Tiểu Nữ Tử A Trúc

Chương 20



Trong Cấm Tháp không thể nhận biết thời gian ngày đêm, cũng không có gì để tính giờ, mọi ngày mọi người ngủ dậy thì học Phật pháp, mệt thì nằm xuống đất ngủ, đói thì ăn Tích Cốc Đan, không có một tí khái niệm thời gian nào.

Sau nhiều lần chảy m.á.u mũi, Khương Trúc kiên định đứng lên nói to: “Được rồi, tứ sư huynh, huynh sắp được ra ngoài rồi.”

Huyền Tịch bất ngờ: “Tiểu sư muội, muội đã nhớ hết rồi?”

Khương Trúc gật đầu.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, nàng tự tin bước vào trong Pháp trận Thông Quan, cơ thể của nàng được bao phủ bởi ánh sáng vàng kim của Phật ấn, từ từ biến mất khỏi tháp.

Huyền Tịch nhàn rỗi nằm nghiêng trên đất, một tay chống đầu: “Mọi người đoán khoảng bao lâu tiểu sư muội sẽ bị đánh về lại đây?.”

Minh Huệ tựa vào lưng hắn ta, ngáp một cái: “Chắc khoảng một nén hương.”

“Lâu vậy sao, đệ có vẻ đánh giá cao muội ấy.” Huyền Tịch liếc cậu bé một cái.

Minh Huệ lắc đầu tỏ vẻ thần bí: “Không phải là đánh giá cao muội ấy, là tin tưởng muội ấy có da mặt dày, biết đâu nói hươu nói vượn lại thông quan được.”

Huyền Tịch hoàn toàn tin tưởng gật đầu: “Cũng đúng.”

Thiền Tâm: “...”

Đây là sự tin tưởng kỳ lạ giữa sư huynh sư muội bọn họ.



Trong trận pháp, cảnh tượng trước mặt Khương Trúc đột nhiên thay đổi.

Xung quanh là những tượng đá cao lớn đan xen chằng chịt, những tượng đá này đều là các tiền bối từ vạn năm trước đến nay của Vạn Phật Tông.

Trên mỗi tượng đá đều có khắc Phật văn tương ứng.

Khương Trúc đi tới trước mặt một tượng đá, Phật văn đột nhiên phát sáng, một luồng ánh sáng vàng kim đưa nàng lên không trung, lơ lửng ngang n.g.ự.c tượng đá.

Trên đầu tượng đá, một ảo ảnh im lặng cúi đầu nhìn nàng, âm thanh trang nghiêm như rạch ngang bầu trời, xuyên thẳng tới linh hồn.

“Đệ tử thân truyền thứ 981 của Vạn Phật Tông - Khương Trúc, ta hỏi con, Phật là gì?”

Khương Trúc hơi ngẩng đầu, nói: “Độ mình độ người, giải oán khí, dưỡng hòa khí, tâm vô thượng chính đẳng chính giác.”

Vừa nói xong, một ảo ảnh từ pho tượng khác xuất hiện, đột nhiên vung tay kéo mạnh Khương Trúc qua bên đó.

“Thiên địa có cùng gốc rễ, vạn vật có cùng một thể, giải thích câu này thế nào?”

Khương Trúc thận trọng nhớ lại thời gian ngồi học Phật hiệu trong Cấm Tháp, một lúc lâu sau mới đáp: “Tu đại khí, dưỡng thanh khí, vô thượng vô cực.”

Ảo ảnh có vẻ không hài lòng với câu trả lời học thuộc lòng của nàng, lại hỏi tiếp:

“Tu tâm dưỡng tính, nhưng không chỉ có vậy, ví dụ như mài gương, mài sạch bụi bẩn, cắt đứt dục vọng, chấp nhận số mệnh, con có bằng lòng không?”

“Bằng lòng… một nửa.”

Khương Trúc rối rắm một lúc lâu rồi mới trả lời.

Tu tâm dưỡng tính thì nàng chấp nhận, nhưng cắt đứt dục vọng… Nàng không thể có lỗi với lương tâm!

Cuối cùng ảo ảnh kia cũng hơi hứng thú, bóng dáng hơi lắc lư, ngay cả những tượng đá khác cũng có vẻ như hơi nghiêng người.

“Con nói đi, vì sao?”



“Dù là tu Phật đạo hay tu gì đi chăng nữa, nếu không vì phi thăng, thì tại sao không tìm tới núi rừng sống tự do tự tại, không dễ tu tâm dưỡng tính, vô dục vô cầu hơn sao?”

Khương Trúc lơ lửng giữa không trung, kiên định nói: “Con tu Phật là vì muốn phi thăng, nếu ở đâu cũng bị ép bức, con không những không thể tu tâm dưỡng tính, có khi còn nảy sinh tà niệm.”

“Vậy nên dù độ người hay độ mình, con nhất định phải phi thăng.”

Những lời này dẫn tới một trận tranh luận lớn, không gian bên trên liên tục rung chuyển, tượng đá phát ra những tiếng ầm ầm vang dội.

Ảo ảnh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Mặc dù có hơi khác với những gì ta nói, nhưng dù con đã đi qua thang Vãng Sinh, cũng chưa chắc có thể mở ra một con đường mới.”

“Con đường này, ta chúc con thuận buồm xuôi gió.”

Khương Trúc không kịp cảm ơn, chớp mắt đã bị một lực cực lớn kéo đi.

Một ảo ảnh khác vội vàng hiện ra.

“Nãy giờ nói tới nhiều thứ, tại sao con không nói tới từ bi?”

“Từ bi là một từ rất khó nói.” Khương Trúc nghĩ một lúc: “Nếu có một kẻ muốn quấy nhiễu tâm con, không cho con phi thăng, thì từ bi với hắn cũng là nhẫn tâm với chính mình, độ người trước độ mình sau, con không độ mình, thì có tư cách gì để độ người?”

Một âm thanh cực kỳ tức giận xé ngang trời, vang vọng rung chuyển cả không gian.

“To gan, tự ý sát sinh, sinh linh lầm than, ngươi thì khác gì những tu sĩ khác? Không tuân thủ giới luật, càn quấy, ngươi đang làm lệch Phật đạo của ta, động tới đạo căn của ta.”

Nghe giọng nói là biết vị này tức giận tới mức nào.

Khương Trúc lập tức cúi đầu giả câm giả điếc.



Bên ngoài trận pháp, Cấm Tháp đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Huyền Tịch vội vàng đứng dậy, chỉ vào đỉnh tháp, cười trên nỗi đau của người khác:

“Nhìn đi, ta nói không sai mà, chắc chắn là tiểu sư muội đã chọc giận các tiền bối, cả Cấm Tháp đều rung chuyển, chắc chắn là cực kỳ giận dữ.”

“He he, các tiền bối gặp phải tiểu sư muội xem như là đụng trúng xui xẻo, đã nhiều năm rồi họ không tức giận.”

Minh Huệ mở to mắt, nhìn chằm chằm lên đỉnh tháp, thắc mắc: “Nói thì nói vậy, nhưng sao tiểu sư muội vẫn chưa bị đá ra ngoài…”

Nhìn hai người này không thèm lo lắng một chút nào, Thiền Tâm đỡ trán: “Rốt cuộc hai người có phải sư huynh của muội ấy không?”

“Phải, nhưng không thể chiều hư tiểu sư muội được, bọn ta đảm nhận làm người xấu, đệ đảm nhận làm người tốt, chúng ta bù trừ cho nhau thôi.”

“...”

Nói vậy người ta nghe có khi lại tưởng bọn họ đang nuôi một đứa bé.

Thiền Tâm không thể trông mong gì ở bọn họ, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn đỉnh tháp.

Mong là tiểu sư muội không sao.



Những người trên không trung tranh cãi gay gắt một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn được một đại diện tương đối bình tĩnh đứng ra.

“Nếu đã như vậy, tại sao con lại tu Phật?”



“Mặc dù không biết tại sao con chưa đạt Trúc Cơ đã mơ hồ có đạo tâm, nhưng là tiểu bối, con có biết đạo tâm của mình lệch lạc không? Ít nhất là không giống so với Phật đạo của ta.”

Khương Trúc ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Sao lại không giống ạ?”

“Có người quấy rối tâm con, không cho con phi thăng, hoặc muốn g.i.ế.c con, nếu con không g.i.ế.c hắn, hắn cũng tổn hại công đức, nhưng nếu con g.i.ế.c hắn, thì đó là nhân quả, hại cộng hại thành lợi, vừa hay tiêu trừ lẫn nhau.”

“Vì vậy, con giúp hắn không tổn hại công đức, nói cách khác là đang giúp hắn, chắc cũng được xem là tích đức. Sao lại không giống Phật đạo của các tiền bối?”

Nàng thật sự không hiểu được.

Ảo ảnh lại im lặng.

Không chỉ có một ảo ảnh im lặng, mà tất cả tượng đá đều đang im lặng.

Cả không gian rơi vào sự tĩnh lặng trước nay chưa từng có.

Không chỉ riêng Khương Trúc không hiểu, mà còn làm cho tất cả mọi người đều không nghĩ ra.

Qua một lúc lâu, ngay khi Khương Trúc không chịu nổi muốn ngẩng đầu nhìn, nàng cảm nhận được một lực cực lớn thô lỗ nhưng rất linh hoạt đá vào m.ô.n.g nàng.

Chỉ nghe phịch một tiếng, Khương Trúc vừa hét lên đã bị ném về lại Cấm Tháp.

Đám người Huyền Tịch vội vàng vây quanh nàng.

Khương Trúc ôm m.ô.n.g đứng dậy, nhăn mặt, tức giận đ.ấ.m lên trời một cái.

Không cãi được thì đá người, có thể là Phật tu nghiêm túc gì chứ.

Khinh bỉ các người.

“Ha ha ha, tiểu sư muội, rốt cuộc muội nói gì mà các tiền bối lại giận dữ như vậy?”

Khương Trúc phất tay áo, nhăn nhó giơ ngón tay giữa với đỉnh tháp: “Đừng nói nữa, coi như muội xui xẻo.”

Vừa nói xong, ầm một tiếng, cửa lớn của Cấm Tháp đã mở ra.

Huyền Tịch và Minh Huệ mở to mắt há hốc miệng.

“Tiểu sư muội… muội… muội… muội thông quan rồi?”

Khương Trúc lập tức vứt bỏ vẻ mặt khinh bỉ, rất tự nhiên sửa ngón giữa thành ngón cái: “Hì hì, các tiền bối thật là thấu tình đạt lý, vừa thông minh vừa lương thiện, Phật Tổ trên đời.”

Rồi quay đầu lại, gọi: “Tứ sư huynh, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

Trong Cấm Tháp, chỉ cần có một người thông quan thì những người khác cũng được thông quan theo.

Huyền Tịch và Minh Huệ cũng coi như đã được Khương Trúc mở cho cửa thứ nhất, nhưng hai người bọn họ còn một hai cửa nữa.

Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn Thiền Tâm và Khương Trúc ra khỏi tháp, vốn dĩ bọn họ cũng muốn chạy ra ngoài, nhưng vừa tới gần cửa lớn đã đụng vào kết giới, đau tới mức hai người nhe răng nhăn mặt.

Khương Trúc cười lớn, đứng ngoài cửa vui vẻ vẫy tay chào hai người bọn họ: “Ngũ sư huynh, tam sư huynh, muội đợi hai người ở ngoài.

“Ầm” cửa tháp đóng sập lại, Cấm Tháp tiếp tục chìm vào bóng tối.

Huyền Tịch và Minh Huệ nhìn nhau, cùng sụp đổ.

Cứ nghĩ bọn họ sẽ chờ ở đây với nhau hết năm năm, cuối cùng tiểu sư muội lại có thể thông quan!

Đắng lòng, thành công của đồng bạn lại khiến cho mình đắng lòng thế này.
— QUẢNG CÁO —