Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 13: Cho người đến bên cạnh Quý Tín Hào



Thật ra mà nói thì cha của cô là con trai trưởng, nên địa vị và tiếng nói của gia đình cô trong gia tộc rất lớn.

Dưới cha cô còn có hai người chú, một người là Thượng Quan Tuân, vợ là Lâm Mạn Nghiên, vợ chồng chú thím hai là bác sĩ, vốn dĩ chẳng màn đến gia sản của Thượng Quan gia, không những thế mà khi nghe tin anh cả và chị dâu cả đột ngột qua đời còn sốt sắng và chăm lo cho Thượng Quan Tịch Huyên lúc cô bận bù đầu với mớ hỗn độn sau tang lễ.

Hai người họ có hai người con, một là Thượng Quan Lộc Quang - năm nay hai mươi sáu tuổi, đang là kiến trúc sư của Kế Thành, vô cùng nổi tiếng với những thiết kế vĩ đại. Và một người con gái Thượng Quan Lộc Linh - năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh, hiện đang là thực tập sinh của tập đoàn Thượng Quan.

Còn người chú ba tên là Thượng Quan Bân, vợ là Trương Đào. Hai người họ thì khác xa với chú thím hai, vì cũng là dân làm ăn kinh doanh, nên khi biết tin anh cả và chị dâu cả mất thì liền nhanh chóng muốn đọc di chúc mà hai người họ để lại, mối quan hệ từ trước với gia đình cô đã không tốt, sau này vì chuyện di chúc của ông bà nội mà càng căm ghét cha mẹ của cô hơn.

Khi đó do Thượng Quan Tịch Huyên vẫn còn nhỏ tuổi nên cho dù di chúc để lại nói người nối nghiệp là Tịch Huyên, nhưng vợ chồng chú thím ba vẫn luôn cho rằng như vậy không tốt. Khi cô đứng ra gánh vác thì càng bị họ làm cho khó xử, nhưng cuối cùng thì Thượng Quan Tịch Mộng vẫn sừng sững trở thành chủ tịch của Thượng Quan.

Hai người họ có hai người con gái, một là Thượng Quan Diệp An - năm nay hai mươi lăm tuổi, đang làm việc cho một chi nhánh nhỏ ở nước ngoài. Còn một người nữa tên là Thượng Quan Diệp Lam, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn còn đang học đại học.

Đối với mối quan hệ anh chị em trong nhà, thì cô thân thiết với Lộc Quang và Lộc Linh. Còn về Diệp An thì vì cô gái này thông minh sáng dạ, nên có thể nói là khá thân, còn riêng cô em gái Diệp Lam thì hoàn toàn chẳng có mấy khi nói chuyện.

[...]

Sau khi dùng cơm xong thì họ cũng về nhà, Hoàng Sước đã cũng đã nghe theo lệnh của Bạch Quán Tông, dùng hết mọi sự quen biết của Tuyệt Vệ quân đề moi móc ra những thông tin này, khi biết được mối quan hệ của cô và em họ Thượng Quan Diệp Lam không tốt lắm, thì anh liền nghĩ đến một chuyện.

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì Thượng Quan Diệp Lam từng ái mộ Quý Tín Hào đúng không?

- Tôi cũng không rõ về vấn đề này. Nhưng hình như đúng là vậy.

Đến đây thì Bạch Quán Tông lại có một suy nghĩ trơ trẽn hơn, đó chính là lợi dụng Thượng Quan Diệp Lam để tách Quý Tín Hào ra khỏi cuộc sống của Thượng Quan Tịch Mộng. Vì vốn Diệp Lam cũng chẳng ưa người chị họ ngang tàn, bạo ngược này đâu, nên chắc chắn cô ta sẽ đồng ý.

Nhưng mà... Tình thế hiện tại thì dùng đầu gối cũng có thể nhìn ra Quý Tín Hào yêu Thượng Quan Tịch đến mức chết đi sống lại, thì làm có chuyện ra ngoài ăn vụng để cô bắt gặp chứ.

Nghĩ một Bạch Quán Tông liền cười đầy nguy hiểm, lúc này Hoàng Sước cũng lo lắng hỏi:

- Thiếu gia... Cậu định làm gì vậy?

- Làm gì? Còn làm gì nữa, đương nhiên là đưa người đến bên cạnh Quý Tín Hào rồi.

Hoàng Sước thật sự không thể hiểu nỗi con người hiện tại của thiếu gia nhà mình rồi. Vốn dĩ cả anh và cậu ta đều biết cuộc hôn nhân này đã định là sẽ phân ly, nhưng tại sao anh lại còn tốn công tốn sức làm những chuyện vô ích như vậy chứ? Thay vì lo cho những chuyện không đâu thì nên tìm một lý do nào đó rồi giúp Bạch thị vượt qua sóng gió... Như vậy chắc phải sẽ tốt hơn sao?

- Thiếu gia, cậu lạ lắm.

- Có sao?

- Có, bình thường cậu sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện tình yêu trai gái. Nhưng từ khi gặp thiếu phu nhân thì cậu đã bắt đầu có những biểu hiện... Những biểu hiện ghen tuông mù quáng.

Thật ra thì anh biết chứ, anh biết những biểu hiện của mình hiện tại đang thái quá, nhưng anh lại chẳng thể nào khống chế được bản thân, chỉ cần nhìn thấy cô và Quý Tín Hào ở riêng với nhau là anh đủ thấy bản thân tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, thiếu điều chỉ cần có thể là sẽ ngay lập tức bước đến vung tay đấm cho Quý Tín Hào một cái.

Lúc này, Bạch Quán Tông lại ngồi trầm ngâm một lúc, anh nói:

- Cậu có tin vào tiếng sét ái tình không?

- Vốn dĩ tôi không tin đâu, nhưng vì cậu như vậy nên tôi đã tin rồi.

- Tôi cũng chẳng tin, nhưng từ khi nhìn thấy cô ấy... Thì tôi lại không thể nhịn được muốn nhìn thêm một chút, ở bữa tiệc hôm đó... Nếu không phải do đám người kia vây quanh cô ấy, khiến cho cô ấy tức giận, thì tôi cũng chẳng thể thoát khỏi được sự ngẩn ngơ đó.

Hoàng Sước bất giác nhớ lại ngày hôm đó, đúng là nếu như cô không quát lớn một tiếng thì chắc Bạch tam thiếu nhà này đã bị lộ mất rồi. Nhưng nói đi cũng nói lại, tính cách của Thượng Quan Tịch Mộng cương quyết, hơn nữa còn là người ngay thẳng, thái độ của cô sẽ đi đôi với hành động, nhưng nhìn thái độ của cô đối với Bạch tam thiếu nhà chúng ta thì chắc chắn một trăm phần trăm rằng... Cô không có chút tình cảm nào cả.

- Thiếu gia, nhưng nếu thiếu phu nhân thật sự thích Quý thiếu... Thì chúng ta làm như vậy liệu có thất đức quá không?

Khóe môi của Bạch Quán Tông kịch liệt co giật: "..." Tôi sắp mất vợ đến nơi rồi nè, tôi bị cắm sừng công khai nè ở đó mà thất với chả đức!