Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng

Chương 47: Quyết định



Khi Tiểu Nhược mở mắt ra đã thấy mình đang ở trên máy bay, bên ngoài là trời xanh mây trắng. Cô mơ mơ màng màng nghĩ không phải mình đang ở Paris sao, sao lúc này lại ngồi trên máy bay được chứ? Ngay lúc này người bên cạnh đã cho cô đáp án, hắn quay đầu sang nhìn cô với vẻ mặt đùa cợt cùng nụ cười khoe hàm răng trắng sáng rồi gật đầu giống như đã đọc được suy nghĩ của cô. Không thèm để ý đến sự giận dữ và xấu hổ của cô, hắn quay mặt lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô lập tức nhớ đến lúc trước, hắn vừa bá đạo lại vừa độc tài “chứng minh”, rõ ràng nói là trừng phạt, mặc dù cô không biết mình có lỗi gì, sai chỗ nào nhưng cô có cảm giác chính mình làm vật hi sinh cho cơn tức giận của hắn. Cô đã sớm biết người này tính tình nóng nảy, luôn làm cho người ta cảm thấy một giây trước còn lơ lửng trên thiên đường, một giây sau rơi xuống thịt nát xương tan.

Nhìn xem, hiện tại không phải như vậy sao, tối hôm qua còn mây mưa với cô như vậy, đem cô lăn qua lăn lại như một đứa bé. Bây giờ lại một mình thoải mái nằm ngủ, còn nữa, mới sáng sớm đã đem cô lên máy bay, làm cô không cách nào ngủ ngon được nhưng căn bản là cô không có cơ hội chống lại. Hắn, cái tên này quen bá đạo rồi, luôn thích thay người khác quyết định, hoàn toàn không để cho người ta cơ hội nói chữ “không”.

Hình như từ đêm hôm đó, tất cả mọi chuyện bất đồng đều biến mất, mặc dù hắn vẫn lạnh lùng như vậy, không đòi cưới xin. Cô tựa hồ cảm thấy có cái gì đó mới nảy sinh nhưng cụ thể là gì thì cô lại không biết. Toàn thân đau mỏi, mí mắt trĩu nặng, cô quay đầu trừng mắt nhỏ giọng oán trách cái tên ngồi kế bên mình nhưng cuối cũng cũng không đấu lại “thần ngủ” đang kêu gào, mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng, dường như nghe được tiếng cười nhẹ của hắn, hắn đang cười? Cười cái gì chứ, nhất định là cô nghe lầm rồi, cái tên lạnh lùng như núi tuyết đó làm sao có thể có biểu cảm như vậy được.

Mãi cho đến khi tự mình nghe thấy tiếng cười đó, Thẩm Hạo Ngôn tự mình thấy ngạc nhiên, vừa rồi là âm thanh của hắn sao? Đúng thật là hắn đã cười chỉ vì cô gái nhỏ trước mặt đang chu cái miệng nhỏ đáng yêu, rõ ràng là đang nhắm mắt mà miệng cứ lầm bầm oán trách hắn. Thực sự tối qua hắn đã làm cô mệt chết rồi, hắn trở thành một con sói đói khát, đem cô ăn đến cả xương cốt cũng không còn một mảnh, cho đến khi thỏa mãn mới chịu buông tha cho cô.

Sáng sớm hôm nay hắn bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Vốn định cầm lên ném đi nhưng chữ hiện trên màn hình khiến hắn do dự một lát. Ấn nút nghe chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã nhanh chóng nói một tràng, hắn mơ hồ nghe không rõ: “Cái gì vậy, nó hiện tại đang ở nới nào?”. Năm đó không để ý tới, liều lĩnh phủi mông rời đi, bây giờ như gió thổi tới, hắn rốt cuộc phải làm sao? Trong lòng như dậy sóng, lẽ nào…. Một loại cảm giác giống như sắp mất đi một cái gì đó khiến hắn thấy bất an nên hắn phải quyết định về nước ngay lập tức.

Đó là nguyên do mà cô cứ như vậy bị ép đưa lên máy bay, hắn đã phải suy nghĩ kỹ mới làm như vậy. Trợ lí Lý vừa mới báo cáo cho hắn biết, “Nó” đã bắt đầu hành động, nhiều công trình vốn có thể giành được đều bị mất. Xem ra nó đã bắt đầu ra tay, vậy hắn cũng không thể yếu kém, đã đến lúc phản công rồi. Đã nhiều năm như vậy đây chính là lúc để bọn họ thanh toán những ân oán trước kia.

“Trợ lí Lý, giúp tôi đem hồ sơ của những công trình bị đoạt mất gần đây kiểm tra rõ ràng, đã đến lúc phản công lại.”

Bên trong nhà họ Thẩm, Thẩm Hạo Ngôn cúp điện thoại, ngồi trong phòng nhìn chằm chằm vào một tấm hình. Cuối cùng thở dài nói: “Đã lâu không gặp, em trai!”