Tiểu Phúc Tấn

Chương 45



Edit: Dờ


Cả buổi sáng trời cứ âm u, bác Đông nghĩ trời sắp mưa, dọn hết hoa cỏ vào trong nhà, cuối cùng đợi tới trưa mà vẫn chẳng rơi giọt mưa nào, trời cứ u ám mãi như vậy.


Lâm Nguyễn từ trường học về nhà, bởi vì chạy quá vội nên lúc dừng lại còn thở hồng hộc, cậu hỏi bác Đông: "Tiên sinh về chưa bác?"


"Gia ở nhà kính ấy." Bâc Đông nói.


Lâm Nguyễn buông cặp sách, chạy ra nhà kính trồng hoa. Cậu hé cửa ló vào nhìn, bởi vì trời âm u nên nhà kính bật đèn. Trạm Hi mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, hắn đang xắn tay áo tưới nước cho mấy chậu lan.


Lâm Nguyễn đẩy cửa đi vào, chào một tiếng, "Tiên sinh."


Trạm Hi quay lại nhìn cậu, cười hỏi: "Trông em phấn khích thế, có chuyện gì vui à?"


Lâm Nguyễn gật đầu, ngồi vào ghế đu, "Thầy của giáo sư Phương gửi thư nói đồng ý nhận em làm đệ tử." Cậu nhìn Trạm Hi, "Nhưng mà ông ấy bảo em phải đến Thượng Hải một năm... Tiên sinh, có thể chờ em quay về rồi ra nước ngoài không?"


Vẻ mặt của Trạm Hi lạnh đi, hắn quay lại nhìn Lâm Nguyễn, "Đi học ở Thượng Hải?"


Lâm Nguyễn gật đầu, ánh mắt vẫn còn mang theo sự vui mừng.


"Không được." Trạm Hi từ chối rất quả quyết, Lâm Nguyễn không hiểu nổi, "Vì...vì sao ạ?"


Trạm Hi mím môi, nói: "Em đã hứa đi nước ngoài với tôi rồi, sao có thể nuốt lời được chứ?"


Lâm Nguyễn giải thích với hắn, "Cơ hội này rất khó có được, một năm sau rồi ra nước ngoài không được ạ?"


Lâm Nguyễn không phải là Trạm Hi, cậu không nhạy bén với tình hình chính trị, không nhận ra được sự loạn lạc ẩn bên trong vẻ yên bình của phía Nam.


Trạm Hi dịu giọng, giải thích cho cậu: "Phía Nam có khả năng sẽ loạn lạc, Thượng Hải Nam Kinh đều là những thành trì quan trọng tập trung nhiều thế lực, không nên đến những nơi ấy."


Lâm Nguyễn không ngờ nguyên nhân hắn từ chối lại là như vậy, bởi vì bây giờ phía Nam vẫn rất yên bình. Bỏ lỡ một cơ hội hiếm có vì một phỏng đoán chưa chắc sẽ xảy ra, hiển nhiên Lâm Nguyễn không cam tâm.


"Tiên sinh." Lâm Nguyễn gọi hắn một tiếng, rồi lại chẳng biết nên nói gì.


Trạm Hi đi tới nhéo gáy cậu, "Nghe lời, chúng ta không đến Thượng Hải nữa, được không?"


Lâm Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, "Tiên sinh nói muốn dẫn em ra nước ngoài để tránh được chiến tranh loạn lạc đúng không?"


Trạm Hi im lặng một lát rồi gật đầu.


"Ra nước ngoài liệu có yên bình hơn nước mình không?" Lâm Nguyễn hỏi.


"Nhưng tôi ở bên cạnh em thì có thể bảo vệ được em." Trạm Hi nhìn hắn, "Thượng Hải thì khác, tôi không thể cùng em đến Thượng Hải được."


"Vậy em có thể đi một mình." Lâm Nguyễn buột miệng thốt ra, ngay sau đó cậu đã thấy không ổn, nhưng lời đã nói ra rồi không thể rút lại được nữa.


Giọng Trạm Hi hơi trầm xuống, như là đang cảnh cáo: "Lâm Nguyễn."


Lâm Nguyễn cúi đầu, phản đối trong im lặng. Trạm Hi cũng không nói gì nữa, bầu không khí như bị ngưng đọng. Không biết từ khi nào, gió bắt đầu nổi lên bên ngoài nhà kính, quật cho những tán cây nghiêng ngả, chỉ một lát sau, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống, đánh lộp độp lên mặt kính.


Lâm Nguyễn nhìn cơn mưa ngoài cửa, bỗng nhiên nói: "Tiên sinh, có phải ngài nghĩ rằng em chỉ có thể sống bên cạnh ngài, rời khỏi ngài rồi, em sẽ không sống nổi nữa?"


Trạm Hi nhìn cậu, hắn không ngờ Lâm Nguyễn sẽ hỏi một câu như vậy, nhưng thực tế thì đúng là hắn đã nghĩ như thế.


Cái tự do mà trước giờ Trạm Hi cho Lâm Nguyễn, chỉ là tự do trong khuôn khổ.


Hắn im lặng như ngầm thừa nhận, Lâm Nguyễn lập tức thấy uất ức trào dâng trong lòng. Sự uất ức ấy ập tới quá đột ngột, nếu là trước kia, có thể Lâm Nguyễn sẽ không biết đó là gì, nhưng bây giờ, cậu biết cảm giác này chính là sự tủi thân.


Cậu nghĩ mình trưởng thành rồi, học được nhiều điều, lòng cũng có những ý định rất rõ ràng, cậu biết mình nên làm gì trong tương lai. Cậu tưởng mình đã có nhân cách độc lập và hoàn chỉnh như lời Trạm Hi nói, nhưng xem ra trong mắt hắn, dường như cậu chẳng thay đổi gì cả.


Lâm Nguyễn cảm nhận được sự mờ mịt và lúng túng từ lâu không xuất hiện, như thể đã bị biến trở về nguyên dạng.


Cậu chạy khỏi nhà kính, bên ngoài trời đổ mưa rất to, chỉ ngắn ngủi một đoạn đường mà Lâm Nguyễn ướt sũng cả người. Cậu chạy lên tầng hai, để lại một hàng dấu chân đẫm nước mưa.


Lúc đau buồn Lâm Nguyễn sẽ đi ngủ, bây giờ cũng không ngoại lệ, cậu cởi hết quần áo ướt ra ném xuống chân giường, sau đó chui vào chăn, giống như làm vậy thì có thể bảo vệ bản thân, ngăn cách mình khỏi những việc phiền lòng.


Lúc Lâm Nguyễn tỉnh lại thì trời đã khuya, trời vẫn mưa, giọt mưa đập vào kính cửa sổ từng tiếng rất vang. Cậu cảm nhận được mình đã phát sốt, cổ họng vô cùng rát. Trạm Hi ngồi bên giường, lấy rượu lau người cho cậu.


Có lẽ bởi vì ốm rồi nên Lâm Nguyễn không còn sức lực để quản lý cảm xúc, cậu chỉ nhìn Trạm Hi một cái, từng giọt nước mắt như những hạt đậu trào ra khỏi khoé mắt.


"Em muốn đến Thượng Hải." Lâm Nguyễn khản giọng nói, trong mắt cậu đầy sự bướng bỉnh, cậu muốn nhanh chóng chứng minh bản thân mình với Trạm Hi.


Trạm Hi lau tay cho Lâm Nguyễn, không hề nhìn cậu.


"Em đã nghĩ kỹ chưa?" Giọng hắn rất nặng nề, ẩn chứa sự tức giận.


Lâm Nguyễn khẽ gật đầu, cậu muốn trở thành một người độc lập tự chủ thực sự. Cậu nghĩ, chờ cậu trở thành người như vậy rồi, cậu sẽ hiểu được những lời mà Trạm Hi không nói ra, những điều ẩn chứa trong mắt hắn.


Cậu không muốn sống một cách mịt mờ, cậu muốn biết thế nào là thích, là yêu một người, và "hôn nhân" mà Trạm Hi muốn là gì.


Trạm Hi thở dài, hắn nén giận nói: "Lâm Nguyễn, bây giờ em bị ốm, chờ em khỏe lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp, được không?"


"Chờ em khỏe lại là ngài sẽ đồng ý sao?" Lâm Nguyễn hỏi.


Trạm Hi cười lạnh lẽo, "Em có thể thử thuyết phục tôi xem."


Lâm Nguyễn bĩu môi, trông rất là tủi thân, cậu trở mình quay lưng về Trạm Hi, không nói nữa.


Điều khiến mọi người phải bất ngờ là, trận sốt cao do dầm mưa của Lâm Nguyễn không những không khỏi mà còn nặng thêm. Lâm Nguyễn liên tục phát sốt, bác sĩ đã kê thuốc hạ sốt nhưng không có tác dụng, thậm chí ngày càng nghiêm trọng.


Đây là điều mà Trạm Hi không thể ngờ tới được, cả Lan công quán đều không kịp đề phòng, sứt đầu mẻ trán. Tối hôm đó, bác Đông đi ra khỏi phòng Lâm Nguyễn, lo lắng không thôi.


Ông do dự một lát rồi đi tìm Trạm Hi, hắn đang ở thư phòng, lông mày nhíu chặt, hắn đang liên hệ với bệnh viện. Một lát sau, hắn cúp điện thoại.


"Gia." Bác Đông đặt tách trà nóng lên bàn, "Bệnh viện đã tra ra bệnh của Lâm Nguyễn là gì chưa?"


Trạm Hi lắc đầu.


Bác Đông nói: "Tôi có mấy lời, chẳng biết nên nói hay không."


"Bác cứ nói đi." Trạm Hi bóp trán.


Bác Đông ngập ngừng, nói: "Tôi thấy bệnh của Lâm Nguyễn rất giống bệnh của gia năm đó, hôn mê không tỉnh lại, rất là kỳ lạ."


Trạm Hi sững người, hỏi bác Đông, "Thật sao?"


Bác Đông gật đầu, "Năm ấy khi gia đổ bệnh, mọi người cũng tưởng là cảm lạnh bình thường, chẳng biết vì sao ngày càng nghiêm trọng, gia nằm trên giường mê man không tỉnh lại, sau đó thì không thể ăn uống được gì nữa. Thay biết bao nhiêu đại phu mà bệnh tình không chuyển biến, cuối cùng chỉ một còn cách." Bác Đông nhìn hắn, hỏi: "Gia xem, chúng ta có nên mời thầy phong thủy về nhìn thử không?"


Trạm Hi đăm chiêu suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Toán Tử."


Bác Đông thấy Trạm Hi đã có tính toán trong lòng, lặng lẽ lui xuống.


Thuộc hạ của Trạm Hi trải rộng khắp Tứ Cửu Thành, trong vòng một ngày, chuyện gió thổi cỏ lay gì hắn cũng có thể biết. Nhưng kỳ lạ là, họ tìm thế nào cũng không thấy tung tích của Toán Tử. Trạm Hi không thể không nghĩ đến khả năng xấu nhất, Toán Tử đã rời khỏi Tứ Cửu Thành.


Trạm Hi là người tự khắc chế rất cực đoan, vào thời điểm này mà hắn vẫn còn có thể giữ được lý trí. Trừ Toán Tử, hắn tìm rất nhiều thầy phong thủy khác, bọn họ đến xem bệnh cho Lâm Nguyễn nhưng đa số đều không tìm ra nguyên nhân gì. Có người tay nghề khá, nói rằng triệu chứng của Lâm Nguyễn là do một thầy phong thủy khác làm ra, nhưng anh ta không phá giải được, chỉ có thể tìm người khởi đầu để kết thúc nó.


Trong đêm đó, cả Tứ Cửu Thành đều biết Lan công quán cho tìm thầy phong thủy, vì vậy đã thi nhau kéo đến, thật giả lẫn lộn, khó phân biệt rõ ràng.


Trạm Hi dứt khoát đuổi hết ra ngoài, vẫn phái người đi tìm tung tích của Toán Tử.


Buổi sáng ngày thứ ba, Toán Tử tự mình tới Lan công quán.


Trạm Hi ở bên cạnh Lâm Nguyễn cả đêm, cậu gầy đi rất nhiều, bởi vì sinh bệnh nên sắc mặt tái nhợt. Cậu nằm trên giường, hơi thở mong manh đến mức gần như không còn.


Trạm Hi sờ mạch đập của cậu, lần đầu tiên hắn nghi ngờ rằng liệu có phải mình gây nghiệp chướng quá nhiều, để rồi bây giờ báo ứng lên người Lâm Nguyễn.


Sáng hôm ấy hắn đi xuống tầng, cửa nhà rộng mở, Toán Tử cứ như vậy mà bước vào. Anh ta mặc áo lụa ngắn màu đen, tay vẫn đeo chuỗi hạt mã não đỏ, mày mặt vẫn toát lên khí chất giang hồ, không màng thế sự.


Toán Tử vào nhà, thậm chí không nhiều lời với Trạm Hi, nói thẳng vào vấn đề: "Cậu ấy đang ở đâu?"


"Trên tầng." Trạm Hi hỏi: "Anh có thể cứu em ấy?"


Toán Tử gật đầu, "Ngoài tôi ra thì không ai cứu được cậu ấy."


Vẻ mặt Trạm Hi dần trở nên lạnh lùng, "Anh đã khiến em ấy trở nên như vậy?"


"Là sư phụ tôi." Hiếm khi Toán Tử không ra vẻ thần bí, anh ta nói với Trạm Hi bằng thái độ dứt khoát, "Năm ấy anh ốm thập tử nhất sinh, sư phụ tôi đã trói buộc số mệnh của hai người lại với nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cho nên Lâm Nguyễn mới cứu được mạng sống của anh."


Toán Tử nhìn lên tầng, "Bây giờ, thời hạn của sự trói buộc ấy sắp hết rồi, tôi phải cởi bỏ số mệnh của hai người ra."


"Sau đó thì sao, em ấy sẽ khỏe lại?"


Toán Tử gật đầu, anh ta thờ ơ nhìn Trạm Hi, "Anh có biết cởi trói số mệnh nghĩa là gì không?"


Trạm Hi không đáp, Toán Tử đi lên tầng, "Nghĩa là duyên số gượng ép của hai người tới đây là kết thúc."