Y có thể lập tức đình chỉ hết thảy, nhưng mà… tay y ngừng giữa không trung, chẳng cử động nữa.
Nhất định không muốn xem sao?
Bảy trăm năm trước, y thản nhiên xem hết một màn này rồi quay đầu mà đi.
Thật sự muốn chạy trốn sao?
Bảy trăm năm trước, y vừa về Tiểu Lâu, lập tức đại mộng không tỉnh.
Nhất định phải lừa mình dối người?
Khoảng thời gian mấy trăm năm, thân trải mấy đời, y chưa bao giờ từng quay đầu hỏi một câu, chưa bao giờ từng thử nhìn thêm lần nữa.
Đã học tập rất nhiều nhân gian sự, đã minh bạch rất nhiều thế gian tình, đã láng máng có thể cảm giác ra, một màn lúc ấy Trương Mẫn Hân cho y xem đó có dụng ý khác, nhưng mà y vẫn không hỏi, không hỏi, không hỏi…
Mãi đến rất nhiều năm sau, đứng trong cấm địa Tu La giáo, nghe câu di ngôn hoàn toàn không thể lý giải, lại truyền thừa đã bảy trăm năm kia…
Sau đó, bao nhiêu lần nhớ lại chuyện năm ấy, nhớ lại cố nhân lúc trước bao nhiêu, mong ngóng biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì cỡ nào, cáu giận chừng nào, mình bao lâu nay ngây ngô vô tri…
Chỉ là, hiện giờ ngay cả tâm tình bức thiết như vậy, mê mang mất mát như vậy, ngơ ngẩn vô thố như vậy, bất lực truy tìm như vậy, đều đã không thể tìm lại.
Bảy trăm năm thời gian quay vòng, quân đã không phải quân, ta đã chẳng phải ta.
Bảy trăm năm mấy kiếp luân hồi, bụi đã về bụi, đất đã về đất.
Điều vuột mất đã vĩnh viễn vuột mất, còn có thể đi vãn hồi được gì nữa? Truy tìm gì nữa?
Vậy thì vì sao còn nhất định phải xem, vì sao còn nhất định phải đối mặt?
Hà tất nhìn lại hết thảy, hà tất tăng phiền não nữa, hà tất… hà tất… Như bây giờ đã là tốt nhường nào, cảm giác bình hòa nhường nào, an tường nhường nào…
Chết lặng, yên lặng, không có đau, cũng không có thương.
Tay y ngừng giữa không trung, dường như muốn lặng yên bắn ngón tay, đình chỉ hết thảy, nhưng mà, y chẳng cử động.
Tay y ngừng giữa không trung, dường như đã quá sức mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể vô lực rơi lại trên đệm, lưu lại đôi mắt mở to, trải lại hết thảy đang chiếu trong màn hình.
Nhưng mà, tay kia, lại cũng không lấy về.
Lựa chọn này, rốt cuộc là dễ, hay là khó. Hoặc là… y đã chết lặng vô lực đến mức chẳng có động lực để lựa chọn.
Phương Khinh Trần ra khỏi phòng, tâm tình có phần nặng nề.
Có thể làm, y đều đã làm.
Tận sức của mình, cũng tận tâm của mình rồi. Còn lại thì chỉ có thể là lui ra một bước, cho người khác sự tôn trọng và tự do nên có. Chuyện còn lại… kết quả như thế nào… kỳ thật không quá liên quan đến y nữa.
Y mệt mỏi nhắm mắt, do *** thần lực hao hết, cả người đều có chút cảm giác trống rỗng không chỗ dùng sức, chậm chạp mà uể oải hướng đến phòng mình.
Lúc này, y cần nhất chính là nằm xuống nghỉ ngơi.
Đáng tiếc, giờ này khắc này, giáo sư Trang y tương đối không muốn gặp phải, lại đứng ngay trên đường, lãnh nhãn nhìn y: “Em đã khuyên được trò ấy?”
“Không, tôi chỉ đem thứ đã biên tập sửa sang ném cho y. Có xem hay không là chuyện của y, sau khi xem xong quyết định như thế nào, cũng là chuyện của y.”
Giáo sư Trang thở dài: “Đây là phụ đạo tâm lý của em? Làm khổ hết mọi người, cưỡng chế đánh thức A Hán. Sau đó, đây chính là biện pháp tiêu trừ vết thương tâm lý cho bạn của em.”
“Cách nghĩ của tôi có lẽ không chính xác, nhưng cũng sẽ không là sai lầm gì lớn. Nếu không giáo sư đến cuối cùng đã chẳng quyết định giúp tôi.”
Phương Khinh Trần uể oải nói: “Tôi chỉ hy vọng y biết chuyện, tôi không muốn để y cứ thế lỡ mất vào lúc không hay biết, cả một cơ hội lựa chọn cũng chẳng có. Về phần y quyết định như thế nào, là chuyện của y. Y có lẽ rất dốt, có lẽ rất xuẩn, đến bây giờ y hình như cũng chưa học được sự linh hoạt cơ biến của chúng ta. Nhưng y dù sao vẫn là người trưởng thành, y có quyền lực quyết định cho nhân sinh của mình. Trên điểm này, tôi chỉ có thể tôn trọng y.”
Giáo sư Trang nhíu mày lắc đầu: “Em rõ ràng chính là khư khư cố chấp, gây ra một đống nhiễu loạn, sau đó phủi tay mặc kệ.”
Phương Khinh Trần ho một tiếng: “Ô, thật có lỗi, vừa rồi tôi thoáng chốc quên mất, giáo sư là đạo sư của chúng tôi cơ mà, trong mắt thầy, chúng tôi đều là người vị thành niên, đều cần được dẫn dắt. Nhưng giáo sư à, nếu A Hán là người vị thành niên, thế tôi cũng nên tính là người vị thành niên chứ? Cái gọi là phụ đạo tâm lý, không nên là trách nhiệm của đạo sư sao? Thầy lại chỉ định kích một học sinh tôi lên gánh.” Giáo sư Trang hừ một tiếng. Nói đến thì cần phụ đạo tâm lý nhất, chỉ sợ chưa phải A Hán, mà là học sinh hư đệ nhất Tiểu Lâu làm việc vĩnh viễn tùy hứng tới cực điểm này. Chỉ tiếc, đối mặt với học sinh hư hiếm thấy vừa cực đoan cố tình còn cực kỳ thông minh cực kỳ có chủ kiến này, những kinh nghiệm dạy học phong phú trước kia hết thảy đều vô ích. Vì thế đối mặt với Phương Khinh Trần, ông cũng thường xuyên tràn đầy cảm giác vô lực.
Ôi… còn cả A Hán… Hiện tại lúc này, ông thật sự chỉ có thể tạm thời kiềm chế lo âu trong lòng, lặng lẽ chờ A Hán xem hết thứ Phương Khinh Trần đã chuẩn bị cho mình trước đã, sau đó lại căn cứ biến hóa tâm tính của y, cân nhắc khuyên bảo như thế nào thôi.
Tối thiểu, chân tướng này, ít nhất hẳn có thể làm y hận nhân thế này ít một chút, làm tâm tình ác liệt kia thoáng bình phục đôi chút.
Giáo sư Trang nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau Phương Khinh Trần kia một cái thâm sâu.
Bên trong Tiểu Lâu không cho phép nhìn trộm, A Hán xem những chuyện xưa này, sẽ có nỗi lòng như thế nào, sẽ sinh ra biến hóa như thế nào, ông cũng chỉ có thể phỏng đoán, không thể quan sát.
May mà máy tính trung ương không đâu không có mặt, nếu cảm xúc của bản thân A Hán dao động quá lớn, *** thần lực sau khi tỉnh lại vốn vẫn đau thương mà suy yếu bởi vậy bị kích thích, máy tính sẽ lập tức báo nguy, làm người thầy, ông cũng có thể kịp thời trợ giúp.
Chỉ là trong lúc ngưng thần trầm ngâm này, Phương Khinh Trần đã thoải mái sượt vai mà qua.
Giáo sư Trang thở dài: “Em đi đâu?”
“Đi nghỉ ngơi.” Phương Khinh Trần xoa ấn đường đau đầu: “Tôi cũng mệt thế này rồi, còn có thể đi đâu?”
“Em vẫn thật sự yên tâm được.”
“Không yên tâm cũng phải yên. Dù sao A Hán xem hết những tư liệu đó, chí ít phải mất cả ngày. Không mau mau nắm chặt thời gian khôi phục sức lực, tôi ngu ngốc sao?” Phương Khinh Trần uể oải đáp một câu, sau đó khệnh khạng mà nghênh ngang đi mất.
Giáo sư Trang không thể làm gì, chần chừ một chút, rốt cuộc cũng quay người bỏ đi.
Giờ này khắc này, trong Tiểu Lâu, các học trò khác cũng đều đang làm chuyện của mình. Nhưng mà, bất luận họ đang ở trong phòng mình, ở phòng khống chế, hay là phòng giáo sư, thậm chí trong trò chơi hư cấu, trước mắt họ đều mở một màn hình lớn nhất, trên màn hình thủy chung biểu hiện cánh cửa đóng chặt này.
Thỉnh thoảng, có người sẽ ngẩng đầu lên, không nhịn được liếc một cái.
Trong gian phòng mà ánh mắt hơi lo lắng của mọi người đều không thể xuyên thấu kia, tay A Hán giơ lên, rốt cuộc vô lực hạ xuống giường.
Có lẽ là bởi vì bị thương quá nặng, cho nên *** thần mệt lử, mà do thân thể đến linh hồn không một chỗ không đau, y rốt cuộc kiên trì không lâu. Giờ này khắc này, lại dường như cả sức lực để nhích một ngón tay y cũng chẳng có.
Cho nên y chỉ có thể nằm như vậy, nhìn trong màn hình hư ảo phía trên kia, biến ảo ra đủ các chuyện xưa.
“Ngươi muốn, ta cho ngươi, cũng đỡ cho ngươi phí tâm tư nữa.”
“Ngươi, ngươi muốn đi đâu?” “Đã không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi cứ thế ném Kình Thiên trang này cho ta, ta dựa vào cái gì để mọi người thần phục ta?”
“Thẳng thắn mà nói…” Chủ nhân của y, rốt cuộc quay đầu, hờ hững nói với người mình từng yêu nhất –