Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 13



Lúc Thi Niệm quay đầu nhìn Quan Minh, anh lại tựa lưng, vì khí sắc không được ổn nên sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng thật ra trong mắt cũng có ý cười, cô có cảm giác mình bị đùa giỡn? Hôm trước còn tưởng anh say rồi nên mới nói một đống chuyện, bây giờ nghĩ lại hơi hối hận rồi.

Không nhịn được mà hỏi: “Thế… Những gì chúng ta nói chú đều nhớ hết hả?”

Quan Minh nhàn nhã hỏi: “Nhớ cái gì?”

Thi Niệm có thể đã hiểu ra tâm trạng Quan Minh hiện tại đang rất vui, cố ý trêu chọc cô.

Cô không thèm nói nữa, dù sao cũng không thể nói anh còn nhớ đã gọi tôi là gì không? Không uống rượu thì sao mà cả giọng Bắc Kinh cũng nói ra?

Cuối cùng ánh mắt của cô dừng trên bình thuốc: “Sao chú lại phải uống thuốc?”

“Hôm qua sư ca vừa xuống thuyền thì đã bay đi Tokyo, đích thân đi mời người của đoàn đại biểu, đi đi lại lại trên đường thì lại mắc mưa, bị cảm lạnh.” Người trả lời cô là Khương Côn.

Thi Niệm hơi kinh ngạc: “Tokyo? Xa nơi này lắm phải không?”

Khương Côn: “Hơn một ngàn km, bị hoãn hơn sáu giờ ở sân bay và trên không, lại đàm phán ngay trong lúc đó, không được nghỉ phút nào, vừa đưa người lên thuyền thì lại có những cuộc gặp gỡ đã sắp xếp từ trước, quần quật đến rạng sáng, cả người khó chịu còn chưa muốn trở về phòng, kéo chúng tôi đến đây, tôi còn tưởng thế nào, thì ra là sợ làm ồn đến cô Thi.”

Khương Côn không biết thân phận của Thi Niệm, lúc nãy nghe nói Thi Niệm ở trong phòng Quan Minh nói, nghĩ giữa họ là loại quan hệ này, mới nói như vậy.

Nhưng vừa nói câu này ra, anh ta rõ ràng có thể cảm nhận được bầu không khí trên bàn có hơi kì lạ, Quan Thương Hải liếc nhìn anh ta một cái nâng trà lên uống không nói chuyện.

Thi Niệm thật ra không rảnh bận tâm đến Khương Côn suy đoán thế nào về mối quan hệ của cô, mà ngây ngốc quay lại nhìn Quan Minh, nội tâm vô cùng phức tạp, nửa tiếng trước cô còn đang ở trong phòng oán thầm chắc anh đã đi tìm cô gái khác rồi. Đúng lúc chợt nghe nói anh ta bôn ba cả ngày còn tự bị ngã bệnh, cảm xúc trong lòng rối loạn, ánh sáng trong mắt trở nên dịu hơn.

Quan Minh không hề dao động, nhắm mắt lại, cặp lông mi dày làm cho hốc mắt trở nên rất sâu thẳm, nhận ra Thi Niệm đang nhìn về phía mình, anh mở mắt thấy mắt phượng long lanh của cô, Quan Minh duỗi thẳng đầu ngón tay, quay đầu nhìn qua bữa sáng mới vừa mang lên nhắc nhở nói: “Mau ăn đi, đừng để nguội”.

Trước mặt Thi Niệm bày đầy dụng cụ tao nhã và tinh xảo, đồ ăn kèm đa dạng, bữa sáng vô cùng phong phú, nhìn gái xinh ăn cái gì cũng khiến cho người ta thèm ăn, vì thế Quan Thương Hải và Khương Côn cũng kêu một phần.

Thi Niệm cũng có mặt vào đêm mà Chỉ tịch thương hội bị đánh cắp giấy tờ chứng nhận, cho nên đối với cô cũng không có gì cần phải giữ bí mật, trong lúc Thi Niệm nghe bọn họ nói chuyện mới biết được cái tên Tây Ban Nha trộm chứng minh, làm cho Chỉ tịch thương hội không thể tham dự cuộc gặp như dự định ban đầu, cho nên Quan Minh mới phải rời thuyền, bay đến Tokyo mời người của đoàn đại biểu lên tàu đàm phán.

Khương Côn nói: “Lần này may mà sư ca tự thân xuất mã mới có thể mời được người ta đến, tôi thuyết phục mấy tiếng đồng hồ, người của đoàn đại biểu cũng không để tâm.”

Thi Niệm quay đầu lại nhìn Quan Minh hỏi: “Chú cũng có làm ăn với người Nhật Bản sao?”

“Không nhiều lắm.” Quan Minh cười trả lời.

Khương Côn giải thích nói: “Sư ca là doanh nghiệp lớn trong nước, rất nhiều con đường kinh doanh, bên đó không thể nói chuyện được với sư ca, lần này sư ca tự thân xuất mã, chắc chắn đối phương phải nể mặt rồi.”

Lần này Thi Niệm mới nhớ đến, đêm giấy chứng nhận bị trộm mất cô từng hỏi Quan Minh, nếu không tìm được giấy chứng nhận thì phải làm sao đây? Anh nói sẽ khá phiền phức, bây giờ nghĩ lại quả là anh đã phải bôn ba rất vất vả.

Khương Côn nói đến câu này, lại mở miệng hỏi: “Cô Thi mới quen sư ca tôi thôi nhỉ? Lần trước về nước tôi chưa từng thấy cô.”

Thi Niệm sợ run, vội giải thích nói: “Không phải, anh hiểu lầm rồi, quan hệ giữa tôi và anh Quan không phải thế…”

Quan Thương Hải thản nhiên tựa lưng vào ghế, dáng vẻ ngồi xem kịch, Quan Minh không lên tiếng.

Mà Khương Côn còn đang hoang mang, nhìn đồ ăn trước mặt Thi Niệm không nhịn nổi cười mà nói: “Mười ounce trứng cá muối trước mặt cô Thi đây, ba ngàn đô la Mỹ một thìa, sư ca dặn tôi mang lên thuyền, tôi làm cả ngày còn chưa được đụng đến một miếng. Còn có cà phê mà sư ca thích nhất, theo suy đoán của tôi, cái này hẳn không phải cà phê trên thuyền đúng chưa? Cô Thi có thể uống cà phê cao cấp của sư ca tự mang theo, tôi với anh Thương Hải cũng chỉ được uống một ngụm Blue Bourbon, đây rõ ràng là đãi ngộ khác biệt. Đã vậy rồi mà anh còn chưa theo đuổi được mỹ nhân sao, sư ca?”

Thi Niệm nhìn đồ ăn trước mặt mình, lại liếc nhìn sang trước mặt Khương Côn và Quan Thương Hải, đồ ăn của cô tinh xảo hơn nhiều, những thứ khác cô không thể xem nguồn gốc của các thành phần, nhưng rõ ràng không thể thoát khỏi cái nhìn các công tử quen ăn những món sơn hào hải vị này.

Lòng bàn tay đang cầm thìa của Thi Niệm nhất thời cảm giác hơi nóng bốc lên, cô không dám nhìn vào mắt Quan Minh, lại nghe thấy giọng của anh từ phía sau truyền đến: “Tôi không giống cậu đâu, lấy một ít thức ăn thức uống gì đó để dỗ con gái, huống hồ, theo đuổi cô Thi đâu có dễ như vậy?”

Tuy rằng lời nói đùa của Quan Minh hơi không đứng đắn, ngoài Khương Côn, ba người họ đều biết trò đùa là không thể, nhưng người không biết nghe lại cứ như là Quan Minh ngầm thừa nhận là anh đang theo đuổi cô vậy, khiến tim Thi Niệm đập nhanh hơn, tay cầm thìa cũng hơi cứng lại.

Quan Minh nhẹ giọng nói, sợ cô xấu hổ, nói một câu xoa dịu: “Buổi sáng khá lạnh, uống ly cà phê cho ấm dạ dày, nếm thử đi.”

Thi Niệm nghe theo anh uống một ngụm cà phê, hương vị độc đáo, làm cho người ta hiểu ra, đây là một ly cà phê rất đáng nhớ, mà còn khắc sâu vào trí nhớ hai chữ Quan Minh.

Thi Niệm ăn xong bữa sáng đang định trở về phòng, lúc chuẩn bị đi, cô lại nhìn sang bình thuốc nhỏ kia, Quan Minh vẫn không hề động đậy, cô vẫn không nhịn được mở bình thuốc nhỏ đưa tới trước mặt anh.

Lúc ấy Quan Minh với Khương Côn đang thảo luận về việc sắp xếp việc đón tiếp phái đoàn trên tàu hôm nay, thấy bàn tay trước mặt, nhất thời khóe miệng anh vẽ ra một đường vòng cung không rõ, cầm lấy bình thuóc, Thi Niệm thấy anh uống thuốc mới đứng dậy rời đi.

Cô đi rồi, Khương Côn tò mò lén hỏi Quan Thương Hải: “Sư ca và cô Thi kia?”

“Không có gì đâu.” Quan Thương Hải trả lời ngắn gọn.

Anh ta và Quan Minh lớn lên cùng nhau, tuy người chú nhỏ này luôn đi theo con đường riêng của mình, nhưng anh tin Quan Minh sẽ không hồ đồ trong công việc, có mối quan hệ với người phụ nữ này như rơi vào con đường cô lập hoàn toàn, cái cô gái kia cũng là người có chừng mực, biết đâu là lợi đâu hại.

Tuy rằng từ đầu Quan Thương Hải không yên tâm, nhưng hai ngày nay anh ta cũng đã hiểu được, Quan Minh có lẽ có hơi áy náy với cô gái này, lúc còn trẻ không biết thế nào là trêu ghẹo, khiến cô lấy thân báo đáp nhầm anh với Quan Viễn Tranh để rồi thành ra thế này, chăm sóc đặc biệt cho cô ấy trên thuyền cũng không có gì đáng trách, chung quy thì xuống thuyền, ai lại về nhà nấy thôi.

Hôm sau cả ngày Quan Minh cũng không trở về, Thi Niệm đoán có thể anh phải ở cùng với bên đoàn đại biểu, mấy ngày nay có lẽ sẽ rất bận rộn, cho nên Thi Niệm cũng không thể nhìn thấy anh.

Có đôi khi thậm chí cô nghĩ, con thuyền cứ tiếp tục đi như thế này cũng tốt, phiêu dạt chân trời góc biển, ngoài việc không thể nhìn thấy mẹ, cái khác cũng chả sao, cứ nghĩ đến cục diện sau này mình phải đối diện cô đã nhức hết cả đầu.

Tối đó trước khi đi ngủ Thi Niệm vẫn không thấy Quan Minh trở về, nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, lại bất ngờ thấy Quan Minh mặc áo sơmi khoác ghi lê ngồi trong phòng khách uống cà phê xem máy tính, tinh thần tốt hơn hôm bữa nhiều.

Thấy Thi Niệm đi ra, câu đầu tiên anh nói với cô là: “Đến Fukouka rồi.”

Thi Niệm hơi kinh ngạc thò đầu ra ban công nhìn, lúc này mới phát hiện thuyền đã ngừng, cô tò mò hỏi: “Lúc nào vậy?”

“7 giờ sáng đến bờ.”

Thi Niệm lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Thế hôm nay đoàn đại biểu phải rời khỏi phải không? Lát anh cũng rời thuyền sao?”

Quan Minh nhìn cô chăm chú vài giây, không nói gì, lúc Thi Niệm đang cho rằng anh ngầm thừa nhận, anh đột nhiên hỏi: “Muốn xuống đi dạo không?”

Thi Niệm hơi kinh ngạc nói: “Tôi không có hộ chiếu.”

Quan Minh đặt một chiếc túi màu đen lên bàn cà phê và đẩy nó đến trước mặt cô: “Tôi đã dặn Kane mang bữa sáng đến phòng, không cần vội, cô có thời gian bốn mươi phút, lát nữa tôi bảo Ngô Pháp tới đón cô.”

Nói xong Quan Minh uống cạn tách cà phê, đóng máy tính đứng dậy nhìn cô nở nụ cười: “Lát nữa gặp.”

Sau đó anh rời khỏi phòng, Thi Niệm đi đến mở gói màu đen ra, bỗng mở to mắt, bên trong là hộ chiếu và chứng minh của mình, cô thậm chí không biết vừa rồi Quan Minh có phải đang đợi cô tỉnh dậy hỏi cô câu này không, nhưng mà hiện tại cô cảm thấy người đàn ông này đúng là thần, dường như không có việc gì mà anh không làm được, chỉ cần là anh muốn.

Lúc Kane đưa bữa sáng cho cô, vẫn không quên mang cho cô một ly cà phê, cô ăn xong bữa sáng thì trở về phòng thay áo khoác màu nâu nhạt, hôm trước mua tạm ở trung tâm thương mại, độ ấm trong khoang thuyền ổn định, cô còn không có cơ hội mặc.

Mới vừa thay quần áo chưa lâu thì Ngô Pháp đã đến phòng tìm cô, vẫn đứng ở cửa không tiến lên nửa bước đợi cô, Thi Niệm đeo khẩu trang đi theo Ngô Pháp xuống thuyền.

Phiêu dạt trên biển vài ngày, cuối cùng cũng có thể rời thuyền, mây nhạt gió nhẹ, trời xanh không mây, quốc gia hoàn toàn xa lạ, Thi Niệm hơi kích động, tâm trạng như chim đang bay.

Cô kéo khẩu trang ngang tầm mắt hít sâu một hơi, sau đó nhìn thấy Quan Minh, anh đứng chung một chỗ với nhiều người khác, phong cách ăn mặc rất sang trọng, chắc là người của đoàn đại biểu.

Lúc Quan Thương Hải quay đầu lại nhìn Ngô Pháp, sau đó đôi mắt dừng lại ở chỗ Thi Niệm, rồi hơi nheo mắt lại, không biết anh ta nói nhỏ với Quan Minh điều gì, sau đó Quan Minh nói lại với anh ta vài câu, Quan Thương Hải đi về phía Thi Niệm, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm cô nói: “Đi thôi, đi theo Quan Minh, đừng chạy lung tung, ít nói lại, hiểu chưa?”

Thi Niệm gật đầu, Quan Thương Hải đưa hộ chiếu của Quan Minh cho Thi Niệm: “Lát nữa tôi còn có việc khác, cái này đưa cô giữ.”

Thi Niệm nhận lấy hộ chiếu thấy bên trong kẹp theo tấm vé máy bay, đúng lúc vé lộ ra, Thi Niệm liếc mắt nhìn thấy ở trên họ tên là “Quan Sênh Minh”, cô hơi kinh ngạc hỏi: “Chú út không phải tên Quan Minh sao?”

Quan Thương Hải bất đắc dĩ nói: “Anh ấy thuộc thế hệ lót chữ Sênh. Những người lớn tuổi nhất trong thế hệ của anh ấy đều ở độ tuổi 70 và 80, còn có người đã quy tiên, người trẻ nhất cũng hơn anh ấy tới 20 hoặc 30 tuổi, anh ấy nói đây là tên của người lớn, không cho người khác gọi anh ấy như vậy, cho nên ngoài người nhà họ Quan ra không ai được nhắc tới tên thật của anh ấy, đó là quy tắc. “

Thi Niệm chợt nhớ tới đến vai vế của Quan Minh thực ra không nhỏ, nếu tính toán kỹ, thì là ngang hàng với cha chồng của cô, cô cất giấy chứng minh rồi đi đến chỗ anh.

Lúc Thi Niệm đang nói chuyện với Quan Thương Hải, Sa Sa liên tục quan sát Thi Niệm, cô đeo khẩu trang hơi khó nhận ra, bây giờ cô đi đến gần, Sa Sa nhìn cô không chớp mắt, Thi Niệm cũng không tiện chào hỏi cô ấy.

Lúc này Thi Niệm mới phát hiện, những người đàn ông ở đây đều mang theo phụ nữ, ngay cả Bạch Tuyết cũng xuống thuyền, đứng nói chuyện với một cô gái xinh đẹp cách Quan Minh không xa.

Thi Niệm không tới gần Quan Minh, cách xa anh vài bước.

Chưa được lâu thì họ phải đi rồi, Bạch Tuyết chuẩn bị đi đến cạnh Quan Minh, Quan Minh quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Thi Niệm, cô đứng cạnh tảng đá, gió biển thổi sợi tóc của cô, hai tay cô đặt trong túi áo khoác, dáng vẻ như bị gió thổi đến lạnh người.

Anh đảo mắt, đôi mắt cong lên, nhìn cô nói: “Lại đây, đi thôi.”