Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 55



Sau khi cha của Quan Minh rời đi, Thi Niệm nhanh chóng đỡ anh dậy, nói: “Vào phòng trước đã, để em xem sao.”

Cô dìu Quan Minh vào phòng khách tầng 1. Nhìn thấy cô rơi lệ, Quan Minh nói với cô: “Không có chuyện gì đâu.”

Thi Niệm không nghe lời anh, trực tiếp dùng tay cởi cúc áo sơ mi của anh. Khi cô nhìn thấy vùng da trên ngực anh bị bỏng đỏ một mảng lớn, đầu ngón tay cô không ngừng run lên, nước mắt chảy ròng ròng. Quan Minh nắm lấy tay cô, nói: “Không đau, đi lấy thuốc trị bỏng ra đây đi, anh nhớ dưới cái tủ gỗ trong phòng khách có một hộp, đi tìm thử xem.”

Thi Niệm quay người chạy ra ngoài, tìm thuốc mà toàn thân vẫn cứ run lên, tạo ra tiếng động rất lớn. Qua cánh cửa, Quan Minh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang co rúm trên mặt đất, thầm thở dài cái thượt.

Cô tìm thấy hộp thuốc thì vội vàng chạy lên lầu lấy cho anh một chiếc áo sơ mi sạch. Sau khi giúp anh thay áo sơ mi, cô cúi đầu, âm thầm lục lọi trong đống thuốc để tìm thuốc bỏng. Càng vội thì lại càng tìm không ra. Sau cùng Quan Minh nói với cô: “Là cái ống màu xanh lá cây ấy.”

Lúc bôi thuốc cho anh, Quan Minh chống hay tay xuống giường mà không nằm hẳn người xuống, nhìn cô. Thi Niệm cứ cúi gằm mặt, nước mắt cứ lăn dài trên má, sợ nhỏ giọt vào thuốc mỡ nên thi thoảng lại lấy tay áo lau. Thấy vậy, lòng Quan Minh quặn lại.

Anh thở một cách nặng nhọc, nói với cô: “Đi theo anh… phải chịu uất ức rồi chứ?”

Cô chỉ không ngừng lắc đầu, động tác tay rất tỉ mỉ, sợ làm anh đau nên rất chú ý đến lực của tay.

Lúc đó, ngoài cửa có tiếng động, có người quay lại rồi. Quan Minh nghe thấy tiếng động thì giơ tay cài cúc áo lại ngay ngắn, kéo Thi Niệm lại, đưa tay lau nước mắt của cô, nói: “Thương Hải và Khương Côn quay lại rồi, nằm ở đây thật chẳng ra sao, em lau khô nước mắt đi rồi chúng ta ra ngoài.”

Thi Niệm sửa soạn lại theo lời anh, đỡ anh dậy. Nhưng sau khi đi ra khỏi phòng, Quan Minh lại buông cô ra, từ từ ngồi xuống ghế sô pha.

Dù vừa rồi anh đã chịu đau như vậy, đến lúc này trên người còn bị thương, nhưng trước mặt các anh em, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh không chút sơ hở, nhưng Thi Niệm để ý thấy từ đầu tới cuối, anh không dựa lưng vào sô pha.

Cô lặng le lau sạch vết trà lúc nãy của cha anh. Quan Thương Hải liếc mắt hỏi Quan Minh: “Cha anh không làm gì anh chứ?”

Quan Minh khẽ đáp: “Không.”

Lông mi của Thi Niệm khẽ run lên, cúi đầu lau sô pha, nghe thấy Khương Côn nói: “Lần này thành Đông coi như bị chúng ta làm cho thành chó cùng rứt giậu rồi chứ? Cặp vợ chồng già đó tưởng rằng lôi cha anh đến để ép thì anh sẽ thỏa hiệp, đâu ngờ rằng vẫn chưa bắt đầu nói đến điều kiện thì đã bị vụ tai tiếng của chính gia đình mình ngáng chân trước rồi. Nhìn biểu hiện của bọn họ lúc rời đi thật nực cười.”

Thi Niệm ngước mắt nhìn Khương Côn, trong lòng bỗng có chút khó hiểu ý tứ trong câu nói của anh ấy. Khương Côn thấy biểu cảm ấy của Thi Niệm, giải thích với cô: “Công việc kinh doanh của thành Đông hai năm nay luôn bị sư huynh chèn ép nghiêm trọng, công nghệ và chiến lược đều không thể nào đột phá, luôn ở trong tình trạng ít lợi nhuận. Lần này đi Thượng Hải, anh ấy trực tiếp động thủ với nhà cung ứng nguồn của bọn họ, đây là là một đòn chí mạng. Vốn dĩ luôn ở trạng thái lợi nhuận thấp thì cũng mất hai, ba năm mới ảnh hưởng tới sự sinh tồn của doanh nghiệp. Vì mối quan hệ giữa hai nhà mà anh ấy vẫn luôn chừa lại đường sống cho họ. Nhưng…”

Anh ấy liếc nhìn Quan Minh rồi lại nói với Thi Niệm: “Nhưng bây giờ sư huynh đã ra tay, thành Đông cũng không ngồi vững được nữa rồi. Cho nên lần này bọn họ qua đây, bề ngoài thì làm như là vì cô mà tới, nhưng trên thực tế là lấy mối quan hệ của cô và sư huynh làm cái cớ để đàm phán.”

Thi Niệm sững sờ một lúc, nhìn Quan Minh. Quan Minh đón nhận ánh mắt của cô, dù khi ngước mặt lên không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt bình thản ấy lại khiến Thi Niệm cảm thấy yên tâm vô cùng.

Quan Thương Hải thấy Thi Niệm đang thấp thỏm nên an ủi cô: “Những gì họ nói về cô, cô cũng đừng để trong lòng. Nghe rồi thì cho qua đi. Bọn họ nói vậy cũng chỉ là muốn uy hiếp Quan Minh, để cha của Quan Minh gây áp lực với anh ấy, hòng dễ dàng chuyển hướng sang chuyện kinh doanh.”

Về phần Quan Huê Tuệ, người bên đó vốn dĩ cũng chẳng ưa gì cô ta, chỉ là sau khi việc làm ăn của thành Đông bị ảnh hưởng, họ không còn cách nào khác là lợi dụng cuộc hôn nhân của Quan Minh và cô ta để ổn định sự phát triển của thành Đông. Cách làm thì không tồi nhưng đứa con gài ngoài giá thú đó chắc chắn không tốt đẹp gì. Không cam tâm bị họ thao túng, chơi Quan Minh một vố sau lưng họ, lợi dụng thế lực của Quan Min để tấn công công việc kinh doanh của thành Đông, ngược lại còn khiến bọn họ thất bại thảm hại. Cho nên vừa nãy, còn chưa kịp nhắc tới chuyện kinh doanh mà bọn họ đã phải bỏ đi trong sự hổ thẹn rồi.”

Nói xong, anh ấy quay sang nhìn Quan Minh: “Vừa nãy, khi tiễn cha anh đi, tôi cũng đã nhắc chuyện này với ông ấy. Ông ấy nghe mà không nói lời nào, có lẽ sau này, ông ấy cũng không thèm giải quyết mớ lộn xộn ở thành Đông nữa.”

Quan Minh gật đầu, quay lại nhìn thấy Thi Niệm đang đứng sững ra. Anh duỗi cánh tay ra nắm lấy cánh tay vừa lạnh vừa run của cô. Quan Minh nhíu mày.

Quan Thương Hải thấy vậy nói: “Thế thì hôm nay ở lại thêm một ngày nữa? Ngày mai đi?”

Thi Niệm lúc này mới định thần lại, ngẩng đầy nhìn về phía Quan Thương Hải: “Không đi, anh ấy sẽ ở lại thêm vài ngày nữa.”

Khương Côn cũng sững sờ, hỏi Quan Minh: “Sư huynh? Sao giờ?”

Quan Minh cụp mắt, bất lực nhếch khóe miệng: “Chị dâu cậu đã nói rồi, còn nói sao được nữa?”

Quan Thương Hải và Khương Côn đưa mắt nhìn nhau, cười phá lên khó hiểu, nhưng ngầm mặc định với nhau, nói có việc phải rời đi trước.

Bọn họ vừa đi, Thi Niệm kéo Quan Minh đứng dậy và nói với anh: “Để em xem lưng của anh nào.”

Cô lại tới cởi áo sơ mi của anh. Quan Minh nói với cô: “Đừng xem nữa.”

Thi Niệm cắn môi, ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt hiện lên sự bướng bỉnh không thể ngăn cản, biểu cảm như thể muốn tức giận vậy.

Quan Minh chỉ có thể để cô cởi áo sơ mi. Khi Thi Niệm nhìn thấy chấn thương gây sốc ở sau lưng anh, cả người run lên, thở hổn hển.

Quan Minh lục tung tủ thuốc, tìm thấy một lọ thuốc, đưa cho cô nói: “Bôi cái này cho anh là được.”

Sau đó, anh tự giác nằm bò xuống, nói: “Thành phần của loại thuốc này tương tự với loại thuốc mà ông bác sĩ ở San Francisco đã kê cho em trước đây. Em chắc vẫn còn nhớ cách anh bôi thuốc cho em khi đó, có thể dựa theo cách đó thử xem sao.”

Thi Niệm cúi đầu mở nắp chai, nghe thấy anh lại nói tiếp: “Anh đoán em không còn nhớ nữa rồi. Mỗi lần thoa thuốc cho em, em đều ngủ thiếp đi, em nói xem sao em lại mệt đến thế? Gan thật to, dám ngủ như vậy.”

Thi Niệm xoa nóng thuốc trong lòng bàn tay. Sao cô có thể không nhớ, mỗi lần anh thoa thuốc cho cô, trong không gian kín chỉ có hai người ọn họ, cô luôn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào lưng cô. Khi đó cô còn quá nhỏ để đối mặt với điều đó, chỉ có thể giả vờ ngủ để che giấu sự bối rối.

Vì vậy khi cô bắt đầu thoa thuốc cho anh, Quan Minh bật cười.

Anh nói với cô: “Khi cha còn trẻ đã trải qua tập luyện. Đừng nhìn dáng vẻ dữ dằn của ông ấy, ông ấy có tính toán cả đấy, sẽ không làm tổn thương tới xương cốt của anh, cũng chỉ để lại cho anh vài vết thương ngoài da thôi. Khi còn nhỏ, anh chẳng nghe lời bất kỳ ai, trèo lên trèo xuống. Ông ấy chỉ cần rút gậy ra là anh sẽ lại hiền lành lại ngay. Hôm nay có lẽ đã khiến ông giận lắm rồi. Vài ngày nữa, chờ ông nguôi giận thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì nữa đâu.”

Hiển nhiên, anh nói những lời này là muốn trấn an Thi Niệm nhưng cô vẫn yên lặng một cách khó hiểu.

Quan Minh để ý thấy sự khác thường của cô, không còn vòng vo để đánh lạc hướng cảm xúc của cô nữa mà trực tiếp dừng đề tài đó, nói với cô: “Chuyện của Viễn Tranh anh cũng mới điều tra ra. Sau khi em đến thành phố Thương, anh đã sắp xếp người đi điều tra sự việc này rồi. Kết quả của chuyện này khiến anh rất không hài lòng với thành Đông. Lần này vốn dĩ muốn gặp em, không có ý định khiến em phải chịu ấm ức.”

“Em muôn biết.” Thi Niệm đột nhiên hạ giọng, nói: “Em muốn nghe chính miệng anh nói cho em biết.”

Quan Minh im lặng một lúc, cuối cùng kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô: “Viễn Tranh trước đây có một cô bạn gái. Hai người quen biết nhau tại một sự kiện đua xe ô tô. Viễn Tranh qua xem triển khai các hạng mục. Cô gái là tay đua được bên tổ chức mời tới. Ngày đó, khi hoạt động kết thúc, phía tổ chức mời Viễn Tranh xuống sân giao lưu. Cô gái hỏi Viễn Tranh có muốn đi dạo một vòng không. Có lẽ cũng chính lần đó, cô ta đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với Viễn Tranh. Tim của cậu ta không tốt, bẩm sinh đã vậy. Trong nhà có bao nhiêu người cả ngày vây quanh để chăm sóc cậu ta, từ trước tới nay đều không để cậu ta vận động gì mạnh. Dần dà, con người sống có phần lạnh nhạt. Có lẽ bắt gặp một cô gái cởi mở, thoải mái như vậy cũng có sự hấp dẫn lẫn nhau. Hai năm sau khi mối quan hệ của họ phát triển, Viễn Tranh đưa cô ta về nhà. Cũng chính từ khi đó, thành Đông đã không còn yên bình nữa. Cha của Viễn Tranh không bao giờ ngờ được rằng, đứa con gái ngoài giá thú mà ông ta che giấu bao nhiêu năm lại được chính con trai mình đưa về gặp mặt với tư cách là bạn gái. Chuyện này tự nhiên cũng không thể tiếp tục che giấu thêm được nữa. Để che đậy sự việc này cũng như cắt đứt mối quan hệ của hai người bọn họ, thành Đông dự định nhanh chóng cưới một cô gái về, nhưng họ cũng sợ nhà gái sẽ không để yên sau khi sự việc xảy ra, nên họ căn bản chưa từng nghĩ tới việc tìm người môm đăng hộ đối. Khi chọn mục tiêu đã dự tính tìm một cô gái không có nền tảng, tự thân vận động. Một người giúp việc ở thành Đông thường xuyên đi bệnh viện lấy thuốc cho Viễn Tranh nên đã quen biết mẹ của em, trong lúc trò chuyện lại biết về em. Em không có cha lo liệu, sức khỏe mẹ em lại không tốt nhưng điều kiện của em lại rất nổi trội, hoàn toàn phù hợp với mục đích của bọn họ, cho nên sau đó em đã bị bọn họ ngắm trúng. Bên ngoài, Viễn Tranh tỏ ra phối hợp với sự sắp đặt của gia đình nhưng thực chất lại chưa cắt đứt với Ninh Huê Tuệ, chỉ là từ công khai chuyển thành bí mật mà thôi. Ngày cậu ta mất là vào sáng sớm, tại nhà của Ninh Huê Tuệ. Nguyên nhân thực sự của cái chết là gắng sức vận động mạnh dẫn tới tim ngừng đập, khi đưa tới bệnh viện đã không thể cứu chữa được nữa rồi.”

Tay của Thi Niệm đột nhiên cứng đờ, cả người như rơi vào hầm băng. Sau bao nhiêu năm, cô vẫn có thẻ nhớ rõ mọi chuyện xảy ra vào tối hôm đó. Đêm khuya thanh vắng, nhà họ Quan ở thành Đông đột nhiên thắp sáng đèn, tiếng bước chân của mọi người đi lại. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, bị đánh thức trong giấc ngủ mơ, chạy ra khỏi phòng thì thấy mọi người nhìn thấy cô đều rất đề phòng, chẳng có ai nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì?

Cha mẹ của Viễn Tranh nhanh chóng được xe đón đi, tất cả người làm trong nhà đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Cô lo lắng sợ sệt, thức đến khi trời sáng mới được báo tin Quan Viễn Tranh đã qua đời.

Không ai để ý đến sự bàng hoàng và sợ hãi của cô. Cô giống như bị cả thế giới bỏ rơi trong góc tối, không một ai hỏi han.

Từ đó về sau, cuộc đời của cô rơi vào vũng lầy, càng vùng vẫy thì càng chìm sâu. Mọi thứ sau đó giống như một cuốn phim cũ kỹ, diễn ra tê tái và mông lung. Đó là thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời cô mà đến ngày hôm nay cô mới biết. Ngay từ khi bắt đầu, sự tồn tại của cô là để che đậy đi cái sự thật bẩn thỉu đó. Cô dùng thanh danh và những năm tháng quý giá nhất của chính mình để chôn vùi cái quá khứ không muốn ai biết tới của nhà họ Quan ở thành Đông.

Quan Minh cảm nhận được tay của cô đã dừng lại, anh quay đầu lại nhìn cô. Đôi mắt cô đang run rẩy, ánh nhìn trong mắt dần trở nên tàn nhẫn. Cô hạ giọng trầm xuống, kiên định một cách dị thường nói với Quan Minh: “Em muốn trở về New York.”

Quan Minh có phần kinh ngạc, lật người ngồi bật dậy: “Em nói sao?”

Thi Niệm nhìn anh không chút dao động: “Em nói em muốn về New York. Anh đã chặn đường của thành Đông ở Trung Quốc, lẽ nào bọn họ không định tìm đường ra nước ngoài sao?”

Cô ngừng lại một chút, một sức mạnh lớn dần ấp ủ trong người, tràn đầy trong xương máu khiến cả người cô run lên bần bật, giọng nói lại lộ vẻ kiên định chưa từng thấy: “Vậy thì em sẽ chặn đứng đường sống của họ ở nước ngoài. Em nhất định phải đi. Anh có biết bà ta vừa nói gì với em không? Bà ta muốn khiến em thân bại danh liệt, bà ta sẽ không để em yên. Em đã từng bị bà ta đánh như một con chó, bị người của bà ta nhấc ra ngoài. Cho dù thành Đông chưa sa sút thì bà ta chắc chắn cũng không muốn để em yên. Em không thể để cho bọn họ có cơ hội sống sót. Cho bọn họ cơ hội trở mình chính là để lại rắc rối cho chính mình. Anh Sênh, hãy để em đi…”

Dường như những uất ức mà cô đã phải chịu đựng bao năm nay lúc này cuối cùng cũng bùng phát, giống như một ngọn lửa vô hình khiến cô bùng cháy. Cô nói đến sau cùng thì cảm thấy phấn khích tới mức vai không ngừng run lên.

Quan Minh kéo cô vào lòng, liên tục vuốt lưng cô dỗ dành: “Shh…shh! Anh biết mà, anh biết hết cả. Đi đi, muốn làm gì thì hãy ra tay đi, Anh Sênh không cản em đâu. Vài năm trước anh đã nói với em, dẫn quân đi đánh trận không thể không hiểu binh pháp. Anh nói với em khi đó còn có một binh pháp mà tạm thời chưa dùng tới. Hôm nay anh có thể nói cho em. Bách chiến bách thắng, phi thiện chi thiện giả dã, bất chiến nhi khuất nhân chi binh, thiện chi thiện giả dã. Cách tốt nhất để tấn công không phải ép chết đối thủ. Đối với những kẻ thù đã ở thế bất lợi mà nói, ngược lại sẽ khiến bọn họ chiến đấu đến chết, chẳng có gì tốt với em cả. Cách đánh sáng suốt nhất là cắt đứt tất cả đường đi bên ngoài của kẻ thù, khiến cho bọn họ tưởng rằng mình vẫn còn đường sống mà không hay biết rằng mình đã bị cô lập hoàn toàn. Quá trình này có thể không ngừng tiêu hao nhuệ khí của bọn họ. Lòng người thất vọng hết lần này tới lần khác tất yếu sẽ bệ rạc, sau đó tận dụng cát rơi vãi để trực tiếp kéo lưới và giành chiến thắng mà không cần giao tranh. Khi đối thủ đã hoàn toàn khuất phục thì trọn hay dẹt đều do em quyết định.”

Thi Niệm nhìn anh với những giọt nước mắt đã khô, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Dưới sự hướng dẫn của Quan Minh, con đường phía trước bỗng trở nên rộng mở, nóng lòng lao vào thùng thuốc súng vô thanh.

Quan Minh nghỉ ngơi trong biệt thự mấy ngày nhưng không tránh khỏi việc Thi Niệm cứ nhắc mãi. Để khiến cho cô yên tâm còn phối hợp đến bệnh viện chụp phim. Sau khi thấy kết quả cô mới yên tâm đặt vé trở về New York.

Sáng sớm ngày chuẩn bị đi đó, Quan Minh đích thân đưa cô về thủ đô là tiễn đến sân bay quốc tế. Lúc cô đi vẫn là một vali hành lý đơn giản. Ngày hôm đó, Thi Niệm mặc một chiếc váy liền màu trắng được dệt từ sợi cashmere mềm, tóc đen suôn mượt xõa trên vai nhìn vô cùng dịu dàng.

Sau khi làm xong thủ tục, cô đứng ở trạm kiểm soát, quay đầu lại nhìn anh, hai người không nói một lời, cứ đứng nhìn nhau, rồi bất giác không nhịn được mà bật cười.

Quan Minh đứng ngược sáng, chiếc áo khoác măng tô mặc trên người rất chỉn chu, dung mạo tuấn tú, vẫn là khuôn mặt tươi cười ấy, chỉ là đôi mắt hơi đỏ lên. Anh hỏi cô: “Lần này khi nào em về?”

Thi Niệm chưa bao giờ thấy anh như thế này. Đã rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ anh như thế này. Lúc đó, Thi Niệm nhớ đến lời anh từng nói với cô “Anh Sênh không còn trẻ nữa rồi.”

Đột nhiên cô mềm lòng tới mức không nỡ nhẫn tâm rời ra anh. Nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Khi anh ra tòa, em nhất định sẽ trở về.”