Khi Quan Minh ra ngoài mua đồ, Thi Niệm thật sự không có tâm tình nào mà đi ngủ, cả người cứ ở trạng thái mơ mộng hưng phấn, cả người nóng bừng lên.
Vì vậy vốn không có sức lực làm gì, thừa dịp Quan Minh đi ra ngoài, dứt khoát dọn dẹp nhà hết một lượt, mấy chục phút sau chuông cửa vang lên, cô nghĩ rằng Quan Minh đã trở về, chạy đi mở cửa, nhưng khi cánh cửa mở ra, người đứng ở ngoài cửa lại là Cận Bác Nam, điều này khiến cô hơi ngạc nhiên.
Cận Bác Nam trước tiên ung dung thản nhiên đánh giá cô một phen, mở miệng hỏi câu đầu tiên là: “Em vẫn ổn chứ?”
Thi Niệm có chút sững sờ, không biết anh ta có ý gì: “Tôi bị làm sao?”
Cận Bác Nam sắc mặt có chút ngưng trọng, vừa mở miệng nói: “Anh nghe nói…”
“Ting” một tiếng, cửa thang máy phía sau lại mở ra, Quan Minh bước ra khỏi thang máy với hai túi lớn, khi nhìn thấy Cận Bác Nam đứng ở cửa, thân hình cũng hơi khựng lại, nhưng chỉ chốc lát, biểu hiện đã trở lại bình thường.
Nhưng Cận Bác Nam trông thấy anh xuất hiện ở đây lại có hơi giật mình, còn hỏi một câu: “Tại sao anh lại ở đây?”
Quan Minh nhếch khóe môi như cười như không, tự nhiên đưa cái túi trong tay cho Thi Niệm, nói với anh ta: “Đến thăm Tiểu Niệm sao? Vào trong ngồi một chút đi.”
Trong lời mời của anh có một cảm giác nhẹ nhàng tự tại, như thể Cận Bác Nam mới là khách đến tạm thời, mà anh lại là chủ nhà, điều này làm cho sắc mặt Cận Bác Nam hơi biến sắc.
Thi Niệm quay người nhìn bọn họ nói một câu: “Đều vào nhà đi, cứ đứng ở cửa ra vào làm gì vậy?”
Quan Minh vào nhà thuận tay đóng cửa lại, nói với Thi Niệm: “Sợ em đói bụng, không dám đi xa, chỉ mua được pizza và mỳ Ý.”
Thi Niệm mở hộp ra và nói với anh: “Cái này là được rồi, chúng ta cũng ăn không hết.”
Có tuyết rơi trên vai Quan Minh, anh cởi áo khoác và treo nó sang một bên, đi giúp Thi Niệm, thuận tiện hỏi Cận Bác Nam một câu: “Cậu đã ăn chưa? Chưa ăn thì cùng ăn đi.”
Sắc mặt Cận Bác Nam có chút cứng ngắc, cứng rắn trả lời một câu: “Không cần.”
Lúc Thi Niệm mở hộp mỳ Ý ra, tay còn dính một ít sốt, Quan Minh mỉm cười với cô, nắm lấy tay cô và lấy khăn giấy ra giúp cô lau sạch sẽ, anh làm mọi chuyện rất tự nhiên, nhưng mà Thi Niệm trong lúc nhất thời có chút chưa thể quen được với mối quan hệ vừa mới thiết lập giữa hai người, huống hồ bên cạnh còn có người ngoài, cô ít nhiều có hơi không được tự nhiên rụt tay lại, Quan Minh cũng buông tay cô ra.
Cận Bác Nam nhìn thấy vậy, trong ánh mắt nổi lên một tầng lửa giận khó có thể ẩn nhẫn, trực tiếp nói với Thi Niệm: “Thuận tiện nói riêng với nhau vài câu không?”
Thi Niệm liếc nhìn Quan Minh một cái, Quan Minh không lên tiếng, cũng không nhìn bọn họ, Thi Niệm chỉ nói với anh: “Anh Sênh, vậy anh cứ ăn trước.”
Sau đó liếc mắt nhìn qua phòng bếp, cô không có gan dẫn những người đàn ông khác vào phòng mình dưới ánh mắt của anh Sênh, vẫn là lựa chọn phòng bếp nói chuyện ổn thỏa hơn.
Sau khi vào phòng bếp, Cận Bác Nam tiện tay đóng cửa lại, vội vàng hỏi một câu: “Sao anh ta lại đến đây?”
“Buổi sáng vừa đến đấy, anh là… nghe được cái gì sao?”
Cận Bác Nam có chút khó hiểu nói: “Vừa rồi nghe bạn bè trong giới người Hoa nói đến chuyện này, anh đã vội vàng đến tìm em, nói như vậy em cũng vô cùng rõ ràng rồi sao? Vậy em và anh ta còn dây dưa cùng một chỗ làm gì? Anh ta là người đã có hôn ước, Niệm Niệm, em đừng để bị anh ta lừa.”
Thi Niệm cúi đầu nói: “Không đâu, thái độ làm người của anh Sênh tôi biết rất rõ ràng.”
Cận Bác Nam nghe xong, cảm thấy lo lắng cho cô, khuyên nhủ: “Điều anh nói tiếp theo không phải vì bản thân anh, coi như là bạn bè quen nhau lâu như vậy, anh cũng không thể không nhắc nhở em một câu, em đang ở New York, anh ta đang ở Trung Quốc, nếu như anh ta thật sự muốn làm chuyện gì đó giấu giếm em, em hoàn toàn không thể làm gì được anh ta, huống hồ, anh cũng đã nghe ngóng qua lịch sử làm giàu của nhà anh ta, cũng không vẻ vang gì cho lắm, anh ta là kiểu người thành thạo lõi đời, tiến thối tự nhiên như vậy em có thể ứng phó nổi không?”
Thi Niệm cau mày trả lời: “Nếu như anh đến chuyến này là vì muốn nói việc này thì không cần thiết đâu.”
Cận Bác Nam bị thái độ của Thi Niệm làm cho có chút không thoải mái, anh dứt khoát nói ra toàn bộ: “Vậy em có từng nghĩ qua anh ta có khả năng cưới em không? Gia đình của anh ta có thể đồng ý để em vào cửa sao? Em đi theo anh ta có tương lai sao?”
Thi Niệm đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử của cô đều đang run rẩy, lời nói sắc bén của Cận Bác Nam đã nói ra điều đau đớn nhất trong nội tâm cô, cổ họng cô nghẹn ngào không nói được lời nào.
Cận Bác Nam tiến lại gần cô một bước nói với cô: “Lý trí chút đi Niệm Niệm, em có thể không chọn anh, nhưng anh không muốn nhìn em hãm sâu vào vũng bùn.”
Thi Niệm lui về phía sau một bước, cuối cùng kéo giãn khoảng cách với anh ta, nói với anh ta: “Cảm ơn anh đã đặc biệt vì chuyện này tới đây một chuyến, tôi biết mình đang làm cái gì.”
Sự bình tĩnh của cô khiến cho Cận Bác Nam sửng sốt, khi họ lại đi ra ngoài, đồ ăn trên bàn vẫn chưa hề động tới, Quan Minh vẫn trầm tĩnh ngồi ở chỗ, lúc có lúc không xoay xoay điện thoại trong tay.
Cận Bác Nam nói với anh: “Anh Quan tới đây vội vàng còn chưa đặt khách sạn đúng không? Tôi sẽ sắp xếp giúp anh?”
Quan Minh lúc này mới giương mắt nhàn nhạt liếc anh ta một cái, trả lời: “Không cần làm phiền.”
“Không phiền, Niệm Niệm một mình ở đây, buổi tối anh ở đây cũng không tiện lắm, để tôi sắp xếp.”
Thi Niệm cắn môi đi qua một bên, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được, trong lời khách sáo qua lại của hai người có pha lẫn mùi thuốc súng.
Ngược lại Quan Minh lúc này dựa lưng vào ghế, rất ung dung đáp lại: “Hiếm khi tới đây một chuyến, đương nhiên phải ở bên bạn gái nhiều hơn, ở bên ngoài làm gì chứ?”
Một câu nói nhẹ nhàng làm cho Cận Bác Nam sững sờ tại chỗ: “Hai người?”
Thi Niệm lập tức lúng túng tới mức dùng tay ở trên cái nĩa ăn cào ra cái Cung điện Buckingham rồi.
Cô không ngờ rằng Quan Minh lại trực tiếp nói cho anh ta biết, bầu không khí cứng ngắc một hồi, Cận Bác Nam tự biết bản thân mà tiếp tục nói nữa thì cũng không tiện, một lúc sau đã rời đi.
Tiễn anh ta tới cửa, Thi Niệm đóng cửa lại quay người lại nhìn qua Quan Minh, Quan Minh nhìn một bàn đồ ăn nói với cô: “Nguội mất rồi.”
“Em đi hâm nóng lại.”
Thi Niệm vừa cầm chiếc hộp lên, Quan Minh đã đứng dậy ôm lấy cô từ phía sau, sau đó cầm lấy chiếc hộp trong tay cô nói với cô: “Không trách anh Sênh tự tay chặt đứt đào hoa của em chứ?”
Thi Niệm buồn cười nói: “Vậy anh nghĩ em có bản lĩnh bắt cá hai tay sao?”
“Vậy phải xem xem người khác có bản lĩnh động vào người phụ nữ của anh hay không.”
Nói xong đẩy cô ngồi lại trên ghế: “Ngồi chờ, anh đi hâm nóng.”
Lúc ăn Quan Minh rất trầm mặc, vẫn luôn không mở miệng, căn hộ này không lớn, dù cho vừa rồi Cận Bác Nam đã kéo cửa phòng bếp lại, nhưng mà Thi Niệm vẫn nghi ngờ cuộc đối thoại của bọn họ đã bị Quan Minh nghe thấy rồi.
Cô thăm dò nói: “Vừa rồi anh ta đến đây là hỏi chuyện của em, không có ý gì khác.”
Quan Minh đặt nĩa xuống, dùng giấy khăn lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy còn em? Có cho rằng anh Sênh là một tên lừa gạt không? Chưa cho em lời hứa hẹn gì, đã bắt em phải đi theo anh rồi.”
Thi Niệm chỉ trả lời anh ba chữ: “Em tin anh.”
Thật ra cô cũng biết những vấn đề vừa rồi Cận Bác Nam đề cập đều là tồn tại khách quan, nhưng mà cuộc đời của cô, hai mươi mấy năm trước đều sống theo khuôn phép cũ, duy chỉ có chuyện này cô muốn mạo hiểm một lần, vì anh.
Quan Minh nghe thấy câu trả lời của cô mới lộ ra ý cười, sau khi ăn xong, Quan Minh không cho cô dọn dẹp, nhất định bắt cô đi qua một bên nghỉ ngơi.
Lại nói anh cũng đã một đêm không ngủ, ở trên máy bay mười mấy tiếng nhất định cũng không thoải mái, đến nơi ở của cô còn bận trước bận sau, sợ là những việc anh ở nhà cũng không động một ngón tay, Thi Niệm có chút áy náy, nhưng mà Quan Minh nhắc nhở cô: “Chú ý thân phận của mình chứ.”
“Thân phận gì?”
“Thân phận bạn gái của anh, anh làm những việc này cho em không phải là rất bình thường sao?”
Một câu khiến Thi Niệm không còn lời nào để nói, trong lòng như rót đầy mật vậy, sau đó Quan Minh lại trêu ghẹo cô: “Lúc nhỏ em sai khiến anh như vậy cũng chưa thấy em xấu hổ lần nào?”
Thi Niệm lập tức nghẹn đỏ mặt, anh không nói Thi Niệm căn bản sẽ không nhắc đến, khi đó đích thực đủ các loại chơi xấu muốn anh cõng, trước kia nhỏ không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại ký túc xá cách căn hộ anh thuê thật sự rất xa, cô khi đó đang phát triển, có chút thịt, dù sao cũng không phải nhẹ, cô cũng không biết anh Sênh lúc đó làm sao có thể kiên trì một ngày hai lần cõng cô qua lại được.
Tuy rằng Quan Minh kêu cô đi qua bên cạnh nghỉ ngơi, hưng cô vẫn vây quanh anh hỏi: “Anh Sênh, lần này anh ở đây bao lâu, đừng nói với em là rạng sáng sẽ phải gấp gáp trở về đấy nhé?”
Quan Minh cười nói: “Em nghĩ anh là máy bay à?”
“Vậy…” Thi Niệm rất muốn biết anh sẽ ở lại tới khi nào.
Quan Minh nói với cô: “Muộn nhất là tối ngày mai, chỉ có thể như vậy.”
Thực ra Thi Niệm tính toán thời gian, anh đi một chuyến New York, cả đi cả về phải chậm trễ thời gian hai ngày, lại ở chỗ này lưu lại hai ngày, trong nước xảy ra chuyện lớn như vậy, anh vô duyên vô cớ biến mất bốn ngày kỳ thật đã rất khoa trương rồi, còn ở lâu hơn e rằng sẽ trời đất đảo lộn mất.
Chỉ là nghĩ đến đêm mai anh sẽ rời khỏi đây, Thi Niệm khó tránh khỏi sẽ có chút không nỡ, cô trước kia chưa bao giờ cảm thấy mình là cô gái dính người, nhưng hôm nay cô mới đột nhiên cảm nhận được cái gì là cảm giác yêu đương.
Sau khi thu dọn xong, Thi Niệm nói với anh: “Hay là anh đi vào giường của em nằm nghỉ một chút, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì.”
Quan Minh chuyến này đi vội vàng, đi đường vất vả, bôn ba lâu như vậy, trên người khó tránh khỏi nhiễm bụi bặm, anh không muốn làm bẩn ga giường của cô, vì vậy nói: “Có thể đi tắm trước không?”
Thi Niệm bây giờ mới phát hiện anh cứ như vậy đến đây, không mang theo cái gì, cô vội đi chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân mới cho anh.
Khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Thi Niệm vẫn đang băn khoăn một vấn đề, ở chỗ cô không có quần áo nam, anh tắm rửa xong sẽ mặc cái gì?
Vốn muốn tìm một tấm thảm, nghĩ hay là trước tiên cứ để anh quấn tấm thảm trước, nhưng mà đứng ở cửa phòng tắm do dự cả buổi lại không biết có nên gõ cửa hay không.
Cũng may anh tắm rửa rất nhanh, chỉ chốc lát cửa phòng tắm đã mở ra, sau đó thân thể của anh cứ như vậy thình lình xuất hiện ở trước mắt cô, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót.
Thi Niệm phản ứng theo bản năng quay lưng đi, kinh ngạc một tiếng: “Sao anh không mặc quần áo?”
Quan Minh nở nụ cười: “Em từng thấy ai mặc áo sơ mi và quần tây đi ngủ chưa?”
Thi Niệm không nhìn anh, đưa chiếc khăn tắm trong tay cho anh, nói với anh: “Vậy anh đi nghỉ ngơi trước, em giúp anh mang quần áo đi giặt, nếu không ngày mai anh lại không có gì để mặc.”
Sau đó cô bối rối ôm quần áo bỏ chạy.
Trong lúc chờ đợi ở phòng giặt dưới tầng, trong đầu Thi Niệm cứ hiện lên hình dáng vừa rồi mình nhìn lướt qua kia, trước kia lúc bọn họ trên thuyền cũng coi như là từng sống chung với nhau, nhưng Quan Minh ở trước mặt cô từ trước đến nay luôn gọn gàng, không biết có phải là sau khi xác định quan hệ, Quan Minh cũng không hề cấm kỵ những cái kia, nghĩ đến những đường nét mịn màng và dáng người cứng cáp của anh, gương mặt Thi Niệm nóng bừng.
Sau khi giặt xong quần áo, Thi Niệm lên lầu, vốn tưởng rằng Quan Minh đã đi ngủ rồi, cô còn đặc biệt nhẹ chân nhẹ tay treo quần áo của anh lên.
Lại nghe thấy sau lưng Quan Minh đang gọi cô: “Niệm nhi.”
Khi cô quay lại đã thấy anh đang nằm trên giường nhìn cô, cái tư thế lười biếng tùy ý kia, còn có bả vai lộ ra bên ngoài tạo thành tác động thị giác cực mạnh.
Trước đây cô chỉ cho rằng Quan Minh đẹp trai, mặc quần áo cũng rất đẹp, hôm nay mới biết anh cởi quần áo càng đẹp hơn.
Anh dịch vào bên trong, nói với cô: “Đừng bận bịu nữa, lên đây nằm một chút.”
Thi Niệm cảm thấy mình đại khái là đã điên rồ rồi, một câu nói của anh cũng đã khiến cho trái tim cô run lên.
Nhưng nghĩ đến người đang nói chuyện với cô là bạn trai của mình, cô lập tức không có sức chống đỡ, mọi thứ cũng bắt đầu trở nên tự nhiên.
Cô vừa nằm xuống, Quan Minh đã kéo chăn bọc lấy cô, thuận tay kéo cô vào trong ngực.
Nửa người trên của anh không mặc đồ, Thi Niệm trực tiếp tựa ở trên ngực của anh, hơi thở của anh vây lấy cô, ở nước ngoài lâu như vậy, chưa từng có giây phút nào ấm áp như lúc này, cả trái tim đều bình tĩnh lại, dường như chỉ cần ở trong vòng tay anh, mọi lo lắng muộn phiền sẽ lập tức bị quên đi, trái tim ấm áp chưa từng thấy.
Thi Niệm hỏi anh: “Sao anh lại không ngủ?”
“Muốn ngủ, lại ngủ không yên ổn, cho nên không ngủ nữa, em thì sao? Muốn anh Sênh dỗ ngủ sao?”
“Em cũng không phải con nít.”
Quan Minh vòng quanh tóc cô, nhàn nhạt nói: “Trước kia mỗi lần bóp lưng cho em, lần nào em cũng ngủ say như heo.”
Khi anh nhắc đến chuyện xấu hổ trước đây, Thi Niệm đập anh một cái, lực đạo giống như bông, bị Quan Minh bắt lấy tay đặt ở trên eo của anh, Thi Niệm tránh cũng không thể tránh khỏi chạm vào làn da trên eo anh, cứng rắn, có một sức căng rất hấp dẫn mê người, tuy rằng anh vừa rồi còn lấy tuổi tác của mình ra nói chuyện, nhưng độ săn chắc này không có chút cảm giác tuổi tác nào.
Thi Niệm làm công việc này đương nhiên tiếp xúc rất nhiều người mẫu nam, gặp không ít anh chàng có vóc người đẹp, nhưng trong công việc thì những mẫu nam này trong mắt cô chỉ là công cụ, cô không có suy nghĩ dư thừa nào khác, có đôi khi phải các chàng trai trẻ thích tán tỉnh, cũng sẽ cố ý nói chuyện mập mờ để trêu chọc cô, nhưng bình thường cô đều sẽ tự động chắn lại, cũng không thẹn thùng các thứ, cũng không biết vì sao, khi đối mặt với anh Sênh thì tất cả đều không được, một ánh mắt của anh, một động tác của anh cũng khiến cô không thể kháng cự.
Cô cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, tuy rằng thân thể cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, nhưng tinh thần lại phấn khởi, cô hỏi anh: “Vậy lúc trước khi anh bôi thuốc cho em có ý nghĩ gì không?”
Quan Minh nở nụ cười: “Anh có thể có ý nghĩ gì? Khi đó em còn chưa lớn.”
“…” Tuy rằng chủ đề là Thi Niệm đề cập, nhưng cô không nghĩ tới Quan Minh lại trả lời thẳng thắn đến vậy.
Nhưng mà anh lại bổ sung nói: “À, có một ý nghĩ, mỗi lần đều cảm thấy áo ngực nhỏ của em rất cản trở, muốn cởi ra.”
Thi Niệm mở to đôi mắt hạnh: “Vậy mà anh còn nói không có ý nghĩ gì?”
Mí mắt Quan Minh giật giật: “Cái này tính là ý nghĩ gì? Chỉ là đơn thuần muốn bôi thuốc cho đều hơn một chút, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói anh là bác sĩ nghiêm túc có trách nhiệm.”
Thi Niệm bị sự lươn lẹo của anh làm cho á khẩu không nói nên lời, dùng ánh mắt trừng anh, Quan Minh bị cô nhìn đến bật cười, dứt khoát trở mình ôm cô dưới thân thể, ánh mắt say mê nói với cô: “Được rồi, anh thừa nhận, từng có một tia tà niệm, dù sao lúc đó cũng tràn đầy khí lực, nhưng anh lúc đó cũng không làm ra việc gì quá đáng với em, coi như là một người có quy củ?”
Thi Niệm còn chưa nói lời nói, sau đó anh lại bổ sung: “Bây giờ thì không thể quy củ nữa rồi.”
Nói xong anh lại hôn cô, cứ cảm thấy môi của cô hương vị ngọt ngào mềm mại, phảng phất mùi trái cây, đôi mắt đen láy, lúc động tình đặc biệt sáng, dường như luôn ẩn chứa hơi nước, có lẽ là bởi vì Thi Niệm vốn là có vẻ ngoài cổ điển và mềm mại, hơi vuốt ve an ủi một chút, gương mặt ửng đỏ luôn hiện ra một loại cảm giác nhu nhược kiều mị, dễ dàng khơi dậy tính chiếm hữu của đàn ông.
Vừa rồi bọn họ đang ở bên ngoài, ngồi trên ghế, cả người đều đã mặc quần áo, bây giờ Quan Minh thân trên không mặc một cái gì, lại nằm ở trên giường, cái loại sức hút khó cưỡng giữa hai người đã nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm, Thi Niệm cảm giác tay của Quan Minh cứ lên xuống dọc theo eo cô, lực trên tay lúc nặng lúc nhẹ, đó giống như là một loại ám chỉ, cô có chậm hiểu như thế nào cũng biết anh muốn làm gì.
Cô hơi thở hổn hển gọiu: “Anh Sênh… em… Hôm nay không tiện.”
Cô không phải không muốn cho anh, cô cũng không muốn làm anh mất hứng, nhưng sự thật là bà dì đến có chút không trùng hợp.
Tay của Quan Minh không có thêm động tác nào nữa, nở nụ cười vùi mặt ở giữa cổ cô, hô hấp cô nặng nề nói: “Tra tấn người.”
Thi Niệm cảm nhận được phản ứng của thân thể anh, không biết nên như thế nào mới tốt, âm thanh có chút run rẩy nói: “Em xin lỗi.”
Quan Minh sửng sốt một chút, sau đó xoay người rời khỏi người cô, nghiêng người khủy tay chống đầu nhìn cô: “Không có gì phải xin lỗi cả, như vậy cũng tốt, anh còn một đống việc chưa giải quyết xong, nếu cứ như vậy chiếm hữu em, đối với em là không chịu trách nhiệm, không vội, chờ sau này…”
Anh không nói thêm gì nữa, Thi Niệm hiểu ý anh, anh đang suy nghĩ vì hoàn cảnh của cô, cô vùi mặt vào lòng ngực anh ôm lấy anh, lúc đó trong nội tâm cô chỉ có một suy nghĩ, dù là toàn bộ thế giới không ủng hộ họ, dù phía trước chờ đợi bọn họ là núi đao biển lửa, con đường này cô cũng nhất định phải đi.
Nhưng cô không biết rằng, hành động vòng tay qua người của cô không thể giải tỏa được tình trạng hiện tại của Quan Minh, ngược lại làm cho anh càng thêm khô nóng.
Không bao lâu sau Thi Niệm ở trong ngực Quan Minh đã ngủ thiếp đi, Quan Minh thì cứ như vậy để cô gối lên cánh tay, tay kia đang mở điện thoại, chỉnh chế độ im lặng, thông qua tin nhắn và từng cái email xử lý công việc trong nước.
Lúc gần đến chạng vạng, Thi Niệm cảm giác Quan Minh xuống giường, cô mơ mơ màng màng trở mình ngồi dậy sững người một lúc, sau đó nghe thấy tiếng cửa lớn mở rồi lại đóng, cô cho rằng Quan Minh đã đi rồi, nhìn ra bên ngoài gọi to một tiếng: “Anh Sênh.”
Quan Minh rất nhanh đi vào, anh đã mặc quần áo được cô giặt sạch sẽ, hỏi: “Anh làm em tỉnh giấc à?”
Cô lắc đầu: “Do em ngủ không sâu.”
Quan Minh thực sự có thể cảm nhận được, khi cô ở trong vòng tay anh, lông mi của cô thỉnh thoảng lướt qua ngực anh thật ngứa ngáy, chỉ là đại khái thân thể mệt mỏi, cứ nằm một chỗ không nhúc nhích, bây giờ thật sự dậy rồi.
Cô hỏi: “Là anh mở cửa sao? Ai vậy?”
Anh nói với cô: “Cho người đưa bữa tối tới đây, cũng không thể cứ để cho em ăn pizza được, em dậy vừa đúng lúc, ăn cơm thôi nào.”
Thi Niệm quấn chăn lên người, cảm giác có hơi lạnh, còn muốn ủ ấm thêm một hồi, mỗi lần đến mùa đông đều là như vậy, thể hàn sợ lạnh, gián tiếp trở thành người khó xuống giường.
Quan Minh thấy cô co lại thành một đoàn, lại bắt đầu lười biếng, khóe miệng mang theo ý cười: “Đừng dậy nữa, anh bưng vào đây cho em.”
Sau đó anh tìm một chiếc bàn gấp bên ngoài và dọn vào, Thi Niệm làm ổ trên giường nhìn anh đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy trong nhà có người đàn ông là một chuyện rất hạnh phúc.
Anh mở từng hộp đồ ăn ra, Thi Niệm mới phát hiện Quan Minh đã gọi một đống đồ ăn Hoài Dương mà cô cực kỳ hoài niệm, hơn nữa bất kể là đồ ăn hay đóng gói đều khiến người ta vô cùng có khẩu vị.
Thi Niệm có chút kinh ngạc hỏi: “Anh đặt ở đâu vậy? Ở đây có thể mua được sao?”
“Chỉ sợ không thể, tìm bạn nghe ngóng đấy, là một nhà hàng gia đình, lát nữa anh đưa phương thức liên hệ cho em, về sau muốn ăn cứ kêu ông chủ mang tới.”
“Ông chủ tự mình mang đến sao? Có phải cần cho thêm tiền không?”
Quan Minh nhìn chằm chằm vào cô cười: “Không cần tiền của em.”
“Không cần trả tiền? Nhà hàng là do anh mở sao?”
Quan Minh gắp vài món ăn vào trong bát, trả lời cô: “Thật sự thì không phải anh mở, chẳng qua nếu như em thích, cũng có thể biến thành anh mở.”
“Anh là thổ phỉ sao?”
Quan Minh ngồi ở bên giường, đưa một miếng gạo nếp củ ấu ngào đường tới trước mặt cô: “Nếu như em thích thổ phỉ, vậy anh chính là thổ phỉ.”
Thi Niệm cắn một miếng gạo nếu củ ấu, mùi vị ngọt ngào xộc thẳng vào trong tim, cô cong mắt cười.
Vừa vươn tay chuẩn bị nhận lấy bát, Quan Minh nói với cô: “Đừng vươn ra, bỏ vào trong chăn, thân thể này của em về sau phải chú ý hơn, khó khăn lắm mới ủ ấm được.”
Thi Niệm lúc này mới nhớ tới, vừa rồi lúc cùng nằm trong chăn, Quan Minh đích thực vẫn luôn giúp cô ủ tay ủ chân, gò má cô bắt đầu đỏ bừng.
Quan Minh lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho cô nếm thử, trong nháy mắt như vậy, tầm nhìn của Thi Niệm đột nhiên mơ hồ.
Đã lâu như vậy, đã quen một mình đối mặt với những mưa gió thăng trầm, ngày tháng có gian khó có khổ cực đi nữa thì chịu đựng một chút là qua thôi, cho đến giờ phút này mới biết được bên cạnh có một người là càm giác gì, ở bên ngoài cô không phải người mềm yếu thích khóc, nhưng mà hôm nay toàn bộ yếu ớt của cô đều đã giao cho anh.
Quan Minh thấy bộ dạng nước mắt vuốt phẳng của cô, buông bát ôm lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Sao mà đút cho em miếng cơm lại khóc luôn rồi?”
Cô dịu dàng nhẹ nhàng nói: “Mỗi lần ốm đều muốn gửi tin nhắn cho anh, lại cảm thấy nếu gửi tin nhắn cho anh than khổ, mình ở trước mặt anh lại làm kiêu thì không ổn, có đôi khi muốn nhìn anh một chút, trong điện thoại không có hình của anh, em sẽ lên mạng tìm, thật vất vả tìm được một tấm ảnh chụp chung của hiệp hội doanh nhân gì đó, bên trong có anh, nhưng anh không nhìn ống kính, em vẫn cứ luôn nghĩ, tại sao anh chụp ảnh lại không nhìn ống kính?”
Đây là lần đầu tiên Quan Minh nghe cô dùng giọng điệu mang theo ai oán này, thật ra anh vẫn luôn rất thích nghe cô nói chuyện, trong lúc lơ đãng sẽ mang theo một ít khẩu âm Giang Nam, mềm mềm, có chút ngữ khí làm nũng, hai tay của anh ôm chặt cô, cười cọ cọ gò má của cô: “Ngốc ạ, hỏi anh không phải được rồi sao.”
“Không được, vậy thì còn ra dạng gì nữa? Chẳng lẽ muốn em nói với anh, anh Sênh, cho em xin tấm hình của anh đi, để em có thể nhìn anh tưởng tượng thành bạn trai của em sao?”
Quan Minh lúc này cũng bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo tràn ngập cả căn phòng, anh ôm cả cô và chăn đặt lên đùi, cô tựa ở ngực anh hỏi: “Nếu như em thật sự nói như vậy, anh sẽ làm gì?”
Quan Minh cười trả lời cô: “Anh có thể cho là em bị hack nick rồi.”
Thi Niệm chuyển khóc thành cười, nghe thấy anh nói: “Nếu như em thật sự nói với anh như vậy, anh Sênh mặc kệ ở đâu đều muốn đến xem em, xem em đã chịu đả kích gì? Thuận tiện cho em ngắm anh thực tế luôn.”
Thi Niệm lúc trước khi đi theo Klein đi Paris công tác, cô nhìn thấy nụ hôn dài kiểu Pháp trên phố, đối với những cặp tình nhân hận không thể dính lấy nhau cảm thấy rất khó hiểu, cô còn nói với Klein là người Trung Quốc biểu đạt tình cảm tinh tế hơn.
Hiện tại bản thân chìm đắm vào trong tình yêu cuồng nhiệt mới biết được, tình cảm như keo sơn là chuyện không phân biệt biên giới, trước đây, cô căn bản chưa từng tưởng tượng bản thân sẽ vùi ở trong ngực anh ăn cơm, cảm thấy năng lực tự chăm sóc của mình đã đi lùi lại 20 năm..
Nếu như bị mẹ nhìn thấy khẳng định sẽ nói cô thật không có quy củ, nhưng mà anh Sênh cho phép cô không quy củ như vậy, phần sủng ái này đối với cô mà nói có lẽ là độc nhất vô nhị nhất trên đời này rồi.