, thuần do bà mối nói, đêm tân hôn mới chính thức thấy dung mạo dáng vẻ của người bầu bạn một đời, Lư Đông Ly vẫn coi như là may mắn. Chí ít cũng biết ngoại hình tính tình của đối phương, hai bên còn có giao tình, lại đều là môn đệ thư hương, thiết nghĩ sau khi cưới tiếng nói chung vẫn không ít.

Nhìn bằng tiêu chuẩn của thời đại này, đây đã coi là đẹp đôi rồi.

Loại người đọc sách thánh hiền, trong đầu là quốc gia thiên hạ lão bách tính như Lư Đông Ly, yêu cầu với hôn nhân, yêu cầu với thê tử, nghĩ cũng bất quá là dịu dàng hiền đức, khá thông thi thư thôi.

Đây cũng coi là điều kiện chọn bạn đời của phần lớn những người đọc sách chính nhân quân tử, tối đa là thêm một thiên tiên xinh đẹp nữa mà thôi.

Loại nam nhân bận tu thân tề gia trị thiên hạ này, vừa mở ra khát vọng trong lòng, nào có thời gian đi chơi trò tình ái? Thế giới trong lòng quá lớn, trong mắt nhìn quá nhiều, thứ nhỏ nhặt không đáng kể như tình yêu, chỉ sợ căn bản chẳng có trong nhận tri. Đoán đại bộ phận mọi người đều cho là cưới một mỹ nhân về nhà, ôn nhu đối đãi, ngẫu nhiên hoa tiền thưởng nguyệt, khuê trung họa mi, đã coi là cực hạn rồi.

Bất quá, trong thời đại này, đây làm sao không tính là tình yêu tốt đẹp?

Đừng dùng tư tưởng vượt thời đại để đối đãi những cổ nhân chưa khai hóa vẫn hơn.

Phong Kính Tiết không chút để tâm mặc suy nghĩ bay tới bay đi, Lư Đông Ly nhìn y đột nhiên thoáng như hồn lìa khỏi xác, bất giác kinh ngạc hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Phong Kính Tiết cười nói: “Ta đang tính, trận hạn hán này đến bao giờ có thể qua đi, Lư đại nhân của chúng ta cưới dâu sẽ là ngày ấy.”

Cũng chẳng thèm nhìn biểu tình dở khóc dở cười của Lư Đông Ly, y thuận tay cầm mấy hộp ngọc bên cạnh, đưa qua cười nói: “Tặng tẩu phu nhân tương lai.”

Lư Đông Ly tiện tay mở một cái, chỉ thấy ánh ngọc trai lóa mắt người, hơi nhíu mày: “Món trang sức này quá quý trọng.” Tự nhiên liền muốn đẩy lại.

Phong Kính Tiết liệu được động tác của y, một phen đè tay y lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Ngươi không nhận lễ vật này thì đừng nhận tiền cứu tế của ta.”

Lư Đông Ly không ngờ y vô lại như vậy, cả giận: “Ngươi cần gì làm khó ta.”

“Ta làm khó ngươi hồi nào?” Phong Kính Tiết lườm y một cái, “Dù sao ngươi đời này đừng hy vọng lấy thanh liêm chính trực mà danh trọng thiên hạ, nhận chút đồ đó của ta, cũng chẳng khiến danh tiếng của ngươi khó nghe hơn. Ta cũng không phải là người của phủ Đại Danh, chẳng có việc gì cầu ngươi, càng khỏi nói đến hối lộ. Hơn nữa bao nhiêu năm qua, ta có từng tặng thứ gì quý giá cho ngươi chưa? Thật cho là ta không biết tính khí thối tha của ngươi chắc, đây là cho tẩu phu nhân, liên quan gì tới ngươi?”

Y lạnh lùng hừ một tiếng, trên mặt dần có vẻ giận dỗi: “Ngươi cho là ta không biết sao, lễ vật ngươi từng nhận tuy nhiều nhưng một xu cũng không chịu tiêu cho mình, mấy năm nay tuy là chức quan gì cũng từng làm, tiền tích góp chỉ sợ là ít đến thảm, ngươi lấy gì làm sính lễ. Dù sao cũng phải có vài món cầm được trên tay chứ. Người ta sắp gả qua đây, chịu khổ cả đời với ngươi, không thể quá ủy khuất người ta. Ta bình sinh hận nhất chính là loại đó, bản thân mang cái thanh danh thanh quan, để người toàn thiên hạ khen ngợi, lại để vợ con trong nhà ăn rau mắm. Nói gì quan ái vạn dân, ngay cả người thân nhất bên cạnh cũng không chăm lo nổi thì tính là nam nhân gì. Không nói hô nô hoán tỳ, nhưng ít ra cũng phải áo cơm chu toàn, đừng keo kiệt quá mức mới được.”

Lư Đông Ly cũng không ngờ chỉ vì không chịu nhận lễ quá quý, lại rước lấy một hồi oán trách giáo huấn. Y biết Phong Kính Tiết là kẻ vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng dám làm, mình hiện giờ nhờ vả y, thật sự không dám chọc y giận quá, đành phải cười nói: “Lễ vật của ngươi ta có bao giờ từ chối, chỉ là thứ này thật sự quá quý giá…”

Phong Kính Tiết nói vẻ xem thường: “Loại quan nghèo kiết như ngươi thì biết cái gì là quý giá? Ta biết tính ngươi quy củ, cũng chưa đến nỗi lấy bảo bối to tát gì tặng cho ngươi. Những châu sai phượng sức này tuy rằng chói mắt, nhưng phần lớn là công mài, chẳng phải trân châu mỹ ngọc đặc biệt quý báu. Chỉ là làm thủ công khá tốt, thoạt nhìn giống như khá quý giá, lừa người ngoài nghề không biết hàng thôi.” Y tùy tay mở một hộp ngọc, chỉ chỉ chiếc trâm ngọc quang hoa lưu chuyển bên trong, “Cái này, giá cũng không quá trăm lượng, có tính là gì, đáng để ngươi vừa kinh vừa sợ như vậy.”

Không quá trăm lượng, nói nghe thật nhẹ nhàng. Những gia đình bách tính bình thường, tích góp mấy năm chưa chắc đã có một trăm lượng đâu. Ôi loại người lắm tiền này…

Lư Đông Ly nỗ lực nhẫn nhịn không đưa ra bất cứ phê bình gì với thái độ hời hợt của Phong Kính Tiết, nghĩ đến những lão bách tính đang chờ bạc cứu mạng của mình, đành phải hơi trái lương tâm mà cảm ơn rồi nhận lấy cho xong.

Phong Kính Tiết đắc ý dương dương nhìn vẻ nén giận của Tri phủ đại nhân phủ Đại Danh, trong lòng cười thầm, kỳ thật vừa rồi y nói mới là gạt vị quan nghèo kiết không biết xa hoa Lư Đông Ly này. Chiếc trâm ngọc trai kia không quá trăm lượng là thật, có điều đó chỉ là chi phí. Một cây trâm dùng vàng có hạn, những sợi châu trên đó cũng không dùng loại ngọc bích trân châu quá cao cấp, nhưng là do đại sư phụ tay nghề cao nhất kinh thành Sức Ngọc lâu làm. Những thứ trang sức kiểu này, bán còn không phải là hình thức, *** xảo, không phổ thông, lóng lánh lóa mắt, xa hoa phú quý, quả là việc buôn bán một vốn vạn lời, món đồ phí tổn không đến trăm lượng, bán hơn một ngàn lượng, thậm chí mấy ngàn lượng, cũng chẳng coi là chuyện đáng ngạc nhiên.

Bất quá, nếu Lư đại nhân biết những thứ trong mấy hộp ngọc này, đem đến kinh thành cho người của cảnh hội buôn bán đi bán cho những người giàu sang trong các phủ, không chừng có thể bán được hơn vạn lượng, chẳng biết vẻ mặt y sẽ như thế nào?

Chỉ nghĩ như vậy đã khiến Phong Kính Tiết cảm thấy thú vị, chợt động lòng, bỗng nhớ tới một chuyện, bèn đè Lư Đông Ly lại, ánh mắt có phần hung ác trừng y nói: “Ngươi thề, tuyệt đối không đem những thứ này đi bán lấy tiền cứu tế.”

Lư Đông Ly bị y đột nhiên hóa hung khiến cho giật thót, trong lòng thầm bực, sao những chủ ý trong lòng ta y đều đoán được cả.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Phong Kính Tiết đầy vẻ phẫn nộ kiểu ta đã liệu được như vậy mà, đành phải cười khổ: “Ta sẽ tuyệt không bán lễ vật của ngươi.”

Phong Kính Tiết biết người này tuy khó tính, nhưng lời nói lại chắc chắn, cho nên buông tay ra, thỏa mãn ngồi trở lại, bắt đầu chậm rãi rót rượu cho mình, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, cái đuôi kia của ngươi sao lại mất tiêu rồi?”

Lư Đông Ly cười cười: “Đông Giác vào kinh dự thi rồi.”

Phong Kính Tiết ngửa đầu, uống cạn mỹ tửu trong chén, ánh mắt như có ý cười: “Học thành văn võ nghệ, bán với nhà đế vương.”

Lư Đông Ly ngưng mắt nhìn y: “Kính Tiết, kỳ thật ngươi văn võ song toàn, tài hoa cái thế, tại sao luôn bỡn cợt đời, uổng phí tài tình tuyệt thế như vậy, sao không vì thiên hạ thương sinh…”

Phong Kính Tiết cười rộ lên: “Lư đại nhân của ta, huyện nha một đêm trò chuyện, tỉnh thành khách tiền đàm luận, ta vẫn cho là ngươi sẽ hỏi vấn đề này. Nhưng ngươi luôn không hỏi, ta tưởng ngươi cả đời này sẽ không hỏi nữa, ngươi lại vẫn nhịn không được.”

Trong mắt y cũng không biết có mấy phần ý say, mấy phần ý cười: “Ta thích ngươi, chính là vì ngươi tuy lòng mang thiên hạ, một lòng làm thánh nhân, lại chưa từng dùng tiêu chuẩn thánh nhân để yêu cầu người khác, chưa bao giờ cao cao tại thượng răn dạy người khác là không tiến bộ, không cao thượng, không vĩ đại. Cách sống của người khác, ngươi mặc dù không tán đồng, lại vẫn rất tôn trọng. Nhưng ngươi cuối cùng vẫn hỏi ta vấn đề cũ rích nhàm chán này.”

Lư Đông Ly nhẹ nhàng nói: “Ta không có ý miễn cưỡng ngươi, chỉ tiếc cho ngươi, cũng tiếc cho người thiên hạ.”

Phong Kính Tiết lười biếng nói: “Tử không phải cá, sao biết niềm vui của cá, ngươi tiếc cho ta, đâu biết ta chưa từng tiếc cho ngươi, về phần thiên hạ…” Y cười lắc đầu, “Trên thế giới này chẳng ai có thể vĩ đại đến mức, khiến người thiên hạ vì không được y mà tiếc hận.”

Lư Đông Ly còn định nói gì nữa, xe ngựa chợt dừng lại, mã phu bên ngoài cao giọng nói: “Công tử, đến phủ nha rồi.”

Phong Kính Tiết uể oải nằm xuống, một tay gối đầu, tay kia thì hướng về Lư Đông Ly mà phẩy phẩy: “Tạm biệt, không tiễn.”

Lư Đông Ly cười nói: “Ngươi không vào ngồi một chút sao?”

“Lư đại nhân bận việc cứu tế, có thời gian rỗi rãi để xã giao với ta sao? Hơn nữa, ta cũng chỉ là muốn chu du toàn quốc, vừa vặn đi ngang qua, đến thăm ngươi một chút, không định ở lâu.” Phong Kính Tiết cười nói, “Ngươi đi đi, mấy chưởng cự thủ hạ của ta đang kinh doanh tại bản địa đã mang theo ngân phiếu của ta chờ ngươi ở phủ nha, ngươi cứ đi lo việc mình đi.”

Lư Đông Ly cũng biết mình mấy ngày nay bận đến không một khắc nào nhàn hạ, trên xe ngựa hỏi Phong Kính Tiết một lúc đã là tranh thủ thời gian, thật mời Phong Kính Tiết lưu lại, y quả thật chẳng rảnh rỗi chiếu ứng, cũng không thể trông chờ Phong đại công tử mỗi ngày đều phải tìm niềm vui cho mình có thể chịu được tịch mịch, hoặc là ngày nào đó bỗng nhiên lương tâm phát hiện, cùng y vất vả việc cứu tế.

Cho nên y chỉ cười nhàn nhạt, lấy mấy hộp ngọc kia rồi xuống xe.

Màn xe vén lên buông xuống, hai người rốt cuộc không nhìn thấy đối phương nữa, Lư Đông Ly đứng trước xe, nhìn cỗ xe ngựa nhanh chóng đi về phương xa, y cũng không phí nhiều thời gian nhìn theo bóng cỗ xe, quay người bước vào phủ nha.

Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết quen biết đã hơn hai năm, song họ chân chính ở cùng một chỗ lại chỉ có ba lần, ba lần trường đàm, một lần ngắn hơn một lần.

Ba lần biệt ly, dù có luyến tiếc, dù có cảm giác tri kỷ, nhưng mỗi lần Phong Kính Tiết đều dứt khoát cáo biệt, mỗi lần Lư Đông Ly đều không một lời giữ lại.

Phong Kính Tiết luôn đi thẳng không quay đầu, Lư Đông Ly cũng chẳng nhìn nhiều một thoáng, liền phải đi lao tâm lao lực vì lựa chọn của mình.

Nhân sinh của họ, hoàn toàn bất đồng, tựa như hai mũi tên, cho dù ngẫu nhiên giao nhau, cũng sẽ lập tức phân ly, tiếp tục đi theo phương hướng của mình.