Tiểu Nữ Tử A Trúc

Chương 46



Không biết có phải vì có tông bài trao đổi tin tức hay không, mà mối quan hệ giữa các đệ tử nội môn của Vạn Phật Tông đã trở nên thân thiết hơn.

Khi không tu luyện, bọn họ sẽ thông qua tông bài để trò chuyện về đủ thứ, từ những kiến thức Phật pháp tu đạo mà bọn họ tâm đắc đến những chuyện nhỏ nhặt như tìm y phục, chăn mền.

Kết quả đến khi tông chủ và các trưởng lão tập hợp các đệ tử nội môn lại, họ phát hiện các đệ tử không còn bộ dạng chào một câu sư huynh rồi vội vàng rời đi nữa.

“Tông môn của chúng ta ngày càng đoàn kết và hòa hợp hơn, nhìn những đệ tử này, đúng là năng động và tích cực.”

“Ai nói không phải chứ, trước đây mấy trăm người tụ tập lại mà đến một cái rắm cũng chả thấy, bây giờ thì hay rồi, đây mới đúng là dáng vẻ của người trẻ tuổi.”

Các trưởng lão hài lòng gật đầu.

Tông Chủ nghe các trưởng lão nói chuyện, khuôn mặt lão đầy vẻ ôn hòa, lớn tiếng nói về phía các đệ tử: “Lần này tập hợp mọi người lại là vì chuyện bí cảnh Huyết Nguyệt, có tin tức nói bí cảnh Huyết Nguyệt lần này rất có thể có liên kết với chiến trường thượng cổ.”

“Sau khi bàn bạc với Ngũ đại tông và các tán tu khác, quyết định mỗi tông cử ra hai mươi người, ai muốn tham gia có thể đăng ký với trưởng lão Huyền Thương.”

“Thêm nữa, năm nay chúng ta sẽ tham gia Đại hội tông môn, các đệ tử ngoài việc chăm chỉ tu luyện, nếu có nguyện vọng cũng có thể đăng ký với trưởng lão Đạo Ngộ để tham gia tuyển chọn.”

Các tông môn khác đều chọn ra những đệ tử giỏi nhất để tham gia đại hội, nhưng Vạn Phật Tông thì khác.

Nhiều đệ tử sau khi ngộ đạo có thể ngồi thiền tận một hai năm, giữa chừng không thể gián đoạn, nên việc tham gia hoàn toàn dựa vào sự tự nguyện của các đệ tử, sau đó tông môn sẽ chọn ra những đệ tử phù hợp trong nhóm đó.

Nhưng những chuyện này đều không có liên quan đến Khương Trúc.

Bởi vì nàng là nhất định phải đi.

Nói đến cái này nàng cũng có chút đau lòng, vốn dĩ nàng đang thoải mái ở trong Cấm Tháp, đột nhiên bị Tông Chủ kéo ra.

Rõ ràng tam sư huynh và tứ sư huynh đều có thể tự chọn, ngũ sư huynh cũng có thể không đi, nhưng nàng thì lại phải đi.

“Ta thật sự không thể không đi sao?” Khương Trúc nhìn Tông Chủ.

Tông Chủ mỉm cười: “Không phải Niệm Nhất rất thích xuống núi sao? Xuống chơi một chút cũng tốt.”

Khương Trúc muốn khóc mà không ra nước mắt.

Nếu là trước đây thì nàng chắc chắn sẽ rất vui, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn nghiên cứu cách cải tiến điện thoại phiên bản tu tiên của mình, thật sự không muốn xuống núi.

Nàng vừa mới nhập môn luyện khí thôi mà, không thể để nàng tìm hiểu thêm một thời gian nữa sao?

Hơn nữa, nàng đã nghiên cứu xong công pháp ở Luyện Khí kỳ, còn rất nhiều công pháp khác nàng chưa luyện xong trong Cấm Tháp mà.

Nghĩ đến đây, nàng thật sự rất bận, cho nên hoàn toàn không có thời gian xuống núi chơi đâu.

“Ta không muốn chơi, ta muốn học tập, ta thích học tập.”

Tông Chủ thở dài nhìn nàng.

Đúng là không dám giấu diếm, vấn đề hiện giờ không phải là nàng có muốn học tập hay không.

Là các lão tổ tông bị làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, nhất định phải đuổi nàng xuống núi một thời gian.

Phải biết rằng một tháng ở bên ngoài bằng một năm trong Cấm Tháp, mỗi lần Khương Trúc vào, ít nhất họ không được yên tĩnh trong một năm, bị làm phiền đến mức đầu óc ong ong.



Nói thật, Tông Chủ cũng rất tò mò, nàng làm gì mà lại làm phiền các tổ tông trong Cấm Tháp đến vậy?

Cấm Tháp ở Vạn Phật Tông không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng trước giờ chưa từng có tình huống này. Trước đây các lão tổ tông còn phàn nàn mười mấy năm trời mà không có ai đến thăm bọn họ.

Bây giờ thì hay rồi, Cấm Tháp vừa có động tĩnh là lập tức chất vấn lão có thể trông nom tốt Khương Trúc hay không.

Từ khi trở thành tông chủ, lão đã không bị mắng mấy trăm năm rồi… vậy mà thời gian này cứ hở ra một tí là bị gọi đi hỏi chuyện.

“Niệm Nhất à, Cấm Tháp yên tĩnh tối tăm, không thích hợp ở lâu, nếu ngươi thích yên tĩnh có thể đến chỗ của Độ Chân, chỗ đó cũng yên tĩnh.” Tông Chủ nửa công khai nửa bí mật khuyên nhủ.

Không thể cứ mỗi lần trở về một hai tháng lại bị đuổi xuống núi một lần thế được.

Khương Trúc liên tục lắc đầu: “Không không không, ta thích Cấm Tháp, chỗ đó rất tốt, rất hợp với ta, không hề tối tăm.”

Tông Chủ nghẹn lời.

Con bé này, bây giờ không phải là vấn đề ngươi có thích hay không.

“Tại sao ngươi cứ chạy vào Cấm Tháp? Bên ngoài không đủ chỗ cho ngươi phát huy sao?”

Khương Trúc nói: “Vì trưởng lão Thông Trần không cho ta nghiên cứu bên ngoài.”

Tông Chủ: “…”

Nàng cũng rất thành thật.

Lão biết nghiên cứu mà nàng nói là gì.

Chỉ là công pháp không chính thống thôi mà, có gì to tát đâu.

“Vậy thế này, sau này ta cho phép ngươi nghiên cứu trong tông môn, nhưng ngươi không được dạy cho các đệ tử khác, cũng đừng cứ chạy vào Cấm Tháp, có thể thỉnh thoảng vào, nhưng đừng ở trong đó mãi.”

Nếu không, lão cứ phải nghe mắng mãi, đây cũng không phải là chuyện hay ho gì.

“Thành giao.” Khương Trúc vui mừng nói.

“Được rồi, ngươi đi chuẩn bị cùng với đại sư huynh và nhị sư huynh đi.”

Khương Trúc nhìn về phía Tam Thanh và Độ Chân đã lâu không gặp, nàng lễ phép gọi hai tiếng sư huynh.

Tam Thanh lạnh lùng gật đầu, không nói gì.

Bộ dạng đó, nhìn một cái là biết ngay đây là một Phật tử tiêu chuẩn.

Trái lại Độ Chân có vẻ thân thiết với nàng hơn.

Khương Trúc vừa đi vừa hỏi: “Mấy người tam sư huynh không đi sao?”

“Lần trước xuống núi trở về họ đã có cảm ngộ, cho nên định bế quan một thời gian.” Độ Chân nói.

Khương Trúc gật đầu đã hiểu.



Vậy nên lần này chỉ có nàng, đại sư huynh và nhị sư huynh đi thôi.

Minh Huệ sư huynh chắc sẽ không đi, cậu bé mới tám tuổi, còn chưa được Trúc Cơ.

Việc chọn đệ tử nội môn diễn ra rất nhanh, chỉ trong một ngày đã xác định xong.

Vì bí cảnh Huyết Nguyệt nằm ở phía đông Linh Hải, cần hai ngày để đến đó, nên ngay ngày hôm sau các đệ tử quyết định xuống núi luôn.

Trước tông môn, Khương Trúc ngồi xổm trên đất, miệng ngậm một chiếc lá tre.

“Tiểu sư muội, muội thật rảnh rỗi.” Đạo Toàn chào hỏi Tam Thanh và Độ Chân xong, vui vẻ chạy đến chào nàng.

“??”

Khương Trúc không hiểu ý của hắn lắm.

Nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Tam Thanh nhìn các đệ tử, nói khẽ: “Đủ người rồi, chuẩn bị xuống núi.”

“Đợi đã, đại sư huynh, huynh có nhìn nhầm không.”

Khương Trúc nhổ chiếc lá tre ra, ngạc nhiên nhìn sáu người trước mặt.

“Đây… đủ rồi?”

Dù có chia người ra làm đôi cũng không đếm được hai mươi người.

Độ Chân tốt bụng giải thích với Khương Trúc: “Đủ rồi, chỉ có sáu đệ tử đăng ký.”

Hai mươi người nghe có vẻ không nhiều, nếu ở các tông môn khác thì phải tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy, nhưng ở Vạn Phật Tông thì không cần lo lắng.

Vì mỗi lần hoạt động như thế này đều không đủ người.

Có lẽ do tu Phật nên phần lớn các đệ tử đều lãnh đạm, không ham muốn, thêm vào đó bọn họ có nhịp độ và kế hoạch tu luyện riêng, dù là chiến trường thượng cổ bọn họ cũng không mấy quan tâm.

Đa số đệ tử không muốn làm xáo trộn cuộc sống của mình.

Thế nên, lần này Vạn Phật Tông lại không đủ người cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.

Khương Trúc hóa đá tại chỗ.

Nói là chiến trường thượng cổ?

Kết quả chỉ có sáu người đến.

Nàng nhớ trong nguyên tác, Phong Thanh Tông của nữ chính đã tổ chức đại hội suốt bảy ngày để tranh giành hai mươi suất tham gia, cuối cùng chọn ra hai mươi tinh anh.

Nữ chính trong đại hội đã có màn thể hiện xuất sắc, nàng ta đã hoàn toàn chinh phục toàn bộ tông môn.

Sau đó, nàng ta đã thu được rất nhiều bảo vật trong chiến trường thượng cổ, còn có một thần thú làm thú cưng cùng một đống người theo đuổi.

Như họ mới gọi là “chọn lựa” chứ, Vạn Phật Tông của họ tính là chọn lựa cái gì.
— QUẢNG CÁO —