Hốc mắt Lục Cốc ẩm ướt, kỳ thật y không phải người thích khóc, chỉ khi bị đánh mới không nhịn được nước mắt. Hiện tại Thẩm Huyền Thanh đang cười nên y cố nín nước mắt trở về.
"Chuyện này có gì đâu. A tẩu và đại ca cũng sinh muộn mà, năm nay mới mang thai, chúng ta không cần vội." Thẩm Huyền Thanh có hơi không chịu nổi bộ dạng nước mắt lưng tròng của phu lang, trong lòng mềm nhũn, tốc độ nói cũng chậm lại.
"Dạ." Lục Cốc nặng nề gật đầu, giọng mũi nghe có vẻ rầu rĩ, giọt nước mắt trong hốc mắt cuối cùng vẫn trào ra, y đành ngượng ngùng vươn tay lau đi.
Thẩm Huyền Thanh liếc mắt nhìn hai người đi trước, thấp giọng nói: "Được rồi, về nhà thôi."
Lục Cốc lau sạch nước mắt, không nói gì mà ngoan ngoãn đi theo.
Trên đường đi bốn người đều không quên chuyện mua thịt, dạo một vòng đến nhà Mạnh Đại Nhac, mua về ba treo thịt.
Sau khi về đến nhà, Kỷ Thu Nguyệt và Thẩm Nghiêu Thanh không nói gì nhiều, Thẩm Huyền Thanh đương nhiên cũng sẽ không nói chuyện Lục Cốc không dễ mang thai cho Vệ Lan Hương, tránh để Lục Cốc khó chịu trong lòng. Loại chuyện này vốn không thể vội được.
Trong nhà mới, Lục Cốc ngồi xổm cạnh chuồng gà thái cỏ, quanh tai đều là tiếng gà mái cục ta cục tác.
Chuồng gà vốn rất lớn được chia thành hai bên một lớn một nhỏ, gà mái và gà con chỉ có thể quanh quẩn bên chuồng nhỏ. Hàng rào dùng để ngăn cách là mang từ nhà cũ sang, bên kia không nuôi gà vịt nữa nên hàng rào cũng chả để làm gì.
Bên chuồng lớn y và Thẩm Huyền Thanh đã bới đất đất qua, tiện tay rắc vài hạt giống cỏ cây rồi lấp đất lại, vài ngày nữa là mọc ra được rồi.
Gà thích dùng chân cào đất, đành phải tạm thời ngăn cách chúng nếu không hạt giống sẽ bị chúng bới lên ăn mất.
Thẩm Huyền Thanh xách thùng gỗ đi vào từ cửa sau. Hắn ra bờ sông lấy chút nước, Quai tử theo hắn đi vào bên trong hàng rào, hắn cầm gáo hồ lô tưới nước, nói: "Mai lên núi đi chậm một chút, mang thêm mấy quả trứng gà, em nhớ mỗi ngày ăn một quả đấy."
"Ừm, em biết rồi." Lục Cốc đáp lại một câu. Y không quên lời Vương lang trung dặn. Gà mái đẻ trứng đủ cho y và Thẩm Huyền Thanh ăn mỗi ngày một quả.
Nói rồi, y kéo hai chậu thức ăn gà bên cạnh, đổ cỏ vào, trộn với cám và trấu rồi bưng qua cho mẹ con gà mái.
Chậu thức ăn vừa đặt xuống bọn gà đã bu lấy, có thể nói là vây chặt chậu không để lọt một giọt nước, cúi đầu cục cục mổ đồ ăn.
Lục Cốc nhìn chậu nước nói: "Nước không còn nhiều."
"Đây." Thẩm Huyền Thanh múc một gáo nước đưa qua.
Lục Cốc đổ nước xong nghỉ ngơi tại chỗ. Y nhìn Thẩm Huyền Thanh tưới nước một lát, có chút ngây người, sau khi lấy lại tinh thần mới nói: "Em đi cắt ít cỏ cho nghé con đây."
Lục Cốc nhấc sọt tre trên mặt đất lên, gọi Quai tử một tiếng, một người một chó cùng nhà đi ra cửa sau.
Thẩm Huyền Thanh nhìn hình bóng y biến mất ngoài cửa, vừa phiền muộn vừa bất đắc dĩ, thấp giọng thở dài. Lần này là do hắn sốt ruột, vốn tưởng rằng bản thân không xem được mạch tượng muốn để Vương lang trung chẩn mạch, xem có phải Lục Cốc mang thai hay không, ai ngờ lại nghe được mấy câu nói đó.
Dù ngoài miệng nói không quan trọng nhưng trong lòng khó tránh khỏi có vài phần để ý. Hắn còn như vây chớ nói chi là Lục Cốc, bận một chút cũng tốt, đỡ phải suy nghĩ lung tung.
Thành thân sinh con từ xưa đến nay vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), tổ tiên từ xưa tới giờ đều như vậy, những gì Thẩm Huyền Thanh nhìn thấy, nghe thấy ở trong thôn cũng đều là như thế, đương nhiên sẽ có mong chờ. Nguyên nhân Kỷ Thu Nguyệt không có thai sau khi thành thân hắn cũng biết được một chút, nhưng Lục Cốc lại có chút khác biệt.
Hắn từng nghe người ta nói song nhi và phụ nhân không dễ sinh dưỡng hoặc không thể mang thai đa số đều bị nhà chồng bỏ.
Vậy nên sau khi về nhà, ngay cả đề cập tới việc sinh đẻ hắn cũng không dám nói với Vệ Lan Hương. Hắn cũng không biết mình đang sợ gì, trước mắt vẫn nên tỉnh táo lại đã, hắn vẫn nghĩ không nên để nhiều người biết thì tốt hơn.
Hắn nhíu mày, thầm nghĩ, với tính tình của nương, nếu biết Lục Cốc không dễ mang thai, dù không ồn ào trước mặt Lục Cốc thì sau lưng cũng sẽ ầm ĩ với hắn ít nhiều. Nếu qua hai năm Lục Cốc có thể mang thai còn tốt, nếu không được sợ là sẽ lớn chuyện, dù sao con nối dõi cũng là một chuyện lớn.
Thẩm Huyền Thanh khẽ thở ra một hơi, nhưng hắn không sợ làm ầm làm ĩ lên, ầm ĩ thế nào cũng có hắn chống đỡ, sợ nhất, là hai chữ hưu phu (bỏ chồng).
Tính tình Lục Cốc mềm yếu, lúc trước sống ở Lục gia quả thật quá thê thảm, ngay cả cơm cũng không được ăn mấy bữa, huống hồ lại đã cắt đứt quan hệ cùng Lục gia, nếu Lục Cốc thật sự rời xa hắn, sẽ là không sống nổi.
Nghĩ vậy, lồng ngực hắn chẳng hiểu sao đau đớn, cảm giác này thật sự rất khó chịu, cũng chỉ vài giây thôi mà vẫn khiến tim hắn đau xót khó nhịn.
Bất kể có chuyện gì, hai người chắc chắn không thể dấn thân vào chuyện hưu phu.
Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Huyền Thanh suy tư trong chốc lát tìm một cái cớ. Nếu sau này Vệ Lan Hương hỏi tới, chỉ cần nói trong tay không có tiền, không muốn Lục Cốc sinh con. Con trai hắn phải được nuôi dạy thật tốt, không thể nuôi lung tung, có gì dùng nấy giống người nhà nông được.
Dù sao trong mắt nương, từ trước tới giờ hắn luôn là đứa bướng bỉnh, còn về việc bà có tin hay không, hắn cứ cắn lấy cái nguyên nhân này không thay đổi là được. Chuyện về sau đi một bước tính một bước, Vương lang trung cũng đã nói rồi, không phải không thể sinh mà chỉ hơi khó khăn một chút. Hai năm nữa, đợi thân thể Lục Cốc dưỡng tốt rồi, nói không chừng có thể sinh được vài đứa.
Con người không nên quá để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không càng nghĩ sẽ càng phiền lòng buồn rầu.
Thẩm Huyền Thanh lớn đến tuổi này, đã từng chịu qua nỗi khổ không có tiền, chịu qua ánh mắt lạnh lùng của người khác, bụng dạ được nhiên có vài phần rộng lượng, đã quyệt chuyện gì thì không nghĩ nhiều nữa, thậm chí, vừa nghĩ tới hai năm nữa sẽ cùng Lục Cốc sinh mấy đứa đã cảm thấy chút tiền trong tay hiện giờ quả thật không đủ, từ mượn cớ đã thành sự thật.
Tưới nước xong, hắn ném gáo vào thùng, ra ngoài tìm Lục Cốc.
Bên bờ sông, Quai tử đang vùi đầu uống nước, cái đuôi thỉnh thoảng lại vung vẩy một chút. Lục Cốc khom lưng có hơi mỏi, cầm liềm đứng lên nghỉ ngơi, thấy Quai tử nhìn về phía sau mình, gâu gâu sủa một cái, y vừa quay đầu đã thấy Thẩm Huyền Thanh.
"Để ta." Thẩm Huyền Thanh đến gần, cầm lấy liềm trong tay y cắt phần cỏ xanh mà nghé con thích ăn, chỉ chốc lát sau đã được nửa sọt.
Sau khi sọt tre đầy, mặt trời bị mây che khuất, không còn quá nóng, hai người họ ngồi trên tảng đá bên bờ sông nghỉ ngơi.
Lục Cốc tò mò nhìn Thẩm Huyền Thanh dùng cỏ bện thành hình, hỏi: "Chàng đang làm gì thế?"
"Đợi lát nữa sẽ cho em." Thẩm Huyền Thanh cười nói.
Y nhìn một hồi, giơ tay xoa đầu Quai tử, thấy bên tảng đá ven sông có mấy con ốc bèn đi về trước, ngồi xuống một tảng đá vững chắc, nhặt từng con ốc lên.
Chưa đến mùa ốc mập thịt, còn ôm một bụng trứng đây, không ngon lắm nhưng có thể nhặt về đập cho gà ăn.
Y nhặt đến là hăng hái, lật cả đá trong nước lên, ném từng con một lên bờ.
Thẩm Huyền Thanh thấy y bận rộn như vậy, tay đang bện cỏ dừng lại, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười.
Hôm nay Vệ Lan Hương đi thả vịt cách đó không xa, thoáng thấy hai người bên này nên dùng dùng gậy trúc lùa vịt tới, bà còn cõng theo một sọt cỏ cắt cho thỏ.
"Nương." Lục Cốc hô lên, tay vẫn đang lật đá không ngừng, thấy vịt con mình nuôi bơi về phía bờ sông, bơi về phía y, ý cười trên mặt càng sâu.
"Con nhặt ốc bây giờ đấy à? Không ngon đâu, toàn trứng thôi." Vệ Lan HƯơng nói xong, thấy con trai thứ đang bện cỏ chơi, không khỏi liếc Thẩm Huyền Thanh một cái, chả được tích sự gì, không làm việc còn ngồi đây bện cỏ.
Lục Cốc nghe vậy vẫn ném ốc ướt đẫm trong tay vào bờ, cười nói: "Con mò cho gà, về đập cho bọn nó ăn."
Vịt bơi tới bơi lui trong nước không cần lo nhiều, bọn nó tự khắc tìm được ốc và cá nhỏ để ăn. Vệ Lan Hương nghe y nói cho gà ăn cũng tìm một chỗ bên cạnh, ngồi xổm xuống mò ốc.
Gà vịt trong nhà đều quý giá, phải chăm nuôi ăn uống cho kỹ đẻ trứng tốt được.
Không có mây che, mặt trời lộ ra lại khiến người phải nheo mắt, ngâm tay trong nước sông còn có thể mát hơn chút.
Thẩm Huyền Thanh cúi đầu bện cỏ không nói gì, thấy vẻ mặt Vệ Lan Hương ôn hòa với Lục Cốc mới miễn cưỡng yên tâm được phần nào.
"Vậy là đủ rồi." Vệ Lan Hương liếc mắt nhìn ốc trên bờ, đứng dậy phủi nước trên tay, nói với Lục Cốc: "Thỏ phải cho ăn rồi, con đây là cắt cỏ cho trâu à?"
"Dạ." Lục Cốc gật đầu, nói: "Nương, con về cùng người."
Y nói xong bèn đi xem Thẩm Huyền Thanh.
Không cần y phải nói Thẩm Huyền Thanh biết là ý gì, nói: "Ta trông vịt cho, hai người đi đi."
Bận rộn xong, cuộc sống cũng không khác biệt nhiều so với trước đây, ngoại trừ chút ủ rũ trong lòng.
Mà chút buồn này sau khi Thẩm Huyền Thanh bện cho y một con dế cỏ đã tiêu tán đi rất nhiều. Thẩm Huyền Thanh khéo tay, ngay cả hai râu dài trên đỉnh đầu dế cũng làm ra, theo di chuyển của tay mà run lên.
Lục Cốc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chạm vào râu của dế cỏ, trong mắt tràn đầy ý cười. Thứ này là cho trẻ con chơi, người lớn chơi sẽ bị nói là ham chơi quên việc, cũng bởi vậy nên lúc nãy ánh mắt Vệ Lan Hương nhìn Thẩm Huyền Thanh mới có phần không vui.
"Bện giống thật đấy." Y yêu thích không buông, cũng không tiếc lời khen ngợi.
Thấy phu lang yêu thích đến vậy, Thẩm Huyền Thanh đắc ý trong lòng, cố gắng kiềm chế lại, thấp giọng nói: "Vui vẻ là tốt rồi, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều, có ta ở đây, sẽ không để em phải chịu ấm ức."
Đến giờ Lục Cốc mới biết dế cỏ này là để dỗ y vui vẻ. Y hơi sửng sốt rồi lại vui đến mức không nói thành lời, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nóng hổi, khiến tay chân y như thể cũng như hào hứng hơn, vì quá vui mừng nên y nói chuyện có chút lắp bắp, gật gật đầu nói năng lộn xộn: "Được, được, em không nghĩ nhiều, không nghĩ nhiều đâu."
Vệ Lan Hương lại đi thả vịt, trong nhà mới chỉ còn hai người họ.
Lục Cốc sờ râu dễ trong lòng bàn tay, trong lòng đang nghĩ xem để ở đâu thì tốt. Cái này là Thẩm Huyền Thanh cho y, không thể để người khác lấy mất được.
"Cái này của ta với châu chấu tre của Liễu Phương ca của em thì cái nào đẹp hơn?"
Đang ngẫm nghĩ bỗng nghe thấy Thẩm Huyền Thanh nhắc tới Liễu Phương ca, y ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.
Liễu Phương ca là bạn chơi cùng y ngày bé, sau khi lớn đã không gặp lại nữa rồi, chỉ có hôm mười lăm tháng giêng kia lên trấn ngắm hoa đăng xong, ban đêm y nói chuyện cùng Thẩm Huyền Thanh mới nhớ tới.
"Em nói đi, cái nào đẹp hả?" Thẩm Huyền Thanh tận lực nói chuyện một cách thản nhiên nhất nhưng ai cũng có thể nghe ra hắn muốn đáp án nào.
Liễu Phương ca, Liễu Viên ca gì gì đó, là do hắn rộng lượng không so đo nhiều với Lục Cốc, nếu gặp phải nam nhân hẹp hỏi, sợ là phải náo loại nghiêng trời. Hắn chỉ là nhớ kỹ Liễu Phương ca nào đó bện châu chấu cỏ cho Lục Cốc, lại còn bắt châu chấu cho vào lồng cỏ.
Những khi đó Liễu Phương cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể bện đẹp như hắn chứ?
Thẩm Huyền Thanh âm thầm tính toán nhưng không để lộ ra ngoài mặt, ngay cả trong lời nói cũng không có chút chua chát nào đối với Liễu Phương. Hắn thậm chí còn không cảm nhận được mùi giấm sắp tràn ra từ đáy lòng, ra vẻ trưởng thành chững chạc.
Lục Cốc biết bản thân dốt nhưng y không ngốc. Thẩm Huyền Thanh phí tâm bện dế cỏ cho y, bện đến là linh động như vậy, y ben cầm dế trong tay, trả lời giòn tan: "Cái này đẹp."
Y cong mắt cười, khiến hán tử cao lớn đang ra vẻ bình tĩnh thoáng cái không thể phòng bị, khuôn cằm căng chặt và hàng lông mày sắc nét giãn ra trong nháy mắt, đôi mắt sắc bén sáng lên, xán lạn như sao.