Tiểu Nữ Tử A Trúc/Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 48



Nghệ Phong Dao bật dậy từ dưới đất lên như con cá chép, hắn ta nói cảm tạ với các đệ tử của Vạn Phật Tông.

Khương Trúc nhìn theo bóng lưng của hắn ta rồi trầm tư.

Nghệ Phong Dao là đệ tử thân truyền của Thiên Diễn Tông, không biết vì lý do gì mà mắc kẹt ở Trúc Cơ không thể đột phá được.

Thực tế thì hắn ta không phải người duy nhất, mà tất cả các đệ tử của Thiên Diễn Tông đều giống vậy.

Ngay cả thủ tịch đại đệ tử Bạch Tử Mục cũng phải mất nhiều năm mới đột phá được Kim Đan, cho nên mới khiến trình độ tổng thể của tông môn bọn họ thấp hơn các tông môn khác.

Dưới tình hình như thế thì cũng không có gì ngạc nhiên khi đại hội hằng năm bọn họ đều xếp cuối bảng.

Nữ chính trong nguyên tác có thể thu phục được Bạch Tử Mục, một là vì từ lâu người của Thiên Diễn Tông đã bị người khác khinh thường nhưng nữ chính lại rất dịu dàng với hắn, thứ hai là do sau này nàng ta giúp hắn tìm được Tam Tuyền Thánh Thủy để cải thiện khốn cảnh, cuối cùng hoàn toàn thu hắn vào hậu cung.

Chỉ tiếc là những đệ tử khác của Thiên Diễn Tông thì vẫn như vậy, không có chút cải thiện nào.

Sau khi uống trà xong, nhóm chín người chuẩn bị đi tìm xem nơi nào có khách điếm.

Chỉ là chưa đi được bao xa, Trương Đồng đã cực kỳ giữ lời dẫn theo người chống lưng hùng hổ xông đến.

“Chính là bọn họ, sư huynh, huynh phải báo thù cho sư đệ.”

Mục Trì ngẩng đầu liếc nhìn qua y phục của mấy người ở đối diện cùng mấy cái đầu trọc bóng loáng của họ, giọng nói của hắn hơi ngạc nhiên: “Không ngờ hòa thượng của Vạn Phật Tông cũng nhúng tay vào chuyện của người khác.”

Độ Chân cười nói: “Đạo hữu của Quy Nhất Tông cũng nên tìm hiểu đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện trước đã.”

Mục Trì liếc nhìn Trương Đồng đang chột dạ nhưng hắn lại không để trong lòng.

Đệ tử Quy Nhất Tông bọn họ đều là thiên tài, có hơi kiêu ngạo một chút cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Trái lại là nhóm hòa thượng này…

“Ai cũng nói đệ tử của Vạn Phật Tông đều có thiện tâm hiền lành, nhưng thực ra cũng không đến mức đó.”

“Ai cũng nói đệ tử của Quy Nhất Tông có phong cách của đại tông nhất, nhưng ta thấy cũng không phải là như vậy.”

Mục Trì cau mày, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một ni cô.

“Phật tu như các ngươi mà nhanh mồm nhanh miệng quá thì không tốt đâu.” Mục Trì hơi ngẩng đầu lên, bởi vì hắn cao nên sinh ra tư thái của một người bền trên nhìn xuống.

“…”

'Cây giống' to đó nha.

Khương Trúc trợn mắt: “Đổi trắng thay đen cũng không tốt với phần mộ tổ tiên của các ngươi đâu.”

Sắc mặt của Trương Đồng đen kịt đến dọa người, hắn ta vừa xắn tay áo lên vừa định lao về phía trước.

Khương Trúc ngẩng cổ lên, gan dạ đối diện với hắn ta rồi nàng cũng xắn tay áo lên.

Muốn động thủ đúng không, ai sợ ai chứ.

Trông có vẻ như hai bên sắp đánh nhau.

“Niệm Nhất, bình tâm tĩnh khí.”

Câu này của Tam Thanh khiến cho Khương Trúc nhụt chí.

Không biết tại sao mà nàng hơi sợ đại sư huynh.

Khuôn mặt của Khương Trúc nhăn lại thành một nhúm: “Ta không muốn đánh nhau, ta chỉ dọa hắn thôi, lòng ta rất tĩnh.”

“Sao có thể gây xích mích gì với một tên ngốc chứ?”

Trương Đồng: “?”

Chết tiệt, có phải ngươi thiếu đòn không?



Mục Trì duỗi tay ra ngăn cản người của mình, hắn lạnh lùng nói: “Tu Tiên giới không chỉ dựa vào miệng không thôi, lúc diễn ra đại hội tông môn thì đương nhiên sẽ có thể phân thắng bại thôi.”

Mấy đệ tử phía sau hắn ai cũng ưỡn ngực, người không biết còn tưởng họ là thiên hạ đệ nhất tông môn ra ngoài đi tuần đấy.

“Đến lúc đó rồi nói sau, mà chưa chắc chúng ta đã có thời gian.”

Quy Nhất Tông: “…”

“Hòa thượng này, ngươi đáng chết…”

Trương Đồng giương nanh múa vuốt muốn xông lên nhưng bị Mục Trì dùng một tay bắt lại.

Bí cảnh còn chưa mở ra, bây giờ đánh nhau thì không đáng.

“Nếu các vị không có chuyện gì thì làm phiền nhường đường.” Mặt Tam Thanh không đổi sắc dẫn các đệ tử đĩnh đạc đi ngang qua bọn họ.

Nhóm Phật tu này quá điềm tĩnh rồi.

Người của tông môn khác chỉ cần nói một hai câu là đã có thể xông lên đánh nhau rồi, nếu không đến mức đó thì cũng mắng nhau một trận.

Nhưng nhóm người của Vạn Phật Tông này, phải vung nắm đ.ấ.m đến dưới mí mắt họ thì may ra họ mới chớp mắt.

Khiến người khác rất giận, giống như đ.ấ.m vào túi bông vậy.

Mà mấu chốt chính là trước khi họ đi thì người của Quy Nhất Tông còn nghe thấy cuộc trò chuyện của tiểu hòa thượng và các sư huynh.

“Niệm Nhất, đối với người hay chuyện cũng đừng quá nóng nảy.”

“Ta không nóng nảy, mặc dù bên ngoài ta không biểu hiện ra nhưng mà trong nội tâm của ta rất bình tĩnh, ta cũng rất đồng tình với họ.”

“Phật nói phổ độ chúng sinh, chúng ta phải dẫn dắt người khác tu hành, giúp họ tìm lại Phật tính đã lạc mất của họ, độ nhân là thiên chức của Phật tu chúng ta.”

“Mặc dù trên thế gian có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, Phật ta độ một nửa, nhưng Phật không độ kẻ ngốc, có độ loại người đó cũng là tốn nước bọt mà thôi.”

Quy Nhất Tông: “?”

Ngươi lại mắng.

“Đại sư huynh.” Hai tay của Trương Đồng siết chặt đến mức nghe tiếng răng rắc: “Ta có thể đến trước mặt Phật Tổ tố giác nàng ta không?”

Khóe miệng của Mục Trì khẽ co giật.

Thật sự tức chết.

“Phật tu không đủ tiêu chuẩn thì tự nhiên đạo tâm sẽ sụp đổ, chúng ta cứ yên tâm tu luyện của chúng ta, ta xem thử nàng ta có thể cười được bao lâu.”

Bên kia Tam Thanh và Độ Chân sững sờ tại chỗ.

Khương Trúc nghi ngờ quay đầu lại nhìn.

“Cái này là ai dạy muội thế?” Tam Thanh khẽ cau mày.

“Tam sư huynh dạy ta, làm sao thế?”

“Không sao, sau này muội ít nói chuyện với đệ ấy đi.”

“?”

Khương Trúc nhìn theo bóng lưng của hắn ta mà chẳng hiểu chuyện gì, nàng bước đến bên cạnh Độ Chân rồi nhỏ giọng hỏi.

“Nhị sư huynh, đại sư huynh bị sao thế?”

Độ Chân nhìn bộ dạng xiêu vẹo chẳng mảy may biết gì của tiểu sư muội thì nở một nụ cười cực kỳ khó coi.

Tại sao mà tiểu sư muội lại biến thành thế này.

Lần trước hắn ta đưa nàng đến đình chơi thì vẫn còn tốt mà.

“Tiểu sư muội, có phải khi muội tu luyện có cảm giác không thuận lợi không?”



Khương Trúc duỗi cảnh tay ra rồi lại hơi duỗi chân, nàng nhắm mắt hấp thụ chút linh lực.

“Cũng có chút cảm giác đó.”

Độ Chân dẫn dắt từng bước: “Vậy muội có biết là nguyên do gì không?”

Khương Trúc tự hỏi trong chốc lát rồi nghiêm mặt nói: “Bởi vì vừa rồi ta muốn động thủ nhưng không thành công, bây giờ hơi không cam tâm, có thể là do đạo tâm không ổn định lắm.”

Độ Chân: “…”

Các sư huynh đi cùng: “…”

Độ Chân đỡ trán.

Thôi bỏ đi, đi từng bước vậy.

“Tứ sư huynh của muội không dạy muội cái gì à?”

“Dạy rồi.”

“Có cảm ngộ được gì không?”

“Có, sau khi được tứ sư huynh chỉ điểm thì ta có cảm giác ta tu luyện thuận lợi hơn nhiều.”

Độ Chân thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, sau này muội nói chuyện với sư huynh Thiền Tâm nhiều hơn đi, đệ ấy là thiên tài được công nhận nên có nhiều tâm đắc, có thể giúp ích cho việc tu luyện của muội.”

Khương Trúc cực kỳ nghiêm túc gật đầu.

Quả thật tứ sư huynh dạy nàng rất tốt, đúng với sự hứng thú của nàng.

Mấy người họ vừa đi vừa trò chuyện, chốc lát đã đến trước khách điếm.

“Năm gian phòng.”

Tam Thanh vẫn rất hào phóng.

Hai đệ tử ở trong một gian phòng, Khương Trúc ở một mình một gian.

“Khách quan đến đúng lúc thật, trùng hợp còn đúng năm gian phòng, đây là số phòng, đây là bạc lẻ của ngài.”

Tam Thanh lắc đầu: “Không cần đâu.”

Ông chủ cầm linh thạch, khuôn mặt tươi cười như hoa.

Ông ta thích chiêu đãi các đệ tử Phật tu nhất.

Đúng lúc này ngoài cửa có một nhóm người mặc tông phục xanh lam bước vào.

“Ông chủ, cho mười gian phòng.”

“Khách quan, hết phòng rồi.”

“Người khác trả cho ngươi bao nhiêu, chúng ta trả cho ngươi gấp đôi.”

Vẻ mặt của ông chủ rất khó xử: “Chuyện này… thật sự không còn…”

Sắc mặt của Lục Tiến rất khó coi.

Bọn họ đã đến bốn năm chỗ rồi nhưng không có chỗ nào còn phòng, lẽ nào bọn họ phải ngủ ngoài đường sao?

“Tam sư tỷ?” Vẻ mặt của Tô Thiên Tuyết rất ngạc nhiên, nàng ta chạy đến bên cạnh Khương Trúc: “Tam sư tỷ, mọi người cũng đến rồi.”

“Sư huynh, tam sư tỷ cũng ở đây, chúng ta được cứu rồi.”

Nhóc con, ngươi vô địch rồi.

Khương Trúc liên tục xua tay với người của Vạn Phật Tông, nàng sợ bị họ hiểu lầm.

“Ta không thân với nàng ta, chỉ là từng cùng đi xin ăn thôi.”

— QUẢNG CÁO —