Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Phong Kính Tiết cũng có chút than thở. Thiếu niên trẻ tuổi, quật cường, có hơi mẫn cảm, thập phần khát vọng được người mình để ý quý trọng quan tâm kia, thật sự hoàn toàn trưởng thành rồi, có thể có lòng dạ như vậy, có thể vì người mình để ý mà làm đến bước này, thoái nhượng đến bước này, có thể kiềm nén tư tâm, kiềm chế dục vọng, buông tay cho Dung Khiêm tự do và khoái lạc như vậy, đây là tôn trọng và thiện đãi lớn nhất.
Lựa chọn như vậy, so với lúc trước mình lấy thân thể Dung Khiêm bức bách Yên Lẫm không thể không lựa chọn đưa Dung Khiêm về Tiểu Lâu, kỳ thật phải gian nan hơn, thống khổ hơn, cũng cần quyết tâm và dũng khí hơn.
Nhưng chủ ý trong lòng tuy định, Dung Khiêm vẫn chưa chính thức nói với Yên Lẫm, đã chắc chắn Yên Lẫm dù không nỡ hơn cũng sẽ không ngăn cản y, mà Phong Kính Tiết cũng rất tự nhiên tin phán đoán của Dung Khiêm. Thời gian này, sự thay đổi trong mối quan hệ giữa Dung Khiêm và Yên Lẫm, sự tôn trọng và trao đổi trên tình cảm của hai người, Phong Kính Tiết dù sao cũng nhìn thấy trong mắt, vui mừng trong lòng.
“Ngươi cứ thế mà đi, nếu thật xảy ra chuyện gì, có thể chạy về được sao?”
“Ta sẽ không cách y quá xa, cũng sẽ không rời đi quá lâu, cách một thời gian, ta sẽ về thăm, ở lại một thời gian. Xảy ra việc lớn, ta tất nhiên phải chạy về, nếu là một số việc nhỏ, y cũng hoàn toàn có thể tự mình xử lý, đâu thật sự cần ta nơi chốn ra mặt, ra chủ ý.”
“Việc đó, nếu là phân tranh giữa hậu phi trong cung…”
Dung Khiêm đau đầu: “Y là Hoàng đế, đó là lão bà của y!” Ngữ khí cổ quái này, khiến Phong Kính Tiết nhịn lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được phì cười ra tiếng.
Quả nhiên, vẫn có biến hóa mà.
Lúc trước sự kiện hạ độc, Dung Khiêm biết rõ chuyện nhằm vào Lạc Xương có thể liên quan đến hậu cung, lại không chút suy nghĩ ra tay ôm ngay vào, giúp Yên Lẫm xử lý. Thời điểm đó, y hoàn toàn coi mình là một trưởng bối, hậu viện nhà Yên Lẫm hỏa hoạn, lời Yên Lẫm không tiện nói, chuyện không tiện làm, y đều nói giúp làm giúp.
Hiện tại, y rõ ràng không cách nào coi mình là trưởng bối đơn thuần nữa. Vừa nghe đến loại sự tình này là phủi tay không ngừng, trốn không kịp. Bất quá, Phong Kính Tiết cảm thấy như vậy cực kỳ tốt.
Dựa vào cái gì mà mọi sự đều phải do Tiểu Dung nhọc lòng thay Yên Lẫm? Người cũng lớn như vậy rồi. Tuy nói làm Hoàng đế, hạn chế trong các loại cục diện cân bằng, rất nhiều việc không thể không giả câm giả điếc. Nhưng đã là một nam nhân thì nên có đảm đương. Cho dù là vì quốc gia, vì đại cục, ngươi đã cưới nhiều lão bà như vậy, thì phải gánh được phong vân.
Tiểu Dung trước kia, mọi chuyện đều lấy Yên Lẫm làm trước, mà nay, dưới một số tình huống thích đáng, có thể cân nhắc lập trường, khoái lạc, tự do của mình nhiều hơn. Chẳng những Phong Kính Tiết cao hứng thay y, cho dù là bản thân Yên Lẫm, chỉ sợ cũng âm thầm có chút vui mừng ấy chứ.
Tiểu Dung chịu đi, chịu để mình thân trong cuộc lại không rơi vào vũng lầy, chịu yêu quý mình, suy nghĩ cho mình, thật là chuyện không thể tốt hơn. Thê thiếp nhà Yên Lẫm tương lai gây chuyện hay không, sinh một đống con liệu có đánh nhau không, đó là chuyện của bản thân Yên Lẫm ngươi, chỉ cần đừng để mấy thứ bỏ vạ này dính lên người Tiểu Dung là được. Nếu không, ủy khuất như vậy, cho dù Tiểu Dung có thể nhịn, y cũng không nhịn được, cho dù y lười quản lười hỏi, tên quỷ hẹp hòi Phương Khinh Trần kia lại là kẻ trong mắt không thể dụi được nửa hạt cát, đến lúc đó không nghĩ cách lật tung trời mới là lạ đó.
Dung Khiêm thấy y cười chẳng có hảo ý như vậy, không khỏi cũng hơi hậm hực: “Có gì buồn cười đâu? Yên Lẫm vô dụng như vậy sao? Loại gia sự này cũng cần ta nhúng tay hay sao? Tự cổ chí kim, đừng nói là đế vương, dù là nhà người thường cũng khó tránh có việc thê thiếp tranh chấp. Là ầm ĩ đến nghiêng trời lệch đất hay tương đối bình tĩnh vô sự, chủ yếu vẫn xem người chủ gia đình nắm giữ thế nào, và xử sự có công bằng không. Đối với Yên Lẫm mà nói, chỉ cần có thể tận lực công chính thiện đãi họ, cũng đánh một chút cho thích đáng, đừng quá sủng tin thiên vị, lại thanh hạ nhân trong cung một chút, chỉnh lý một chút, trên cơ bản trong cung chẳng thể gây ra sự cố quá lớn, ngươi có cần cười trên tai họa như vậy không?”
“Không có mà, ta không cười ngươi, cũng không cười y đâu.” Phong Kính Tiết rất vô tội mà mở mắt nói dối “Ta vừa rồi là cười Khinh Trần đó, sắc nữ Trương Mẫn Hân kia không biết dùng kế sách gì, lừa tiểu tử kia ngoan ngoãn đi đổi thân thể…”
Phong Kính Tiết từ từ nhớ lại, bên môi không tự chủ được lại đeo nụ cười bất kham. Y giơ chén, mang theo một chút thờ ơ, liếc Dung Khiêm đang chải tóc cho Yên Lẫm, nơi này, y đã đưa tay nhận chiếc mũ da hữu ty thứ hai dâng lên, đang cao giọng tụng: “Cát nguyệt lệnh thần, nãi thân nhĩ phục…” “Mọi người lắng nghe! Tiểu Lâu xuất hiện dị biến, Tiểu Lâu xuất hiện dị biến! Năng lực hạn chế liên quan tức thời hủy bỏ, mọi người lập tức lấy *** thần lực thuấn di về Tiểu Lâu, sự tình trọng đại, không thể chậm trễ! Lặp lại lần nữa, không thể chậm trễ, mọi người lập tức trở về…”
Bên tai, tiếng giáo sư Trang đột nhiên vang lên, ngữ khí nghiêm túc, âm điệu lo lắng, nhưng Dung Khiêm ngay cả ngón tay cũng không run một thoáng. Cho dù là Yên Lẫm đang quỳ ngồi trước mắt, giờ khắc này cũng không thể phát giác y có một chút dị động.
Ngón tay y ôn hòa ổn định như trước, ánh mắt y bình thản yên lặng như trước, ngay cả nhịp thở cũng không biến mảy may.
“… Tĩnh nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức. Mi thọ vạn niên, vĩnh thụ hồ phúc.”
Trên bậc đông, Phong Kính Tiết chợt nện chén rượu lên bàn. Dung Khiêm tai mắt hơn người, tự nhiên đã rõ ràng bắt được tiếng chén ngọc va chạm với bàn.
Đã không còn lực lượng hạn chế, thế thì sóng *** thần của Phong Kính Tiết có thể không hề cố kỵ vang lên trong đầu y: “Không nghe gọi à?”
Dung Khiêm lông mi cũng không nhích, chỉ cẩn thận giúp Yên Lẫm đội ngay ngắn chiếc mũ da kia, lúc này mới chậm rãi đáp một tiếng trong lòng, “Nghe rồi.”
“Nghe rồi ngươi còn không có động tĩnh?”
“Đây là nghi thức quan trọng nhất trong sinh mệnh của y, ta sẽ không bởi vì bất cứ ai, bất cứ việc gì mà không làm xong việc mình nên làm.”
“Giáo sư nói, không thể chậm trễ, lập tức trở về…”
“Thầy nói, ta có thể không nghe.”
“Trời ơi, ngươi ngươi ngươi đây là lời của học sinh ngoan hả?”
“Ta bắt đầu từ ngày vi quy sử dụng lực lượng, đã không còn là học sinh ngoan.”
Trong lúc hai người tranh chấp, Dung Khiêm vẫn đang cẩn thận thêm mũ thứ hai cho Yên Lẫm. Yên Lẫm lại đứng dậy bái, quay đầu tự đi thay bộ quần áo thứ hai.
Phong Kính Tiết đã tức đến vô lực: “Ta chưa từng nghe nói, lớp nào lại phát ra lệnh triệu tập khẩn cấp như vậy, lúc này khẳng định đã xảy ra đại sự. Ngươi xem, ngay cả giáo sư cũng không có thời gian tiếp tục nói chuyện với chúng ta, không có bất cứ bạn học nào liên lạc với chúng ta, mọi người chắc đều cực kỳ bận. Tiểu Dung, đây không phải chuyện đùa đâu!”
“Kính Tiết, nếu đây là một nghi thức có quan hệ cực lớn với Lư Đông Ly, ta đoán ngươi căn bản sẽ không để ý đùa hay không đùa gì đó?”
“Ta có việc, nhất định sẽ lập tức nói rõ với Đông Ly, mới chẳng như ngươi đối đãi tiểu Hoàng đế này, suốt ngày dỗ dành, có chuyện gì cũng không dám lập tức nói rõ.” Phong Kính Tiết ngữ khí phẫn oán vô hạn.
“Được rồi, Kính Tiết, nếu ngươi sốt ruột thì cứ đi trước đi.”
“Hứ, ta đi… Ta đi rồi ngươi phải làm sao?” Phong Kính Tiết chán nản. “Tiểu Lâu xảy ra chuyện, hạn chế *** thần lực cục thời không thêm cho ngươi kia tháo bỏ rồi sao?”