Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 84: Ôn Nhu





Công chúa sống sót sau kiếp nạn, trong Ma giới tất nhiên là muốn chúc mừng một phen.

Chiều hôm đó liền tổ chức yến hội ở vườn hoa vương cung, Ma Tôn đã tuyên bố trước mọi người về hôn nhân của nàng và Phàn Thiện.

Cựu thần Tam kê được triệu hồi về vương đô, lúc nhìn thấy Câu Nguyệt thì thiếu chút nữa đã kích động đến muốn khóc lên, đoàn người đều vui vẻ, đều lôi kéo Phàn Thiện uống một chén.

Mà các trưởng bối của Ma tộc cũng thấy rất hứng thú với vị phò mã tương lai này nên ùa nhau hỏi đông hỏi tây.

Phụ thân Phàn Thiện vì bị Trọng Diễm quấn lấy đòi lãnh giáo pháp lực, nên nhất thời hắn không làm gì được.

Câu Nguyệt cũng muốn lui sang một bên không tham gia vào nữa, liếc mắt nhìn thấy bộ dáng hơi rối rắm của nữ tử thanh nhã tuyệt tục khi bị các trưởng bối vây quanh thì chỉ nhếch môi cười trộm.

A, khó có khi Đại Cẩu nhà nàng gặp phải chuyện khó ứng phó, lại còn thường thường lặng lẽ ném ánh mắt khó xử cho nàng, thật đúng là đáng yêu cực kì ~
Câu Nguyệt xoay chén rượu bạch ngọc trong tay, đáp lại Phàn Thiện một mị nhãn phong tình vô hạn, sau đó chậm rãi đi đến chỗ các tỷ muội – Nàng sẽ chờ Đại Cẩu nhà mình uống được một chút rồi thì làm anh hùng cứu mỹ nhân, đến lúc đó còn tiện ăn đậu hủ nữa ~
Ý xấu trong bụng mỗ mèo lập tức xông lên, nàng đi dạo vài vòng lại phát hiện Tấn di và Trọng Yên Tuyết đều không ở đây.

Vội vàng tìm người hỏi thăm mới biết được sáng nay đột nhiên Tấn di không nói tiếng nào đã chạy đến Nam Hải, đi rất vội vàng mà cũng không nói với nàng một tiếng, mà Trọng Yên Tuyết càng kỳ quái hơn, thế nhưng một mình trở về đất phong, nghe nói khi đi sắc mặt cũng không tốt lắm...!
Trên trán Phàn Thiện đều sắp toát mồ hôi, nàng chỉ thấy bên tai đều là tiếng ong ong.

Thật sự không thích ứng kịp với sự nhiệt tình của các trưởng bối Ma giới, một nhóm người ân cần lại ồn ào, trong mắt sáng rực, so với trong tưởng tượng của nàng thì hoàn toàn khác xa.

Mà Lão Sư Vương cao lớn oai hùng kia bắt đầu hớn hở hỏi giữa nàng và Câu Nguyệt là ai chủ động trước, nụ cười phép tắc trên mặt nàng sắp duy trì không nổi nữa rồi.

Đúng là già mà không tự trọng...!
Phàn Thiện dời đường nhìn tìm bạch miêu gian xảo thì thấy một thân ảnh rất quen mắt.

Ma Táp đã uống đến đỏ mặt, lúc này hắn ôm chung rượu, bước chân lắc lư đi tới trước mặt nàng.

Tiếng cười rôm rả xung quanh ngừng lại, trên mặt đều biến sắc, ngược lại còn có chút suy ngẫm.

Một số thì thái độ xem kịch vui, một số thì đề phòng, cũng có rất nhiều người cảm thấy tiếc hận.

Bọn họ cho rằng Ma Táp sẽ bị ghen ghét làm mờ, dựa vào cơn say đánh mất phong độ, quậy phá một phen.

Nhưng mà vị này từng nhận được sự tán thành của Ma Tôn, thậm chí còn chuẩn bị cưới Công chúa Ma giới làm thê, hiện tại hắn không nói được một lời mà uống một mạch ba chung, đỏ mắt nhìn Phàn Thiện hồi lâu, sau đó xoay người rời đi.

Bóng lưng hắn trông thật cô đơn.

Câu Nguyệt chú ý tới màn này liền vội vàng đi tới, nhìn sườn mặt lạnh lùng của người yêu không hiểu sao có chút chột dạ.


Nàng lo lắng Phàn Thiện sẽ không vui liền tới bên cạnh nắm lấy tay đối phương, dùng ngón út gãi gãi trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Phàn Thiện thu hồi đường nhìn, thấy bộ dạng cẩn thận của bạch miêu liền thấy buồn cười, đôi lông mày hơi nhíu cũng thả lỏng ra.

Nàng khẽ thở dài: "Chỉ là ta thấy, Ma Táp kia là một nam tử không tệ"
"Nè, ngươi không sợ ta ghen sao?" Câu Nguyệt đổi cào nhẹ thành véo một cái, oán trách nói.

Phàn Thiện nhướn mi: "Ai ghen với ai, hửm?"
"Ngươi nói xem?" Người trước mặt hất cao cằm lên.

Mọi người xung quanh vừa giả vờ trò chuyện vừa tập trung nghe đôi vợ chồng son này khẽ trêu chọc nhau thì bật cười.

Trước kia có chút hối hận, trong tâm đều nghĩ nếu như Nguyệt công chúa có thể gả cho con cháu của mình thì tốt rồi, nhưng hiện tại đều thấy rõ, trải qua thử thách sống chết, hai người đã như keo sơn, bên thứ ba há có thể chen chân vào.

Con cháu nhà mình có bại dưới tay người ưu tú như vậy, xem ra cũng không tính là mất mặt.

Huống chi Phàn Thiện này đã xem như là người của Tiên giới, còn mang hoàng tộc Vân Tung, hiện tại làm con rể Ma giới, trên mặt Ma tộc bọn họ đều mang hào quang, cảm thấy so với năm đó khi Ma Tôn cưới công chúa tiên giới thì lần này có thể diện hơn nhiều ~.

Các trưởng bối vỗ tay, vuốt râu mà cười, trong nháy mắt bỗng nhiên nhận ra, vì sao lại theo bản năng cảm thấy Phàn Thiện cưới công chúa mà không phải là Phàn Thiện gả đến đây làm dâu.

Nhưng nhìn hai người họ lúc này, Câu Nguyệt đang rúc vào lòng Phàn Thiện, e thẹn ngọt ngào thế kia, trong lòng đã hiểu rõ nhưng không nói ra.

Vì vậy tiếp tục nâng chén rượu lên, khách và chủ đều chia vui.

Khi yến hội kết thúc thì bầu trời đã có hai ba ngôi sao sáng lên rồi.

Ma Tôn bận rộn chính vụ, hắn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải cùng các trưởng lão quay về đại điện bàn nghị sự.

Doãn Bạc Yến vui chơi một ngày liền không dừng được, cho nên sau khi yến hội kết thúc liền ồn ào dẫn Tam Kê và Vũ An, kéo một nhóm người đến Quỷ thành chơi.

Câu Nguyệt và Phàn Thiện ở lại, tiễn xong bằng hữu và thân thích trở về thì cùng phụ thân Phàn Thiện tản bộ xung quanh.

Mà Trọng Diễm vì buổi sáng bị ánh mắt băng lãnh của Bạch Chúc nhìn đến khiến cho bây giờ trong lòng còn sợ hãi, không dám đi vào góp vui, cũng đành đi bên ngoài.

"Bá phụ, sao người lại quen biết với phụ vương con vậy?" Bốn người đi vào vườn hoa, nhắc đến chuyện năm đó.

Trọng Diễm vẻ mặt hưng phấn, vô cùng tò mò với chuyện hắn không biết này.

"Haha, đã lâu lắm rồi ta cũng không nhớ rõ tường tận.

Ngược lại ta nhớ lúc đó ta mới tới nhân gian dạo chơi, bị một Ma Tu dùng thủ đoạn lừa gạt ta tới Ô sơn, may là gặp được phụ vương con đến cứu.


Sau đó hai chúng ta liền uống rượu trên đỉnh núi kia, nói chuyện trời đất đều rất hợp nhau, chỉ cảm thấy gặp nhau quá trễ" Trên mặt phụ thân Phàn Thiện mang theo ý cười, có chút cảm khái thở dài một tiếng.

"Sau đó rượu thấm say, hắn nói mẫu thân con có thai, ta vừa nghe cảm thấy đúng dịp, có thể định hôn ước cho Thiện nhi nhà chúng ta, vì vậy đề nghị với cha con, hai người ăn ý đính hôn ước với nhau..."
Câu Nguyệt nghe hắn kể, tưởng tượng lại tình cảnh lúc đó, bỗng nhiên cảm thấy thứ gọi là duyên phận thật sự tuyệt không thể tả.

Nàng ghé mắt nhìn Phàn Thiện bên cạnh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Trọng Diễm cũng thấy vui vẻ, hắn xoa xoa tay nói đã lâu rồi không có vui như thế, đáng tiếc Tấn di không ở đây, nếu có thể nhân cơ hội này kêu đối phương truyền dạy mấy Quyết Phá Phong thì niềm vui trọn vẹn rồi.

Câu Nguyệt nghe nhắc tới liền hỏi hắn: "Huynh có biết Tấn di đang bình thường mà sao lại vội đi Nam Hải không? Muội thấy có chuyện gì đó xảy ra, bằng không nàng sao có thể đi vội như vậy, còn liên tục bế quan"
"Huynh không biết, lúc đi quá vội nên không có dặn dò cái gì.

Đại muội cũng vậy, im lặng trở về Vạn Hoa Cốc rồi...!Bất quá không sao, ngày các muội thành thân họ sẽ trở về mà.

Sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm" Trọng Diễm an ủi nói.

"Ừm..." Câu Nguyệt ngẫm lại thấy cũng đúng liền để chuyện này sang một bên, không suy nghĩ nhiều nữa.

Nàng kéo khuỷu tay phụ thân Phàn Thiện nói: "Bá phụ, người ở đây thêm mấy ngày nữa rồi về"
"Cũng được, ta ở đây bàn bạc với phụ vương con về hôn sự cho thỏa đáng rồi về Vân Tung chuẩn bị" Phàn Nghệ từ ái nhìn nàng, sau đó dời ánh nhìn sang Phàn Thiện, trong giọng có thêm vài phần trách cứ của trưởng bối: "Thiện nhi, con cũng nên về thăm mẫu thân.

Trước khi đi con đã nói hàng năm sẽ viết một phong thư mà, con đó không có chút lương tâm nào.

Bà ấy cứ luôn trách ta cho con ra ngoài lâu như vậy"
"Dạ" Ánh sang trong mắt Phàn Thiện lóe lên, nàng áy náy nói: "Con khiến mọi người lo lắng rồi"
"Phàn Thiện phải về sao..." Lúc này Câu Nguyệt mới phản ứng lại, trước đó nàng đều quên béng chuyện này.

Phàn Thiện cũng nên về thăm nhà, nhưng nàng vừa nghĩ đến phải tách ra thì vô cùng lưu luyến, bất chấp bị trêu ghẹo mà cuống quít nói: "Con có thể đi cùng mọi người không?"
"Haha nha đầu ngốc" Phàn Nghệ cười: "Con đó, sau này muốn ở Vân Tung đều được, nhưng bây giờ thì không thể đi theo, bằng không phụ vương của con đến đòi con gái đó" Hắn khẽ xoa đầu Câu Nguyệt, tiếp tục nói: "Thiện nhi về chuẩn bị tất cả thật tốt mới có thể oai phong lẫm liệt tới cưới con chứ, con cứ yên tâm ở đây chờ, không lâu nữa đâu"
"Đúng đó Nguyệt nhi" Trọng Diễm cũng nói: "Không phải có câu tiểu biệt thắng tân hôn sao, muội gấp gì chứ ~"
"Ca!" Câu Nguyệt tức khắc xấu hổ, chọc cho hai nam nhân đều bật cười.

Phàn Thiện cũng không nhịn được mà cong môi.

Nàng lặng lẽ duỗi tay qua ra hiệu, mỗ mèo lập tức ngoan ngoãn nhét tay mình vào tay nàng, sau đó ủy khuất dựa vào nàng.

Phàn Thiện lên tiếng giải vây: "Đúng rồi phụ thân, trước đó người cứu A Nguyệt không phải cho nàng Phục Linh Ỷ Châu sao, cái này có ảnh hưởng gì với thân thể A Nguyệt không?"

"Đương nhiên là sẽ có ảnh hưởng rồi, là ảnh hưởng mà người khác cầu còn không được" Phàn Nghệ bị dời đi sự chú ý, thoáng nhướn mi lên, trong cặp mắt phương ánh lên tia sáng: "Linh Ỷ Thần Châu, có từ lúc Bàn Cổ khai thiên, là bảo vật được sinh ra nhờ hấp thụ linh khí trời đất, nó đã được tổ tiên Vân Tung chúng ta đoạt được, sau đó cất giữ nó, bảo vệ tộc của ta không ngừng sinh trưởng"
"Người sắp chết ăn nó vào có thể chữa hết bảy hồn sáu phách, ăn vào sẽ thay da đổi thịt, tái tạo nguyên thần"
Trọng Diễm cả kinh: "Thần kỳ như vậy sao, khó trách hiện tại linh tức của Nguyệt nhi thâm hậu như vậy, ngay cả Đại ca cũng kém hơn rất nhiều"
Phàn Nghệ lại giả vờ thương cảm, lắc đầu thở dài, vô cùng đáng thương nhìn Phàn Thiện: "Ai...!bảo châu này là bảo vật được lưu truyền đời đời của Phàn gia chúng ta, hiện tại còn chưa truyền tới tay con đã bị con dâu ăn rồi"
"Con..." Câu Nguyệt nghe xong bỗng cảm thấy áy náy, cụp mắt xuống.

Phàn Thiện vội vàng bóp lòng tay nàng trấn an, quay đầu lại nhìn phụ thân thì biết ông cố ý trêu chọc, liền bảo vệ nói: "Của con, cũng là của nàng"
Phàn Nghệ rùng mình một cái, thầm nghĩ con gái lớn rồi không giữ được quả nhiên là thật, tất cả đều là người ngoài rồi.

Bất quá đứa nhỏ này từ trước đã không quá thân cận với hắn, nũng nịu gì gì đó càng không có lấy một lần...!Ai, nghĩ lại thật sự quá chua xót.

Hắn không thể làm gì khác hơn là cười tủm tỉm với Câu Nguyệt: "Nha đầu đừng có cảm thấy áy náy, ta chỉ là nói đùa mà thôi.

Con là con dâu của Phàn gia chúng ta, đem đồ tốt cho con là chuyện nên làm.

Hơn nữa, thứ này về sau còn trợ giúp cho con và Thiện nhi rất lớn nha..."
Trong lời có ý, nói xong lại dùng vẻ mặt thần bí thì thầm với Câu Nguyệt.

Trọng Diễm vểnh tai lên nghe cũng chỉ mơ hồ nghe được một vài chữ, cái gì hài tử các thứ, sau đó chỉ thấy muội muội nhà hắn đỏ mặt lên.

"Phụ thân, người nói gì với A Nguyệt vậy?" Phàn Thiện nghi hoặc.

"Haha, sau này con sẽ biết thôi" Mỹ nam tử lớn già đầu nào đó nghịch ngợm chớp mắt, mặc mọi người suy đoán: "Nè, hôm nay ngày đẹp cảnh đẹp, cho đôi vợ chồng này chút thời gian riêng đi.

Diễm nhi nhỉ ~"
"Phải ~" Trọng Diễm hiểu ý, vội vã đáp lời.

"Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ khác tiếp tục uống vài chén.

Không phải ngươi còn muốn học mấy chiêu huyễn vân thuật sao, ta dạy cho ngươi!" Hắn cười nói.

"A, được!" Trọng Diễm nghe xong đôi mắt tỏa sáng, lập tức bỏ mặc muội muội, kéo Phàn Nghệ hớn hở đi xa.

Phàn Thiện ngây ra, quay đầu nhìn người bên cạnh.

Xung quanh thoáng yên tĩnh, rồi lại sinh ra vài phần cảm giác kỳ dị cùng khẩn trương, ngay cả tim cũng mơ hồ đập nhanh hơn: "Vậy...!chúng ta tiếp tục đi dạo?"
"Chỉ đi dạo thôi sao, lẽ nào ngươi...!không muốn làm chút gì khác à?" Âm cuối nhẹ nhàng cao lên, Câu Nguyệt rướn người đến gần, hất cao cằm nhìn nàng, bên trong con ngươi là ánh sáng trong suốt vô cùng mê người.

Không có các trưởng bối ở đây, nàng cũng thu lại vài phần ngoan ngoãn hiền thục, lúc này trên mặt đầy ẩn tình, yêu khí phát tán, giống như là cố ý muốn dẫn dụ gì đó.

Nhưng nàng có ám chỉ chờ đợi hồi lâu nhưng có người vẫn không thấu hiểu phong tình.

"Cái khác là cái gì?" Phàn Thiện hỏi.

"...!Đại Cẩu đầu gỗ" Câu Nguyệt nhón đầu ngón chân lên, khẽ cắn lên cằm Phàn Thiện một cái nghiêm phạt.

Thật là, cái người to gan lớn mật dám hôn nàng ngay trước mặt mọi người ngày đó đi đâu rồi, đáng giận.


Lúc này nàng cũng không trông cậy vào việc đối phương sẽ chủ động, vì vậy liền vẽ chú quyết mở một cửa không gian ở trước mắt, sau đó nghịch ngợm nói: "Đi theo ta"
Chưa kịp hỏi thêm, Phàn Thiện đã bị Câu Nguyệt kéo đi, tiến vào trong không gian kia rồi xuyên đến một nơi khác.

Mặc dù vẫn là kiến trúc vương cung, nhưng cảnh vật lại khác nhau rất nhiều.

Kỳ dị mà tráng lệ, khiến người sợ hãi.

"Đây là đâu?" Phàn Thiện nhìn lầu các cao chót vót như núi, bên dưới là vạn điểm sáng lấp lánh như sao, không kiềm được mà hỏi.

Người phía trước lại cười mà không nói, nàng chỉ cong khóe miệng lên.

Sợi tóc nhu thuận vung lên theo gió, đuôi tóc hơi phất qua mặt Phàn Thiện khiến nàng thấy hơi ngưa ngứa.

Nàng bị dẫn chạy đi, bước chân chậm rãi nhanh hơn.

Hai người đi qua hành lang liền thấy một cảnh tưởng khác.

Từng tầng gác màu đỏ sậm rẽ sang hai bên, ở giữa không trung là chiếc cầu trơn nhẵn, những cành cây to lớn đan vào nhau, tạo ra một màu phấn trắng tươi đẹp.

Những chùm hoa tụ lại như một đám mây, dịu dàng tỏa sáng dưới bầu trời đêm, gió nhẹ thổi qua sẽ có cánh hoa bay xuống, tạo thành cơn mưa dây dưa lưu luyến.

Đẹp mắt tựa như ảo cảnh.

Phàn Thiện bị Câu Nguyệt lôi kéo đến dưới mưa hoa, thẫn thờ nhìn cánh hoa màu hồng phấn thỉnh thoảng xẹt qua bờ vai trắng nõn cùng mái tóc dài như thác nước của người nọ, mùi hương dịu nhẹ của cánh hoa cũng hòa vào hơi thở.

Lúc này đây thời gian như trôi chậm lại.

Bỗng dưng Phàn Thiện thất thần.

Giờ khắc này, trong lòng này nảy lên một cảm giác khó mà miêu tả được, giống như chính mình mặc đối phương dắt đi, vì cảm thấy rất an tâm nên vẫn luôn bước về phía trước, thời gian cứ dần dần trôi qua, mãi cho đến cuối cuộc đời.

Nhưng mà, cuối cùng nàng lại bị kéo vào trong một căn phòng của cung điện.

Vừa bước vào, Câu Nguyệt liền tỏ ra thần thái, nhanh chóng cho lui ma binh và người hậu, sau đó đóng cửa lại, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, thổi tắt nến chỉ để lại hai ngọn.

Trong phòng lập tức mờ ảo và mơ hồ.

Phàn Thiện: "Nơi này là..."
"Tẩm cung của ta" Nữ tử thản nhiên trả lời, trong thanh sắc còn lộ ra vẻ sung sướng.

Nàng lập tức tiến về trước một bước, áo khoác ngoài liền rơi xuống bên chân, nâng hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ Phàn Thiện.

Mị nhãn như tơ, thổ khí như lan nói: "Đêm nay...!ở lại nha"
Phàn Thiện yên lặng thu hồi mọi cảm động tốt đẹp vừa rồi của mình..