Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 9



Thi Niệm nghĩ Quan Minh đang đợi cô, cũng không chơi nhiều, thắng mấy ván thì ngừng chơi, nhưng mà lúc quay đầu lại Quan Minh đã không còn ở đây, Ngô Pháp vẫn đứng ở đó, khuôn mặt xơ xác tiêu điều.

Cô đi qua đưa chip cho anh ta hỏi một câu: “Chú nhỏ đâu rồi?”

“Ông chủ có việc rời đi trước, dặn dò cô chơi xong đi trung tâm thương mại đặt mua quần áo và đồ dùng hàng ngày.”

Sau khi Ngô Pháp đổi chip thành tiền, đưa cho Thi Niệm một cái thẻ nói với cô: “Tiền trong này là tiền cô vừa thắng.”

Thi Niệm do dự một chút, ngại ngùng không tiện cầm, Ngô Pháp lại nói tiếp một câu: “Ông chủ nói cô cứ giữ lấy, mấy ngày sau biết đâu sẽ cần dùng tiền, ngài ấy không có ở đây cô sẽ khá phiền phức.”

Thi Niệm không tiếp tục từ chối nữa, đi theo Ngô Pháp vào trung tâm thương mại, đầu tiên cô mua một ít đồ nội y, cô không biết Ngô Pháp có đi theo cô vào hay không, cũng may Ngô Pháp nhìn thấy phương hướng cô đi cũng tự giác dừng lại bước chân, đứng ở nơi khá xa đợi cô.

Thi Niệm không mang hành lý, nên đồ đạc cần mua cũng không ít, nhưng cô sẽ cố gắng đơn giản nhất có thể, cuối cùng đi chọn hai bộ quần áo, tối thiểu để đủ dùng trong mấy ngày này.

Đến khu vực quần áo nữ, không biết Ngô Pháp từ chỗ nào lại xông ra, đứng nghiêm một bên nhìn không chớp mắt, Thi Niệm có chứng khó khăn lựa chọn, chọn mấy món cũng không biết nên lấy cái nào, bên cạnh cũng không có người để hỏi, nói với Ngô Pháp: “Anh cảm thấy cái nào đẹp?”

Ngô Pháp liếc mắt nhìn, khuôn mặt không có biểu cảm nói: “Đề nghị cô mua cả hai.”

Thi Niệm kinh ngạc, người đi theo Quan Minh đều là có tư duy thổ hào phá của như vậy sao?

Cô không khỏi trả lời: “Mua cả hai lại mặc không hết, vậy anh đợi tôi một chút, tôi thử xem.”

Sau đó Thi Niệm đi vào phòng thay đồ để thử.

Mấy phút sau đợi lúc cô đi ra, lại nhìn thấy Quan Minh ngồi trên ghế sô pha ở bên ngoài phòng thử đồ đang nói chuyện với Ngô Pháp, phát hiện Thi Niệm đi ra quay đầu nhìn tới.

Thi Niệm kinh ngạc khi thấy anh đột nhiên xuất hiện: “Anh xong việc rồi sao?”

Quan Minh tựa vào ghế sô pha, vẫn là dáng vẻ cao quý, nửa cười nói: “Không tệ lắm.”

Thi Niệm bị anh nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, lôi kéo bộ đồ được bọc khá kín trên người hỏi: “Bộ này thế nào?”

Ngón tay Quan Minh vô ý thức gõ lên đầu gối: “Màu sắc quá tối.”

Thi Niệm chọn mấy món đồ đều là màu trắng xám đen, từ khi Quan Viễn Tranh qua đời, trong tủ quần áo của cô chỉ còn lại ba loại màu sắc này, nhà họ Quan thành Đông bên kia không cho cô ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cho nên dần dần cô tự động lướt qua những bộ quần áo có màu sắc xinh đẹp.

Quan Minh nhìn xung quang một vòng, ánh mắt rơi vào nơi nào đó, nói với cô: “Đi thử cái màu đỏ kia xem.”

Thi Niệm vừa tiến vào đã thấy chiếc váy dài màu đỏ kia thật xinh đẹp, chỉ là cô không có ý định mặc thử, giọng nói của cô nhỏ lại, nói với Quan Minh: “Loại trang phục đó, tôi không có dịp phù hợp để mặc.”

Quan Minh nhìn cô trầm mặc trong giây lát, anh dường như hiểu rõ ánh mắt tránh né của Thi Niệm, đột nhiên anh lên tiếng hỏi: “Buổi tối có một bữa tiệc riêng, cô có muốn đi không?”

Thi Niệm mấp máy môi, hàng chân mày thanh tú xoắn xuýt lại với nhau: “Chỉ sợ không thích hợp.”

Cô ở tuổi này đương nhiên sẽ không từ chối được sự dụ hoặc của những buổi tiệc tùng, chỉ là cô sợ bị người khác nhận ra thì rất phiền phức, mà mang khăn che mặt đi tham gia tiệc thì thật kỳ lạ.

Quan Minh tùy ý khoác tay lên thành ghế sô pha, dáng vẻ khoan thai thản nhiên: “Muốn đi thì sẽ có cách để đi, thử bộ đồ kia đi.”

Làn da Thi Niệm trắng muốt, rất thích hợp mặc váy áo màu đỏ, đáng tiếc lần cuối cùng cô được khoác lên mình chiếc váy màu đỏ là ngày kết hôn, từ sau đó màu sắc này dường như đã hoàn toàn giảm dần trong cuộc sống hàng ngày của cô, theo sự giảm đi đó là khao khát về tình yêu, về tương lai, về cuộc sống của cô gái còn tươi trẻ cũng dần dần mờ nhạt.

Đêm tân hôn một mình cô trải qua trong căn phòng lạnh lẽo, Quan Viễn Tranh từ khi tiệc cưới kết thúc cũng không trở về, ngày hôm sau người nhà họ Quan nói với cô, gần đây sức khỏe của Quan Viễn Tranh không tốt, cần chia phòng ngủ, chờ thân thể điều dưỡng tốt mới ngủ chung một phòng.

Cô chưa từng yêu đương, đối với chuyện này rất ngây thơ, đương nhiên cũng không tiện nói thêm gì, sau đó bữa sáng lúc gặp Quan Viễn Tranh, anh ngồi ở đối diện cô, nhìn cô mỉm cười, hỏi cô nghỉ ngơi như thế nào?

Đó là một buổi sáng sớm đầy ánh nắng tươi sáng, nụ cười của anh ấm áp như vậy, nhưng Thi Niệm lại không cảm nhận được độ ấm, đó là lần đầu tiên cô cảm thấy hôn nhân của mình có thể chỉ là một trò giả dối.



Từ phòng thay đồ đi ra, Thi Niệm nhìn mình trong gương, váy áo màu đỏ lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và bờ vai mượt mà, thiết kế chiết eo, làn váy vải voan nhẹ nhàng, thanh thoát theo hướng cổ xưa.

“Lấy nó đi, tối nay mặc bộ này.”

Sau lưng truyền đến giọng nói của Quan Minh, cô nhìn hình ảnh anh phản chiếu trong gương, mặc dù đã đeo khăn che mặt, trong đôi mắt lộ ra bên ngoài vẫn lóe lên những tia sáng nhạt.

Lại không ngờ khéo như vậy, Quan Thương Hải cũng mang theo bạn gái tới đây đi dạo, nhìn thấy Quan Minh kinh ngạc nói: “Ồ, tôi còn tưởng anh vẫn đang còn ở chỗ lão Cao, bận rộn như vậy anh còn có thời gian rảnh rỗi đi tản bộ sao? Tôi muốn xem xem mỹ nhân nào lại lôi được anh ra đây?”

Quan Thương Hải ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy Thi Niệm, mặc dù không thấy mặt, nhưng ở chỗ này còn mang theo khăn che mặt thì anh ta cũng đã đoán được thân phận của cô, Thi Niệm ngượng ngùng gật đầu với anh ta rồi vào phòng thay đồ.

Nụ cười của Quan Thương Hải trong nháy mắt cứng đờ, anh ta đẩy bạn gái ra, hạ giọng nói với Quan Minh: “Loại chuyện mua quần áo này anh tùy tiện phái một người đi theo là được, cô ấy có quan hệ gì với anh? Cần gì Quan tiểu gia phải vứt lại một đám tổng giám đốc tự mình đi tới?”

Quan Minh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: “Cậu kích động cái gì?”

Quan Thương Hải vẫn rất kích động: “Anh nói xem tôi kích động cái gì chứ!”

Quan Minh vẫn nhẹ nhàng thong dong nói: “Tối hôm qua cô ấy cũng coi như giúp chúng ta một chuyện, nếu không hôm nay cậu còn phải khấy động cả thuyền tìm người phiên dịch, Thương Hải à, sao cậu cứ so đo với một cô gái vậy?”

Quan Thương Hải bị anh trao đổi khái niệm mà tức giận, vừa chuẩn bị lên tiếng phản bác, cửa phòng thử đồ lại mở ra.

Trên mặt Quan Minh không có chút rung động nào, như chưa từng tranh chấp gì với Quan Thương Hải, nói: “Đã gặp nhau, vậy cùng đi uống trà chiều.”

Quan Thương Hải thiếu chút nữa hộc một ngụm máu, Thi Niệm cũng không muốn đi uống trà chiều này lắm, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Quan Thương Hải nhìn mình không được thân thiện, mặc dù cô không biết mình đã đắc tội anh ấy chỗ nào.

Có Thi Niệm ở đây, thân phận cô tương đối mẫn cảm không tiện để lộ, Quan Thương Hải đành phải tạm thời để bạn gái mình đi chơi, sau khi vào phòng, Thi Niệm cuối cùng cũng có thể tháo khăn che mặt, lúc đầu tưởng là uống trà, trên bàn lại có rất nhiều điểm tâm, Quan Minh và Quan Thương Hải uống trà Long Tỉnh, gọi cho cô trà lài hoa quả, sau khi ngồi xuống Quan Minh mới đưa bánh bông lan kiểu Pháp mới được bưng lên tới trước mặt Thi Niệm: “Ăn điểm tâm trước, buổi tối chưa chắc đã được ăn no.”

Quan Thương Hải sững sờ, lễ tiết gì đó cũng không kịp để ý, hỏi một câu: “Là sao? Tối nay cô ấy cũng đi à?”

Một câu này cũng khiến cho bầu không khí trong phòng hơi căng thẳng, Thi Niệm cúi đầu không biết nói gì.

Quan Minh trả lời: “Sao vậy?”

Quan Thương Hải chú ý đến Thi Niệm vẫn còn ở đây, không dám nói nặng, chỉ ám hiệu một câu: “Đi cùng với anh sao?”

Ý nghĩa của câu nói này là “Anh còn muốn để cô ấy làm bạn gái anh sao?”

Cũng may Quan Minh phủ nhận: “Một mình cô ấy đi.”

Quan Thương Hải đột nhiên trầm mặc, Thi Niệm cảm thấy bầu không khí giữa hai người không được tốt lắm, cô nhấp một hớp trà lài nhìn về phía Quan Minh: “Thực ra… Tôi cũng không cần thiết bắt buộc phải đi.”

Mặc dù trên mặt cô treo nụ cười, nhưng Quan Minh nhìn ra trong mắt cô có chút tủi thân.

Anh mặt mày giãn ra khẽ mỉm cười: “Buổi tối nay không có ai có thể nhận ra cô, đi thả lỏng tinh thần một chút, đừng nghe những lời nói của đám người già đó, hai mươi tuổi không chơi thì đợi đến khi nào mới chơi?”

Quan Thương Hải há to miệng, rất muốn nói tiếp một câu “Liên quan gì đến anh?”

Suy nghĩ một chút vẫn biết điều im lặng uống trà, cái tính tình này của tiểu gia nhà anh ta xuất hiện từ thời thiếu niên, cho dù tám con ngựa lớn kéo cũng không chịu thay đổi, chỉ cần anh đã hạ quyết tâm thì khó mà thay đổi.

Chỉ là theo thời gian lắng đọng, bề ngoài phủ lên một tầng lõi đời khéo đưa đẩy, nhưng thực chất bên trong vẫn là trái tính trái nết, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt những người có quan hệ thân cận, những thứ này Quan Thương Hải đều rõ ràng.

Quan Minh thấy anh không nói lời nào, nghiêng đầu cố ý ném đề tài qua cho anh ta: “Thương Hải, cậu nói xem đúng không?”

Quan Thương Hải còn tưởng là thật nói: “Chuyện này chú nhỏ của cô không hề lừa cô, lúc anh ấy bằng tuổi cô chính là thời điểm như ngựa hoang mất cương, không ai có thể quản được, không phải người tốt, cách xa anh ta một chút.”

Mặc dù Quan Thương Hải đùa giỡn, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “chú nhỏ”, sao Quan Minh lại không biết dụng ý của anh ấy được, anh cũng không nói chuyện, nửa cúi đầu ánh mắt không rõ mà nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Thi Niệm nhìn Quan Minh, lại nhìn Quan Thương Hải, đột nhiên hỏi một câu: “Chú nhỏ cũng phản nghịch sao?”

“Đâu chỉ phản nghịch, đến bây giờ mấy chuyện phản nghịch cũng làm không ít, nếu không thì sao bằng tuổi này rồi mà còn không có con cái gì chứ.”

Quan Thương Hải quay ngoặt nói Quan Minh phong lưu, Quan Minh cũng không giận, để mặc cho anh ấy nói, không phản bác cũng không tỏ thái độ.

Dù sao cũng là nói chuyện phiếm, Thi Niệm thuận miệng hỏi: “Tôi nghe nói chú nhỏ là người theo chủ nghĩa độc thân?”

“Cô nghe ai nói?” Quan Minh hỏi.

Thi Niệm cũng không thể nói là trợ lý nói lúc tán dóc, chỉ có thể ngậm miệng không đề cập tới.

Quan Minh nói tiếp: “Lời đồn không đúng, không phải không cưới, mà là tạm thời không cần thiết.”

Thi Niệm không hiểu có gì khác biệt, Quan Thương Hải thấy cô không hiểu, giải thích nói: “Anh ấy muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có quan hệ, đừng nói hai bên nhà họ Quan, cho dù người bên ngoài cũng không có ai có thể dây vào anh ấy, tại sao phải kết hôn?”

Lần này thì Thi Niệm đã hiểu rồi, hôn nhân với kiểu người như bọn họ không giống người bình thường, mà giống như một thẻ bài nắm trong tay, khi quan trọng có thể biến thành cánh buồm lớn, giúp cho con thuyền càng tiến xa hơn.

Nếu như Quan Minh là một chiếc thuyền, nhiên liệu đầy đủ, thuyền buồm chắc chắn, hoàn toàn không cần thiết bị một cuộc hôn nhân trói buộc.

Bọn họ cũng không ngồi quá lâu, uống xong một ly trà, Quan Minh và Quan Thương Hải muốn rời đi trước, Quan Minh để Ngô Pháp đưa Thi Niệm về phòng chuẩn bị cho cô một chút, ban đêm sẽ để Ngô Pháp mang cô tới.

Trước khi đi, Quan Minh đi chậm lại mấy bước nói với Thi Niệm: “Tối nay chắc tôi sẽ rất bận rộn, không thể chú ý đến cô, cô chơi mệt rồi thì đi tìm Ngô Pháp.”

Thi Niệm gật gật đầu với anh, nói không kích động là giả, hiếm khi có cơ hội thư giãn, cô giống như ngồi tù vừa được thả ra, Quan Minh nhìn đôi mắt lấp lánh kia của cô, đuôi lông mày tràn ra nụ cười thản nhiên: “Enjoy yourself.” Sau đó rời đi.

Thi Niệm vừa trở về không được mấy phút, quản gia riêng đã đưa tới cao trị bỏng cho cô, cô hơi kinh ngạc hỏi Kane làm sao biết tay cô bị bỏng?

Kane hài hước chớp mắt: “Một vị tiên sinh nào đó nói đây là một bí mật.”

Trong mắt Thi Niệm lấp lánh ánh cười.