Giả Khắc Kỳ trợn mắt :
- Cái gì mà sư huynh sư đệ? Nè, ngươi có lầm không? Ta là sư bá chính tông của ngươi mà.
Tái Thời Thiên ương bướng nói :
- Ta không cần biết chính tông chính phái gì hết, nếu muốn dạy thì xưng hô bằng sư huynh sư đệ, còn không thì mỗi người một phương, ai lo chuyện nấy.
Giả Khắc Kỳ thấy vậy không biết làm sao hơn, đành phải gật đầu.
Giả Khắc Kỳ lớn hơn Tái Thời Thiên ba mươi sáu tuổi nên làm sư huynh, còn Tái Thời Thiên là sư đệ, hai người cùng dập đầu bái lạy trước mộ Ngọa Thiện Nhân.
Bái lạy xong, Tái Thời Thiên lại không vui nói với Giả Khắc Kỳ :
- Sư huynh à, mười ngày thì quá dài đó.
Giả Khắc Kỳ lắc đầu :
- Sư đệ à, mười ngày không dài đâu, võ công của Thánh Thủ Vô Song đâu có dễ học như vậy.
Song mặc cho Giả Khắc Kỳ nói thế nào, Tái Thời Thiên cũng không chịu nghe. Giả Khắc Kỳ muốn nổi giận nhưng không được đành gật đầu :
- Ừ, mười ngày không được thì năm ngày cũng chẳng sao.
Tái Thời Thiên vẫn lắc đầu :
- Năm ngày cũng không được.
Giả Khắc Kỳ bực bội :
- Vậy thì sư đệ muốn mấy ngày?
Tái Thời Thiên đáp :
- Hai ngày, mỗi người dạy một ngày.
Giả Khắc Kỳ cũng đành phải gật đầu ưng thuận.
Tái Thời Thiên thấy Giả Khắc Kỳ ủ rũ liền khuyên bảo :
- Sư huynh đừng giận, ta không còn cách nào khác đâu.
Giả Khắc Kỳ gượng cười nói :
- Được rồi. Bây giờ ngươi dạy "Xuất Thủ Vô Ngần" cho ta trước đi, lẹ lên đi!
Tái Thời Thiên phản ứng cực nhanh :
- Nè, sư huynh dạy Xuất Cước Vô Tích cho tiểu đệ trước đi.
- Ngươi dạy ta trước.
- Không được, ngươi phải dạy ta trước.
- Ngươi dạy trước.
- Ta không dạy trước đâu.
Hai người đấu khẩu một hồi, Tái Thời Thiên liền bảo :
- Sư huynh phải dạy tiểu đệ trước mới xứng đáng là đại ca chớ?
Giả Khắc Kỳ ấp úng :
- Cái này...
Tái Thời Thiên chặn ngang :
- Đừng có cái này cái nọ nữa, dạy lẹ đi nào.
Giả Khắc Kỳ đành phải dạy trước :
- Sư đệ à, Xuất Cước Vô Tích tập hợp cước pháp tinh hoa của các môn phái trên thiên hạ, đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Đoạn Giả Khắc Kỳ vừa diễn luyện cho Tái Thời Thiên xem từng chiêu thức để chàng nhớ kỹ trong lòng.
Giả Khắc Kỳ vừa biểu diễn vừa nói :
- Nội Bát cước trước tiên, rồi đến Thuận Khổn cước, Đảo Câu cước, Hổ Tầng cước, Ngoại Phách cước, Hồi Thân cước, Giao Ty cước. Sau đó đến một đường Ngoại Bát cước, Xước cước, Tái cước, Tảo Đường cước, Câu Quái liên hoàn cước, Ngọa Tâm cước, Phiên Thiên cước, Tử cước, Hóa cước.
Giả Khắc Kỳ phóng cước ra vèo vèo, sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa, làm cho Tái Thời Thiên chú ý cách mấy cũng cảm thấy hoa mắt.
Tái Thời Thiên vội hét vang :
- Dừng lại, dừng lại!
Giả Khắc Kỳ ngạc nhiên :
- Làm gì vậy?
Tái Thời Thiên trầm giọng :
- Sư huynh phóng cước chậm chậm một chút, chứ như vậy thì ai nhìn ra cho nổi?
Giả Khắc Kỳ vội giảng giải :
- Nếu như vậy thì còn gì là Xuất Cước Vô Tích, đồ ngu! Cái võ công này phải làm cho người hoa mắt, như vậy mới làm cho người biết đâu mà tránh chớ.
Tái Thời Thiên cũng không chịu thua :
- Sư huynh nói ngu thì có, tiểu đệ biết môn công phu này cực kỳ ảo diệu, nhưng mà bây giờ sư huynh dạy cho thì phải xuất chiêu chậm chậm, ta mới học được chớ?
Giả Khắc Kỳ nghe vậy bèn biểu diễn chậm lại, từng cước pháp một.
Tái Thời Thiên thông minh tuyệt đỉnh, chẳng bao lâu đã nắm hết các yếu huyệt của Xuất Cước Vô Tích.
Đến lúc Tái Thời Thiên đem Xuất Thủ Vô Ngần dạy lại cho Giả Khắc Kỳ, vừa dạy vừa nói :
- Sư huynh à, Xuất Thủ Vô Ngần này cũng tập hợp tinh hoa quyền chưởng các môn phái trong võ lâm, sử dụng đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Đến khi đối phương bị khóa tay mà vẫn không phát giác ra được.
Nói đoạn, Tái Thời Thiên hét lên một tiếng, song thủ đồng lượt vung ra La Hán quyền, Nhị Lang quyền, Đường Lang quyền, Ưng Trảo quyền, Bát Quái quyền, Lục Hợp quyền, Mai Hoa quyền. Bộ cước chuyển động theo Mê Tung bộ pháp, thân hình uốn lượn như bát quái du long.
Giả Khắc Kỳ cũng lĩnh hội rất nhanh, chỉ trong một ngày đã nắm gọn các yếu quyết của Xuất Thủ Vô Ngần. Ước nguyện suốt mười năm trời, nay chỉ trong một ngày đã được mãn nguyện.
Giả Khắc Kỳ và Tái Thời Thiên chia tay nhau mỗi người một ngã đi vào trong thành.
Bên trong Gia Thành.
Vu Phong đang đi lang thang trên đường quan lộ.
Tính đến hôm nay Vu Phong đã lang thang suốt ba ngày, dạo mười mấy tửu điếm, phạn điếm trong thành.
Lúc này lão đi đến một tửu điếm có bảng hiệu Vị Chân Hương, tửu điếm này nổi tiếng khắp thành.
Lúc đó trời đã vào giữa trưa, trong tửu điếm hết sức đông người, cho dù không bằng trước đây song cũng cực kỳ huyên náo.
Vu Phong vừa bước vào cửa khẽ đưa mắt liếc quanh khắp tửu điếm, ở đây cũng ngang dọc bày đúng ba mươi sáu cái bàn. Lão chọn một cái bàn mé hữu, đoạn từ tốn ngồi xuống.
Tửu bảo vội càng chạy tới hỏi :
- Khách quan cần dùng chi ạ? Tệ quán chúng tôi có đủ rượu nồng, thức ăn ngon tùy ý lựa chọn.
Vu Phong vẫn theo lệ cũ, kêu bốn đĩa đồ ăn và một bình rượu, sau đó thêm một bình trà hảo hạng.
Lệ cũ tuy không có trà, nhưng Vu Phong kêu thêm để có cớ ngồi lâu đợi Hạ Sơn Hổ.
Không bao lâu sau, tửu bảo bưng ra một mâm đồ ăn đặt xuống bàn. Trong mâm là một đĩa gà chiên giòn, một tô thịt bò xào đậu, một đĩa dê tái, một khúc cá chim nướng ngọt và một bình Gia hà lão tửu.
Vu Phong không vội đụng đũa, chỉ mở bình rượu ra ngửi, đoạn cất tiếng khen :
- Thơm thật! Quả đúng là Vị Chân Hương!
Vu Phong vừa uống rượu vừa cầm đũa ăn hết sức thích thú. Lát sau bình rượu cạn sạch, thức ăn trong đĩa cũng không còn miếng nào. Tửu bảo liền bưng đến một bình trà nóng bốc khói. Đúng lúc đó, một thanh niên chống gậy đi tới, gã tửu bảo vội bước ra nghênh đón :
- Hạ đại gia hôm nay bị sao vậy?
Gã thanh niên xua tay :
- Đi ra, tránh ra mau.
Chưởng quỹ thấy vậy liền vẫy tay gọi tửu bảo, đoạn lên tiếng hỏi :
- Hà đại gia vẫn dùng như cũ chớ?
Gã nọ có vẻ bực bội :
- Biết rồi mà còn hỏi lôi thôi cái gì đó!
Chưởng quỹ vội vàng vào trong bếp nói lớn :
- Hạ đại gia vẫn ăn như cũ.
Cử động của gã nọ làm cho Vu Phong chú ý.
Vu Phong nghĩ thầm :
- Chẳng lẽ lại là Hạ Sơn Hổ? Hạ Sơn Hổ đâu có què chân bao giờ, để ta nghe thanh âm có phải của y không?
Nhưng mà khi thức ăn được dọn lên, gã kia chỉ cúi xuống ăn uống, không buồn ngẩng lên nói câu nào.
Vu Phong lo lắng, nóng nảy. Hôm nay lão đã chia tay với Tái Thời Thiên ba ngày rồi mà không thấy bóng Hạ Sơn Hổ đâu hết. Lúc nãy nghe chưởng quỹ gọi Hạ đại gia, không biết có phải là hắn không. Song gã Hạ đại gia nọ không hề nói tiếng nào, thủy chung cứ cắm cúi ăn.
Lúc này Vu Phong thấy thực khách ra về gần hết, lão chợt nghĩ một kế. Tay cầm bình trà bước đi nghiêng ngã lảo đảo đi về phía bàn của gã Hạ đại gia nọ.
Vu Phong giả giọng say xỉn lè nhè nói :
- Mi có... có một người, mà... ăn nhiều như vậy... không... sợ... sợ bể bụng... chết sao? Để... để ta... giúp ngươi ăn... phụ... ngươi uống...
Gã họ Hạ chợt ngẩng đầu lên nhìn, bất giác kinh ngạc, trước mắt gã hiện lên khuôn mặt của Vu Phong tử.
Gã định mở miệng thóa mạ song chợt nhịn lại được. Hôm nay chân gã bị thương, không nên gây sự, tốt hơn là nhất thời nhẫn nhục vậy.
Vu Phong thấy gã không thèm để ý đến mình, liền lấy bình trà đổ lên đầu hắn.
Gã tức giận mở miệng thóa mạ :
- Lão già điên, con bà mi, bộ muốn chết hả?
Vu Phong nghe vậy liền cười ha ha :
- Cái gì mà lão điên, ngươi phải gọi ta là Vu Phong tử, tại sao không dám gọi hả Hạ Sơn Hổ?
Hạ Sơn Hổ hỏi :
- Ngươi làm sao mà... mà... nhận ra ta?
Vu Phong cười nói :
- Ngươi quên rằng ta là Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân hay sao?
Hạ Sơn Hổ đột nhiên vận công ném mạnh chén rượu trong tay về phía giữa mặt Vu Phong.
Vu Phong nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy chén rượu, miệng nói :
- Đa tạ...
Hạ Sơn Hổ thấy không sao hại được Vu Phong đành hạ giọng bảo :
- Vu Phong tử, chúng ta nên tạm thời bãi chiến là hơn.
Vu Phong tròn mắt :
- Tại sao hả tiểu quỷ?
Hạ Sơn Hổ thản nhiên :
- Hôm nay chân ta đang bị thương tích không nhẹ.
Vu Phong thuộc hàng cao thủ đệ nhất võ lâm, nên rất xem trọng qui củ giang hồ liền gật đầu.
- Năm ngày nữa hẹn gặp nhau tại Lạc Hổ nhai, phía ngoài thành.
Hạ Sơn Hổ vừa nói vừa chống gậy bước ra khỏi tửu điếm. Phía sau có một bóng người cực kỳ quen thuộc âm thầm bám theo sau hắn mà Hạ Sơn Hổ không hề phát giác ra.
Hạ Sơn Hổ chống gậy đi đến kỹ viện Di Hồng nằm ở phía nam Gia Thành.
Mụ tú bà của Di Hồng viện thấy Hạ Sơn Hổ bước tới, vội đon đả nói :
- Hạ đại gia lâu quá không tới, Hồng Hồng cô nương nhớ đại gia chết đi được đó.
Hạ Sơn Hổ móc ra một đĩnh bạc đưa cho mụ.
Mụ tú bà thấy đĩnh bạc vội quay lên thang lầu lớn tiếng gọi :
- Hồng Hồng mau ra đây. Hạ đại gia đến nè!
- Tới rồi hả?
Thanh âm lánh lót vang tới, một thiếu nữ vận y phục màu hồng phấn, yểu điệu từ trên thang lầu bước xuống.
Thiếu nữ khuôn mặt tròn xoe, thân hình cân đối, diện mạo xinh đẹp, giọng nũng nịu oán trách :
- Oan gia mấy hôm nay ngươi chạy đi đâu mất, để người ta lạnh lẽo một mình, thiệt là...
Hạ Sơn Hổ vội đưa tay ôm ngang lưng thiếu nữ.
- Bảo bối của ta, về phòng rồi hãy nói.
Hạ Sơn Hổ và Hồng Hồng về phòng, hai người chưa kịp cởi quần áo đã vội vàng ôm chặt lấy nhau, lăn lộn trên giường, tiếng rên rỉ khoái trá cùng tiếng cười khả ố vang lên hồi lâu không dứt.
- Á... á...
- Hì.. hì..
Mây mưa một hồi lâu Hồng Hồng nằm trong lòng Hạ Sơn Hổ khóc thầm.
Hạ Sơn Hổ thấy Hồng Hồng khóc, y lặng yên không nói tiếng nào. Hồng Hồng ngậm ngùi nói :
- Hạ đại gia, nô gia đã hết lòng vì chàng, nhưng gần đây nô gia càng lúc càng lo âu, càng lúc càng sợ.
Hạ Sơn Hổ vội trấn an :
- Hồng Hồng à, bảo bối của ta ơi, nàng đừng lo cũng không nên hoảng sợ như vậy. Có Hạ Sơn Hổ ở đây, ai dám làm gì nàng. Hơn nữa chúng ta có tiền rồi, mấy bữa nữa ta sẽ kiếm thêm một số ngân phiếu chuộc nàng ra khỏi nơi đây.
Hạ Sơn Hổ nói đến số bạc làm cho Hồng Hồng càng khóc thảm thiết hơn, Hạ Sơn Hổ phải khuyên can hồi lâu ả mới nín khóc. Hồng Hồng gạt nước mắt bảo hắn :
- Hạ đại gia à, số bạc nhiều như vậy không phải là điều may cho hai ta đâu.
Hạ Sơn Hổ cười nói :
- Bảo bối à, càng nhiều bạc thì càng tốt cớ chi nàng phải khóc?
Hồng Hồng lo âu đáp :
- Để nhiều bạc ở đây không tiện, suốt ngày ta cứ lo lắng không yên, sợ xảy ra điều bất trắc.
Hạ Sơn Hổ ôm chặt Hồng Hồng trong tay, giọng vỗ về thân mật.
- Bảo bối của ta, nàng chớ lo. Chỉ cần nàng giữ số bạc là ta an tâm rồi, không ai phát giác được đâu. Ta bảo nàng, mụ tú bà không dám bắt nàng tiếp khách, cũng không có ai dám vào phòng nàng gây sự đâu.
Nghe Hạ Sơn Hổ nói vậy, Hồng Hồng liền gạt nước mắt mỉm cười.
Hạ Sơn Hổ thấy Hồng Hồng cười liền bảo :
- Bảo bối của ta, một vạn lạng bạc đó nàng cất ở đâu, có bảo đảm không?
Hồng Hồng tươi cười đáp :
- Bảo đảm tuyệt đối, chàng cứ yên tâm, đồ vật ta giấu chàng nhất định không tìm ra được đâu.
Hạ Sơn Hổ nghe vậy cả quyết nói :
- Ta tìm ra được mà, không tin để ta thử cho nàng coi.
Nói đoạn gã để thân hình trần truồng chui vào gầm giường tìm kiếm.
Hồng Hồng vội bảo :
- Được rồi, nhưng trần trụi như vậy mà không sợ lạnh hả, mặc quần áo vào đi oan gia của ta Hạ Sơn Hổ không thèm để ý nghe lời ả.
Hồng Hồng thấy vậy cũng để thân hình trần truồng cầm y phục bắt hắn mặc vô.
Hạ Sơn Hổ bực tức ném y phục lên giường, rồi thuận tay vỗ vào mông ả một cái.
- Úy gia! Hứ...
Hồng Hồng vừa hứ vừa lấy tay vuốt vào đùi gã, đoạn nhảy lên giường.
Hạ Sơn Hổ lục tung tủ áo, đoạn bới lộn xộn đồ đạc trong phòng, góc nào mà gã không sục sạo tới, song vẫn không tìm ra được gì, Hạ Sơn Hổ cảm thấy kỳ quái vô cùng, y bóp trán nghĩ ngợi một hồi đoạn nói :
- Bảo bối của ta, nàng thật là tài quá, ta kiếm mãi mà không thấy.
Hồng Hồng vừa cười vừa nói :
- Ái da, để ta nói, nhưng mà chàng lên giường nhắm mắt lại đi ta sẽ chỉ cho.
Hồng Hồng cũng thừa cơ nhảy chồm lên giường lấy hộp đựng lược và phấn để trên bàn trang điểm của ả.
Hạ Sơn Hổ nhắm mắt, Hồng Hồng liền lấy cái hộp phấn để trước mặt hắn, đoạn cười bảo :
- Bây giờ chàng có thể mở mắt được rồi đó Hạ Sơn Hổ vội mở mắt thấy chiếc hộp phấn chạm khắc tinh xảo, bất giác ngẩn người, lắp bắp :
- Cái này...
Hồng Hồng cười nói :
- Thế nào Hạ đại gia có muốn hóa trang không?
Hạ Sơn Hổ cười hì hì :
- Bảo bối của ta, phải nói cái tài hóa trang của nàng không sao bằng được ta đâu. Thuật dị dung của ta thuộc hàng đệ nhất cao thủ đó.
Hồng Hồng tỏ vẻ không phục :
- Hừ, nhưng mà thuật giấu đồ của ta cũng vào hàng đệ nhất thiên hạ đó, không tin chàng cứ thử mở cái hộp đó ra coi!
Hạ Sơn Hổ liền mở hộp đồ hóa trang ra xem thử. Phía trong chỉ có sáp thơm, lược, phấn, gương soi, ngoài ra chẳng có gì cả.
Hạ Sơn Hổ định nói Hồng Hồng đã vội cướp lời :
- Ái da, không được nghe. Tại sao ngươi cứ nhìn mấy cái đồ trang điểm của nữ nhân hoài vậy?
Hạ Sơn Hổ thản nhiên :
- Thì ngoài cái đó ra, đâu có gì trong đây nữa.
Hồng Hồng lắc đầu :
- Chàng cứ xem kỹ lại coi
Hạ Sơn Hổ không chịu được nữa, nóng nảy nói :
- Bảo bối của ta ơi, chẳng lẽ nàng lại có thể giấu số bạc vào trong này hay sao?
Hồng Hồng giận dỗi đưa tay giựt lấy chiếc hộp :
- Không coi thì đưa đây.
Thấy mặt Hồng Hồng lộ vẻ giận, hắn vội hạ giọng năn nỉ :
- Thôi mà, để ta nhìn kỹ lại coi, nàng đừng có giận.
Lần này Hạ Sơn Hổ quan sát kỹ cái hộp, gã gạt bỏ phấn sáp lược qua một bên, để lộ ra một cái nút hồng nhỏ. Gã liền ấn nhẹ vào nút cái hộp để lộ ra một ngăn nhỏ dưới đáy.
Hạ Sơn Hổ la lớn :
- Ngân phiếu!
Hồng Hồng vội đưa tay bịt miệng gã lại :
- Đừng có la to.
Hồng Hồng cầm xấp ngân phiếu đếm lại, quả nhiên đúng một vạn lạng bạc.
Hạ Sơn Hổ gật đầu khen ngợi :
- Bảo bối của ta, nàng thật là thông minh.
Hồng Hồng mỉm cười đáp :
- Số bạc lớn như vậy không để mất, nên ta đành phải đổi nó ra ngân phiếu cho gọn.
Hạ Sơn Hổ nghe vậy bèn cao hứng nói :
- Hay lắm, bảo bối của ta. Sau này ta sẽ không để nàng bị thiệt hại đâu, ta sẽ đối xử tốt với nàng.
Hồng Hồng vội nói :
- Hạ đại gia đừng nói như vậy... ta sợ lắm, vạn nhất có gì...
Hạ Sơn Hổ lại nói :
- Bảo bối à, ta xem nàng cũng gan đó chó, dám để nhiều ngân phiếu như vậy trên bàn trang điểm.
Hồng Hồng nghe vậy liền đắc ý đáp :
- Trong lòng ta tuy sợ hãi lo âu, nhưng không bao giờ hồ đồ. Phàm giấu vật gì chọn nơi càng kín đáo càng dễ bị người ta phát giác ra, còn để ngay trước mắt dễ thấy thì người ta sao ngờ tới được.
Hạ Sơn Hổ gật đầu :
- Nàng nói rất chí lý.
Hồng Hồng vội bảo :
- Hạ đại gia, trời không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi.
Hạ Sơn Hổ gật đầu :
- Được ngủ thì ngủ.
Hồng Hồng để cái hộp lên bàn trang điểm.
Hạ Sơn Hổ vội ngăn lại :
- Thôi để ta ôm nó ngủ.
Hồng Hồng thoáng cau mày :
- Chàng ôm nó ngủ, còn ta thì sao?
- Nàng là bảo bối của ta mà, ta nỡ nào lại để nàng nằm một mình.
Ánh đèn trong phòng vụt tắt.
Trong phòng vọng ra tiếng ngáy đều đều.
Phía ngoài cửa có một người đang cực kỳ lo lắng.
Cảnh tượng nãy giờ trong phòng đã chứng kiến hết, y thầm bội phục cơ trí của Hồng Hồng.
Lúc này y định đợi Hồng Hồng và Hạ Sơn Hổ ngủ say sẽ lấy trộm hộp hóa trang của ả.
Nào ngờ Hạ Sơn Hổ phát khùng, tự nhiên đòi ôm cái hộp ngủ, lại còn ôm cả ả kia nữa chớ.
Đến giờ tý tiếng trống điểm canh ba vang lên mà y vẫn không nghĩ ra kế để lấy trộm chiếc hộp được.
Nếu dùng kế dương đông kích tây thì sợ rằng sẽ kinh động toàn bộ kỹ viện, còn dùng kế điệu hổ ly sơn thì hơi khó. Qua đến giờ sửu Hạ Sơn Hổ vẫn ôm chặt Hồng Hồng ngủ say.
Thời gian không còn nhiều nữa, người này thi triển thuật khinh công cao diệu dùng chiêu "Yến Tử Lược Thủy" từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vọt vào trong phòng, không gây ra một tiếng động. Đứng bên giường y lặng yên nhìn đôi nam nữ nằm trên giường, tìm cách hạ thủ.
Nhìn những ngấn lệ còn đọng lại trên mặt nữ nhân phong trần đầy kỳ vọng thoát khỏi cảnh khổ cực, lại nhìn sang khuôn mặt âm hiểm đang mỉm cười đầy vẻ thỏa mãn của Hạ Sơn Hổ, trong lòng người này chợt trào lên niềm căm tức và sự thương hại khó tả thành lời.
Nhìn thấy cánh tay trắng muốt của Hồng Hồng thò ra khỏi trăng, người này bèn nghĩ ra một kế.
Y liền lấy tay vuốt nhẹ lên làn da trắng mịn của Hồng Hồng, cánh tay ả bị nhất bất giác cửa động, gạt tấm chăn đắp qua, để lộ một nửa cái hộp trang điểm tinh xảo.
Y vừa định hạ thủ chợt rụt tay về bởi vì cái hộp lộ ra nằm giữa hai bầu ngực trắng muốt căng tròn của Hồng Hồng, nếu như cứ lấy tay rút ra sẽ kinh động đến ả.
Tim y đập mạnh, mặt đột nhiên nóng bừng lên.
Ngay lúc đó bỗng nhiên nghe Hạ Sơn Hổ nói trong mơ :
- Bảo bối của ta ơi, đến đây nào.
Nói đoạn gã đưa tay chụp vào bầu ngực