Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 46



Trong suốt một năm, Thi Niệm hoàn toàn chặn hết các tin tức trong nước, cũng hiếm khi đăng nhập vào các trang mạng xã hội, cũng không giao lưu nhiều với những người quen bên đó, duy chỉ có Bách Phu Trưởng nhưng cũng chỉ dừng lại ở chuyện công việc, cô cũng không để ý lắm về cuộc sống của Quan Minh, cô không biết một năm này anh có xảy ra chuyện gì không, cô chỉ chú tâm vào còn đường dưới chân, sự nghiệp trước mắt, và chờ đợi ước hẹn một năm của bọn họ.

Nhưng khi bất ngờ nghe được tin từ Cận Bác Nam rằng vào tháng 2 Quan Minh dính vào một vụ kiện, anh vướng vào một vụ bê bối ăn chơi, và nhiều dây chuyền kinh doanh trong tay anh liên tục bị ảnh hưởng nặng nề, hiện tại anh vẫn chưa thoát khỏi vụ kiện này, khi đó thị trường chứng khoán của tập đoàn Quan Thái đã giảm gần mười phần trăm, bây giờ tài sản của bản thân anh đã bị thu hẹp hơn 8 tỷ.

Mà điều này cũng là vì chịu ảnh hưởng của vụ bê bối gây ra. Vụ kiện cáo này mặc dù là một chuyện cá nhân, nhưng đối với một người quyền cao chức trọng như anh mà nói thì đó giống như một đả kích nghiêm trọng.

Cho nên mặc dù khi Cận Bác Nam bất ngờ nghe được tin này, anh ta cũng không biết nên làm thế nào để mở lời hỏi Thi Niệm, cho dù là ở trong nước hay nước ngoài, thì scandal này cũng đều là chuyện không vẻ vang gì.

Chẳng trách đợt trước ngay cả khi cô gặp đám bạn thân của Quan Minh, thì bọn họ cũng không có một ai nhắc đến chuyện này.

Cũng may khi Quan Minh gặp cảnh ngộ như bây giờ cũng không có ai giậu đổ bìm leo, còn có một số doanh nghiệp đứng lên ra mặt cho anh, thậm chí còn đứng ra đảm bảo cho phẩm chất của anh, nhưng mà miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, phần lực lượng này không có mấy ảnh hưởng đến chiều hướng của vụ kiện và tình hình hiện tại của anh.

Sau khi Thi Niệm nghe được chuyện này, không phải là tức giận, không phải là khó chịu, không phải là không thể nào hiểu được, chỉ là hoàn toàn không tin, nếu như hôm nay Cận Bác Nam nói với cô, Quan Minh đầu tư thất bại, hoặc là làm ăn thua lỗ bị người ta kiện cáo, hoặc là làm mấy chuyện làm ăn bí quá hóa liều, có lẽ cô còn tin được một, hai phần, nhưng nếu như là chuyện này thì cô như thế nào cũng không có cách nào tin được, chuyện này hoàn toàn đi ngược lại con người của Quan Minh, và căn bản là anh sẽ không làm những chuyện như vậy, nếu như anh là loại đàn ông dùng phần thân dưới để suy tính mọi việc thì anh căn bản không thể đi được đến ngày hôm nay.

Nhưng cho dù là Thi Niệm có tin tưởng anh, cũng không có nghĩa là người khác cũng sẽ là như vậy, một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi, quanh năm chưa từng công khai bạn gái, suốt dọc đường liên tục có những tin đồn trăng hoa, cho dù xảy ra scandal như vậy, có thể có người sẽ nghĩ anh nhất thời bước sai, hoặc bị người ta gài bẫy, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai tin anh trong sạch.

Thi Niệm ngay lập tức gọi điện thoại cho Quan Minh, nhưng lại vô tình phát hiện ra số điện thoại của anh không liên lạc được, lúc đó cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Quan Minh đã không liên lạc với cô một thời gian rồi.

Mà thời gian này cô cũng rất bận, mỗi ngày đều phải tăng ca, kết nối với các nhà máy, lựa chọn nguyên vật liệu, đối phó với các tình huống lớn nhỏ, lúc trước tin tức trong nước quá lộn xộn, cô căn bản không hề để ý đến mấy tin tức thật thật giả giả đó.

Cho đến giờ phút này mới bừng tỉnh tinh thần lại, Quan Minh sẽ không dễ gì im lặng, cũng sẽ không dễ gì mất liên lạc với cô.

Thi Niệm rời khỏi bữa tiệc, chạy trở lại Đại lộ số 5, cô mặc một chiếc váy dài màu bạc, ánh trăng chiếu vào chiếc đuôi váy lộng lẫy của cô, bước trên đôi giày cao gót và đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng, không ngừng tìm kiếm mọi tin tức liên quan đến vụ việc ở trong nước trong suốt nửa năm qua trên điện thoại di động của mình.

Cô nhìn thấy thời gian sự việc nổ ra là khoảng ngày 10 tháng 02, cô nhớ rằng hai ngày trước ngày lễ tình nhân, cô đã hỏi Quan Minh liệu năm nay có đi trượt tuyết được không, anh còn cười và nói với cô qua điện thoại: “Anh sợ năm nay không đi được, phải vất vả làm việc rồi còn cưới vợ.”

Vào ngày lễ tình nhân, Quan Minh nhắn tin cho cô, kêu cô đến Quảng trường Thời đại để tìm một cậu bé đội mũ kẻ ca rô, cô đi đến đó với lòng tràn ngập mong đợi, cô tìm thấy cậu bé, lấy tấm thẻ thông tin, thông qua các tấm thẻ chỉ dẫn cô đã đi qua rất nhiều cửa hàng, điều kỳ diệu là mỗi nơi cô đến, cô đều có thể nhận được một món quà tuyệt đẹp, cả đêm cô như mở một chiếc hộp bí ẩn vậy, niềm vui bất ngờ liên tục ập đến, cô không biết Quan Minh đang ở trong nước đã sắp xếp tất cả những chuyện này cho cô bằng cách nào, nhưng cô đã không cảm thấy cô đơn chút nào trong ngày lễ tình nhân đó, cô đã trải qua một ngày lễ tình nhân vô cùng đầy đủ và hạnh phúc.

Cuối cùng cô mãn nguyện trở về lại Quảng trường Thời đại thì nhìn thấy tấm biển quảng cáo hiện ra bốn chữ Trung lớn không gì sánh được: “Một đời Sênh có em.”

Lúc đó điện thoại của Quan Minh vang lên, giọng nói của anh rơi vào tai cô, nói: “Đây là lễ tình nhân đầu tiên khi chúng ta ở bên nhau, anh Sênh không thể ở bên cạnh em, sau này anh sẽ luôn tranh thủ để không vắng mặt trong mỗi ngày lễ tình nhân.”

Tháng hai, Thi Niệm không có cách nào tưởng tượng được, lúc đó Quan Minh đang vướng vào vụ kiện cáo vậy mà vẫn còn chuẩn bị tất cả cho cô, mà trong mấy cuộc điện thoại anh một chữ cũng đều không nhắc đến chuyện bản thân gặp chuyện.

Trong lúc tìm kiếm Thi Niệm chú ý đến một tin tức, đó là vào tháng bảy, tập đoàn Quan Thái chính thức công bố toàn bộ chức vụ trong nội bộ tập đoàn của Quan Sênh Minh đều sẽ do Quan Sênh Quân tiếp quản thay.

Coi như phía thành Tây đã xóa bỏ tư cách thừa kế của Quan Minh và thay thế bằng anh trai của anh.

Và chính xác vào thời điểm đó Thi Niệm có liên lạc với anh, nói chuyện với anh về chuyện của cha Cận Bác Nam, Quan Minh không nói hai lời đã giúp cô điều phối và sắp xếp dây chuyền sản xuất trong nước, nhưng anh vẫn như cũ không nói cho cô biết về tình hình của mình lúc đó.

Một câu, thậm chí một chữ cũng đều không nhắc đến với cô.

Cô không cách nào tưởng tượng được anh đã chịu đựng áp lực lớn như thế nào, chịu bao nhiêu búa rìu của dư luận, mà lúc anh trải qua những chuyện này cô đều không ở bên cạnh anh.

Thi Niệm xông về nhà, lôi hành lý ra, sắp xếp xong hành lý ngay trong đêm, đặt sẵn vé về nước, chờ đến sáng sớm, chạy nhanh đến văn sắp xếp công việc cho xong.

Sau khi làm xong mọi việc, cô ra thẳng sân bay, đây là lần đầu tiên cô lên đường trở về nước sau nhiều năm ra nước ngoài, trước đó cô đã có nhiều lần tưởng tượng, tưởng tượng mình sẽ quay về nước với mục đích gì, sẽ có tâm trạng như thế nào?

Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ đột ngột trở lại mảnh đất quen thuộc đó trong hoàn cảnh như vậy, chỉ vì người đàn ông đã cắm rễ trong trái tim cô.