Mùa thu tới sớm, lá trên cây đã bắt đầu úa vàng, Diệp Hà Thanh đứng bên cạnh cửa sổ thất thần một lúc, Diệp Tiểu Chiếu gọi cậu lại, vừa món chuẩn bị đồ xong, trước tiên đưa anh đến bệnh viện kiểm tra thân thể.
Bệnh viện cách phòng tranh xa, một đầu nam một đầu bắc, dù cho có chạy xe đi từ sớm cũng phải mất tới nửa ngày mới xong. Sáng Diệp Tiểu Chiếu có bảo không cần phải đưa anh đi, qua mất thời gian nhưng riêng trên phương diện này Diệp Hà Thanh vẫn tương đối cố chấp, kiên quyết đưa Diệp Tiểu Chiếu tới bệnh viện, tự tay giao anh cho bác sĩ Nguy mới yên tâm chạy đến phòng tranh.
Vừa mới rồi cậu đã xin phép nghỉ nửa ngày, buổi sáng chuyên tâm ở lại bệnh viện chăm sóc Diệp Tiểu Chiếu, hai người trước anh nói bác sĩ Nguy có gọi lại, bảo anh không cần lo lắng, vì vậy bọn họ đứng chờ ngoài đầu hẻm, chỉ thấy ven đường có một chiếc xe tới gần, là xe bác sĩ đón hai người tới bệnh viện.
"Bác sĩ buổi sáng tốt lành." Hai anh em rất lễ phép chào hỏi, dạo gần đây đêm đang lạnh dần nên trong lúc bác sĩ lái xe có hỏi han tình hình giữ ấm buổi tối của hai người.
Diệp Hà Thanh đối với việc thân thể của Diệp Tiểu Chiếu có biến hóa đều không dám qua loa, khí hậu khô hanh, thể chất anh vốn mẫn cảm, cậu đặt ở phòng khách và phòng Diệp Tiểu Chiếu rất nhiều đồ phun sương làm ẩm, cảm thấy vẫn chưa yên tâm, lục tục đi hỏi xem bác sĩ có cần chú ý thêm vấn đề gì không.
Diệp Tiểu Chiếu an tĩnh nghe em trai mình nói chuyện với bác sĩ, vì dậy sớm nên anh có hơi mệt mỏi, vì vậy liền dựa vào người Diệp Hà Thanh nhắm mắt dưỡng thần, Nguy bác sĩ thấy vậy lái xe đặc biệt cẩn thận.
Xe dừng lại trước bệnh viện, Diệp Hà Thanh nói với bác sĩ: "Anh trai tôi đang ngủ mất rồi."
Bác sĩ Nguy đã kiểm tra cẩn thận các mục cần kiểm tra của Diệp Tiểu Chiếu, không cần phải xếp hàng mà trực tiếp tiến hành khám luôn, nên Diệp Hà Thanh không nỡ đánh thức Diệp Tiểu Chiếu dậy, không biết có phải do thay đổi thời tiết không mà gần đây Diệp Tiểu Chiếu dễ bị mệt mỏi, tùy tiện dựa vào một chỗ cũng có thể ngủ dễ dàng.
Trước đây anh rất dễ bị đánh thức, Diệp Hà Thanh chỉ ước anh có thể ngủ nhiều hơn chút, nhưng giờ ngủ lâu quá thì cậu lại thấy lo lắng. Vì thế mà cậu mới xin số liên hệ của bác sĩ Nguy, nếu có vấn đề gì đều có thể báo cáo lại với bác sĩ.
Diệp Hà Thanh và bác sĩ Nguy đợi trên xe tầm 10 phút sau đó mới nhẹ giọng đánh thức Diệp Tiểu Chiếu dậy.
Diệp Tiểu Chiếu hơi hơi đẩy Diệp Hà Thanh một cái: "Em đến phòng tranh đi, mọi chuyện ở đây đã có bác sĩ lo rồi."
Xuống xe, anh liền bước đến bên cạnh bác sĩ, trên mặt mang theo nét cười nhàn nhạt.
Cả Diệp Tiểu Chiếu và bác sĩ đều là kiểu người có tính cách tương đối lãnh đạm, giờ khắc này Diệp Hà Thanh nhìn hai người họ tự nhiên lại cảm thấy nụ cười của hai người hòa hợp một cách bất ngờ.
Cậu bỏ qua suy nghĩ kỳ quái trong đầu mình, bắt xe đến phòng tranh.
Tối qua điện thoại mới được sạc đầy, bốn ngày gần đây cậu không mở máy rồi, tâm tình Diệp Hà Thanh hỗn loạn suốt mấy hôm, đến hôm nay mới bình tâm chút. Cậu cảm thấy bản thân đã có dũng khí đối mặt với lời tỏ tình của Hoắc Kiệt, đúng là tỏ tình...
Chính cậu cũng không xác định, dù sao cũng có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Điện thoại di động vừa bật nguồn, không có nhiều tin tức như cậu tưởng tượng, khung chat Wechat của cậu và Hoắc Kiệt cũng sạch sẽ bất ngờ, hàng ngày vào sáng sớm và tối muộn sẽ nhận được một tin nhắn hỏi thăm thôi, ngoài ra không còn gì nữa.
Điều này khiến cho cậu cảm thấy có chút áy náy, cho rằng bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều. Đêm hôm đó Hoắc Kiệt uống rượu say, cả buổi tối tiếp khách suốt, có chút mệt mỏi quá độ, có thể lúc đó bản thân làm gì hắn cũng không tỉnh táo lắm.
Trái tim Diệp Hà Thanh cứ trong trạng thái lơ lửng, giống như một cọng cỏ trôi nổi trên mặt nước, nước chảy theo hướng nào thì cậu xuôi theo hướng đó, không hề có một điểm tựa.
Phía ngoài phòng tranh đã được bao phủ bởi một lớp mỏng lá rụng mùa thu, hôm nay các học sinh sẽ vẽ lại cảnh thu ngoài cửa sổ. Diệp Hà Thanh đặt bút vẽ được nửa bức thì giám đốc phòng tranh gọi cậu ra ngoài.
Tạp dề trên người cậu còn chưa kịp cởi ra, ra ngoài liền nhìn thấy vị khách mà lần trước đã mua tranh của cậu, người này đến từ nước Y - Raphael tiên sinh, đang nở một nụ cười ôn hòa chăm chú nhìn cậu.
Những người ở nước Y đều có một đôi mắt rất sâu vì vậy khi họ tập trung nhìn vào ai sẽ cảm thấy đặc biệt trìu mến. Diệp Hà Thanh lễ phép hơi nở nụ cười với Raphael tiên sinh, giám đốc nói: "Raphael tiên sinh rất thích bức tranh vẽ đêm hè nông thôn lần trước của em, lần này tới đây chủ yếu là muốn mua thêm một bức nữa của cậu, nhưng muốn làm riêng, giá cả cũng sẽ tăng lên."
"Đặt làm riêng?" Diệp Hà Thanh không tự tin lắm, "Ngộ nhỡ không đưa tới hiệu quả như mong muốn thì làm sao bây giờ?"
Raphael cười nói: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không yêu cầu quá khó khăn đâu."
Diệp Hà Thanh không ngờ rằng vị tiên sinh này lại lưu loát tiếng Trung tới vậy, giám đốc nhìn qua thì cũng hiểu đơn hàng lần này hẳn sẽ thành giao, thở phào nhẹ nhõm, mà ánh mắt thì nhìn qua nhìn lại giữa hai người đánh giá, e rằng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Vì vậy giám đốc liền kéo Diệp Hà Thanh đến một chỗ khác nói chuyện riêng: "Raphael tiên sinh này xem như là khách hàng thân quen của quỹ hội chúng ta, thường xuyên tham gia các hoạt động tình nguyện, tính cách cũng tương đối lãng mạn."
Diệp Hà Thanh yên tĩnh lắng nghe, giám đốc nói tiếng: "Trước đây ông ấy có kết giao với một vài người bạn đồng tính, thân thể lại có chút khuyết tật, tôi lo lắng rằng ông ấy đang để mắt tới cậu..."
Diệp Hà Thanh: "..."
Giám đốc lúng túng nở nụ cười nhẹ: "Phẩm hạnh của Raphael tiên sinh không có vấn đề gì, tuy nhiên trên phương diện này..." giám đốc cũng không tiện nói thêm, "Nói chung cậu cẩn thận một chút, kết giao với họ nhiều một chút cũng có chỗ tốt, nhưng nếu cậu không thích thì cứ trực tiếp từ chối cũng không sao cả."
Sau khi tạm biệt giám đốc, cậu liền sờ sờ lên tấm danh thiếp của Raphael tiên sinh nằm trong túi áo mình. Đúng lúc này chiếc điện thoại di động vẫn yên tĩnh suốt mấy ngày hôm nay phát ra động tĩnh, tin nhắn của Hoắc Kiệt nhảy ra màn hình.
"Bốn ngày không liên lạc, hôm nay đã suy nghĩ xong chưa?"
Cổ họng Diệp Hà Thanh nhất thời trở nên lạnh lẽo, tay trái cậu cầm điện thoại đọc tin nhắn, tay phải cầm danh thiếp của Raphael tiên sinh, cảm giác này không hiểu sao lại thấy như bản thân làm chuyện đuối lý có lỗi với Hoắc Kiệt, khiến cậu không nhịn được thấy xấu hổ.
Cậu không trả lời tin nhắn của hắn, cả buổi chiều cứ thấy hoang mang lo sợ, chờ mãi cho tới khi những người xung quanh thu dọn dụng cụ vẽ tranh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, trống rỗng, ánh nắng hoàng hôn cuối ngày chiếu vào cửa sổ sát đất, mông lung hiện ra một thân ảnh thon dài kiên cường.
Bốn ngày rồi không hề liên lạc, lúc này Hoắc Kiệt chỉ đứng cách cậu một tấm cửa sổ, đặc biệt tới tìm cậu.
Hắn đẩy cửa vào, trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Hà Thanh, mở chiếc ghế đối diện ra co chân ngồi xuống.
"Hoắc ca..."
Trên mặt Hoắc Kiệt không nhìn ra biểu tình gì nói: "Còn biết gọi anh, thế sao bốn ngày rồi không thèm để ý đến anh?"