Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 64: Ngoại truyện 8



Thi Niệm nhạy cảm phát hiện ra rằng sau khi cô gọi Quan Minh xong thì dường như mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô nhớ lại lần trước khi gọi tên anh trước mặt mẹ anh thì bà cũng có chút bất ngờ như vậy, lúc trước nghe Quan Thương Hải nói, Quan Minh không cho phép người khác gọi tên đệm của anh, bây giờ nhớ lại, bên cạnh hình như cũng chỉ có mỗi mình cô gọi anh như vậy, mặc dù cô hoàn toàn không biết nguyên do là gì.

Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh đã bị hai người mới tới làm cho mờ nhạt đi, Quan Minh vỗ vai Thi Niệm nói: “Đưa em đi làm quen với người anh em tốt nhất của anh lúc còn đi học.”

Nói xong như vậy thì Thi Niệm tự nhiên cũng đứng lên chào hỏi, vừa đứng lên thì đã nhìn thấy một chàng trai cao lớn với làn da trắng nõn như trăng thanh gió mát đang đi vào trong viện, anh ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng không những nhìn không có vẻ cổ lỗ sĩ mà ngược lại còn mang phong thái thần tiên, thế ngoại cao nhân, thân hình có hơi gầy, nhưng khí chất vô cùng xuất chúng, chính là người mà khi ở trong đám đông chỉ cần nhìn thoáng một cái là có thể nhìn thấy ngay, Thi Niệm ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy người này đã cảm thấy anh ta có gì đó giống với Quan Minh, loại khí chất xuất phát từ những gia đình giàu có con ông cháu cha.

Mà buồn cười ở chỗ, đi theo sau người này lại là một cô gái nhỏ nhắn, cô gái nhỏ mặc quần da đi kèm với bốt ngắn, khoác thêm chiếc áo khoác lông cừu dày cộm, hai bên vai còn mang hai chiếc ba lô, tay trái tay phải đều mang một chiếc túi lớn, mỗi bên tay còn kéo theo hai chiếc va li, cả người dường như bị chìm trong đống đồ đạc mang theo, vậy mà vẫn bước đi nhẹ nhàng như thần vậy.

Ngay khi hai người này xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thì mọi người đã có cảm giác giống như hai người đến từ hai quốc gia khác nhau tình cờ gặp nhau ở cổng, một hình ảnh vô cùng trái ngược.

Quan Minh cười nói với Thẩm Trí: “Cậu xem cậu đi, vợ cậu mang bao nhiêu là đồ đạc, còn cậu lại đi tay không như vậy, ra thể thống gì nữa chứ.”

Thật hiếm khi Thẩm đại công tử nở một nụ cười mà từ lâu đã không xuất hiện, anh ta quay lại nhìn vợ mình và nói với Quan Minh: “Cô ấy biết rằng tôi không thể dùng tay xách, dùng vai vác được, sợ tôi bị mệt.”

Quan Minh ôm lấy Thi Niệm rồi giới thiệu với Thẩm Trí: “Lần đầu tiên đường đường chính chính dẫn bạn gái đến gặp cậu, Thi Niệm.”

Sau đó lại nói với Thi Niệm: “Lúc trước em ở San Francisco bị thương phải khám bệnh, anh chính là mượn tiền từ người anh em này, Thẩm Trí, là anh em vô cùng thân thiết của anh, còn đây là người vợ nuôi từ nhỏ của cậu ta, Tạ Tiền Thiển.”

Thẩm Trí cũng không so đo tính toán với anh, thản nhiên nói: “Cậu mượn tiền tôi nhiều lần rồi, cũng chưa thấy cậu nói đến chuyện trả tiền.”

Quan Minh sảng khoái cười nói: “Tôi trả cho cậu, cậu có tiện lấy không?”

Cứ đùa giỡn qua lại như vậy, Thi Niệm cảm nhận được mối quan hệ của bọn họ rất đặc biệt, không giống như giữa Khương Côn và bọn họ, Quan Minh ở trước mặt Thẩm Trí lại thân thiết tự nhiên hơn một chút.

Thi Niệm giơ tay ra cười nói: “Lần đầu gặp mặt, phải cảm ơn anh vì đã cho chúng em mượn tiền.”

Không ngờ Thẩm Trí chỉ cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang giơ ra của cô, hoàn toàn không có ý định bỏ tay ra khỏi túi quần khiến cho Thi Niệm có chút bối rối, Quan Minh lập tức nắm lấy tay cô, nói nhỏ vào tai cô: “Người anh em này của anh có chứng sợ phụ nữ, ngoại trừ vợ cậu ta ra, thì khi đụng vào những người phụ nữ khác cậu ta đều sẽ bị dị ứng.”

Thi Niệm khẽ giật mình, lần đầu tiên nghe thấy loại bệnh kiêng kỵ người này, Tạ Tiền Thiển đang mang bao lớn bao nhỏ trên lưng bất mãn liếc nhìn Thẩm Trí, mặt không hề cảm xúc nói: “Giơ tay ra.”

Thẩm Trí khẽ nhíu mày, Tạ Tiền Thiển trực tiếp dùng một cánh tay huých anh ta một cái: “Đây là là bạn gái của người anh em của anh đó.”

Thẩm đại thiếu giống như bất đắc dĩ rút tay từ trong túi quần ra, mí mắt Thi Niệm giật giật, Quan Minh trực tiếp nắm tay cô cho vào lòng bàn tay Thẩm Trí rồi cười nói: “Muốn nắm sao? Không cho.” Nói xong lại kéo Thi Niệm về lại chỗ ngồi.

Lời nói tuy có hơi vô lại, nhưng vô hình trung đã giải vây giúp cho người anh em của mình, Thẩm Trí khẽ nhếch khóe miệng, rồi lại khoan thai đút tay vào lại bên trong túi quần.

Hai người bọn họ chào hỏi đơn giản với mọi người, mặc dù tay Thẩm đại thiếu không thể xách, vai không thể mang, nhưng vẫn giúp vợ mang hành lý để vào phòng khách.

Lúc này Quan Minh mới nói với Thi Niệm, người anh em này của anh tình hình sức khỏe không được tốt lắm, mấy năm trước lâm bệnh nặng xém chút đi đời nhà ma rồi, được vợ anh ta cứ thế kéo về từ quỷ môn quan, bây giờ con cái cũng đã có rồi.

Thi Niệm có chút ngạc nhiên: “Họ đã có con rồi sao? Nhìn vợ anh ấy cũng còn nhỏ mà.”

Quan Minh cười nói: “Cũng gần bằng tuổi của em thôi, đã là mẹ của ba đứa con rồi đó.”

Thi Niệm có chút khó có thể tin, nếu như không phải là Quan Minh nói với cô, thì lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển, gương mặt trong sáng, thanh lệ của cô ấy thì cô còn nghĩ rằng cô ấy là sinh viên.

Nhưng cùng lúc đó, trong lòng Thi Niệm lại có chút biến hóa, Thẩm Trí và Quan Minh là bạn học, người ta đã là cha của ba đứa con rồi, Quan Minh vậy mà đến nửa đứa con cũng chưa có, trong lòng cô như có một nút thắt.

Không bao lâu thì hai người bọn họ cũng đã để đồ đạc xuống xong xuôi rồi đi ra, Thẩm Trí hỏi vợ mình có đói không? Tạ Tiền Thiển gật đầu.

Thi Niệm phát hiện Thẩm Trí ăn uống rất kén chọn, anh ta không ăn đồ nướng, cũng không ăn đồ ăn nhanh, vợ anh ta còn tự mình mang theo gạo xuống nhà bếp nấu cháo cho anh ta, có thể nói là một người vợ hiền lương thục đức mà, Thẩm Trí giải thích: “Dạ dày của anh không tốt, cô ấy không để anh ăn những đồ ăn bên ngoài.”

Những bạn học khác đều thở dài ngưỡng mộ, lúc còn đi học còn cười nhạo anh ta không muốn tiếp xúc với cô gái nào, thì ra trong nhà từ nhỏ đã nuôi sẵn một cô bé rồi, Thẩm Trí bị mọi người cười nhạo cũng chỉ cười theo mà không nói gì.

Đợi sau khi đồ ăn được bưng lên rồi, anh ta kéo vợ của mình lại nói: “Em tự mình làm chút gì ăn đi, đừng để bị đói.”

Tạ Tiền Thiển gật đầu, đúng lúc lò nướng vẫn còn nóng, cô ấy trực tiếp ngồi vào chỗ của Khương Côn nướng chỗ thịt còn lại, Khương Côn còn giơ đầu ra nói với cô ấy: “Chúng tôi đều ăn rồi, cô tự nướng cho cô thôi.”

Tạ Tiền Thiển thản nhiên liếc anh ta rồi nói: “Không còn ai ăn nữa à?”

Khương Côn gật đầu: “Đúng, không ai ăn nữa.”

Sau đó mọi người đều chăm chú nhìn cô gái nhỏ quay người lại xếp hết các hộp thịt còn lại để ở bên cạnh thành một hàng.

Ở cổng có người hỏi ai đã đặt đồ trượt tuyết, một người bạn học của Quan Minh đứng dậy kêu người giao hàng đặt ở cổng sân, đợi lát nữa bọn họ đi về thì thuận tiện mang về luôn.

Cái thùng hàng lớn được đặt dựa vào cửa cổng, cách đó không xa có vài cặp vợ chồng cùng con cái đang chơi đùa, Tạ Tiền Thiển vừa nướng thịt, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nơi đó.

Một lúc sau, những người sống ở biệt thự khác định quay về nghỉ ngơi, Quan Minh dẫn theo Thi Niệm tiễn họ ra cổng, Thi Niệm đang đứng ở phía sau, không ngờ ngay lúc này có một cậu bé bị một cô bé đuổi chạy về phía cổng sân, cậu bé không thấy đường bị vấp chân một cái, “bịch”, cả người trực tiếp ngã đụng vào cái thùng lớn, cái thùng lớn lập tức ngã đè xuống phía sau đầu của Thi Niệm.

Thi Niệm đang quay lưng về phía cái thùng đó, hoàn toàn không biết rõ tình hình, chỉ nghe thấy tiếng la hét của cô gái người Seriphus vốn đã đi ra khỏi cổng sân kia.

Thi Niệm thoáng thấy một bóng người nhanh nhẹn xoay trong không trung rồi đột nhiên nhảy dựng lên, cô vừa quay đầu lại thì chiếc hộp lớn sau lưng đã bị đá bay đi, trong phút chốc, bên ngoài sân yên lặng như tờ.

Một giây trôi qua, hai đứa nhỏ bỗng đột nhiên khóc lớn lên, cha mẹ chúng cũng từ bên cạnh vội vàng chạy tới.

Quan Minh cũng không quan tâm đến việc còn có người ở xung quanh, trong lòng nghĩ lại vẫn còn rùng mình vội ôm Thi Niệm vào trong lòng, từ từ vỗ về cô.

Mãi cho đến giờ phút này Thi Niệm mới phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra, đột nhiên nghĩ đến mà sợ, da đầu tê dại, nắm chặt lấy quần áo của Quan Minh, Quan Minh nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Không sao rồi, không sao rồi…”

Trác Phi đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cô thu lại ánh mắt rồi quay người lại đi vào trong sân.

Anh chồng người Đức của một cô bạn học đã đặt bộ trượt tuyết này cũng bị tình huống lúc nãy dọa cho sợ một phen, nói với Thẩm Trí: “Cũng may có vợ của anh, cô ấy biết võ công sao?”

Thẩm Trí xin lỗi nói: “Anh nên đi kiểm tra thiết bị trượt tuyết của anh xem có bị hỏng không.”

Trong sân bỗng trở nên lộn xộn, chỉ trong vài giây, trái tim của Thi Niệm như vừa đi cáp treo trên núi về vậy, cô nắm lấy tay Quan Minh và hỏi: “Vợ của Thẩm Trí đã làm gì vậy? Cô ấy vừa bay lên sao? Em tưởng mình bị hoa mắt rồi.”

Quan Minh vì muốn làm dịu đi tâm trạng của cô, nên đã chọc ghẹo cô: “Làm đặc vụ.”

Thi Niệm nhéo anh một cái: “Đặc vụ cái gi?”

Quan Minh giơ tay ra búng nhẹ vào vành tai của cô cười nói: “Nữ sát thủ, có nghe thấy bao giờ chưa?” Còn ý ra vẻ thần bí “xuỵt” một tiếng, làm như chuyện gì bí mật lắm.

Thi Niệm cũng không biết anh nói thật hay giả, thì nhìn thấy Tạ Tiền Thiển đang cầm cái thùng xem ra rất là nặng kia đi vào trong, mấy anh con trai đứng dậy muốn giúp đỡ cô ấy một tay đều bị cô ấy từ chối.

Sau khi nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đặt cái thùng đó vào một chỗ ngay ngắn, cô ấy lại bình tĩnh đi về nướng thịt tiếp, dường như lúc nãy không hề xảy ra bất kì chuyện gì, tố chất tâm lý này khiến cho Thi Niệm nghi ngờ cô ấy có phải là nữ sát thủ thật không?

Sau khi Tạ Tiền Thiển bưng nguyên một mâm bự ngồi xuống, thì những người khác như không tin vào mắt mình, nguyên mâm đó đủ cho ba, bốn người ăn, Thẩm Trí nhìn ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thì nói thay cô ấy: “Khẩu vị vợ tôi hơi bị tốt, cô ấy có thể ăn hết được.”

Mọi người đều muốn xem cô gái nhỏ nhắn này làm sao mà ăn hết được nguyên mâm bự như vậy, cho nên trong những cuộc trò chuyện tiếp theo, ánh mắt mọi người đều không rời khỏi Tạ Tiền Thiển, ôm tâm trạng muốn xem cô ấy ăn như thế nào.

Mà cô ấy ăn cũng rất say sưa ngon lành, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, quả nhiên đã ăn sạch cả một mâm bự, ăn xong đứng dậy hỏi Thẩm Trí: “Chúng ta ngủ ở phòng nào? Em đưa đồ đạc lên trước.”

Thẩm Trí nhìn Quan Minh, Quan Minh nói: “Là ở phòng bên cạnh phòng bọn anh ấy, dù sao cũng đang trống.” Nói xong nghiêng đầu qua hỏi Tạ Tiền Thiển: “Có cần giúp không?”

Tạ Tiền Thiển lắc đầu: “Đồ đạc cũng không nhiều, một mình em là được rồi.”

Quan Minh mỉm cười, vỗ vai Thi Niệm nói: “Em dẫn cô ấy lên phòng đi.”

Thi Niệm đứng dậy dẫn Tạ Tiền Thiển đi theo, vốn muốn mang giúp cô ấy hai cái túi lớn, kết quả là cô còn chưa đụng tay vào thì Tạ Tiền Thiển đã dùng một tốc độ phi thường đem quàng hết đồ đạc lên người rồi nói: “Đi thôi.”

Thi Niệm há hốc miệng, chỉ có thể đi phía trước để dẫn đường, sau khi dẫn cô ấy vào phòng, cuối cùng Thi Niệm cũng có cơ hội để nói với cô ấy: “Vừa rồi cám ơn cô nhiều lắm.”

Tạ Tiền Thiển cũng không ngẩng đầu lên, cứ như vậy sắp xếp đồ đạc, nói: “Chuyện nhỏ.”

Thi Niệm dò hỏi: “Võ công này của cô là do công việc cần dùng tới sao?”

Tạ Tiền Thiển thản nhiên trả lời cô: “Tôi bây giờ rửa tay gác kiếm rồi, chồng tôi không cho tôi làm ngành đó nữa, nói là quá nguy hiểm, bây giờ chủ yếu làm công việc nghiên cứu tâm lý.”

Đầu óc Thi Niệm hơi loạn rồi, vốn dĩ nghĩ là Quan Minh chỉ đang nói bậy với cô thôi, không ngờ tùy tiện hỏi một câu thì Tạ Tiền Thiển đã nói thật cho cô biết rồi, sát thủ đổi nghề làm nghiên cứu, từ sát nhân thành cứu người? Cô có hơi không tưởng tượng được.

Tạ Tiền Thiển nhìn thấy cô không nói gì, lại nói thêm: “Nhưng mà không sao, nếu như cô có nhu cầu về mấy chuyện này, tôi cũng có thể giới thiệu người cho cô.”

Thi Niệm lùi lại một bước: “Tôi không có, chỉ là… nhìn không ra, ngoại hình này của cô không giống với loại người ra tay độc ác.”

Tạ Tiền Thiển nói với cô: “Nhu cầu công việc, người thuê đưa tiền, thì phải làm việc thôi.”

Thi Niệm cảm thấy các cơ mặt của mình đều cứng đờ lại rồi: “Vậy nghề này của cô đúng là quá nguy hiểm rồi.”

Tạ Tiền Thiển thản nhiên nói: “Chúng tôi nhìn máu quen rồi, thành thói quen rồi.”

Nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén của cô ấy khiến cho Thi Niệm giật mình một cái, rồi nghe cô ấy nói: “Nghe nói cô là nhà thiết kế rất nổi tiếng, chắc cô quen biết với nhiều người có tiền lắm đúng không? Bình thường những người tương đối có địa vị, thân phận đều có nhu cầu này, cô có thể liên hệ với tôi, chúng tôi cũng nhận các vụ quốc tế, giá thì hơi cao một chút, phí công tác thì tính khác.”

Thi Niệm không nhịn được lại lùi ra vài bước: “Không có, những người quanh tôi không ai có nhu cầu này.”

Tạ Tiền Thiển tiến lại gần cô rồi nói: “Chắc chắn có, bây giờ nó cũng là chuyện bình thường rồi.”

“Rất bình thường sao? Cái này không phạm pháp sao?” Thi Niệm không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Tạ Tiền Thiển suy nghĩ rồi nói: “Có thể cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải như xã hội đen, chúng tôi bây giờ là kinh doanh hợp pháp rồi, có giấy phép kinh doanh đàng hoàng.”

“Còn có giấy phép kinh doanh nữa sao?”

Tạ Tiền Thiển cười ranh mãnh: “Tất nhiên chúng ta có thể thảo luận về việc kinh doanh riêng, tôi có mấy người anh em, ngoại hình không được đẹp, khi lẫn trong đám đông, thì cô tuyệt đối không nhìn ra bọn họ làm trong ngành này, bảo đảm an toàn, còn về phần năng lực, tất cả chúng tôi đều được đào tạo một cách có hệ thống, không kém gì các tổ chức quốc tế đó.”

“…” Thi Niệm mím môi, người đã lùi đến cửa rồi.

Tạ Tiền Thiển vô cùng kính nghiệp nói: “Bây giờ đồ đạc của tôi còn hơi lộn xộn, đợi lát nữa tôi sắp xếp xong rồi, thì đi tìm mấy cái danh thiếp cho cô, sau này khi nào cô cần đến thì có thể liên hệ với tôi.”

“…Đừng khách sáo.”