Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 37



Khi Thi Niệm đột nhiên trông thấy Quan Minh xuất hiện ở nơi này, cô gần như cho là mình sinh ra ảo giác, cho đến khi Quan Minh nâng ly rượu lên với cô, cô vẫn chưa định thần lại, nhìn chằm chằm anh qua những bóng người đang chuyển động, Quan Minh thu tay về, nở nụ cười, đưa ly rượu lên môi chậm rãi nhấp một ngụm, bạn anh hỏi anh rượu thế nào? Anh trả lời một câu.

Khi đảo mắt lần nữa, Thi Niệm cũng bị bạn mới quen bên cạnh mời đến bên chỗ nhãn hàng chụp ảnh rồi.

Khi Alexis đến tìm anh trai nhìn thấy Quan Minh cũng có chút kinh ngạc, họ chào hỏi nhau xong, đôi mắt của Quan Minh như có như không rơi xuống tấm bảng nền với ánh đèn sân khấu đang nhấp nháy.

Thi Niệm bị một nhóm người kéo lên bục, bộ váy trên người của cô có phần xẻ tà hơi giống sườn xám của Trung Quốc, khéo léo khoe những đường cong tinh tế. Tuy nhiên, thiết kế kết hợp nhiều yếu tố táo bạo hơn, lộ phần xương bướm gợi cảm ở phía sau trắng nõn tinh tế dưới ánh đèn chiếu rọi.

Bọn họ để Thi Niệm ở giữa, khoảnh khắc cô quay người, cả người cô tràn đầy khí thế nội liễm, một bộ váy đơn giản khiến tĩnh và động của cô được tô đậm vô cùng tinh tế, cô thì cứ như vậy đứng giữa những người đó, khí chất nội tâm lắng đọng của cô không hề thua kém những danh viện ở New York này, ngược lại bởi vì nét quyến rũ đặc biệt của phương Đông nên khí chất của cô lại càng thêm nổi bật.

Quan Minh nhớ tới mấy năm trước khi anh đưa cô lên thuyền, cũng đối mặt một một bộ váy đỏ như vậy, cô ngay cả nhìn cũng không dám, bây giờ cô đi đến nước khác, đập vỡ xây lại quá khứ của chính mình, cô gái từng rụt rè, cẩn trọng đã bị quên lãng, từ lâu đã lột xác thành một người phụ nữ tự tin và mạnh mẽ.

Quan Minh trong mắt có cô, trên mặt ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt.

Thi Niệm tạm thời không thể thoát thân, tuy rằng đã quen với việc xã giao cùng những người này, nhưng ánh mắt lúc có lúc không lại liếc về phía Quan Minh bên kia.

Anh trai của Alexis cũng thuận theo ánh mắt của Quan Minh nhìn sang, nói với anh: “Cô gái Trung Quốc đó được anh cử đi học cách đây vài năm phải không? Nghe nói năm nay rất nổi bật, gần đây tất cả những bữa tiệc lớn đều mời cô ấy, sao vậy? Đến đây rồi cũng không chào hỏi một tiếng sao?”

Quan Minh chỉ là cầm ly rượu đỏ lắc nhẹ: “Không vội.”

Alexis ở bên cười nói: “Niệm của bọn em bây giờ thực sự là con cưng mới của giới thời trang, có tài hoa lại còn khiêm tốn, rất nhiều người đều đang suy đoán bối cảnh sau lưng và lai lịch của cô ấy, dù sao thì cô ấy cũng có một chiếc mũ độc nhất vô nhị trên thế giới.”

Lúc Alexis nói lời này còn cố ý nhìn Quan Minh, Quan Minh vẫn như cũ trên mặt không có biểu hiện gì, nếu không phải cô biết rõ cái này mũ này là do Quan Minh tặng, thì trên mặt anh hoàn toàn không tìm thấy chỗ sơ hở nào, đây là một người đàn ông cất giấu tâm tư rất sâu, Alexis nghĩ như vậy.

Chụp ảnh xong, các cô gái xinh đẹp lần lượt ưu nhã bước xuống sân khấu, Quan Minh ngước mắt lên, lúc Thi Niệm đi xuống sân khấu, Cận Bác Nam rất tự nhiên đỡ cô, rồi sau đó cúi xuống bên cạnh tai cô và cười nói câu gì đó, Thi Niệm gật đầu với anh ta và nở một nụ cười, có người bên cạnh yêu cầu họ đứng cùng nhau để chụp ảnh, Cận Bác Nam kéo cánh tay Thi Niệm một cái, gần như cùng lúc Thi Niệm quay đầu nhìn về phía Quan Minh.

Đúng lúc này, Quan Minh mở miệng nói: “Người đàn ông kia là ai?”

Lúc câu hỏi này phát ra, Thi Niệm đã được kéo đến bên cạnh Cận Bác Nam, hai người đối mặt với máy ảnh, đèn flash liên tục sáng lên.

Alexis trả lời anh: “Người mới nổi ở phố Wall – Cận Bác Nam, tên tiếng Anh là William Rothschild, đúng rồi, hẳn là hậu nhân nhân của gia tộc Rothschild kia.”

Anh trai Alexis quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên thốt ra một câu tiếng Trung: “Kim Đồng Ngọc Nữ.”

Alexis ngược lại cười với anh trai nói: “Anh nói đúng, William đã cầu hôn Niệm cách đây một thời gian, em không tin cô gái nào có thể kiên trì dưới sự theo đuổi nhiệt liệt như vậy quá lâu, em nghĩ bọn họ sẽ thành đôi.”

Quan Minh nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, ly trong tay hơi xoay chuyển, ở giữa rượu đỏ hình thành một vòng xoáy cực nhỏ, càng lúc càng sâu.

Thi Niệm chào hỏi đám bạn của Cận Bác Nam, cuối cùng cũng có thể thoát thân, lúc xoay người lại tìm bóng dáng của Quan Minh, anh đang ngồi trên ghế sô pha bên kia trò chuyện với bạn bè, nhưng ánh mắt trong lúc lơ đãng vẫn liếc về phía cô.

Khoảnh khắc Quan Minh nhìn về phía cô, trên mặt Thi Niệm xuất hiện ý cười, Quan Minh cũng chào hỏi người bạn trước mặt, sau đó từ từ đứng dậy, cài cúc áo và giơ tay về phía người phục vụ, bên cạnh có nhân viên phục vụ giơ khay đi tới, anh cầm hai ly Champagne, lúc Thi Niệm đi đến trước mặt anh, đưa cho cô một ly.

Thi Niệm nhận Champagne cười nhìn anh: “Đến rồi cũng không nói một tiếng?”

“Không có trong hành trình, ngày hôm qua anh tạm thời đổi chuyến bay đi vòng tới đây, vốn dĩ định nói cho em, nhưng lại sợ em bận, biết anh đến lại sắp xếp không được, vậy nên dứt khoát không nói, định hôm nay dự tiệc xong rồi lại đến chúc mừng em.”

Nói xong, cụng ly với cô: “Chúc mừng.”

Đồng tử của Thi Niệm nháy mắt co rút lại, có một chút giật mình hỏi: “Anh đây là đặc biệt tới đây để gặp mặt em sao?”

Quan Minh chỉ nhìn cô chằm chằm với nụ cười trên môi, anh không phủ nhận điều đó, đôi mắt anh rất sâu, như thể có vô số vì sao, chỉ một thoáng như vậy đã cướp đi nhịp tim của Thi Niệm, cô vốn tưởng rằng còn phải đợi một năm mới có thể gặp lại anh, vì vậy vừa rồi đột nhiên nhìn thấy anh ở nơi này, cô có chút không dám tin.

Thi Niệm cầm ly Champagne vừa mới chuẩn bị uống, lại đột nhiên nâng ly lên lên chạm một cái vào ly của anh.

Cùng với âm thanh cụng ly thanh thúy, Thi Niệm nói với Quan Minh: “Muốn nói chúc mừng, hẳn là em nên nói chúc mừng với anh, anh Sênh, chúc mừng anh trở thành người nối nghiệp.”

Cô nói xong thì uống một ngụm Champagne, uống rất nhanh, như thể cố gắng che giấu cảm xúc thật trong nội tâm của mình

Bọn họ đứng ở giữa sân, chung quanh thỉnh thoảng có người đi tới đi lui, lúc Thi Niệm đặt ly rượu xuống, một người đàn ông sau lưng cô thiếu chút nữa chạm vào cô, Quan Minh đúng lúc vòng tay qua eo đỡ cô và nói với cô: “Chúng ta đến bên cạnh hội trường một chút, ở đây nhiều người.”

Thi Niệm gật gật đầu, nhưng lúc đi đến bên cạnh hội trường, tay của Quan Minh không đặt xuống mà cứ nhẹ nhàng đặt trên eo cô, rõ ràng chỉ là một động tác trong lúc lơ đãng, nhưng nó đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, Thi Niệm không thể không dựa gần vào người anh.

Đây là lần đầu tiên Quan Minh ôm cô như thế này trước mặt mọi người, có lẽ là ở nước ngoài, trong môi trường tương đối thoải mái thế này cũng không là gì, giữa những người bạn bè quen cũng có thể làm như vậy. Chỉ có điều vì người này là Quan Minh, nên cô đặc biệt nhạy cảm.

Cô vốn tưởng rằng sau khi hai người đi đến trong góc, anh sẽ buông ra, như nhiều lần trước đây, chỉ khẽ chạm một chút rồi sẽ ngừng lại, lịch sự và kiềm chế.

Tuy nhiên lần này anh không buông cô ra, dù ở một nơi ít người, tay anh vẫn đặt trên eo cô, trên lớp vải mỏng, hai người cứ thế đứng đối diện nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên mập mờ không rõ.

Thi Niệm hơi rũ mắt hỏi anh: “Lần này ở lại bao lâu vậy?”

Quan Minh giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng: “Chuyến bay muộn, nếu như không chê mệt mỏi, tiễn anh Sênh ra sân bay nhé?”

Thi Niệm lập tức ngẩng đầu nhìn anh: “Vội vàng như vậy sao?”

Anh nhìn cô lộ ra ý cười, ánh mắt sâu thẳm như u đầm, giọng nói nhẹ nhàng chỉ cô có thể nghe thấy: “Không nỡ để anh đi à?”

Sáu chữ ngắn ngủi tấn công trái tim cô như một luồng điện ấm áp vô hình, chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô.

Quá không đúng, hôm nay bầu không khí giữa hai người quá không đúng, hết lần này đến lần khác thăm dò ở biên giới nguy hiểm, dường như đã vượt qua đường dây cao thế đó, khiến cho nhịp tim của Thi Niệm rung động kịch liệt.

Cô rõ ràng anh Sênh là người có chừng mực, cho dù trước đây bầu không khí giữa hai người tốt đi nữa, anh cũng sẽ không làm gì vượt giới hạn, nhưng hôm nay, ở nơi như thế này, dưới tình huống ở bên cạnh còn có rất nhiều người, anh lại cố ý vén lên mập mờ, làm cho Thi Niệm căng thẳng đồng thời còn có chút kinh ngạc.

Cô không có cách nào trả lời vấn đề này, nói nỡ là giả, nhưng cô nói không nỡ thì lại đẩy mối quan hệ giữa hai người đến một tình cảnh lúng túng hơn nữa, dứt khoát nghiêng đầu cười với anh.

Trong đồng tử đen của cô có tia sáng, anh phản chiếu trong đó, Quan Minh rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang gần trong gang tấc, bàn tay đặt trên eo cô đột nhiên nhích lên một tấc, Thi Niệm trong nội tâm âm thầm kinh ngạc, cô đang mặc một chiếc váy hở lưng, khoảng cách một tấc ngắn ngủi vừa vặn khiến lòng bàn tay của Quan Minh chạm vào da thịt cô, hoàn toàn không có sự ngăn cách của lớp vải.

Khi cô lại nhìn anh, bóng dáng anh càng trở nên hư ảo trong ánh sáng dịu dàng, cô nghe thấy anh nói với mình: “Thời gian có chút gấp gáp, nhưng không còn cách nào, hành trình tiếp theo đã định trước, lần này đột nhiên tới đây cũng phải làm cho nhiều người đợi anh hai ngày vô ích, không thể để cho người ta tiếp tục chờ đợi, ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn cùng em, không giận anh chứ?”

Tức giận? Thi Niệm hoàn toàn không chú ý Quan Minh đang nói cái gì, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào lòng bàn tay ấm áp trên lưng. Ngón tay cái của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve lên eo cô, nhiệt độ đầu ngón tay anh đang thiêu đốt da thịt cô, khiến cho cả người cô cũng bắt đầu có những suy nghĩ linh tinh.

Rõ ràng là người đàn ông thông thấu và kiềm chế như vậy, lúc này lại làm hành động khiêu khích như lơ đãng, giống như cầm một con dao sắc bén cứa vào tim Thi Niệm, gò má cô ửng hồng không rõ, cô rũ mi xuống và gọi, “Anh Sênh…”

Lời nói nói ra mềm mại đến mức chính mình cũng bị dọa sợ, nhưng Quan Minh ngược giả bộ hồ đồ mà “Hả?” một tiếng.

Quá ái muội, ngay cả không khí lưu động giữa hai cũng đều là ám muội, chung quanh toàn là người, khiến cho loại ám muội này xen lẫn một chút cảm giác kích thích, có lẽ nếu là những người khác Thi Niệm sẽ không có loại cảm giác này, nhưng người đàn ông trước mặt lại là Quan Minh, mỗi hành động của anh đều là sức hút chết người đối với cô, thân thể của cô ở trong lòng bàn tay của Quan Minh một bước cũng không nhích được, máu của cô phảng phất như đông lại.

Đương nhiên bầu không khí đặc biệt giữa hai người cũng được Cận Bác Nam bên kia chú ý tới, đầu tiên anh đến chỗ Alexis để hỏi về thân thế của người đàn ông trước mặt Thi Niệm, rồi sau đó cùng Alexis và anh trai của cô ấy đi đến chỗ Thi Niệm và Quan Minh.

Khi ba người tới trước mặt bọn họ, Quan Minh cuối cùng cũng buông Thi Niệm ra, khi anh quay lại ánh mắt của anh rơi vào trên người Cận Bác Nam.

Đối phương cũng thẳng thắn đánh giá anh, đưa tay về phía Quan Minh tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là Cận Bác Nam, bạn của Thi Niệm, nghe nói anh từng giúp đỡ cho cô ấy, nên tôi đến đây để chào hỏi với anh.”

Quan Minh ánh mắt hơi hơi nhếch lên, dừng lại vài giây, thờ ơ bắt tay nói với anh ta: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Tiểu Niệm.”

Chỉ có chín chữ ngắn ngủn, Quan Minh đã rút tay về và không nói thêm lời nào.

Ngôn ngữ Trung Quốc bác đại uyên thâm, Alexis và anh trai cô ấy không hiểu tiếng Trung Quốc, nhưng mà Cận Bác Nam có thể nghe ra mùi vị thân thiết và chủ quyền trong câu này.

Anh có chút nghi hoặc đưa ánh mắt nhìn Thi Niệm, nhớ tới cô từng nói cô đã có người trong lòng, lúc lại nhìn Quan Minh, Cận Bác Nam tinh tế nhận ra điều gì, nhưng sự giáo dục tốt của anh khiến anh vẫn thể hiện lễ phép khách sáo như cũ.

Quan Minh ngược lại là một bộ dáng điềm tĩnh đề nghị: “Đều đứng ở chỗ này không bằng qua bên kia ngồi một chút đi.”

Mấy người cũng không có ý kiến, tìm một chỗ ít người ngồi xuống, ghế sô pha ba mặt vòng tròn, Alexis và anh trai cô tấy ự nhiên ngồi xuống, Quan Minh ngồi ở một bên, Cận Bác Nam kêu Thi Niệm ngồi ở bên cạnh mình.

Kỳ thật những buổi tụ tập bạn bè lúc trước nếu gặp Cận Bác Nam, anh vẫn luôn nhiệt tình với Thi Niệm như vậy, bình thường Thi Niệm không có cảm giác gì, nhưng mà lần này ở trước mặt Quan Minh làm cô cảm giác không được tự nhiên.

Đặc biệt là sau khi cô ngồi xuống bên cạnh Cận Bác Nam, khi Quan Minh ngước mắt lên nhìn cô như cười như không, cô tự dưng lại có cảm giác chột dạ khi yêu đương sớm bị cha mẹ bắt quả tang, nhưng rồi cô nghĩ tại sao mình lại phải chột dạ? Không biết, chỉ là bị ánh mắt Quan Minh nhìn như vậy, cả người như ngồi trên kim châm, dưới người như có gai.

Vì vậy cô đã nghĩ ra một cách.