“Cơ hội không đợi người đâu, chúng sắp chạy mất rồi, mau quyết định đi.” Khương Trúc chỉ vào đám linh thú ở bên ngoài nói.
“Một đám linh thú Trúc Cơ cũng không phải Kim Đan, sợ cái gì chứ, gặp linh thú Kim Đan chẳng phải tự sát luôn sao, hơn nữa chúng ta còn có Tam Thanh đại sư tu vi Nguyên Anh ở đây.”
Tam Thanh là người lớn tuổi nhất, gần đây đã đột phá thành công lên Nguyên Anh, còn Mục Trì, Tiêu Trường Phong và những người khác đều có tu vi Kim Đan, Tô Thiên Tuyết cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, yếu nhất ở đây chính là Khương Trúc và hắn.
Bọn họ không sợ, người của Phong Thanh Tông sợ cái gì chứ.
Nghệ Phong Dao không muốn phí lời với người của Phong Thanh Tông, tự mình nói chuyện với Khương Trúc.
“Đừng quan tâm bọn họ nữa, ngươi có cách nào dẫn chúng lại đây không?”
Khương Trúc gật đầu, lấy ra một cây Tiên Liên Hoa: “Vừa nhặt được.”
“Vậy thì đừng chần chừ nữa, ta còn chưa kiếm được món gì tốt đâu.”
Trương Đồng thấy linh thú sắp chạy qua, vội muốn chết.
Từ lúc rơi xuống đến giờ đã trôi qua nửa ngày, bọn họ vẫn bị kẹt trong trận pháp, ai mà không vội chứ.
Khương Trúc thấy mọi người đều thúc giục, không do dự nữa, lấy một sợi dây buộc Tiên Liên Hoa lại, rồi lấy một cây gậy, buộc đầu kia của sợi dây vào cây gậy.
“Thực ra cũng không khó, lát nữa chúng chạy tới, chúng ta chỉ cần nhảy lên lưng chúng, như đang chạy trên máy chạy bộ là được.”
Mọi người không biết máy chạy bộ là gì, nhưng đều gật đầu.
Dù sao đi nữa, lát nữa cứ làm theo lời của Khương Trúc là được.
Tô Thiên Tuyết thấy những người khác không nghe lời mình, tất cả đều vây quanh Khương Trúc, nàng ta đầy oán khí không khỏi nắm chặt tay.
“Đại sư huynh, nếu bọn họ không nghe chúng ta thì chúng ta cũng mặc kệ họ.”
Vừa rồi khi bọn họ vừa rơi xuống đã đi theo Tô Thiên Tuyết, nên đã tìm được không ít đồ tốt.
Trong đó có một kết giới bảo hộ có thể che giấu khí tức.
Lục Tiến đương nhiên không ngu ngốc đến mức dùng kết giới để bảo vệ người của tông môn khác.
Bên kia, đàn tê giác ba sừng khổng lồ nhanh chóng đuổi kịp con chuột đang ngậm Tiên Liên Hoa, hơn ba mươi con linh thú khổng lồ lập tức giẫm nát con chuột và Tiên Liên Hoa.
Mùi hương đặc biệt khiến bọn chúng phát cuồng, giẫm đi giẫm lại xác chuột, Tiên Liên Hoa bị giẫm nát thành bột, mùi hương dần tan biến.
Đàn tê giác ba sừng chưa kịp hồi phục thần trí, bên kia lại truyền đến mùi hương tương tự.
Khương Trúc dựa vào rìa kết giới, không ngừng vung dụng cụ câu cá tự chế.
Chẳng mấy chốc mặt đất không ngừng rung chuyển, đàn tê giác lao tới.
“Chuẩn bị nhảy lên.”
Khi tê giác lao vào kết giới, Khương Trúc dẫn đầu nhảy lên lưng linh thú, vác cây gậy trên vai, Tiên Tiên Hoa treo lơ lửng trước đàn tê giác một đoạn ngắn, khéo léo giữ khoảng cách, không để tê giác lấy được nhưng lại rất gần.
Hơn ba mươi con tê giác vừa vào, đều chen chúc về phía Khương Trúc.
Khương Trúc điều chỉnh hướng cây gậy, dẫn dắt tê giác tiếp tục chạy về phía trước, khi chạm vào kết giới, nàng lập tức nâng Tiên Liên Hoa lên.
Từng con tê giác đ.â.m vào kết giới, sừng tê giác đập vào kết giới, tạo ra từng lớp sóng linh lực.
Khương Trúc chạy qua lại trên lưng nhiều con tê giác, đồng thời điều khiển cây gậy trong tay, thỉnh thoảng đổi hướng, khiến tê giác tiếp tục đ.â.m vào.
Những người khác thấy vậy cũng học theo.
Phải nói, cách này thực sự nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc nhảy qua nhảy lại, không tốn nhiều linh lực, cũng không mệt.
Dù sao cũng là người trong giới tu tiên nên thể chất không biết tốt hơn người hiện đại bao nhiêu lần, chỉ chạy bộ thì có gì mà mệt.
“Chậc chậc, Khương Trúc ngươi có thường xuyên làm mấy chuyện thiếu đạo đức như chạy trên lưng người khác này không?” Nghệ Phong Dao chép miệng, không nhịn được hỏi.
Nếu không sao lại có phương pháp chuyên đối phó như này?
Khương Trúc giật giật khóe miệng.
Nói chuyện kiểu gì vậy.
Nàng là loại người đó sao?
“Các ngươi cũng chuẩn bị tấn công kết giới trận pháp đi, đàn tê giác này phát cuồng quá lâu sẽ hoàn toàn mất lý trí.”
Khi nàng vừa nói xong, linh lực trong trận pháp b.ắ.n ra tứ phía.
Một nhóm thiếu niên vừa nhàn nhã chạy bộ trên lưng tê giác, vừa tiện tay phóng linh lực tấn công kết giới, giống như đang chạy bộ trên đường mà bất ngờ chào hỏi người khác.
“Mấy người của Thiên Diễn Tông chạy thật xấu, nhìn Quy Nhất Tông của chúng ta mới thật phong độ.”
Bạch Tử Mục và Dực Phong Dao quay đầu lại thấy Mục Trì và Trương Đồng đặt hai tay sau đầu, bước chân mượt mà, khóe miệng khẽ nhếch.
Tóm tắt hai chữ: khoe mẽ.
Cái này cũng phải so sao?
Dực Phong Dao và Bạch Tử Mục lập tức không chịu thua kém, mặt không biểu cảm, hai tay đút túi.
Đại Ma Vương càng không chịu thua, ngẩng cao đầu, bước đi uyển chuyển.
Trên lưng tê giác là một nhóm Michael Jackson tái thế.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ba người Khương Trúc, Tam Thanh và Tiêu Trường Phong đều co giật.
Bệnh Trung Nhị(1) của đám trẻ này bao giờ mới khỏi.
Dưới một khoảng đất trống, người của Phong Thanh Tông an ổn ở trong kết giới, vì tê giác đụng vào kết giới không thể xuyên qua, chỉ có thể chen lấn chạy về hướng khác, nên bọn họ càng thêm nhàn nhã.
“Ai bảo họ không nghe lời ta… Ta cũng muốn giúp họ.” Tô Thiên Tuyết nhỏ giọng nói.
Trịnh Phổ nghe vậy thì an ủi nàng ta: “Đây vốn không phải lỗi của muội, là bọn họ tự chuốc lấy khổ.”
Lục Tiến ngẩng đầu nhìn những người đang bay nhảy trên lưng tê giác, nói: “Chúng ta không có nghĩa vụ cứu bọn họ, đây là lựa chọn của bọn họ.”
Tô Thiên Tuyết gật mạnh đầu, mặt đầy lo lắng: “Muội biết, chỉ là có chút… không đành lòng…”
Nàng ta vừa nói xong, Khương Trúc dẫn đàn tê giác chạy đến trước mặt họ, quay lưng lại hỏi:
“Các ngươi thật sự không ra ngoài chơi cùng chúng ta sao?”
Nghệ Phong Dao vừa nhảy nhót vừa cười nói: “Đúng vậy, thật sự rất vui, dùng cách của Tiểu Trúc Tử không tốn chút linh lực nào, Tam Thanh đại sư còn bảo vệ chúng ta, không nguy hiểm chút nào, mệt thì có thể xuống nghỉ ngơi một lát.”
Tô Thiên Tuyết nhìn đàn tê giác gần trong gang tấc, sợ đến tái mặt, hét lên: “Khương Trúc! Mau dẫn chúng đi chỗ khác!”
Các đệ tử khác của Phong Thanh Tông đều rút kiếm ra, mặt đầy cảnh giác.
“Mau cút đi, đừng để chúng đụng vào kết giới của chúng ta.”
Khương Trúc tiếc nuối chớp mắt.
Được thôi.
Trong chớp mắt, Khương Trúc dẫn đàn tê giác và những người trên lưng chúng đi sang hướng khác.
Không biết nhóm người chơi bao lâu, chỉ nghe một tiếng rắc, kết giới của trận pháp nứt ra một khe hở.
Mọi người vui mừng, tăng cường hỏa lực tấn công.
“Rắc rắc——”
“Bùm——”
Trận pháp vỡ rồi!
“Trời ơi, Cửu Chuyển Kim Hoa ta tới đây.”
Trong khoảnh khắc đó, cho dù là người của Phong Thanh Tông dưới đất hay các tông môn khác trên lưng linh thú, tất cả đều lao tới như ong vỡ tổ.
Chỉ có Khương Trúc đang điều khiển đàn tê giác vì phải nghĩ cách thoát khỏi chúng mà không thể thoát thân.