Khi Quý Tín Hào bế Ariel ra khỏi phòng mình thì Thượng Quan Tịch Mộng lại nhận được một cuộc gọi, là Bạch Quán Tông. Không nhanh không chậm cô liền nhận máy, vừa mới nhận máy còn chưa kịp nói gì thì ở đầu dây bên kia anh đã gấp gáp nói:
- [Tịch Mộng, em biết tin gì chưa?]
- Anh không nói thì làm sao em biết được, em có phải máy thăm dò đâu.
- [Tuần sau chị hai và Châu Dụ sẽ kết hôn, không biết lúc đó em có về kịp không nhỉ]
- Có thể đấy, cuối tuần này em sẽ về, có quà cho anh.
Sau khi hai người nói qua lại mấy câu thì cũng không làm cho Bạch Quán Tông hết tò mò, nhưng Thượng Quan Tịch Mộng vẫn một mực không nói gì về chuyện quà này, hiển nhiên điều này sẽ khiến cho anh cảm thấy bức bối, nhưng biết làm sao đây, cô đã không nói thì anh cũng sẽ không hỏi nữa.
Kết thúc cuộc nói chuyện thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng bắt đầu làm việc, lúc này thì Tịch Huyên từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy chị mình dạo gần đây dường như đã thay đổi, nếu như là trước kia thì cô sẽ không để tâm đến chuyện của người khác hay thẳng thắn thảo luận với người ngoài, vì Thượng Quan Tịch Mộng suy cho cùng cũng chỉ là đơn thân độc mã, nhưng hai năm này thì cô đã thay đổi đủ nhiều, chứng kiến đầu tiên chính là chuyện trường học của cậu ấy.
Trước kia cô đã nhờ người tìm một ngôi trường có tiếng, nhưng sau khi nghe Bạch Quán Tông nói một lượt về ưu, nhược điểm thì cô cũng chấp nhận mà suy nghĩ lại, sau khi tìm được một ngôi trường không quá nổi tiếng nhưng lại đảm bảo an toàn cho Tịch Huyên, lúc này Quý Tín Hào mới nhận ra, con người của cô đã thật sự thay đổi.
- Chị hai, em nghe nói tuần sau chị Hoành Kỳ sẽ kết hôn có đúng không?
- Hình như mối quan hệ của em và Bạch gia thân thiết quá nhỉ?
Thượng Quan Tịch Huyên liền nhún vai rồi phồng má, cho dù là ra nước ngoài, bận rộn học tập nhưng cậu ấy vẫn luôn âm thầm liên lạc với Bạch Quán Tông, không chỉ vậy mà cậu nhóc còn biết được sự thay đổi của chị hai có liên quan đến người anh rể này.
- Vậy em cũng chuẩn bị đi, cuối tuần này chúng ta sẽ quay về Kế Thành.
- Tham dự hôn lễ của chị Hoành Kỳ sao?
- Một phần là thế, hơn nữa là chuyện của chị cũng đã xong rồi, lần này chúng ta sẽ về một thời gian dài, sau chuyến này có lẽ em sẽ ở lại đây một mình, hoặc là sẽ ở cùng chị Diệp An của em.
Nhưng Thượng Quan Tịch Huyên hiện tại đã ra dáng người lớn rồi, cậu nhóc mười bốn tuổi và có đủ khả năng tự lo cho mình, hơn nữa ở đây không chỉ có người giúp việc mà còn có cả người bảo vệ từ Tuyệt Vệ quân và Trạch Quân bang.
- Chị hai, em lớn rồi, chị cũng phải cho chị Diệp An tìm người yêu chứ.
- Em nghĩ Diệp An thật sự đang độc thân sao?
- Hả? Ý chị là gì?
Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng cũng chỉ nhún vai, chuyện gì bí mật thì phải đợi đến thời khắc vàng mới bật mí chứ.
[…]
Cuối tuần, Thượng Quan Tịch Mộng, Thượng Quan Tịch, Quý Tín Hào và Quý Y Gia cùng nhau lên máy bay để trở về Kế Thành, tâm trạng sau hai năm xa cách thật sự khiến cho cô có cảm giác mong chờ, cô cũng không biết tại sao nhưng cô lại có cảm giác lần này quay về Kế Thành cô sẽ nắm bắt được hạnh phúc của mình, có thể là với Bạch Quán Tông… Cũng có thể là không.
Sau hơn nửa ngày thì lúc máy bay đáp xuống sân bay Kế Thành cũng đã gần mười một giờ tối, cũng may trước đó vài ngày cô đã có nhờ Lộc Quang gửi đến sân bay một chiếc xe, vừa đáp máy bay thì họ đã từ chiếc xe đó quay về Thượng Quan gia.
Từ khi Y Gia được sinh thì Diệp An cũng chỉ gặp đứa cháu này có một lần, nhưng khi nhìn thấy Y Gia thì Diệp An cũng chỉ biết cười khổ, xem ra là giống Quý Tín Hào chín phần, không sợ lạc con rồi.
- Chào mừng chị trở về, Tịch Mộng.
Thượng Quan Tịch Mộng cười một cái, sau đó cũng đồng ý mà ôm lấy Diệp An, đứa bé nhìn thấy mẹ nuôi ôm người khác liền lập tức quấy khóc, cô phải nhanh chóng bế đứa nhỏ lên, Diệp An lại lắc đầu ngao ngán, nói:
- Xem ra đứa con này sẽ chọc tức anh rể đây, chị sẵn sàng chưa?
- Chọc tức sao? Không hẳn đâu.
- Chẳng lẽ anh ấy cũng biết đứa bé này?
Cô lắc đầu, thật ra cô cũng từng nói về chuyện mình có nhận nuôi và làm mẹ đỡ đầu của một đứa trẻ, nhưng chuyện đứa nhỏ đó là con của Quý Tín Hào và Thượng Quan Diệp Lam thì cô không nói. Cô nhẹ nhàng thơm lên gương mặt của con gái, sau đó liền nói:
- Bé con của mẹ đáng yêu vậy mà.
- Thôi nào, muộn rồi đó chị ơi, chúng ta không mệt nhưng nhìn đứa nhỏ đã mệt lắm rồi, vào phòng ngủ thôi nào.
Thượng Quan Tịch Mộng vẫn như thói quen mà ôm con gái về phòng, Diệp An và Quý Tín Hào nhìn theo, bất giác có chút không hiểu, cô ấy nhìn sang người bên cạnh, nói:
- Con gái của anh thật à?
- Thật ra tôi cũng rất nghi ngờ nhân sinh… Cứ như là sinh hộ cô ấy vậy… Nhưng là con tôi mà?
Vào phòng, cô giúp con gái thay một bộ quần áo mát mẻ hơn rồi cũng để yên cho con gái ngủ, từ trên giường cô đã nhìn ra ngoài ban công.