Cảm giác khác hoàn toàn với sự đau đớn khiến Lục Cốc có chút sợ hãi, phản ứng của thân thể y rất kỳ lạ, ngay cả tiếng rên rỉ khẽ phát ra từ trong cổ họng cũng mang một tầng nghĩa khác.
Trước kia y chỉ biết làm chuyện này rất đau đớn, chờ sau khi đau đớn qua đi thỉnh thoảng có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, đến giờ đã thành thói quen với y, nhịn một lát là xong.
Khi nghe được tiếng rên rỉ của mình trở nên khác thường, Lục Cốc lập tức cảm thấy sợ hãi, cắn chặt môi dưới, đau đớn trên môi khiến y giữ được một ít tỉnh táo, đề phòng không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Thẩm Huyền Thanh cũng nghe được, hơi dừng lại trong bóng tối, hắn khom lưng xuống, như một chú báo ẩn núp trong bóng đêm chuẩn bị hành động. Sau khi nghe được thanh âm của Lục Cốc, cơ bắp rắn chắc bỗng chốc căng chặt, ngọn lửa kìm nén trong lòng "phừng" một cái rực cháy.
Nhưng thanh âm đó chỉ phát ra một chút, sau đó hắn không còn nghe thấy nữa, vậy nên Thẩm Huyền Thanh không quan tâm đến gì khác, dùng tay trái sờ má Lục Cốc.
Nhận ra Lục Cốc đang cắn môi dưới, hắn sợ hô hấp dồn dập của mình dọa sợ phu lang nhát gan, dường như nín thở lại, chỉ có lồng ngực đang phập phồng cho thấy hắn đang thực sự nôn nóng, kích động.
Thẩm Huyền Thanh rút tay phải ra, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Lục Cốc, hai má y bị hôn, nụ hôn nhẹ nhàng và kiềm chế.
Dần dần, Lục Cốc được an ủi, không còn quá căng thẳng, cũng không cắn môi nữa. Trong chuyện này, người duy nhất y có thể dựa vào chỉ có Thẩm Huyền Thanh, vì thế y dần bị cuốn vào dòng xoáy đó, đến khi y nhận ra có điểm khác thường đã không còn kịp nữa rồi.
Màn đêm dai dẳng, bóng tối bao trùm vạn vật, khiến người ta không thể biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
***
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @nepenthe168)
Sáng sớm, trong rừng thỉnh thoảng có sương rơi xuống, chim sẻ nhỏ mập mạp nhảy vài cái trên cành cây, lông vũ dính sương hơi run rẩy, líu lo kêu hai tiếng.
Núi rừng bên ngoài đã thức tỉnh, trong viện vây bằng tường bùn cao cũng có chút động tĩnh. Thẩm Huyền Thanh mở mắt, khí lạnh khiến hắn xoay người ôm lấy Lục Cốc, quấn chặt chăn quanh thân hai người.
Nằm một lát, hắn không nhịn được mà hôn lên gò má mềm mại của Lục Cốc vài cái, sau đó mới đứng dậy mặc quần áo. Lúc xuống giường hắn nhét áo lót tối qua ném lung tung ở cuối giường vào chăn cho Lục Cốc, đến lúc Lục Cốc dậy thì áo sẽ không còn lạnh nữa.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Lục Cốc mới chậm rãi mở mắt ra, vốn y đã tỉnh từ nãy rồi, nhưng không dám nhìn Thẩm Huyền Thanh nên vẫn nhắm mắt lại.
Trên môi dường như còn vương lại chút hơi ấm sau khi được hôn qua, y không kìm được mà dùng mu bàn tay lau miệng, không phải do dính nước miếng, chỉ là y cảm thấy nụ hôn này quá xấu hổ, theo bản năng muốn dấu đi.
Tối qua khi Thẩm Huyền Thanh hôn y, y không dám nhúc nhích, không dám cả khép miệng, khi không thở nổi cũng chỉ có thể hơi giãy dụa. Cả hai đều còn quá ngây ngô, dù Thẩm Huyền Thanh đã cố hết sức học theo, nhưng vẫn có mấy lần va vào răng y.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng cún con sủa, Lục Cốc nằm lúc lâu mới nhớ ra cần phải mặc xiêm y, khẩn trương tới mức ngay cả bản thân y cũng không biết sao y lại lần nữa nhắm chặt hai mắt.
Thẩm Huyền Thanh đẩy cửa đi vào, giữa hai hàng lông mày đã không còn vẻ sầu não như trước, vẻ mặt tươi cười tràn đầy ý xuân, chỉ là thấy Lục Cốc còn chưa tỉnh, hắn gãi gãi đầu có chút lúng túng, nước đã đun xong, bánh dầu hôm qua mang lên đều đã hấp nóng lại rồi.
Hắn đứng bên giường do dự xem có nên đánh thức người dậy không, lại nhìn qua phát hiện Lục Cốc dùng sức nhắm mắt lại, hai má ửng đỏ, lỗ tai cũng hơi đỏ, hoàn toàn không giống đang ngủ say, hắn hơi sửng sốt rồi đôi mắt sáng như sao lại chan chứa ý cười.
"Bánh dầu đã hâm nóng xong rồi, cất ở trong nồi. Em nghỉ ngơi cho tốt rồi dậy ăn nhé, ta ăn xong rồi nên đi trước đây, trời chạng vạng ta sẽ về." Thẩm Huyền Thanh cười nói, đứng đó một lát rồi đi ra ngoài.
Trời ngày càng lạnh, mùa thu lại mưa nhiều, hôm nay thời tiết không tệ, quan trọng là phải nhân dịp nắng tốt mà săn thêm con mồi bán lấy tiền, những chuyện khác có thể chậm lại một chút, hơn nữa hắn chưa chắc có thể kìm mình lại trước Lục Cốc, khắc chế thủ tiết cũng là một con đường tĩnh dưỡng.
Lục Cốc hiếm khi không đi tiễn Thẩm Huyền Thanh, chờ tiếng chó sủa dần xa y mới mở mắt, mặt đỏ tai hồng lấy áo lót trong chăn mặc vào.
Bỗng cún con dùng đầu chui vào khe cửa khép hờ, đứng dưới gầm giường sủa gâu gâu về phía y, vui vẻ vẩy đuôi.
Lục Cốc đứng dậy đi mở nắp nồi, lấy lồng hấp ra, múc nước nóng trong nồi súc miệng. Dậy sớm trời lạnh, súc miệng bằng nước nóng đau răng, vẫn là nước nóng tốt hơn chút.
Thẩm Huyền Thanh múc một chén nước đặt trên bàn, y rửa mặt xong vào nếm một ngụm, có vị ngọt, là nước mật ong.
Lần này lên núi vệ Lan Hương cho bọn họ đậu đũa ngâm, chua chua cay cay. Y ngồi trên ghế trước bếp một tay cầm đậu đũa, một tay cầm bánh dầu ăn.
Hôm nay dù trên người có chút khó chịu, nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất y không thấy đau.
Lục Cốc ăn hai cái bánh dầu là đủ. Y ăn xong lại rửa tay, nếu không để tay dính dầu không dễ làm việc. Hôm nay Đại Hôi không ở nhà, y cũng không tiện đi quá xa, không thể đi kiếm dược liệu được, sau khi lùa gà vịt ra ngoài ăn cỏ, y cõng sọt tre dẫn cún con ra bờ sông đào rau dại.
Rau sam sinh trưởng mạnh, loại rau dại này ngoan cường nhất, lúc thời tiết khô hạn, phơi dưới ánh mặt trời chói chang cũng không chết, chỉ cần bén rễ là có thể sống, loại rau này mọc trên đất bên bờ sông còn tốt, nhưng nếu mọc trên đồng ruộng thì đều bị người nông dân chán ghét.
Lục Cốc không hái rau dại già, chỉ chọn những cọng non, như vậy không vướng bùn đất, về rửa sạch với nước là có thể phơi nắng. Lần này xuống núi Thẩm Huyền Thanh tìm cho y một cái chiếu rách trong nhà không cần dùng, đã lau sạch, phơi nắng ở nhà rồi mới mang lên núi, vừa đúng lúc có thể trải trên mặt đất để phơi rau dại.
Y đi dọc theo bờ sông, cún con vui đùa, nhưng luôn không cách y quá xa. Sau nửa canh giờ, rau dại đã sắp đầy một sọt, nhìn thì đầy vậy thôi chứ sau khi phơi xong thì rất nhẹ.
Lục Cốc rửa sạch rau dại bên bờ sông rồi cõng sọt tre còn đang nhỏ nước về nhà. Y lấy chiếu ra trải dưới ánh mặt trời, sau đó đổ rau dại lên, trải đều rồi lại xách sọt tre đi hái rau sam.
Trời càng ngày càng lạnh, sau này ngay cả rau sam cũng sẽ khô héo, những loại rau dại khác càng ít đi, vậy nên nhân lúc hiện tại vẫn còn, y phải tranh thủ hái về, nhà có tận sáu miệng ăn đấy.
Ở nơi cỏ mọc um tùm bên bờ sông, Lục Cốc nhặt lấy một cành cây dài, thăm dò trong bụi cỏ cao tới nửa bắp chân, chắc chắn bên trong không có rắn rết côn trung gì mới dám đi qua.
Lại một sọt rau dại đầy ắp, y cõng sọt định lên thượng nguồn quen thuộc để rửa rau, ở gần viện chút. Y cõng sọt lên hướng vào rừng hô một tiếng Quai tử, cún con vui mừng chạy tới.
Lúc đến đây chỉ để ý rau dại trên mặt đất, giờ y mới có thời gian nhìn xung quanh, lại thấy cách đó không xa có một chùm nho núi màu tím đen, dây leo dày đặc quấn quanh thân cây, nếu gió không thổi lá cây lên sẽ không thấy nho núi ẩn phía dưới.
Lục Cốc mừng rỡ, nho núi rất ít, gần đây trời lạnh, y còn tưởng đã sớm hết rồi.
Y đi qua nhìn thử, thấy chỉ có chùm này còn khá ổn, những chùm khác đều rơi trên mặt đất thối rữa, có mùi chua rõ ràng. Nho núi màu tím đen không to lắm, y hái xuống bỏ vào sọt tre trên lưng, dẫn theo cún con trở về.
Gần bờ sông có một tảng đã, y thường ngồi ở đó, sau khi rửa sạch rau sam, Lục Cốc lại rửa chùm nho núi trong làn nước sông trong vắt, không dám dùng sức quá lớn, sợ làm rơi nho.
Vậy mà vẫn có quả rơi ra, may mà y nhanh tay, bắt được hai quả đó trong làn nước. Nho núi tuy nhỏ, nhưng chua ngọt mọng nước, sau khi Lục cốc nếm thử thì vui lắm, chờ Thẩm Huyền Thanh về bọn họ sẽ cùng nhau ăn.
Một buổi sáng trôi qua, một mình y chạy tới chạy lui bốn chuyến, phơi đều bốn sọt rau dại mới trải đầy chiếu.
Trên người còn hơi không thoải mái, Lục Cốc không làm việc gì khác nữa, sau khi ăn cơm thì nghỉ ngơi một lát. Thấy trời đã vào trưa, Lục Cốc lùa vịt ra ao bơi, y ngồi cạnh ao nước phơi nắng, chơi đùa với cún con.
Nói là ngồi chơi vậy, y vẫn tiện tay cắt thêm ít cỏ non, gà và vịt đều thích ăn cỏ nước, trừ bỏ gà vịt của y ra, nhỡ hôm nay Thẩm Huyền Thanh bắt được con mồi sống về, ví dụ như mấy loại thỏ rừng, gà rừng, đều phải cho ăn cỏ, chuẩn bị thêm ít luôn tốt
Đến chiều, y lùa vịt ra khỏi ao nước, để chúng nó ăn cỏ trong hàng rào, sau khi đóng kín cửa rào tre y mới mới yên tâm dẫn cún con về viện.
Dịch chiếu phơi rau dại xuống dưới ánh mặt trời xong, Lục Cốc vào phòng lấy giỏ kim chỉ, khăn tay Thẩm Huyền Thanh đã cũ, phải thêu hai cái mới, nhân lúc hôm nay có thời gian liền ngồi làm.
Không giống túi tiền, khăn tay của hán tửđa phần đều do nương hoặc thê tử, phu lang làm, thêu hoa ở góc khăn là chuyện thường, sẽ không bị chê cười.
Lục Cốc cầm khung thêu, vẻ mặt chăm chú, từng mũi kim lên xuống, màu sắc đan xen, những cánh hoa đỏ, lá xanh, còn có nhụy hoa vàng đều được thêu đến là tỉ mỉ xinh đẹp. Hai cái khăn tay thêu hoa khác nhau, có thể biết được Thẩm Huyền Thanh đã dùng cái nào, tiện thay giặt.
Mặt trời dần ngả về phía tây, sắc trời hơi đổi.
Chạng vạng, Lục Cốc đã xào rau xong, do dự không biết có nên đứng ở cửa chờ như ngày thường hay không. Chuyện tối hôm qua và sáng nay khiến y hơi không dám nhìn Thẩm Huyền Thanh, y còn chưa quyết định xong, chợt nghe thấy tiếng chó sủa ngoài viện.
Người đã về rồi, y vẫn không nên trốn, trong lòng hơi e dè thấp thỏm, còn vô cùng ngượng ngùng, nên y rũ mắt, tay nắm chặt góc áo đi về phía cửa.
Thẩm Huyền Thanh chân dài, chẳng mấy chốc đã đến gần, tâm tình hắn tốt dù hôm nay vận khí kém, chỉ bắt được một con thỏ, ý cười trên mặt vẫn không giảm.
"Huynh về rồi." Lục Cốc nhỏ giọng nói.
"Ta về rồi." Thẩm Huyền Thanh cười đến sáng lạn. Hắn vốn đã mày kiếm mắt sao, vô cùng anh tuấn, thêm nụ cười này lại càng thêm tuấn lãng, khiến Lục Cốc không dám nhìn nhiều.
"Hôm nay ta bắt được một con thỏ, chưa kịp ra khỏi miệng chó đã bị cắn chết. Tối nay lột da, mai chúng ta xào thịt thỏ ăn, cho thêm ít ớt nữa." Thẩm Huyền Thanh cõng sọt tre lớn, vừa vào viện vừa nói.
Từ trước đến nay Lục Cốc luôn thuận theo hắn, nghe vậy gật đầu nhỏ giọng nói: "Được, ớt khô còn khá nhiều."
Cơm nước xong Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc dời chiếu phơi rau dại về phía nhà chính, trời vừa tối đã âm u, sắc trời nhìn qua không tốt lắm.
"Mai có khi lại mưa." Hắn liếc nhìn bầu trời rồi nói.
Lục Cốc theo lời hắn nói ngẩng đầu nhìn trời, đúng là như sắp mưa, theo bản năng mở miệng nói: "Vậy phải cất kỹ đồ trong sân đi thôi."
Trong sân không còn gì phơi nắng, nhưng củi, rìu và những đồ khác đều để ở ngoài, phải cất hết đi, nhỡ nửa đêm mà mưa thì không phải dậy.
Thẩm Huyền Thanh gật đầu đáp lại một tiếng, không cần Lục Cốc động tay, hắn tự thu dọn hết.