[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 346: Ai cũng chấp nhất



Phương Khinh Trần vốn cho rằng, giáo sư đã hiểu rõ dự định của y, hơn nữa đã nguyện ý phối hợp, bằng không khi y về đến Tiểu Lâu, tại sao giáo sư lại cố ý không gặp, để y có thể tự tự tại tại, dẫn Địch Cửu đi xem chân tướng.

“Khinh Trần, cưỡng ép A Hán tỉnh lại, sẽ làm trò ấy bị thương.” Giáo sư Trang thở dài đem chuyện mọi người đều hiểu, bất đắc dĩ nói lại lần nữa.

Với ông mà nói, để một người ngoài vốn đã nhất định phải chết, có thể chết minh bạch một chút, ông có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng nếu mặc cho học sinh của mình bị thương tổn, đó sẽ hoàn toàn là một chuyện khác. Người làm đạo sư ông, rốt cuộc không cách nào giả hồ đồ đến cùng.

“Cứ để y ngủ say trăm năm như vậy, chẳng lẽ y sẽ không bị thương? Tinh thần lực của y được bảo hộ, nhưng những thứ khác thì sao?”

Phương Khinh Trần nhìn bức đạo sư: “Giáo sư, Trương Mẫn Hân cho tôi biết, lúc trước khi tôi vì cứu Sở Nhược Hồng mà *** thần lực mất khống chế, thầy từng vì bảo vệ tôi mà chuẩn bị giết chết Sở Nhược Hồng. Nhưng lúc trước nếu thầy thật sự hủy diệt Sở Nhược Hồng, tôi sẽ không bị thương sao?”

Giáo sư Trang tránh né không đáp: “Khinh Trần, bảo vệ mỗi một học sinh, là chức trách của tôi.”

“Thầy quả thật đang bảo vệ chúng tôi, nhưng ngoại trừ bảo vệ cơ bản căn nguyên sinh mệnh chúng tôi, thầy chưa từng làm gì khác. Thầy à, thầy cảm thấy, chúng tôi cần, chỉ vẻn vẹn là bảo vệ sinh mệnh sao? Chẳng lẽ chỉ cần căn nguyên sinh mệnh không bị thương tổn là được, trong đầu mặc kệ lưu lại vết thương thế nào, đều không hề quan trọng?”

Giáo sư Trang im lặng, tâm tình cũng có phần nặng nề. Chế độ luận văn mô phỏng thời không cưỡng chế, vốn là để đám học sinh dưới sự chăm sóc của công nghệ cao quá suôn sẻ đó, hiểu sự quý giá của sinh mệnh, ý nghĩa của cố gắng, quý trọng tình cảm giữa người với người. Mà vì đạt được mục đích này, những suy sụp, khổ nạn đó, vốn là cần thiết. Đạo sư ông, cần chỉ là làm một người bàng quan trầm mặc, bảo đảm an toàn cho căn nguyên sinh mệnh của các học sinh.

Bản thân ông cũng từng trải qua thiếu niên mô phỏng như vậy, về sau trở thành đạo sư, cũng từng dẫn dắt vài ban. Song chưa từng có lần nào tình huống phức tạp như ban này, xuất hiện nhiều học sinh cực đoan như vậy, nhiều chuyện cực đoan như vậy.

Rất nhiều hành động của các học trò ở thời đại viễn cổ không hề có khoa học kỹ thuật đáng nói, vốn chỉ nên tương đương với một trò chơi một giấc mộng, cho dù có đầu nhập và cảm thụ trình độ nhất định, cảm giác cách biệt cao cao tại thượng đó, cũng nên có thể bảo hộ họ sẽ không thật sự đầu nhập toàn thân tâm, cho nên không có khả năng bởi vậy mà bị thương tổn gì lớn.

Trên cơ bản, lăn lộn xong một ngàn năm, chẳng mấy ai không thể qua cửa, làm người thầy hướng dẫn, vốn nên là một công việc rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng học sinh khóa này, lại một đứa khó ứng phó hơn một đứa, một đứa khác loại hơn một đứa, mà còn là một đứa cảnh ngộ ly kỳ hơn một đứa.

Cho dù là ông, cũng không hề có kinh nghiệm ứng phó những tình huống phức tạp này, ngoại trừ tận lực bảo đảm căn nguyên sinh mệnh của mấy học sinh có vấn đề này không đến mức bị thương tổn, đối mặt với một lần lại một lần sự kiện cực đoan, một hồi lại một hồi làm càn khiêu chiến với cục thời không và nội quy, ông một mặt phải ước thúc khuyên can, một mặt cũng không nhẫn tâm cự tuyệt hoàn toàn. Cho nên rất nhiều thời điểm đều giả hồ đồ, tận lực buông tay không quản, viện cớ phong cách giáo dục tự do, mượn cớ chuyện của các học sinh, các học sinh tự mình nghĩ cách giải quyết, mặc cho đám học sinh này tự mình làm liều. Lần lượt đánh sát cạnh, để đám Trương Mẫn Hân ngày ngày nhìn chằm chằm màn hình, để mấy tên trong Tiểu Lâu cùng học sinh có vấn đề ngoài Tiểu Lâu thông tin tức, mở đại hội.

Giáo sư Trang cũng chẳng biết, thái độ mắt nhắm mắt mở, phóng túng học sinh trong trình độ nhất định này của mình rốt cuộc có tính là chính xác, đây rốt cuộc là cho học sinh càng nhiều tự do, hay kỳ thật không hề quan tâm chú ý học sinh?

Ông đã bị mấy học sinh có vấn đề này chỉnh đến ngày ngày đầu to như đấu, trong lòng tràn ngập hoài nghi và không xác định với năng lực công tác của mình. Nhưng đối mặt với hành vi của Phương Khinh Trần, sau khi dẫn Địch Cửu vào, thậm chí ý đồ đánh thức cả A Hán, ông không thể nào bảo trì trầm mặc nữa.

Ông là thầy, ông chung quy không có khả năng ngồi nhìn căn nguyên sinh mệnh của bất cứ học sinh nào bị thương tổn.

“Khinh Trần, em đâu phải A Hán! Em không có quyền lực cưỡng ép thay thế A Hán quyết định như vậy…”

Nhưng Phương Khinh Trần rõ ràng không định thoái nhượng: “Địch Cửu sắp chết rồi! Chờ A Hán tỉnh lại, chờ A Hán có thể tự mình quyết định, người này thi cốt cũng đã thành tro. Rất nhiều người và việc, bỏ lỡ rồi thì vĩnh viễn không thể quay lại.”

Giáo sư Trang thở dài: “Khinh Trần, người sống, chung quy phải có một số việc thương tâm, chung quy phải có một số đau khổ, nhưng người ta vẫn phải tiếp tục sống. Không phải ai ai cũng như em, có tính nết kịch liệt như vậy. Em xử sự cực kỳ nghiêm túc, vì cầu một sự minh bạch mà không tiếc đối mặt với kết cục thảm thiết nhất. Nhìn từ góc độ của em, có lẽ thà rằng A Hán bị thương mà tỉnh, cũng phải minh bạch chân tướng, nhưng A Hán không phải em. A Hán tính nết lười nhác, chỉ muốn sống cuộc sống an nhàn, em không thể…”

“Giáo sư…” Đôi mắt Phương Khinh Trần đã lạnh: “A Hán hiện tại, vẫn là người lười nhác đến mức chỉ muốn sống cuộc sống an nhàn ban đầu kia sao?”

Y nặng nề lắc đầu: “Sự phẫn nộ, kích cuồng của y trước khi say ngủ, thầy đều quên rồi à? Tâm tính y đã đại biến! Tôi có thể xác định, y hiện tại không chỉ hận Địch Cửu, y cũng đang hận mọi người, hận thế giới này, hận chế độ của Tiểu Lâu, hận Trương Mẫn Hân kéo y vào cạm bẫy, hận đám bạn học khoanh tay đứng nhìn chúng tôi, hận lão sư thầy không hề làm gì… Giáo sư, cứ để y ngủ tiếp như vậy, mãi đến khi thương khỏi tỉnh lại, là y sẽ không hận nữa sao? Thương trên người có thể dùng thời gian dài dòng để chữa khỏi, thương trong lòng thì sao?”

Giáo sư Trang vẫn không bị đả động: “Vô luận thế nào, chúng ta phải xác định trò ấy không có nguy hiểm trước, sau đó lại chậm rãi dẫn dắt tâm linh, may ra đến lúc đó, mới có thể từ từ cho trò ấy biết chân tình…”

Phương Khinh Trần cười khẩy: “Mấy trăm năm sau, sau khi Địch Cửu cũng hóa thành tro, sau khi y lòng đầy thù hận mà tỉnh dậy, lại cho y biết sự thật? Nếu trình độ tâm lý của các đạo sư đều như thầy, tôi rất hoài nghi, sự tồn tại của nhà trường này, đối với việc phát triển tâm lý khỏe mạnh cho đám học sinh chúng tôi đây, rốt cuộc còn có ý nghĩa gì.”

Giáo sư Trang thở dài một tiếng: “Khinh Trần, tôi là thầy giáo, tôi phải vì chế độ của nhà trường, vì quy tắc của cục thời không, vì an toàn của mỗi người các em mà có trách nhiệm. Tôi không thể tùy hứng như em, chỉ cầu một kết thúc, một sự minh bạch.”

“Giáo sư, không phải tôi muốn tổn hại tính mạng A Hán! Tôi trước tiên sẽ có kiểm tra đánh giá tình trạng *** thần của A Hán nghiêm cẩn nhất, chỉ có dưới tiền đề xác định làm y tỉnh lại sẽ không hại đến tính mạng, cũng sẽ không tạo thành thương tổn không thể vãn hồi, tôi mới thử đánh thức y.”

“Em vẫn muốn tôi ngồi nhìn học sinh của mình bị thương tổn, em nên biết, điều này là không thể!”

Phương Khinh Trần cắn răng: “Tâm thương không bằng thân thương. Cùng với để y mấy trăm năm sau lòng đầy thù hận chúng ta mà tỉnh lại, chẳng ai liệu được y sẽ làm gì, còn không bằng lúc này thử tháo giải tiêu trừ.”

Lần này vô luận thế nào y cũng không chịu từ bỏ: “Nếu thầy là A Hán, thầy thật sự tình nguyện không hề hay biết mà bỏ lỡ như vậy, hay tình nguyện bị thương một chút, tỉnh lại, nhìn cho minh bạch? Nếu thầy không thể xác định, thế thì thầy cứ hỏi thử Tiểu Dung, hỏi thử Kính Tiết, thậm chí có thể hỏi Trương Mẫn Hân và Ngô Vũ. Nếu họ là A Hán, họ thật sự tình nguyện lựa chọn cứ một mực không hay biết gì mà ngủ tiếp như vậy sao?”

Giáo sư Trang cúi đầu, nhìn dung nhan bình yên ngủ say trong ***g kia, thở dài khe khẽ: “Cho dù tỉnh, chẳng lẽ sẽ tốt hơn cho trò ấy. Em phải biết, Địch Cửu… chung quy phải chết.”