Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 28



Hai người cứ như vậy đi dọc theo con đường cũ, người càng ngày càng thưa thớt, phía trước là một khu nhà xưởng lớn, lại gần Thi Niệm mới nhìn thấy trên cửa viết xưởng may Phúc Khang Hoa, cô có chút kinh ngạc hỏi Quan Minh: “Chúng ta đi đến nơi này sao?”

“Làm sao vậy?”

Thi Niệm mở to đôi mắt hơi khó tin hỏi: “Nơi này… Nó cũng là sản nghiệp của anh sao?”

Quan Minh nở nụ cười: “Cái tên hơi bần, ít nhiều thì nó cũng có chút hương vị của thế kỷ trước, mới thu mua không bao lâu, tôi còn chưa nghĩ ra sửa thành cái gì, em có đề nghị gì tốt không?”

Thi Niệm nghiêm túc suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, hỏi anh: “Tại sao anh lại muốn thu mua xưởng may này?”

Quan Minh đút hai tay vào trong túi quần, có người ở cửa nhìn thấy anh, chạy ra, bọn họ còn chưa tới gần, cửa nhà máy đã mở ra, nhân viên phòng bảo vệ vội vàng thông báo cho giám đốc nhà máy.

Quan Minh thuận miệng nói với Thi Niệm: “Có một người cậu của bạn tôi không kiếm được tiền, tôi mua lại nhà máy xuống cấp này đi xem như giúp đỡ bọn họ khỏi cơn nguy cấp, đến đây, tôi dẫn em đi tham quan một vòng.”

Giám đốc nhà máy còn đang nghỉ trưa, lúc nhận được điện thoại đã mang theo các lãnh đạo nhà máy vội vàng lái xe chạy tới, cảnh tượng kia như nghênh đón hoàng đế về làng vậy, quả thực làm cho Thi Niệm giật mình.

Quan Minh nhíu mày nói với giám đốc Trịnh: “Tôi chỉ tùy tiện qua xem, không cần nhiều người đi theo như vậy.”

Trái tim giám đốc Trịnh treo lơ lửng, cho rằng Quan Minh kiểm tra bất ngờ, nhưng nhìn lại không giống, anh dẫn theo một người, ngay cả xe cũng không lái, giám đốc nhà máy mời bọn họ lên xe, Quan Minh lại để cho cô gái bên cạnh lên trước, xem ra cũng không giống như trợ lý.

Giám đốc Trịnh chỉ có thể để cho mọi người giải tán, tự mình đưa Quan Minh đi đến nhà xưởng.

Thi Niệm nhìn ngoài cửa sổ, công viên quy hoạch khá rộng, nhà xưởng không chỉ có một, nhìn quy mô xưởng may này cũng không nhỏ, cô quay đầu hỏi Quan Minh: “Anh tạm thời tiếp nhận việc này, hay là dự định tiếp nhận kinh doanh?”

Quan Minh ngồi ở một bên, nửa đùa nửa thật trả lời: “Dù sao cũng phải làm chút việc đứng đắn, không thể để sau này con lại cho rằng cha nó làm việc không để ý tới tính khả thi được.”

Thi Niệm biết anh đang nói đùa, tuy rằng mấy năm trước anh có thể chủ yếu tập trung sức lực ở những nơi thanh sắc kia, đại khái cũng là bởi vì kiếm tiền nhanh, mà hiện tại Thi Niệm biết rõ, ngoại trừ hạng mục giải trí, nghỉ dưỡng, còn có cùng thành Đông hợp tác ngành công nghiệp nhanh, có cái nào không phải là làm ăn đứng đắn đâu?

Chỉ là anh nhắc tới con cái, khó tránh khỏi việc làm cho trái tim cô rung động, anh thích trẻ con, chỉ là… không biết sau này người phụ nữ sinh con cho anh sẽ là ai?

Thi Niệm nhìn về phía khu nhà xưởng cách đó không xa.

Xe dừng lại, Quan Minh nói với giám đốc Trịnh: “Không cần đi cùng chúng tôi, anh cứ làm vệc của anh đi.”

Giám đốc Trịnh liên tục gật đầu, Quan Minh đưa Thi Niệm đi vào xưởng vận hành.

Đây là lần đầu tiên Thi Niệm tham quan bên trong xưởng, từ lúc cô đi vào nghe thấy tiếng hoạt động của chỗ đậu xe, trong cơ thể tựa như có thứ gì đó bị âm thanh của cỗ máy này ảnh hưởng, đập vào mắt là một hàng máy may công nghiệp, còn có máy vắt sổ bốn năm sợi chỉ, phía sau là giường cắt vải, cô chưa từng cùng lúc nhìn thấy nhiều thiết bị như vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Quan Minh thấy cô không kiềm chế được, nói với cô: “Đến gần một chút xem đi, không sao đâu.”

Thi Niệm sớm đã căng thẳng, đi đến bên cạnh một công nhân, khom lưng cẩn thận nhìn cô ấy thao tác, sợ quấy rầy cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Đây là máy thùa khuy đầu tròn sao?”

Cô gái dừng động tác quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang hỏi mình, có chút ngây người gật đầu: “Hàng này đều như nhau, đầu phẳng thì ở bên kia.”

Vừa nói xong nhìn thấy Quan Minh đứng sau lưng cô, trong xưởng rất ít xuất hiện người đàn ông có khí chất phi thường như vậy, trông giống như lãnh đạo, quả nhiên ánh mắt của cô gái khi nhìn thấy giám đốc ở xa xa thì lẩm nhẩm nói: “Sếp!”

Cô gái nhanh chóng phản ứng lại và hỏi Thi Niệm: “Cô có muốn thử không?”

Thi Niệm có chút căng thẳng: “Tôi có thể không?”

“Không sao đâu, tôi sẽ dạy cô một chút.”

Cô gái dạy quá trình thao tác cho Thi Niệm một lượt, sau đó nhường vị trí cho cô, Thi Niệm quay đầu lại nhìn Quan Minh, anh cười gật đầu với cô.

Thi Niệm ra dáng một nữ công nhân cài khuy áo, đưa nguyên liệu, nhấc chân khâu mỗi một bước đều rất cẩn thận tỉ mỉ, nữ công nhân chỉ hướng dẫn cho cô một lần còn sợ cô không làm được, chuẩn bị ở bên cạnh nhắc nhở cô, kết quả phát hiện căn bản không cần nhắc nhở, Thi Niệm chỉ nhìn một hồi đã có thể nắm giữ phương pháp vận hành của máy, cô đối với việc đi lại vải đều rất quen thuộc, phương pháp sử dụng những cỗ máy này cô đã sớm biết lý thuyết, chỉ là cơ hội thực hành quá ít.

Mấy nữ công nhân bên cạnh cũng tò mò nhìn qua nói: “Chị gái nhỏ này lên tay thật nhanh, tôi khi đó phải theo giáo viên học nửa tháng mới làm được.”

Thi Niệm không tiện quấy rầy công việc của họ, chỉ thử một chút rồi nhường lại vị trí cho cô công nhân kia.

Tiếp tục đi theo Quan Minh đi về phía sau, anh chắp hai tay ra sau lưng nói với cô: “Trước đó đã làm qua chưa?”

“Không có, tôi có tiết kiệm tiền để mua một cái máy may, nhưng không thể so sánh với những thứ này.”

Đi về phía sau là giường cắt vải, còn có loại bàn nóng hút ẩm cỡ lớn, Thi Niệm tinh mắt, nhìn thấy một logo quen thuộc, nhanh chóng đi qua thì hơi kinh ngạc nói: “Các anh còn làm đồ cho nhà này à?”

Quan Minh nói với cô: “Kinh doanh chính của nhà máy này đều là gia công, mấy năm trước thị trường tràn lan hàng nhái, có một bộ phận đơn hàng chính là làm cái này, mấy năm nay ý thức bản quyền của người dân đã đi lên, để giảm thiểu rủi ro thì một bộ phận danh sách không làm nữa, phía sau còn có hai dây chuyền sản xuất, hiện tại cũng đã đóng cửa. Trước khi tôi tiếp quản đã mất một số lượng lớn các đơn đặt hàng, bây giờ em thấy những thứ này đã là giảm gần một nửa quy mô sản xuất, không thể so sánh với thời kỳ đỉnh cao của nhà máy này.”

“Vậy bây giờ lợi nhuận thế nào?”

“Miễn cưỡng có thể duy trì hoạt động, thu nhập có hạn.”

Bọn họ đứng ở bên cạnh bàn nóng hút ẩm nhìn một hồi, người điều hành là một cậu bé nhìn qua có vẻ tuổi còn rất nhỏ, dáng vẻ yếu đuối mong manh, Quan Minh hỏi cậu một câu: “Đã thành niên chưa?”

Cậu bé ngượng ngùng nói: “Mười tám rồi ạ, nếu không cũng không thể đến đây làm.”

Quan Minh cười: “Làm tốt lắm.”

Cậu bé không biết người đứng trước mặt chính là sếp mới, còn hỏi anh một câu: “Anh trai tới tìm người à?”

Quan Minh bất động theo lời cậu nói: “Ừ, tìm người.”

Cậu bé dù thế nào cũng sẽ không nghĩ tới đây là một lần tiếp xúc gần nhất giữa cậu và sếp lớn.

Quan Minh nói xong xoay người nói với Thi Niệm: “Nơi này mùi khá nồng, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Thi Niệm đi theo anh ta ra ngoài từ cửa hông, anh thuận miệng nói: “Tôi đã ra nước ngoài từ khi tôi bằng tuổi cậu nhóc ấy, tôi ra nước ngoài sớm, chuyện mười mấy năm trước, mười năm qua quốc gia thay đổi rất nhiều, lúc đó điện thoại thông minh của chúng ta còn chưa phổ biến, căn bản không thể tưởng tượng 4G, 5G là cái gì, thanh toán di động lại càng là viển vông hơn, quốc gia tự nghiên cứu và phát triển Phục Hưng còn chưa ra đời, rất nhiều người muốn đi xa phải chen chúc trên xe buýt màu xanh lá cây, lúc tôi mới ra nước ngoài rất nhiều sinh viên Âu Mỹ ấn tượng về nước ta là bẩn thỉu, lộn xộn. Thậm chí nghĩ rằng hầu hết chúng ta vẫn còn sống trong một ngôi nhà ngói, một lần gặp một người anh em Mỹ trong cửa hàng hamburger, anh ta nói ăn xong sẽ đi xông hơi vào ban đêm, để cho tôi cảm nhận những gì đất nước của chúng ta không có, tôi nói với anh ta là cậu nên đi dạo ở miền bắc Trung Quốc, con đường kinh doanh phòng tắm anh ta có đi mỏi chân cũng không hết, anh ta nói rằng người Trung Quốc của chúng ta thích nói khoác. Loại chuyện này trong hai năm đầu tiên thường xuyên xảy ra, có đôi khi bị những người này làm cho tức giận muốn đánh người, có nói với bọn họ cũng vô dụng, bọn họ tin tưởng truyền thông phương Tây đưa tin về Trung Quốc, giống như em và bọn họ nói về sự phát triển của Trung Quốc, bọn họ nói với em về nhân quyền Trung Quốc, ở trước mặt chúng ta không biết lấy đâu ra cảm giác ưu việt, tuy rằng có thể em tìm trên toàn thân anh ta một trăm đô la cũng không tìm ra được. Sau này trong nước phát triển nhanh chóng, người trong nước có thể không cảm nhận được rõ ràng, nhưng chúng tôi ở nước ngoài thì rất dễ nhận thấy những thay đổi ấy, sau khi Internet nổi lên, trong những năm đó đột nhiên xuất hiện rất nhiều nền tảng xã hội, có thể cảm thấy rõ ràng sự thay đổi là, những mỹ nhân nhìn thấy tôi không còn hỏi về Bắc Kinh Thượng Hải, và những người đó hỏi tôi về hồ Lô Cô, bức tranh tường Đôn Hoàng. Đây là sự khởi đầu của xuất khẩu văn hóa, ngày càng có nhiều người bắt đầu hiểu về chúng ta, tôi nhớ một ấn tượng là tôi có một người bạn cùng lớp từ Wisconsin vào một ngày nọ đã gửi cho tôi một đoạn phim tuyên truyền về Thâm Quyến, bạn ấy rất ngạc nhiên hỏi tôi ban đầu tôi ở Trung Quốc đã có rất nhiều tòa nhà cao tầng, nghe nói rằng tất cả các bạn đều thanh toán trực tiếp bằng điện thoại di động của mình, cảm thấy tôi đang sống trong thành phố tương lai. Tôi nói với anh ta rằng cậu nên đi thăm thú nhiều hơn.”

Quan Minh một hơi nói rất nhiều với Thi Niệm, lần đầu tiên anh nhắc tới chuyện mình đi du học trước kia, cô sắp bước lên con đường anh từng đi qua, nghe được những chuyện cũ này khiến cô xúc động, vẻ mặt cô rất nghiêm túc nhưng nội tâm lại nhiệt huyết, ít nhất cô ở thời kỳ này đi nước ngoài là may mắn.

Sau khi ra khỏi nhà máy, Thi Niệm hỏi anh: “Sau này anh có tính toán gì không? Sẽ đổi chủ chứ?”

Cô biết Quan Minh sẽ không lãng phí thời gian trong việc làm ăn không nhìn thấy lợi ích, tuy rằng tạm thời giúp bạn tiếp quản, nhưng không có khả năng vẫn để nó trong tình trạng nửa sống nửa chết này.

Quan Minh và cô sóng vai đi dạo trong công viên, nói: “Tìm chút đường làm đơn đặt hàng để nuôi sống nhà máy này cũng không phải là việc khó, chẳng qua loại kinh doanh lấy mô phỏng hoặc gia công làm chủ, ít nhiều cần phải chịu sự khống chế của con người, đại bộ phận lợi nhuận là nằm trong tay đối tác, chúng ta là lao động giá rẻ nhất ở hạ nguồn. Em biết đấy, tôi làm ăn không thích quá thụ động, nếu muốn thay đổi chiến lược kinh doanh, nâng cấp từ cấp độ quản lý thiết bị kỹ thuật là một con đường, phương diện này tôi sẽ tìm Khương Kỳ thương lượng.  Còn có khả năng phát triển độc lập, có điều đại đa số loại nhà máy này đều không có nghiên cứu và thiết kế, sản xuất và bán hàng dịch vụ như vậy một ngành công nghiệp tích hợp hiệu quả, đây là dự án lớn, không phải một sớm một chiều có thể làm được. Ý thức bản quyền trong nước bắt đầu tương đối muộn, ngành công nghiệp này nếu ý thức bản quyền không thể đến, đối với thiết kế ban đầu mà nói càng thêm tồi tệ, có một số người có thiên phú nhưng không có dũng khí mạo hiểm, muốn kiếm cơm lại không có biện pháp, mình vất vả làm ra thứ gì đó mà không phát triển được còn không bằng vi phạm bản quyền, như vậy vòng luẩn quẩn chính nó đã áp chế năng lực phát triển sản phẩm của thị trường trong nước, cho nên đây không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng vẫn phải có lòng tin, việc gì cũng phải có một quá trình, nói không chừng qua vài năm nữa quy tắc thị trường sẽ càng thêm hoàn thiện, đến lúc đó đối với những sinh viên chuyên nghiệp như các em mà nói sẽ có lợi. Trong quá khứ, sự phát triển kinh tế của đất nước chúng ta một phần lớn dựa vào lao động giá rẻ và tài nguyên giá rẻ, em thấy đấy, thập kỷ này phát triển nhanh như vậy, những lợi thế này cũng dần dần suy yếu, phải tìm hướng phát triển mới, rất nhiều ngành công nghiệp là như vậy, bao gồm cả dòng này.”

Trước khi Thi Niệm gặp Quan Minh, cô chỉ biết mình thích thiết kế trang phục, yêu thích nghề này, nếu sau này có cơ hội muốn thử đi theo con đường này, nhưng cô chưa từng nghĩ tới mục tiêu sau khi mình bước vào ngành này là gì? Giá trị là gì? Điều gì có thể thay đổi? Càng không nghĩ tới con đường này cuối cùng sẽ đi về đâu? Đây là lần đầu tiên Thi Niệm suy nghĩ về vấn đề này, suy nghĩ về tương lai của chính mình.

Quan Minh chân bước chậm lại, nói với cô: “Đúng rồi, lần trước ở Nhật Bản gặp phải động đất, tôi đã nói với em sau này sẽ bồi thường cho em.”

“Anh bồi thường đủ rồi, có thể làm cho tôi bình yên vô sự rời khỏi nơi đó, còn có thể làm tròn giấc mộng trước kia của tôi, tôi đã nợ anh ân tình lớn rồi.”

Quan Minh cười cười lắc đầu: “Chuyện nào ra chuyện đó, ân tình này em nhớ kỹ, sau này có năng lực thì trả lại tôi, nhưng chuyện lần trước, tôi đã hứa thì phải thực hiện.”

Dứt lời, anh dừng bước, ánh mặt trời buổi chiều chiếu trên đường nét của anh, làm cho ngũ quan của anh nhìn qua nửa sáng nửa tối càng thêm hoàn hảo, phía sau anh lần lượt xếp thành nhà xưởng sạch sẽ rộng rãi, Quan Minh cứ như vậy nhìn cô, hỏi: “Bồi thường này thế nào?”

Có gió thổi qua hai má Thi Niệm, cô cảm giác được mỗi một lỗ chân lông của mình đều hơi mở ra, cái cái giác lo lắng không xác định này làm cho sắc mặt cô nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt.

“Ý anh là sao?”

“Tôi cũng không có lòng tin có thể lý tưởng hóa nhà máy này, nhưng tôi sẽ thử xem, sau khi em học xong, nếu cảm thấy bên kia phát triển tốt không muốn trở về, nói cho anh Sênh một tiếng, tôi đổi cho em một món quà khác. Nếu có ý định về nước, đây là con đường phía sau mà anh Sênh để lại cho em.”

Ánh tà dương rọi vào ánh mắt anh, lại rọi vào mắt Thi Niệm, cô nhịn không khóc, nói: “Không cần, thật sự không cần đâu anh Sênh…”

Quan Minh thấy có người ngó về phía này, khẽ nhíu mày tiến về phía cô, che lại bóng dáng cô, cúi đầu nói với cô: “Không chỉ là vì em, cũng là vì thực hiện ý tưởng của tôi, nếu nhà máy thật sự hoạt động tốt theo ý tưởng của tôi, cần phải có nhà thiết kế xuất sắc đi cùng, một nhà máy nho nhỏ trong nước như thế này, muốn hợp tác với nhà thiết kế ưu tú tốt nghiệp Parsons cũng không phải chuyện dễ dàng, đây cũng coi như tôi đang sớm tìm kiếm nhân tài cho mình. Nhưng chủ yếu vẫn là phụ thuộc vào ý của em, tôi không thể dồn toàn bộ tâm sức đặt ở chỗ này, nếu như sau này em không có ý định về nước, sau khi vào quỹ đạo tôi sẽ bán lại nơi này, cũng có thể bán được giá tốt, đối với tôi mà nói không có bất kỳ tổn thất gì, cho nên, em cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì, chỉ cần làm theo trái tim là được.”

Xa xa, xe đón bọn họ đã chạy tới, Thi Niệm nghiêng đầu nhìn, cúi đầu kìm nước mắt trở về, lần nữa ngẩng đầu nói với Quan Minh: “Bách Phu Trưởng, xưởng may Bách Phu Trưởng thì thế nào? Anh vừa hỏi tôi về cái tên.”

Quan Minh khẽ nhướng mày: “Đây là kiểu xưng hô của quan quân thời cổ đại sao, vì sao lại gọi như vậy?”

Không khí lặng lẽ chảy giữa bọn họ, đôi mắt trong veo của Thi Niệm nhìn anh, thật lâu sau, mới mở miệng: “Hiện tại tôi có thể không nói chuyện này không? Nếu sau này có cơ hội, ý tôi là tôi sẽ nói với anh khi chúng ta gặp nhau sau này.”

Quan Minh Thâm nhìn ánh mắt kiên nghị như bàn thạch trong mắt cô, trả lời: “Được, vậy sẽ gọi nơi này là xưởng may Bách Phu Trưởng.”

Xe chạy đến chỗ bọn họ cách đó không xa thì dừng lại, Thi Niệm thấy người lái xe là Ngô Pháp, chẳng qua là anh ta không xuống xe quấy rầy bọn họ nói chuyện.

Thi Niệm chợt nói: “Anh Sênh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Quan Minh thấy thái độ nghiêm túc của cô, nở nụ cười.

“Nói đi xem sao.”

Thi Niệm khẽ nuốt nước miếng, mở miệng: “Lần trước nghe Quan Thương Hải nói, sau khi từ trên thuyền trở về, cha anh mượn cơ hội ra với anh một điều kiện, là chuyện làm ăn sao?”

Quan Minh bỏ tay phải vào túi quần, ánh mắt sâu hơn vài phần, trả lời: “Không phải.”

“Vậy thì… Tôi có thể biết nó là gì không?”

Ánh sáng sâu thẳm trong mắt Quan Minh sâu không thấy đáy, giống như cất giấu một thứ rất nặng nề, anh nói: “Cha tôi bảo tôi nghe theo sắp xếp trong nhà, trong vòng một năm phải lập gia đình.”

Gió thổi cỏ lay, vạn vật đều tĩnh lặng, thời gian như đứng yên trước mặt Thi Niệm, cô còn đứng tại chỗ, nhìn anh, tâm động một chút, từng chút từng chút trầm xuống, trong vòng một năm, cô có thể ngay cả tự mình đến gửi lời chúc phúc cũng không kịp.

Hai giây sau, khuôn mặt của cô nổi lên một nụ cười, gật đầu, lẩm bẩm: “Rất tốt, rất tốt, thân phận của anh ở nhà là rất quan trọng, cũng đã đến lúc phải xem xét các vấn đề lớn của cuộc sống, tôi… chúc phúc cho anh trước.”

Cô biết lúc này mình cười còn không được tự nhiên hơn là khóc, vì vậy vội vàng xoay người ra vẻ thoải mái nói với anh: “Chúng ta trở về đi, không phải anh còn phải họp sao?”

Sau khi lên xe, Ngô Pháp lái xe rời khỏi nơi này, Quan Minh và Thi Niệm ngồi ở hàng ghế sau, giữa hai người cách nhau một khoảng cách, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhìn cô trong gương chiếu hậu, hai người đều không nói gì nữa.

Nhiều lần, mắt Thi Niệm ngấn lệ, cô đều kìm lại.

Xe chạy về cửa khu thắng cảnh, Ngô Pháp đưa Quan Minh về trước, sau đó đưa Thi Niệm ra sân bay.

Nhưng sau khi dừng xe, Quan Minh lại không nhúc nhích, ngẩng đầu nói với Ngô Pháp: “Cậu đi hút một điếu thuốc, tôi có mấy câu muốn nói với Tiểu Niệm.”

Tay Thi Niệm bất giác nắm chặt góc áo, đây là lần đầu tiên Quan Minh ở trước mặt người ngoài gọi cô là “Tiểu Niệm”, cô không biết anh muốn nói gì với cô, Thi Niệm ngồi tại chỗ, một trái tim bảy tám phần lên lại xuống, ánh mắt vẫn rũ xuống, không dám nhìn người bên cạnh.

Đến khi Ngô Pháp xuống xe, Quan Minh khom lưng mở ngăn đựng đồ của xe ra, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho Thi Niệm.

Thi Niệm nhìn anh có chút kinh ngạc nhận lấy điện thoại di động, Quan Minh nói với cô: “Mở ra xem có thích không?”

Trong nháy mắt Thi Niệm nhận lấy điện thoại di động, tay cô đang run rẩy, khoảng thời gian đi theo Quan Minh trên thuyền cô chưa từng sử dụng điện thoại di động, tuy rằng Quan Minh chưa từng hỏi qua cô, nhưng chắc là anh biết rõ nguyên nhân.

Và bây giờ, đặt trước mặt cô không chỉ là một điện thoại di động, mà là chìa khóa để mở cửa thế giới, tượng trưng cho sự khởi đầu tự do của cô.

Hai tay cô đặt trên hộp điện thoại di động, tầm mắt mờ dần theo hơi nước, bồi hồi, cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong ngực, không cách nào nói thành lời.

Quan Minh lấy từ trên người ra một tấm thẻ màu đen đặt trên hộp điện thoại di động, Thi Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên còn chưa nói, Quan Minh cướp lời trước khi cô mở miệng từ chối, nói với cô: “Tiền này em cứ cầm, không nên khách sáo với anh Sênh, năm đó tôi đi du học, cha tôi vì để cho tôi tự trưởng thành đã cắt đứt trợ cấp của tôi hai năm, lúc nghèo cũng đi làm thuê khắp nơi, phải nhìn sắc mặt người khác, ngủ trên đường phố, phòng bi-a, nhưng tôi là đàn ông, như vậy cũng không có gì to tát nhưng em lại khác, em là con gái, ra ngoài phải biết bảo vệ mình, bên kia cũng có những khu trị an không tốt, cố gắng đừng đi ra ngoài một mình vào ban đêm. Khẩu vị của người trong trường nghệ thuật cũng sẽ không kém, tôi đã tiếp xúc qua mấy người bên kia, lần này tạm thời sắp xếp em qua bọn họ cũng giúp một chút, lại nói tiếp là người tôi đưa qua, đừng để cho anh Sênh mất mặt, cứ mua hàng hiệu không cần nương tay, người trong giới kia đều rất mẫn cảm, muốn lăn lộn phải để cho bên ngoài biết em có năng lực, người khác mới không coi thường em, bất kỳ hoàn cảnh nào, quan hệ giữa các cá nhân đều rất quan trọng, chỗ nên tiêu tiền không cần giúp tôi tiết kiệm, anh Sênh không thiếu chút tiền này, em cứ mở con đường này ra, sau này sẽ có cơ hội kiếm tiền.”

Thi Niệm nghẹn một đường nước mắt rốt cục giống như vỡ đê mà từ khóe mắt tuôn ra, thanh âm cô nghẹn ngào nói: “Anh giúp tôi đã đủ rồi, những ân tình này sau này làm sao tôi trả lại được đây?”

Quan Minh không nhìn cô, mà là liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rất xa: “Nếu muốn làm ăn lớn, biết kiếm tiền, cũng phải biết tiêu tiền, nếu tôi đã chịu tiêu tiền trên người em, chứng tỏ tôi thấy tiềm lực tốt của em, đi thì học thật tốt, đừng chỉ nghĩ đến chuyện trả lại ân tình cho tôi, thật sự muốn trả thì đừng quên anh Sênh là được.”

Thi Niệm cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, Quan Minh hạ cửa sổ xe nhìn thấy Quan Thương Hải, anh ấy đứng ở xa xa chỉ chỉ Quan Minh nhìn đồng hồ.

Quan Minh quay đầu nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn mở miệng: “Thời gian gấp gáp, sẽ không cùng em ăn cơm nữa, trên đường ra sân bay nếu nhìn thấy nhà hàng nào được được, bảo Ngô Pháp dẫn em đi.”

Anh nói xong mở cửa xe xuống xe, vẫy vẫy tay với Ngô Pháp, dặn dò hai câu rồi đi về phía Quan Thương Hải.

Thẳng đến lúc này Thi Niệm ngồi trong xe mới đột nhiên phản ứng lại, cô mở cửa xe đuổi theo Quan Minh sốt ruột gọi anh: “Anh Sênh.”

Quan Minh dừng bước quay đầu lại nhìn cô, cô vừa chạy về phía anh vừa tháo hộp trong tay ra, đến gần anh, lấy điện thoại di động ra bật máy thở dốc, hai mắt nóng rực nhìn anh: “Số điện thoại, số của anh.”

Quan Minh thấy dáng vẻ vội vàng của cô, ánh mắt đều đỏ lên, khóe miệng cong lên, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, rất nhanh, điện thoại di động mới trong tay Thi Niệm vang lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt ướt át.

Quan Minh giơ tay lên, bàn tay dừng sau đầu cô, thân thể cô bị lực đạo trong lòng bàn tay anh dẫn về phía anh, trong nháy mắt, Thi Niệm cảm giác anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn thu lại lực, kiềm chế xoa xoa đầu cô nói với cô: “Đừng khóc nữa, để anh Sênh nhìn nụ cười của em.”

Thi Niệm giơ hai tay lên lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa ngay cả đầu mũi cũng đỏ bừng, cô lấy khăn quàng cổ từ trên cổ ra, kiễng mũi chân quấn khăn quàng cổ quanh cổ Quan Minh, thanh âm run rẩy nói với anh: “Trước kia vừa đến mùa đông mẹ em luôn nhắc nhở em không được để cổ lộ ra bên ngoài, rất dễ bị gió thổi vào làm cảm lạnh, anh Sênh… anh phải giữ gìn sức khỏe của mình.”

Nói xong, cô lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu lên nở nụ cười với anh, nhẹ giọng nói với anh: “Tạm biệt.”

Dứt lời, cô xoay người sải bước về phía xe, giống như lúc tới, bước chân vội vàng, không dừng lại, cho đến khi xe rời đi cũng không quay đầu lại.

Hoàng hôn chậm rãi lặn sau lưng cô, bóng tối sắp cắn nuốt mặt đất, cô hướng tới phía đông chạy không dứt, nơi đó là nơi mặt trời mọc, cô không biết đêm tối dài bao nhiêu, nhưng cô đã tìm được ánh sáng chỉ dẫn cô.

Trong nháy mắt cô xoay người đã hiểu được mục đích hôm nay Quan Minh dẫn cô tới đây, anh cho cô thấy được con đường tương lai, rõ ràng, anh từng tay không tấc sắt chinh chiến sa trường, không muốn để cho cô lặp lại vết xe đổ con đường anh đi qua, trước khi cô xuất chinh tự tay mặc áo giáp cho cô, chuẩn bị binh khí cho cô, để cô đứng thẳng lưng bước ra nước ngoài.

Phía sau cô có tổ quốc ngày càng lớn mạnh, có ngành nghề thay đổi cấp bách, con đường phía sau mà Quan Minh để lại cho cô, cô không phải cô đơn một mình, cuối cùng cô gia nhập đại quân thời đại, mang theo quyết tâm không thể lay động, cho dù con đường phía trước ngầm rạn san hô hiểm trở, chông gai tung hoành, cũng không cách nào ngăn cản bước chân của cô.