Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 25



Sau khi hành trình thờ cúng tổ tiên kết thúc, Thi Niệm lại trở lại nhà họ Quan thành Đông. Từ ngày đó về sau cô mỗi ngày đều yên lặng đếm từng ngày, tính xem cách thời hạn ba tháng còn bao lâu.

Cô cũng sẽ thường xuyên suy nghĩ Quan Minh sẽ dùng cách gì để giúp cô thoát khỏi tình cảnh khó khăn này? Có đôi khi sẽ rơi vào lo lắng, sợ Quan Minh bởi vì cô mà đắc tội với trưởng bối hai bên, lần trước đưa cô lên thuyền đã khiến bố anh mất hứng, nếu lần này lại vì cô mà ra mặt, người nhà của anh chắc là sẽ tức giận.

Nhưng nghĩ lại thì, Quan Minh làm việc gì cũng có mục đích cả, lại từ trước đến nay luôn là người hoàn hảo, có lẽ… Anh có thể tìm ra giải pháp vẹn toàn.

Ban công phòng ngủ của cô có thể nhìn thấy cửa biệt thự thành Đông, khoảng thời gian đó, cô hầu như không có hứng thú với chuyện gì, thường xuyên nằm sấp bên ban công đối diện với cửa nhà họ Quan nhìn chằm chằm đến ngẩn người, tưởng tượng vào một buổi sáng đẹp trời, người đàn ông chu đáo kia đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu cười với cô.

Nhưng rồi ngày từng ngày trôi qua, tâm tình bất an của cô càng ngày càng nặng.

Gần Tết Nguyên Đán, nhà họ Quan bên này trong nhà nhiều người, từ trên xuống dưới càng ngày càng bận rộn, nghe nói bình thường trong nhà từ 30 đến ngày 15 người đến thăm hỏi nối liền không dứt, cho nên người giúp việc đều bận rộn, buổi chiều ngay cả Đinh Linh thỉnh thoảng cũng bị gọi đi giúp đỡ.

Cứ như vậy mãi cho đến trước giao thừa, người nhà họ Quan đột nhiên sắp xếp cho cô đến bệnh viện thăm mẹ, trước đó cô đã nhắc tới rất nhiều lần, nhưng cái chết của Quan Viễn Tranh quá đột ngột, bên ngoài rất nhiều suy đoán, những phóng viên truyền thông kia e ngại uy tín của nhà họ Quan, tuy rằng sẽ không trực tiếp ngồi xổm trước cửa nhà họ Quan, nhưng chuyến đi này của Thi Niệm nhất định sẽ có nguy hiểm. Bởi vậy số lần cô có thể đến bệnh viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần đều là cô nhiều lần đề nghị, nhà họ Quan sau khi cân nhắc, sẽ sắp xếp lộ trình hợp lí cô mới được phép đi.

Nhưng lần này lại là lần duy nhất người nhà họ Quan chủ động cho cô đi bệnh viện, lúc trên đường Thi Niệm có một loại cảm giác bất an mãnh liệt, nhưng làm cho cô không nghĩ tới chính là, lần này lại chính là lần cuối được gặp mặt mẹ.

Ngày hôm đó, bầu trời xám xịt, thủ đô rơi xuống trận tuyết lớn thứ hai từ đầu đông đến nay, trong nháy mắt, cô cảm giác bên ngoài không phải là bông tuyết, mà là mảnh vụn bầu trời sụp đổ rải rác, từng mảnh lại từng mảnh đè lên ngực cô, làm cho cô không cách nào thở được.

Cũng chính trong mấy ngày đó, Thi Niệm biết được một tin tức, hoàn toàn đè nặng lên niềm tin mà cô khổ sở chống đỡ suốt một năm.

Ba tháng trước bệnh viện đã trải qua một lần bệnh tình nguy kịch, khi đó mẹ cô vốn có thể làm phẫu thuật, nhưng không thể liên lạc được với người nhà, dưới sự bày mưu tính kế của thành Đông đã áp dụng trị liệu bảo thủ, lần trị liệu kéo dài đó cũng không thể phẫu thuật được nữa.

Ba tháng trước, thành Đông đang chuẩn bị yến tiệc từ thiện, chuẩn bị mánh khóe đem cô ra ngoài, đó là hoạt động quan trọng nhất của thành Đông trong năm nay, liên quan đến vấn đề thành lập quỹ tiếp theo.

Sau khi thông báo bệnh tình qua cơn nguy kịch, không một ai nói với cô, vì sợ ảnh hưởng đến quá trình hoạt động, quyết định quan trọng như vậy, tất cả mọi người đều giấu cô.

Thi Niệm hoàn toàn bộc phát, cô đi chất vấn cha mẹ chồng, ép hỏi bọn họ dựa vào cái gì mà giấu cô? Có quyền gì để giấu cô?

Trong mắt cô đầy tơ máu, một năm ủy khuất, áp lực, nhẫn nhịn trong lúc mẹ cô hấp hối toàn bộ giống như sóng dữ mãnh liệt tuôn ra, khi những lớp vỏ ngoài ngoan ngoãn kia bị cô lột đi từng lớp, mẹ chồng cho cô một cái bạt tai, vẻ mặt khinh miệt nói với cô: “Đừng có mà không biết tốt xấu.”

Thời điểm đó Thi Niệm mới hoàn toàn biết rõ, từ đầu đến cuối cô chỉ là một công cụ của thành Đông.

Tình hình thể chất của Quan Viễn Tranh, thái độ lúc xa lúc gần, thậm chí ngay cả nguyên nhân cái chết của anh đều bị che khuất một tầng bí mật mà cô không thể nhìn thấy, mà thành Đông rất coi trọng cô, cha mẹ chồng lúc trước đối với cô nhiệt tình, chính là để cho cô gả vào che dấu bí mật không ai biết kia.

Vì vậy, họ không cho phép cô có cảm xúc, không cho phép cô phản kháng, không cho phép cô nói không với tất cả mọi người, cuộc hôn nhân của cô ngay từ đầu đã được lấp đầy với những lời nói dối, lừa gạt.

Lúc Thi Niệm bị người kéo đi, trong mắt có thứ gì đó đang khô kiệt từng chút một, tay cô dần dần nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt, trong lòng chỉ còn lại một tín niệm mãnh liệt, nên kết thúc, tất cả mọi thứ.

Trong lúc thay quần áo cho mẹ, Thi Niệm cố gắng kèm nín nước mắt và hai tay run rẩy, trong đầu nhiều lần hiện lên hình ảnh tuyết rơi dày năm đó, cô và mẹ từ thành phố nhỏ phía nam kia ngồi tàu mười mấy tiếng đồng hồ đến đây.

Cô thường xuyên suy nghĩ, nếu mười mấy năm trước mẹ cô không liều mạng như vậy, có lẽ sẽ phải không chịu đựng đến khi đèn dầu cạn kiệt, cô không biết mẹ cô lúc nhắm mắt có hối hận hay không, hối hận cả đời này bận rộn hơn nửa đời người chỉ để vươn lên, hối hận tự tay đưa cô vào nhà họ Quan thành Đông.

Nhưng cô hối hận rồi, cô hối hận vì mình nghe lời, hối hận vì mình ngoan ngoãn nghe lời, nếu như năm đó cho dù là có một lần phản nghịch, đối với sự sắp đặt đó, cô nói “Không”, có lẽ mẹ con cô sẽ không đến lúc chia tay vẫn tràn đầy tiếc nuối.

Cuối cùng, mẹ Thi Niệm không qua khỏi, vì đang thời điểm tết nên hậu sự được tổ chức rất đơn giản, thành Đông đã sắp xếp một nơi riêng để đặt tang lễ cho mẹ của Thi Niệm.

Ngày đầu tiên đã có rất nhiều người tới, ngoại trừ một ít bạn học đại học cũ của Thi Niệm, phần lớn là những người thân thích nhà họ Quan sắp xếp tới tang lễ chia buồn, có vài người Thi Niệm từng gặp qua, nhưng cũng không nhớ là ai, đại đa số Thi Niệm nhìn cũng chưa từng gặp qua, chỉ là bởi vì thân phận hiện giờ của cô, thành Đông mới ra mặt giúp cô sắp xếp tang lễ.

Ban đêm khi túc trực bên cạnh linh cữu, ngoại trừ mấy người bên ngoài được thành Đông sắp đặt, chỉ có Đinh Linh ở bên cạnh Thi Niệm.

Cả đêm, Đinh Linh đều nhìn Thi Niệm Châu ngồi trên đệm đặt dưới đất, không ngừng vuốt ve hạt châu màu nâu trên cổ tay, khi chậu than trước mặt sắp dập tắt, cô sẽ ném mấy tờ giấy vào. Đinh Linh bảo cô đi ngủ một lát, cô cũng không chịu, nhiều lần nhìn về phía hạt châu trên tay cô, Đinh Linh đều nhớ tới trước kia ở trên cổ tay cậu chủ cũng nhìn thấy một chuỗi, Đinh Linh không biết ý nghĩa trong đó, phỏng đoán chắc là Thi Niệm lại nhớ tới Quan Viễn Tranh.

Nhưng cô ấy không biêt rằng, viên châu này dùng những sợi dây thừng đan thành, ở dưới hạt châu này, có một chiếc thẻ nhớ rất nhỏ được dấu trong nút thắt phức tạp, đây là Thi Niệm dùng một năm trời ở nhà họ Quan mặt mày thuận mắt đổi lấy, vừa mới kết hôn không lâu, sau khi cô phát hiện hôn nhân này không thích hợp đã bắt đầu chuẩn bị, chính là vì có một ngày thứ này có thể đổi lấy một lối thoát cho mình.

Vốn mấy tháng trước, cô chuẩn bị lấy thứ này giao dịch với Quan Minh, nhưng cuối cùng Quan Minh lại không nhận lời cô.

Cô biết trên tay mình nắm một lá bài hiểm, dùng tốt có thể triệt để thoát khỏi thành Đông, dùng không tốt thì sẽ làm cho mình chết không có chỗ chôn.

Với thế lực của thành Đông, muốn cô biến mất có quá nhiều cách, cô phải suy nghĩ đến việc trị liệu của mẹ, cho nên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy nhiên, tất cả sự thận trọng, theo dõi, chờ đợi, tại thời điểm mẹ rời khỏi thế giới đều đã trở nên không quan trọng nữa.

Cô sẽ không động thủ trong mấy ngày này, sau ngày mai, cô sẽ đích thân nhìn mẹ cô an nghỉ, sau đó vạch trần cuộc hôn nhân không chịu nổi này ở trước mặt truyền thông, tự tay xé bỏ câu chuyện cổ tích dối trá kia, sau đó rời khỏi thành Đông.

Nếu như những người đó dám ngăn cản cô một bước, cô sẽ đưa cái thẻ nhớ nhỏ này ra ngoài, cô đã tính toán tốt mọi chuyện rồi, bây giờ trên đời này cô đã không còn người thân, không còn gì phải sợ, chuyện gì cũng đều không quan trọng nữa rồi.

Cô không biết nếu thật sự đi tới bước kia, thứ này có thể làm cho cô ăn cơm tù mấy năm, nhưng cô biết rõ thứ này khẳng định có thể làm cho thành Đông bị thương nặng, vậy là đủ rồi.

Trưa hôm sau, Đinh Linh nói với Thi Niệm buổi chiều bên thành Tây sẽ có người tới viếng, Thi Niệm cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô vẫn còn là mợ chủ thành Đông, bên này có việc bên kia đương nhiên sẽ có người đến.

Tuy nhiên cô biết rõ với thân phận như Quan Minh sẽ không ra mặt đâu, bên kia nhiều lắm cũng sẽ sắp xếp một người vai vế nhỏ không quan trọng lắm sang đây.

Chỉ là làm cho cô không ngờ tới chính là, người tới trước lúc chạng vạng tối là Quan Thương Hải.

Đầu tiên anh ấy thắp hương cho mẹ Thi Niệm, đốt hai tờ tiền, lại cúi đầu thật thấp, sau đó đi tới trước mặt Thi Niệm, Thi Niệm mặc hiếu phục đáp lễ với anh.

Quan Thương Hải nói với cô: “Đi ra ngoài nói mấy câu, có tiện không?”

Đinh Linh và những người khác đều bưng nước uống cho người đi cùng Quan Thương Hải, ước chừng lúc này đều sẽ nói vài câu chia buồn với người nhà, cũng không chú ý nhiều tới bọn họ.

Thi Niệm không biết Quan Thương Hải muốn nói gì với cô, sau khi mặt trời lặn không thể phúng viếng, cũng sẽ không có người khác đến nữa, cô suy đoán Quan Thương Hải hẳn là đặc biệt biết điều này nên mới tới.

Cô không lên tiếng, tự mình bưng một chén trà cho Quan Thương Hải, Quan Thương Hải uống hai ngụm liền buông xuống, Thi Niệm nói với Đinh Linh: “Cô ở đây, tôi đi tiễn mọi người.”

Đinh Linh không nghi ngờ gì, ở lại dọn dẹp tang lễ, Thi Niệm tự mình đưa Quan Thương Hải ra ngoài.

Dọc theo đường đi bộ bậc đá đi đến bãi đỗ xe, đám người đi cùng Quan Thương Hải dừng ở phía sau, cách bọn họ một đoạn, Thi Niệm quay đầu lại nhìn, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm cỏ khô ngoan cường trong khe hở bậc đá dưới chân, không nói gì.

Quan Thương Hải đi bên cạnh cô bỗng nhiên hỏi một câu: “Nghe nói cô và bên kia trở mặt rồi?”

Thi Niệm hơi giật mình, chuyện ngày đó cô đại náo, ngoại trừ những người trong chi lớn, ngay cả người thân khác ở thành Đông cũng không biết, loại chuyện này cha mẹ chồng tất nhiên sẽ không để cho người ngoài biết, nhưng Quan Thương Hải làm sao lại biết rõ ràng như vậy?

Đột nhiên, cô nghĩ đến Thành Bân, người đàn ông cao 1m9 kia, xem ra bọn họ thật sự là có người ở Đông Thành, ngay cả loại chuyện trong nhà này mà họ cũng có thể biết được.

Cô vốn tưởng rằng Quan Thương Hải sẽ muốn nói gì đó với cô, nhưng phía sau anh ấy cũng không nói gì nữa, hai người cứ như vậy lặng lẽ đi tới, mãi cho đến khi sắp ra khỏi đường đi bậc đá, Quan Thương Hải mới dừng bước, đối diện đường đi có một chiếc Bentley màu đen.

Trong nháy mắt, trái tim Thi Niệm đột ngột đập dồn dập, một loại cảm ứng mãnh liệt công kích cô, cô ngẩng đầu nhìn Quan Thương Hải, Quan Thương Hải gật đầu với cô: “Anh ấy tới rồi.”

Bốn chữ ngắn ngủi này làm cho hai mắt Thi Niệm sáng rực, cô cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, một trái tim giống như leo lên đỉnh núi rồi rơi xuống đáy thung lũng, lang thang ngược xuôi.

Cô không nghĩ rằng sẽ được gặp lại anh, mặt trời sắp lặn, ngày mai khi mặt trời mọc, cô đã không nhìn thấy con đường phía trước.

Nếu như ban đầu giữa cô và Quan Minh cách nhau một khe núi, rãnh núi, như vậy ngày mai cô sẽ hoàn toàn biến mất trong thế giới của anh.

Nhưng cuối cùng anh vẫn đến, ngay trong chiếc xe đó, chỉ cách cô vài bước chân.

Quan Thương Hải nói với cô: “Đi gặp mặt một lần đi, có một số lời anh ấy không cho tôi nói cho cô biết, nhưng tôi nghĩ hai người gặp mặt một lần cũng không dễ dàng, vậy tốt hơn hết tôi nên báo trước cho cô một tiếng.”

Ánh mắt Thi Niệm dán chặt vào chiếc xe bên kia đường, Quan Thương Hải hơi nhíu mày, nói với cô: “Hai ngày trước anh ấy mới trải qua phẫu thuật, anh ấy lo lắng cho cô, hôm nay cố ý muốn tới thăm cô, tôi biết gần đây cô gặp rất nhiều chuyện, sợ cô nói ra chuyện gì nặng nề với anh ấy, thân thể anh ấy sẽ không chịu nổi.”

Máu của Thi Niệm ngay lực tức đông lại, ánh mắt run rẩy: “Anh ấy làm sao vậy?”

“Cô đừng lo lắng, không phải là đại phẫu gì, chỉ là một tiểu phẫu mà thôi, lúc trước ở trên thuyền anh ấy cảm thấy không thoải mái, cố gắng chống đỡ mà nhất định phải sắp xếp xong chuyện gần đây, hai ngày trước đau đến mức không chịu nổi mới đi bệnh viện.”

Thi Niệm nghĩ đến buổi sáng trên thuyền, anh nửa dựa vào sofa quán ăn, cô hỏi anh bị sao vậy? Anh vẫn cười nói với cô không sao, cô cho rằng anh chỉ bị cảm lạnh, nhưng căn bản không biết thân thể anh không thoải mái.

Quan Thương Hải đi xuống bậc thang nói với cô: “Qua đó đi, anh ấy đang đợi cô.”

Thi Niệm đi theo phía sau Quan Thương Hải tới trước chiếc xe kia, Quan Thương Hải mở cửa xe ghế sau cho cô, Thi Niệm ngước mắt lập tức nhìn thấy Quan Minh ngồi ở bên trong, anh mặc áo khoác kẻ sọc đen, quần áo gọn gàng sạch sẽ, tóc cũng chăm chút tỉ mỉ, nếu như không phải trước khi lên xe Quan Thương Hải nói cho cô biết Quan Minh mới trải qua một cuộc phẫu thuật, cô căn bản không nhìn ra có bất kỳ khác thường gì.

Ánh mắt của cô rơi trên mặt anh, nhưng người lại không nhúc nhích, Quan Minh nghiêng đầu sang, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, anh vươn tay về phía cô, vẫn chu đáo như trước.

Lần này Thi Niệm không né tránh, đưa tay cho anh, sau khi Quan Thương Hải đóng cửa xe cho bọn họ, thì ngồi vào ghế lái phụ, còn thuận tiện hạ cửa sổ xe xuống, nếu người thành Đông tìm tới, sẽ chỉ nhìn thấy anh ấy ngồi ở trong xe, sẽ không có ai nhìn thấy Quan Minh.

Sau khi Thi Niệm ngồi vào trong xe, Quan Minh nắm tay cô không buông ra nữa, cô cúi đầu nhìn đầu gối mình, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh, giống như là mùi sau khi tắm.

Cô rất muốn nói với anh một câu, vừa phẫu thuật xong đã đụng nước, cơ thể này không muốn nữa sao?

Nhưng cô lại rất rõ, Quan Minh vì tới gặp cô nên mới tắm sạch mùi trên người, là không muốn để cho cô biết chuyện anh vừa phẫu thuật.

Cô vẫn cúi đầu, không nhìn anh, tay bị anh nắm chặt vào lòng bàn tay. Anh nắm tay cô, từng ngón tay tách ra, nhẹ nhàng vuốt ve, tay cô rất mềm, anh rũ mắt nhìn kỹ đường vân trong lòng bàn tay cô, đường nét rõ ràng sạch sẽ, cuộc sống thuận lợi, con đường không nên khó đi như vậy.

Anh dần dần nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay cô, lại chậm rãi vuốt ve, tựa như thay cô xoa dịu những cái nĩa vốn không nên có.

Sợi dây vốn giấu trong tay áo Thi Niệm lộ ra, ngón tay Quan Minh nhẹ nhàng móc nhẹ, hạt châu màu nâu trượt ra khỏi ống tay áo cô, Quan Minh nắm ngón tay cô hơi siết chặt.

Thi Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không dám dùng sức kéo tay về, cô sợ anh dùng lực túm lại vết mổ của anh sẽ bị đau, mới phẫu thuật xong hai ngày đã chạy qua đây, quả thật là quá hồ đồ, bảo sao các trưởng bối thành Tây nói tới anh là lại đau đầu.

Nếu như không phải trước khi lên xe cô biết được Quan Minh mới làm phẫu thuật xong, cô không chừng sẽ nói nặng lời với anh, ngày mai tình cảnh của cô sẽ như thế nào cô cũng không biết, nhưng cô không muốn để Quan Minh bước vào vũng nước đục này, mặc kệ sau này của cô là núi đao hay biển lửa, nhất định không có duyên phận với anh, ra khỏi cửa thành Đông, cô cũng không có khả năng vào được cửa thành Tây, cần gì phải có liên lụy nữa.

Chỉ là hiện tại cô biết anh đang ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn đến thăm cô, cô đến một câu nặng lời cũng không nói nên lời.

Lúc này tay bị anh vuốt ve như vậy, nhiệt độ rõ ràng kia cô không thể bỏ qua, tay cô rất lạnh, nhưng tay anh lại rất ấm, anh đem nhiệt độ của mình truyền cho cô, không bao lâu sau, lòng bàn tay cô cũng hơi nóng lên, anh thậm chí một câu an ủi cũng không nói, cảm giác tê dại bị anh vuốt ve dần dần hòa lẫn nỗi khổ trong lòng cô, trong khoảnh khắc như vậy, Thi Niệm lại cảm thấy trên thế giới này còn có người che chở cô.

Bên kia, Quan Minh biết rõ tình hình hiện tại, ngày này, nắm tay Thi Niệm không buông quá không hợp quy củ, nhưng trước mắt anh không buông xuống được, từ khoảnh khắc Thi Niệm xuất hiện trong tầm mắt anh, anh nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của cô, ánh sáng trong mắt toàn bộ vụt tắt, anh đã biết anh không thể buông cô ra, nếu anh buông tay ra có lẽ cô sẽ hoàn toàn chìm vào trong bùn, anh không thể để chuyện này xảy ra.

Quan Thương Hải thấy hai người không nói lời nào, không khỏi nhìn vào kính chiếu hậu có một góc sáng lên, thấy Quan Minh nắm tay cô gái vừa nhìn, vừa xoa, không mở miệng, khó tránh khỏi nhìn bọn họ mà cảm thấy sốt ruột, ngồi thẳng người ho khan một tiếng: “Tranh thủ thời gian.”

Thi Niệm nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nghe Quan Minh nói với cô: “Đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Đây là câu đầu tiên anh nói với cô, lại vừa vặn đâm trúng suy nghĩ trong lòng Thi Niệm, cô quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt của anh rơi vào lòng bàn tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve qua lại: “Bất kể dưới tình huống nào, cũng đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Anh dường như lo lắng và lặp lại nó một lần nữa.

Khóe mắt Thi Niệm lập tức ấm áp, có nước mắt ngậm trong mắt, lóe lên ánh sáng mờ ảo.

Giọng nói Quan Minh có chút khàn khàn, ở trong xe vang lên: “Vốn dĩ, tôi đã sắp xếp xong bệnh viện, tính toán năm sau tìm một lý do để sắp xếp cho mẹ em qua đó, nhưng vẫn là chậm một bước, xin lỗi em.”

Ngay lúc đó, nước mắt trong khóe mắt Thi Niệm rơi xuống, Quan Minh đột nhiên siết chặt tay, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, bất ngờ không kịp đề phòng hỏi cô: “Em có còn muốn đi Parsons không?”

Thi Niệm run rẩy, kinh ngạc nhìn anh.

Những ký ức bụi bặm như những bộ phim cũ trôi nổi trước mắt cô.

“Trường này có xa San Francisco không?”

“Parsons, ở New York, không gần.”

“Học sinh ở đấy có phải rất biết thiết kế quần áo không?”

“Viện thiết kế đệ nhất nước Mỹ rồi, cô gái, muốn tới đó học à?”

“Tôi phải học xong cấp ba trước, nếu sau này tôi có cơ hội.”

……

Anh nhớ những gì cô đã từng nói, anh vẫn nhớ.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, cô cứ như vậy nhìn anh, trong nháy mắt, nước mắt trượt xuống, giọng nói nghẹn ngào đến cực điểm: “Tôi còn có thể đi sao?”

Quan Minh giơ tay lên, vuốt ve hai má, lau đi nước mắt cho cô, ánh mắt anh cất giấu một chút trân quý, thanh âm nhẹ nhàng nói với cô: “Ngoại ngữ của em không thành vấn đề, thư tiến cử cứ để tôi giải quyết, chuyện mẹ em bên này kết thúc, trở về gấp rút chuẩn bị bộ sưu tập tác phẩm, đến lúc đó xin chuyên ngành cần dùng. Về phần thành Đông bên kia…”

Quan Minh hạ thấp giọng, cơ hồ là dùng giọng điệu gần như dỗ dành nói với cô: “Thành Đông bên kia tôi sẽ tự mình ra mặt, chẳng qua ở giữa có thể sẽ có chút phiền toái, tôi sẽ để Thương Hải phối hợp biểu diễn, chuyện này tôi tin thành Đông cũng sẽ không truyền ra ngoài, cho nên đối với em sẽ không có ảnh hưởng gì, chờ sau khi em xuất ngoại, chuyện này cũng sẽ dần dần cũng lặng đi, anh Sênh chỉ có thể đưa em đến đây, con đường phía sau em phải cố gắng tự mình đi.”

Thi Niệm mím môi, cô đã khóc không thành tiếng, Quan Minh không đành lòng nhìn bộ dáng này của cô, Quan Thương Hải cũng liếc mắt nhìn bọn họ.

Quan Minh đặt tay cô trở lại đầu gối cô, lại nặng nề ấn xuống, từ bên cạnh rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, nửa đùa nửa thật nói: “Lau nước mắt đi, đừng để Thương Hải chê cười.”

Quan Thương Hải coi như không nghe thấy, cố gắng làm một người làm công có năng lực.

Thi Niệm vùi mặt vào khăn giấy, ánh mắt Quan Thương Hải thoáng nhìn người thành Đông chạy tới, quay đầu nói với Thi Niệm và Quan Minh: “Được rồi, đi thôi.”

Thi Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quan Minh, sắc mặt anh có chút tái nhợt tựa lưng vào ghế cười cười với cô: “Đi thôi.”

Thi Niệm trong cổ họng nghẹn lời chưa nói với anh, cô muốn nói cho anh biết, năm đó sau khi về nước chờ anh mấy kỳ nghỉ hè.

Nhưng tất cả những lời muốn nói ra chỉ có thể bị kẹt trong cổ họng, cuối cùng chuyển thành một câu: “Anh phải giữ gìn sức khỏe, anh Sênh.”

Quan Minh thu hồi nụ cười, nhìn cô nói với Quan Thương Hải: “Cậu đi tiễn cô ấy đi.”

Thi Niệm cuối cùng cũng liếc mắt nhìn anh một cái, vội vàng rời khỏi xe, Quan Thương Hải cũng mở cửa xe phụ, Đinh Linh nhìn thấy Thi Niệm, cũng không tiếp tục đi về phía trước.

Khi trở lại thềm đá, Thi Niệm dừng bước nói với Quan Thương Hải: “Đừng tiễn nữa, anh mau đưa anh ấy về bệnh viện đi.”

Quan Thương Hải gật gật đầu: “Vậy cô trở về đi, nghe lời Quan Minh, đừng náo loạn với bên kia nữa, đối với cô không có chỗ tốt, chuyện anh ấy muốn ra mặt hẳn là không thành vấn đề, cô cứ an tâm chờ.”

Nói xong Quan Thương Hải dẫn người chuẩn bị đi, Thi Niệm nhìn bóng lưng anh ấy, đột nhiên lại kêu lên: “Anh Thương Hải.”

Quan Thương Hải quay đầu lại nhìn cô, cô trịnh trọng nói: “Chăm sóc tốt cho anh ấy.”

“Cô yên tâm.”