Tiểu Phúc Tấn

Chương 17



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dờ


Mạnh Chân gọi điện thoại cho Lâm Nguyễn, nói rất tiếc vì không thể đến vũ hội, cậu ta tán gẫu với Lâm Nguyễn về chuyện ở Hàng Châu, còn mang đặc sản về cho cậu, chờ khai giảng sẽ gặp lại.


Lâm Nguyễn còn một năm rưỡi học đại học, cậu không ở ký túc xá. Bình thường cậu sẽ ở trường cả ngày, có tiết thì lên lớp, không có thì đến thư viện với Mạnh Chân.


Bắt đầu học kỳ mới, giảng viên môn kiến trúc cổ của họ đổi thành người khác. Giáo sư cũ là một ông già râu tóc bạc phơ, cao tuổi rồi, nói chuyện có khẩu âm phương Nam.


Thầy giáo mới đến còn rất trẻ, tên là Phương Trình Tắc, thường mặc trường bào màu xám hoặc đen, chữ viết rất đẹp. Nghe nói cha của y là người biên soạn sách sử cho tiền triều. Y tới dạy kiến trúc cổ cũng coi như tiếp nối truyền thống.


Phương Trình Tắc rất thích bài tập kiến trúc cổ của Lâm Nguyễn, bảo rằng tác phẩm của cậu mang nét đẹp hào hùng trang nghiêm của kiến trúc cổ đại.


Bài làm của Mạnh Chân thì có nét duyên dáng thanh thoát của kiến trúc Giang Nam Viên Lâm, Mạnh Chân nói cậu ta mô phỏng lại kiến trúc ở Thẩm Viên vì từng đi thăm nơi đó.


Phương Trình Tắc chấm điểm xuất sắc cho cả hai, Lý Minh Văn lập tức khó chịu ra mặt.


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân còn chưa phát hiện ra, vẫn đang mải mê nói về những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ đông, Mạnh Chân lấy một hộp đặc sản bánh xốp hạt đào [1] từ trong túi ra đưa cho Lâm Nguyễn, cũng cho bạn học khác mỗi người một hộp.


[1] 云片糕:



Mấy người ngồi xung quanh đều nếm thử, tới chỗ Lý Minh Văn, gã chẳng thèm nhìn, đứng dậy đi ra ngoài.


Mạnh Chân bĩu môi, mặc xác gã.


Lâm Nguyễn kể chuyện ở vũ hội cho Mạnh Chân, cậu nhắc tới Bạch Trân Châu, Triệu tiểu thư.


Mạnh Chân nhăn tít lông mày, Lâm Nguyễn hỏi: "Sao vậy?"


"Cậu bảo cô Bạch Trân Châu ấy là con gái của sở trưởng cục cảnh sát à?"


Lâm Nguyễn gật đầu, Mạnh Chân nói: "Đấy là chị họ của tớ."


Lâm Nguyễn rất kinh ngạc, Mạnh Chân bảo quan hệ gia đình của cậu ta rất phức tạp, phải kể từ đời ông nội của cậu ta. Ông nội Mạnh Chân có hai người vợ, vợ đầu sinh hai gái một trai. Sau đó bà vợ ấy chết bệnh, ông đi bước nữa, vợ sau là bà nội Mạnh Chân.


Bà nội Mạnh Chân bị lừa cưới. Bà mối nói ông nội Mạnh Chân trẻ tuổi nhiều tiền, thế là lừa được con gái của nhà tú tài. Tới rồi mới biết, nhà đã có ba đứa con, đứa nào đứa nấy ngoác miệng đòi ăn. Ông nội Mạnh Chân nhát cáy, bà nội lại thét ra lửa, trước nguy cơ chết đói, bà đóng gói đồ đạc cho từng người trong nhà để đi kiếm ăn khắp bốn phương.


Mấy đứa trẻ do vợ trước sinh đều không đi cùng, sau đó thì mất liên lạc. Sau khi ông nội Mạnh Chân mất, bà nội một mình nuôi lớn con trai, dần dần dựng nên cơ nghiệp.


"Thanh Minh năm trước về quê tảo mộ, tớ mới gặp lại họ, bác gái gả cho nhà họ Bạch, sinh ra chị họ chính là Bạch Trân Châu."


Lâm Nguyễn chống cằm nói: "Một câu chuyện thật là khúc chiết ly kỳ."


Mạnh Chân sực tỉnh nhìn Lâm Nguyễn, khẽ nói: "Cậu theo tớ ra đây, tớ cho xem cái này."


Mạnh Chân kéo Lâm Nguyễn ra khỏi phòng học, chạy lên tầng thượng, trong túi áo trên ngực hình như giấu thứ gì đó.


Tầng thượng không có ai, Lâm Nguyễn vừa đi lên đã bị gió thổi lạnh buốt. Cậu kéo chặt quần áo trên người, đi theo Mạnh Chân ra nơi khuất gió. Mạnh Chân cẩn thận lấy cái hộp nhỏ trong ngực ra cho Lâm Nguyễn xem.


Đó là một cái hộp nhung trắng, bên trong đựng một chuỗi vòng cổ ngọc trai, nhẫn đá quý vàng, còn có một vòng tay ngọc bích.


Lâm Nguyễn hơi ngạc nhiên, "Cậu cầm mấy thứ này làm gì?"


"Đều là của chị họ đưa cho." Mạnh Chân nói: "Chị ấy bảo tớ đưa đồ cho ông chủ Tống của Trích Tiên Lâu."


Tống Sương Ỷ là danh giác có tiếng của Lê Viên, chỉ một vở "Ngọc Đường Xuân" mà nổi như cồn từ Nam ra Bắc, rất nhiều người bằng lòng nâng đỡ.


Lâm Nguyễn im lặng một lát, tiểu thư nhà giàu và danh giác Lê Viên, cứ như mở màn của một cuốn tiểu thuyết tình yêu vậy. Nhưng cậu nghe Cố Hồi Tuyết nói, Bạch Trân Châu đã có chồng chưa cưới.


"Cho nên mới gọi tớ đến để chạy vặt." Mạnh Chân nói: "Để nhà ông chồng chưa cưới kia biết chuyện thì quá mất mặt."


Lâm Nguyễn gật đầu, cầm chuỗi ngọc trai lên, không nhận ra xấu đẹp, chỉ nói: "Chắc cái này đắt lắm nhỉ."


"Đương nhiên!" Mạnh Chân gảy cái nhẫn, "Nói thật, nhà chị họ tớ không giàu, mấy thứ này đều là của người khác tặng cho. Cái vòng ngọc trai kia là chị ấy chuộc lại từ tiệm cầm đồ. Lúc thiếu tiền thì chị ấy toàn cầm cố trang sức đã dùng để đổi cái mới để tham gia yến hội. Lúc rủng rỉnh lại chuộc về. Mấy việc như thế, chị ấy thành thạo lắm."


"Nếu đã túng thiếu thì sao còn tặng mấy thứ này cho người khác?" Lâm Nguyễn hỏi.


Mạnh Chân nhún vai, "Tớ cũng chẳng biết, chị ấy chỉ bảo tớ đi, tớ không hỏi nhiều."


Hai người chụm đầu thì thầm, Mạnh Chân nói: "Dù gì bây giờ cũng không có tiết, cậu đi với tớ đến Trích Tiên Lâu đi."


Lâm Nguyễn gật đầu.


Hai người ra khỏi trường học, ngồi xe kéo đến Trích Tiên Lâu. Gió thổi lạnh căm căm, Mạnh Chân đút hộp vào túi áo, cẩn thận như thể đó là một hòm vàng.


Hai người tới cửa Trích Tiên Lâu, nơi đó mở cạnh đường cái, vào cửa sẽ thấy tiền viện, sau đó mới là lầu kiểu cổ cao mấy tầng, phía sau là đất thuộc Trích Tiên Lâu. Cổng lớn màu đỏ đóng chặt, mấy nhành hoa mơ vươn ra từ phía trong viện.


Quy tắc của Trích Tiên Lâu là mở cửa sau năm giờ chiều, thời gian còn lại đều đóng cửa.


Có hai người gác cửa mặc áo ngắn đứng phía trước, Mạnh Chân và Lâm Nguyễn đi lên hỏi han, nói muốn gặp ông chủ Tống, gác cửa từ chối, bảo họ quay lại vào buổi tối.


"Bọn tôi không tới nghe hí." Mạnh Chân nói: "Bọn tôi đến tìm ông chủ Tống."


Gác cửa mất kiên nhẫn, "Không nghe hí thì đến Lê Viên làm gì, biến đi."


Mạnh Chân và Lâm Nguyễn bực bội rời đi, Lâm Nguyễn nói: "Vậy nên chúng ta muốn vào thì chỉ còn nước mua vé."


"Chắc là không được." Mạnh Chân không hay nghe hí, nếu đến nghe cũng là do người nhà dẫn đi nên không chú ý việc này lắm. Lâm Nguyễn cũng vậy, kinh nghiệm cuộc sống của hai người thực sự quá ít.


Cả hai thương lượng một lát vẫn không ra kết quả, đành phải về trường học, đợi buổi tối Lê Viên mở cửa lại tới.


Mạnh Chân nhét cái hộp kia rất cộm người, cậu ta bảo Lâm Nguyễn: "Tớ cầm cái này cứ thấy nơm nớp sợ, có cảm giác sẽ đánh mất chúng nó trong tích tắc."


Lâm Nguyễn bất đắc dĩ: "Vậy phải làm sao? Cậu nhịn chút đi, đến tối là tống nó đi được rồi."


"Hay để cậu cầm nhé, cậu cẩn thận, nhất định sẽ không đánh mất." Mạnh Chân mếu máo tỏ ra đáng thương.


"Được." Lâm Nguyễn nói: "Để ở bàn của tớ, chúng ta đều ở một phòng học, hai người cùng trông thì không mất đi đâu được."


Đến giữa trưa mà trời vẫn âm u, mấy ngày trước vừa hửng nắng, bây giờ lại trở rét, thỉnh thoảng có mưa kèm tuyết, vừa ẩm vừa lạnh khiến người ta run cầm cập.


Lâm Nguyễn mới đi ra ngoài một lúc mà lúc quay về phòng học đã thấy có biến. Mạnh Chân đang cãi nhau với Lý Minh Văn, bởi vì Lý Minh Văn hắt nước lên bàn của Lâm Nguyễn.


Xung quanh cũng có một số sinh viên đứng ra khuyên can, xôn xao hết cả lên như xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.


Lâm Nguyễn vội đi vào, vừa vào đã thấy cả hai đều đỏ mặt tía tai, còn định xông lên đánh nhau.


Lý Minh Văn không mồm mép bằng Mạnh Chân, Lâm Nguyễn chợt nghe Mạnh Chân nói: "Mày ghen tị vì Lâm Nguyễn giỏi hơn mày, vì bài tập của cậu ấy vẽ đẹp hơn mày! Đổ nước lên bản vẽ của cậu ấy, đến trẻ con cũng không làm vậy nữa, mày có thấy xấu hổ không vậy!"


Lý Minh Văn tức đến nỗi mặt mày tím tái, đưa tay ra đẩy Mạnh Chân. Lâm Nguyễn vội vã đi ra ngăn, học sinh xung quanh cũng ùa lên cản. Lý Minh Văn đã ra tay, Mạnh Chân đương nhiên cũng phải động thủ, một đống người chen chúc nhốn nháo.


"Rầm" một tiếng, đám đông đụng vào bàn học của Lâm Nguyễn, âm thanh quá lớn khiến mọi người đều khựng lại.


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân cùng sực nhớ ra gì đó, lập tức tái mặt. Lâm Nguyễn đẩy đám đông ra, tìm được chiếc hộp ở bên cạnh bàn, hộp đã bị quăng mở ra, vòng cổ và nhẫn đều không sao nhưng vòng tay ngọc bích thì đã vỡ thành ba mảnh.


Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, sắc mặt cậu ta đã trắng bệch.


Người vây xem nhìn thấy vòng tay vỡ thì khẽ gọi Mạnh Chân một tiếng. Mạnh Chân ngẩng đầu lên, nhìn Lý Minh Văn một cách hung dữ.


Mặt Lý Minh Văn cũng tái mét, gã biết mình không bồi thường nổi cái vòng vỡ ấy. Tuy sinh viên trong lớp đều có gia cảnh khá tốt nhưng không ai có thể lấy ra một số tiền lớn như vậy ngay lập tức.


Lý Minh Văn đỡ góc bàn, cảm giác như trời sụp xuống.


Mạnh Chân cầm cái vòng vỡ ấy, tức tới nỗi phát khóc: "Nếu để người nhà biết được thì sẽ đánh chết tớ mất!"


"Cậu bình tĩnh đi." Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ rồi nói: "Chúng ta đi hỏi xem có sửa cái vòng tay này được không đã, mà biết đâu nó không hề đắt tiền thì sao? Mua lại một cái giống thế là được."


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân đều không biết vòng tay ngọc bích bao nhiêu tiền, họ hy vọng nó đừng quá đắt đỏ, như vậy thì hai người góp tiền vào may ra mua được.


Tan học, Lâm Nguyễn dẫn Mạnh Chân đến Minh Ngọc Trai, một cửa tiệm chuyên bán ngọc ngà đá quý, họ hỏi ông chủ có sửa được cái vòng ấy không.


Ông chủ lắc đầu, nói rằng nó không còn cứu được nữa.


Lâm Nguyễn thoáng nhìn Mạnh Chân, thấy được sự sợ hãi trong mắt cậu ra, Lâm Nguyễn lại hỏi, vậy có chiếc vòng nào trông giống thế này không.


Ông chủ lấy mấy loại vòng tay cho hai người xem, "Vòng tay của hai cậu cùng lắm là trung phẩm, chỗ tôi có mấy chiếc gần giống."


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân nhìn, quả nhiên trông khá giống chiếc vòng tay vỡ, ít nhất trong mắt họ thì không có gì quá khác biệt.


"Ông chủ, cái vòng này bao nhiêu tiền?" Mạnh Chân hỏi.


Ông chủ nói, 800 đồng Đại Dương.


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau hiện lên khí bần.


Hai người ủ rũ ra khỏi Minh Ngọc Trai, đều cảm thấy tuyệt vọng. 800 đồng Đại Dương là khái niệm như thế nào? Một tháng Lâm Nguyễn được phát 20 đồng, một nửa đưa cho bà Lâm trang trải cuộc sống. 800 đồng Đại Dương, đủ cho người một nhà sống sáu bảy năm. Ngay cả với Mạnh Chân thì 800 đồng cũng không phải con số nhỏ.


Lâm Nguyễn giơ cái vòng ngọc lên, xuyên qua nó, bầu trời xám xịt âm u cũng trở nên xanh ngắt. Cậu chợt nhớ ra gì đó, nói: "Tớ có cách này."


Mạnh Chân nhìn cậu. Lâm Nguyễn cất mảnh vỡ vào túi, hạ quyết tâm rồi kéo Mạnh Chân đi.


---------------


Là một người đọc đam vì love line, ngày nào tôi cũng mong nhanh edit đến chương tiên sinh ụ em bé, nhưng tác giả bảo: