Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 52



Đang giữa ban ngày mà kêu cô trở về ngủ cùng với Quan Minh, như thế nào cũng cảm thấy như vậy vô cùng lười biếng, tiêu cực, nhưng Quan Minh nói với cô: “Vốn dĩ hôm nay anh phải bay đi Thượng Hải, nhưng tạm thời thay đổi lịch trình, vòng xe trở lại đây, cha vẫn chưa biết chuyện, nên anh cũng không ở lại lâu được, vẫn phải bay chuyến chạng vạng tối tới Thượng Hải, đến đó rồi chắc cũng chẳng được nghỉ ngơi, em nỡ nhìn anh mệt mỏi như vậy sao?”

Cuối cùng Thi Niệm cũng mềm lòng, không cứng rắn được với anh, nên đồng ý trở về cùng với anh.

Hai người vừa đi đến cửa văn phòng thì người trợ lý kia cũng bưng cà phê tới, nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị rời đi của anh thì bối rối không biết phải làm sao: “Anh Quan, cà phê của anh…”

Khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên rồi cúi đầu xuống tiếp.

Quan Minh lạnh lùng đi lướt qua, mặc dù lúc này không còn tâm trạng để uống nữa, nhưng mà người khác cũng đã mất công làm cả buổi rồi, cho nên anh vẫn cầm lấy tách cà phê uống một ngụm tượng trưng rồi mới đặt xuống và nói với cô ấy: “Vất vả rồi.”

Cô trợ lý nhỏ vội vàng nói: “Không vất vả, không vất vả.” Sững sờ một hồi rồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Quan Minh lại đưa Thi Niệm rời đi, từ trên lầu đi tới thang máy, Quan Minh vô cùng giữ phép tắc, hai tay luôn để vào trong túi áo khoác, nhưng vừa vào tới xe đã nắm lấy tay Thi Niệm cho vào lòng bàn tay của mình, ngón cái của anh không ngừng vuốt ve mu bàn tay trắng nõn nà của cô.

Ngô Pháp lái xe đưa bọn họ trở về, Thi Niệm chọc ghẹo anh: “Em cảm thấy anh rất là lợi hại.”

Quan Minh nhíu mày “ồ?” một tiếng, anh cúi xuống cố ý hạ giọng xuống, giọng điệu trêu chọc hỏi: “Lợi hại ở mặt nào?”

Thi Niệm liếc trộm nhìn Ngô Pháp một cái rồi véo lên tay anh, mặt mày Quan Minh giãn ra rồi bật cười lên, Ngô Pháp ngược lại luôn nhìn thẳng phía trước, kỳ thực anh ấy biết rõ gần đây Quan Minh áp lực rất lớn, nào là từ phía bên ngoài, rồi còn trong gia đình nữa, lúc Thi Niệm chưa trở về, anh rất ít khi cười, đa số cũng chỉ là đối phó với các tình huống mà thôi, lúc này tâm tình của anh xem như rất tốt rồi.

Thi Niệm giải thích: “Em thấy anh lợi hại là anh từ đó đến giờ chưa bao giờ nói nặng lời với cấp dưới, cũng không thấy anh nổi nóng bao giờ, hơn nữa em cảm thấy anh đối xử với mọi người đều vô cùng hiền hòa, giống như cô trợ lý lúc nãy, anh còn quan tâm đến cảm nhận của người ta nữa, vậy tại sao mọi người vẫn luôn kính sợ anh như vậy?”

Quan Minh nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này một lúc rồi nói với cô: “Có thể là vì anh Sênh hơi có nhiều tiền.”

Khóe miệng Ngô Pháp lúc này khẽ cong lên, ngược lại Thi Niệm thì trợn tròn mắt: “Cái này có quan hệ tất yếu nào sao?”

Quan Minh nửa vui đùa nói: “Có tiền thì có thể xui ma khiến quỷ, mặc dù hơi bỉ ổi, nhưng cái này thường có thể thay đổi vận mệnh một người, em nói xem vận mệnh bao người đều nằm trong lòng bàn tay anh, bọn họ có thể không sợ sao?”

Thi Niệm biết lúc này tâm trạng Quan Minh đang rất tốt, vì lúc tâm trạng anh tốt thì anh nói chuyện với cô lúc nào cũng không đứng đắn.

Kì thực ông chủ thường nắm chặt mạch máu kinh tế của các nhân viên, nhưng không phải toàn bộ nhân viên đều có thể kính sợ ông chủ của mình, chỉ có thể chứng minh được trên người anh có nhân cách vô cùng quyến rũ, cho nên dù không cần nghiêm khắc với nhân viên, nhưng vẫn có thể khiến mọi người không tự chủ được kính nể anh.

Cái này là khi cô học cách quản lý đã hiểu ra, điểm này thì cô rất là khâm phục anh.

Xe về tới biệt thự, cô giúp việc vẫn còn đang quét dọn trong sân, nhìn thấy bọn họ đột nhiên trở về thì có chút kinh ngạc, Quan Minh chìa tay về phía Ngô Pháp, Ngô Pháp lấy từ trong túi áo khoác ra hai phong bao lì xì.

Quan Minh đưa cho mỗi cô giúp việc một cái, nhã nhặn nói với cô ấy: “Trong thời gian này làm phiền mọi người chăm sóc cho tiểu Niệm, hôm nay nghỉ phép một ngày đi, buổi tối lại đến.”

Thi Niệm ở cùng với anh lâu rồi, thì càng cảm thấy anh giống như một cuốn sách đọc mãi vẫn không hết, đặc biệt là chuyện đối nhân xử thế, cô có thể học được rất nhiều từ anh.

Nhìn thì giống như chỉ là một hành động tùy ý, nhưng lại có thể thu phục được lòng người, có lẽ chính vì điều này nên anh mới có thể được mọi người bên ngoài yêu thích.

Hai cô giúp việc vui mừng hớn hở bước đi, Quan Minh kéo Thi Niệm vào nhà, Ngô Pháp thì rất tự giác lái xe rời đi, mặc dù Thi Niệm cũng không biết anh ấy sẽ đi dạo ở đâu.

Sau khi vào đến nhà, Quan Minh cởi áo khoác ngoài ra, bên trong anh mặc một chiếc áo len làm bằng vải dệt kim sọc sẫm màu cao cấp, Thi Niệm không dám pha trà cho anh, đợi chút nữa để anh đi nghỉ ngơi, cô sợ anh càng uống nhiều sẽ càng tỉnh táo nên cô pha cho anh một cốc trà bưởi mật ong nóng.

Cô đặt trước mặt anh rồi nói: “Anh uống hai ngụm rồi lên lầu ngủ đi.”

Đột nhiên cô nghĩ tới chuyện cha anh không biết anh tới đây, hơi lo lắng hỏi: “Bây giờ cha anh giám sát anh chặt lắm sao?”

Nhắc đến chuyện này, thần sắc Quan Minh lại hờ hững nói: “Ông ấy à, vụ kiện cáo ầm ĩ kia khiến ông ấy mắng anh là đồ bại hoại gia phong, trong thời gian này luôn giám sát đời sống riêng tư của anh, người cũng đã lớn tuổi rồi, lại về hưu ở nhà, cho nên ông ấy cũng luôn muốn tìm việc gì đó để làm, nếu như ông ấy cảm thấy làm như vậy mà thoải mái thì cứ để ông ấy giám sát đi.”

Nền móng của Quan Minh bây giờ nếu như muốn rời khỏi thành Tây hoàn toàn có đủ khả năng tự lập được rồi, cho nên từ trong lời nói của anh thì Thi Niệm có thể cảm nhận được, kỳ thực đây là một cách để anh báo hiếu, đại khái cũng chỉ là để người cha già của anh có thể yên lòng một chút.

Thi Niệm không nhịn được hỏi: “Nhưng vụ kiện cáo không nhiều thì ít cũng ảnh hưởng tới anh chứ, anh kêu em đừng để ý đến tin tức trong nước, nói là không để ý nhưng cũng nghe thấy không ít, nói anh cái gì mà di dời tài sản, còn nói vụ kiện cáo lần này khiến giá trị thương hiệu của anh bị co rút lại mười mấy tỷ? Rốt cuộc có đúng không?”

Quan Minh bưng tách trà mật ong Thi Niệm pha lên, uống một ngụm rồi cười nói: “Em nói xem nếu như có một ngày anh trở thành kẻ khố rách áo ôm rồi, thì em có suy nghĩ gì?”

Thi Niệm cố tình trừng mắt nhìn anh: “Em có thể có suy nghĩ gì chứ, đạp anh qua một bên rồi đi tìm “tiểu thịt tươi” sao?”

Quan Minh lại thản nhiên nói: “Tiểu thịt tươi chưa chắc lợi hại bằng anh Sênh.”

Thi Niệm đã không thể nhìn thẳng cái từ “lợi hại” này rồi.

Khi ở riêng với nhau không có ai thì Quan Minh luôn trêu chọc cô, Thi Niệm lại chưa bao giờ đường đường chính chính đơn độc ở chung với một người khác giới nào, về mặt này cô như một tờ giấy trắng, cả gương mặt đều đỏ bừng lên, Quan Minh thấy cô như vậy thì cảm thấy thật là thú vị.

Nhưng anh lại ngừng một chút rồi nói với cô: “Cứ coi như là toàn bộ việc làm ăn trong nước của anh đều hỏng hết, thì chuyện làm ăn ở nước ngoài của anh cũng đủ nuôi nổi em… Cái gì mà vương phi Monaco đúng không? Cứ theo tiêu chuẩn đó để nuôi em.”

Anh lại nói: “Tin đồn cũng không phải là giả, mấy năm nay ở bên ngoài anh làm cũng không ít dự án, nhưng mà tiền kiếm được đa phần đều đầu tư vào kinh doanh trong nước, chi phí để nghiên cứu phát triển cũng rất lớn, đó là một cái động không đáy, mấy năm trước đều ném tiền vào đó hết, hai năm nay mới có chút thành quả rồi mới dần dần có lợi nhuận, nếu như anh muốn di dời tài sản đi, thì em nghĩ rằng anh bây giờ còn có thể còn yên bình ngồi đây nói chuyện với em sao? Sớm đã bị người ta lợi dụng cơ hội lần này để tận diệt luôn rồi, mấy người bên trên cũng không phải là kẻ ngốc. Cũng không cần đi tranh cãi với những lời đồn đại này, mấy thiết bị kỹ thuật của chúng ta vừa đưa vào sản xuất chưa được hai năm, khảo sát thị trường cần phải có quá trình, thời gian sẽ trả lại trong sạch cho anh Sênh.”

Nhưng dù là như vậy, thì trong lòng Thi Niệm cũng vẫn chưa được thoải mái, cô không muốn nghe người khác nói xấu một điều gì về anh.

Quan Minh uống một hơi hết ly nước mật ong, rồi cười nói: “Trông em sốt ruột như vậy, có phải là đang lo lắng cho người đàn ông của mình không?”

Nói xong anh đứng dậy, rửa sạch cái ly rồi để qua một bên, khi anh quay người lại thì Thi Niệm đúng lúc đang dựa vào cái bàn, anh bước tới, ép cô về phía trước, rồi vòng tay ra phía sau cô, dùng một tay nhấc cô ngồi lên trên, còn người thì ép sát vào người cô, khiến hai đầu gối của Thi Niệm dạng ra.

Cứ như vậy anh đứng giữa hai chân của cô, ánh mắt như muốn thiêu đốt người khác, không nói một lời nào, khoảng cách như vậy đủ để tra tấn người ta rồi, bình thường anh rất kiên nhẫn nói với cô những chuyện bên ngoài, nhưng lúc này thật sự không có chút kiên nhẫn nào, anh kéo cô áp sát mình, Thi Niệm bị anh hôn cho đến mức thở có chút khó khăn, từ bàn ăn cho đến sô pha, sau đó Quan Minh bế thẳng cô lên lầu.

Lần này dường như anh không quá vội vã, tuần tự tiến hành, Thi Niệm từ trước tới giờ cũng không nghĩ chuyện này lại có thể đa dạng đủ kiểu như vậy.

Anh giống như một pháp sư ma thuật có thể khống chế mọi giác quan của cô, khiến tâm hồn cô càng ngày càng phiêu bồng, ánh mắt tràn đầy vẻ mơ màng, còn trái tim dường như không còn thuộc về chính mình nữa, cô chỉ nghe thấy tiếng anh văng vẳng bên tai: “Có muốn không?”

Đôi mắt cô như muốn rỉ nước, có chút bất lực nhìn anh cầu cứu, cô vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, về mặt logic mà nói thì sẽ không có phản ứng lớn như vậy, nhưng Quan Minh chính là có bản lĩnh nhóm một ngọn lửa thật lớn ở trong lòng cô, khiến cho cả người cô như đang bốc cháy lên.

Nhưng khi thật sự bắt đầu thì anh lại có kiên nhẫn khác thường, anh từ từ dẫn dắt cô, giống như đang dạy một người bạn làm chuyện xấu, anh quan tâm đến cảm nhận của cô, thăm dò quan sát phản ứng của cô, từ chỗ nước cạn cho đến điên cuồng phóng túng, đưa cô đi trải nghiệm những cơn sóng tràn mới mẻ.

Ngay khi đến lúc mặn nồng, Quan Minh nói với cô: “Lần này anh đi đến đó phải ở lại một thời gian, thật không nỡ để em một mình ở lại đây, em đi cùng với anh Sênh, được không?”

Đôi mắt anh như một tấm lụa bình minh, bao trùm lấy cô, khiến cho linh hồn cô như chìm vào sâu trong đôi mắt của anh, cô xém chút là chiều theo ý anh, sau đó cô lại lý trí trở lại, cô hỏi anh: “Anh chắc chắn muốn đưa em đi cùng chứ?”

Quan Minh chỉ nhìn cô và mỉm cười, anh cười chính mình quá tham lam lưu luyến sự ấm áp của cô, thậm chí anh còn có cảm giác như xung quan nhất nộ vi hồng nhan.

* “Tướng quân giận dữ vì hồng nhan”: Câu nguyên bản là “Xung quan nhất nộ vi hồng nhan” 冲冠一怒为红颜 trong Viên Viên khúc 圆圆曲 của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ (cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh). Trần Viên Viên là 1 ca kỹ nổi danh, sau trở thành hồng nhan của Ngô Tam Quế. Khi Lý Tự Thành đánh chiếm Bắc Kinh, Ngô Tam Quế vốn đang chỉ huy 10 vạn quân canh phòng sự xâm nhập của quân Thanh nghe tin, đã dẫn quân về cứu viện kinh thành. Sau, hay rằng kinh đô đã thất thủ, Ngô Tam Quế vốn tính đầu hàng Lý Tự Thành, nhưng lại được biết gia quyến của mình bị Lý Tự Thành bắt giữ, Trần Viên Viên bị chiếm đoạt nên đã nổi cơn thịnh nộ quay sang đầu quân cho Mãn Thanh, giúp Mãn Thanh chiếm lĩnh Trung Nguyên vốn do người Hán làm chủ.

Thi Niệm nhìn biểu tình của Quan Minh thì hiểu rõ, cô biết những lời Quan Minh nói lúc nãy là do anh nhất thời kích động, cô quen biết anh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh nói chuyện mà bất chấp hậu quả, là vì cô, cho nên cô cũng mỉm cười theo.

Kì thực bọn họ đều hiểu rõ, cô không thể đi cùng với anh, hoàn cảnh của bọn họ bây giờ không cho phép, Thi Niệm cũng không thể vứt bỏ trọng trách trên người mình để làm hình bóng sau lưng anh được.

Ngay từ thời khắc anh đưa cô ra nước ngoài, cô đã quyết định mình sẽ không trở thành hình bóng của bất kì người nào.

Cho nên bọn họ chỉ có thể nói những câu tình cảm an ủi nhau mà thôi.

Lần này quá trình rất dài, rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, họ nằm ôm lấy nhau, có cảm giác như không biết đang là ngày hay đêm, họ chỉ không ngừng quấn quít với nhau.

Mặc dù cái cô Bạch Tuyết kia thật sự chưa từng cùng Quan Minh ân ái, nhưng cô ấy cũng có một câu nói vô cùng đúng, Quan Minh rất biết chăm sóc người khác, có thể ở bên cạnh anh thật sự là rất có phúc.

Thi Niệm đã nhìn thấy nhiều mặt của Quan Minh, có ưu nhã, tri thức, cơ trí, trầm ổn, nhưng chỉ những khi ở trên giường thì mới là con người thật của anh nhất, anh có thể cùng lúc vừa dịu dàng ấm áp vừa điên cuồng đến cực hạn.

Mặc dù Thi Niệm không buồn ngủ chút nào, nhưng cuối cùng vẫn bị anh dày vò cho đến sức cùng lực kiệt rồi ngủ say trong lòng của anh, tới khi cô tỉnh dậy thì Quan Minh đã trên đường ra sân bay rồi.

Trước khi lên máy bay, anh gửi tin nhắn cho Thi Niệm: [Sắp lên máy bay rồi.]

Thi Niệm trả lời: [Em vẫn đang nằm trên giường.]

Một hồi lâu sau, Quan Minh mới gửi tin nhắn thoại tới: “Lúc nãy… cảm thấy thế nào?”

Chỉ với một câu nói đơn giản cũng làm cho những hình ảnh đó tràn vào tâm trí Thi Niệm lần nữa, cô nóng bừng hết cả người, cô thật sự rất xấu hổ khi trả lời câu hỏi này, cô đáp lại một cách đầy ẩn ý bằng một biểu tượng cảm xúc ngượng ngùng.

Đoạn thời gian đó Thi Niệm vẫn luôn nghĩ, bản thân bị Quan Minh giấu ở nơi này cũng rất tốt, nhịp sống ở thành phố nhỏ chậm rãi, cuộc sống thoải mái, lại còn có thể làm đúng ngành nghề mà cô quen thuộc, mà đối với người nhà Quan Minh, những người nhà họ Quan đó, trong lòng cô cuối cùng vẫn có cảm giác chống đối, cô không muốn gặp bất kì người họ Quan nào, bất kể là thành Đông hay thành Tây, nhưng cô cũng không có cách nào né tránh được sự thật là Quan Minh cũng mang họ Quan, cho nên cô luôn nghĩ, có lẽ như vậy đối với bọn họ đã là trạng thái tốt nhất rồi.

Lúc Quan Minh không ở bên cạnh cô, thì thỉnh thoảng cô lại đi dạo ngắm phong cảnh xinh đẹp như tranh ở Giang Nam, bây giờ cô đã khám phá đến mức thông thuộc luôn rồi, mỗi ngày có rất nhiều đoàn du lịch cũng như những người du lịch bụi đến chơi, bất kể là ban ngày hay ban đêm thì cũng đều có rất nhiều người đến tham quan.

Lần đầu cô đến còn phải mua vé, là lần đi cùng với Quan Minh, anh còn cười cô đi đến nhà mình sao còn phải mua vé, lần thứ hai cô đến, không biết tại sao chỗ soát vé lại biết cô rồi, không những trả lại vé cho cô còn cấp cho cô một thẻ thông hành nữa.

Cô thích nhất là đến con đường ăn vặt, cô nhớ đến năm đó khi còn ở trên thuyền ô bồng anh đã nói với cô sau này cho cô trở lại nếm thử mùi vị, Thi Niệm có cảm giác hoảng hốt, dường như mấy năm nay thời gian trôi qua như chớp mắt.

Sự cô đơn và vất vả khi lần đầu tiên đi du học, những bận rộn và mệt mỏi sau đó, rồi khi bước vào vòng quay thời trang hào nhoáng, bước vào nhóm người hàng đầu, đứng trên bục cao và giành được danh hiệu, đột nhiên cô cảm thấy như tất cả điều này giống như một giấc mơ, cuối cùng cô cũng trở lại thị trấn nhỏ này, ngồi trên thuyền ô bồng và ăn những món ăn vặt của Giang Nam.

Mà cô, bây giờ đã ở cùng với anh Sênh rồi, đây là chuyện mà năm đó khi cô rời đi mà chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.

Khi Quan Minh rời đi lần này, anh nói với cô rằng anh có thể sẽ đi hơn một tháng, có một số việc anh không muốn trì hoãn thêm nữa, anh dự định xử lý cho nhanh gọn, cho nên chuyến đi này sẽ có nhiều hành động lớn.

Trong thời gian anh đi vắng, trong cuộc sống của Thi Niệm lại xuất hiện một tình tiết, khi cô đang phân loại thông tin về các nhà cung cấp của Bách Phu Trưởng, cô đã gặp mặt người phụ trách một trong những nhà máy sản xuất vải.

Một người rất trẻ, tên là Phùng Vũ Thành, trông khá năng động, anh ta lái chiếc Porsche Cayenne, hóa ra là bạn học cấp 3 của Thi Niệm, khi hai người lần đầu gặp mặt, cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, nói ra cô tốt nghiệp cấp ba đã mười năm rồi mà Thi Niệm chưa một lần liên lạc với những người bạn học ngày trước.

Nghe Phùng Vũ Thanh nói cô mới biết, mấy năm nay mỗi năm bọn họ đều tổ chức họp lớp, không ít người muốn tìm cô nhưng đều tìm không thấy, Phùng Vũ Thanh còn ở trước mặt Thi Niệm gọi điện cho một người bạn cùng bàn, điện thoại vừa được kết nối, thì các cảm giác thân thuộc ngày xưa bỗng tràn về.

Tối ngày hôm đó mấy bạn học cũ ở thành phố Thương muốn hẹn nhau ăn cơm, Thi Niệm cũng uống rất nhiều rượu, hiếm khi gặp được bạn học nhiều năm chưa liên hệ cho nên mọi người vui đùa rất vui vẻ, tiến vào xã hội nhiều năm như vậy, quay đầu lại nhìn thì quan hệ lúc đi học vẫn là đơn thuần nhất.

Ngày hôm đó Thi Niệm cùng với lãnh đạo nhà xưởng đi gặp mặt Phùng Vũ Thanh, anh ta cứ tưởng Thi Niệm là nhà thiết kế của Bách Phu Trưởng, sau đó mỗi lần tới đều tìm Thi Niệm, lúc đi học thành tích của anh ta rất kém, đối với học sinh ưu tú như Thi Niệm thì chỉ dám thầm thương trộm nhớ, rất ít khi dám nói chuyện với Thi Niệm, bây giờ mọi người đều trưởng thành rồi, không còn trẻ trung như thời niên thiếu nữa, qua lại với nhau cũng tự nhiên hơn nhiều.

Sau đó Phùng Vũ Thanh còn mời Thi Niệm đi ăn riêng với nhau, Thi Niệm trực tiếp nói để cô mời, sau đó đưa anh ta tới căn tin, khéo léo né tránh hiềm nghi như vậy cũng khiến Phùng Vũ Thanh bất lực.

Cha của Phùng Vũ Thanh trước đây vốn dĩ đã hợp tác nhiều năm với Bách Phu Trưởng, sau đó đến lượt anh ta tiếp quản thì các người lớn tuổi trong xưởng đa phần đều quen biết anh ta, có một lần người của anh ta đến nhà xưởng giao hàng, anh ta cũng đi theo, có người hỏi anh ta làm sao quen biết Thi Niệm, anh ta tùy tiện nói Thi Niệm là nữ thần thời niên thiếu của anh ta.

Kết quả là câu nói này âm thầm lan truyền ra từ nhà xưởng bên đó, mặc dù không truyền tới tai Thi Niệm, nhưng Ngô Pháp thường xuyên đi lại về dưới đó lại nghe thấy mấy tin đồn nhảm này.

Sau đó Ngô Pháp chạm mặt Phùng Vũ Thanh một lần đã chặn anh ta lại, bảo anh ta đừng ăn nói bậy bạ ở mọi nơi, Phùng Vũ Thanh không quen biết Ngô Pháp, anh ta tưởng Ngô Pháp là người theo đuổi Thi Niệm, xém chút còn đánh nhau.

Chuyện xảy ra lần đó ầm ĩ đến mức có chút khó chịu, Phùng Vũ Thanh trở về cũng suy đi nghĩ lại mấy ngày, anh ta sợ sau khi Thi Niệm biết chuyện thì sẽ có suy nghĩ không tốt về mình, nên dứt khoát quyết định đi tìm Thi Niệm để nói chuyện.

Anh ta lái xe đến đứng chờ phía dưới lầu Bách Phu Trưởng, vừa đợi cô tan làm, vừa suy nghĩ những lời sẽ nói với cô, kết quả là nhìn thấy Thi Niệm sau khi đi ra đã lên xe của Ngô Pháp, còn là chiếc xe Maybach siêu đắt, khiến cho Phùng Vũ Thanh vô cùng kinh ngạc, anh ta sững sờ nhìn chiếc xe rời đi, không nói hai lời lái xe đi theo.