Tiểu Quý Phi Khờ Khạo

Chương 24




Trang Thư Di giương mắt nhìn Tiêu Thừa Dập, thấy Hoàng Thượng đang cười khanh khách nhìn mình, nhìn có vẻ không tức giận, trừng phạt cũng chỉ nhéo mặt, nhẹ nhàng thở phào.
“Như thế nào, cảm thấy ta phạt hơi nhẹ?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di vội lắc đầu: “Lần sau thần thiếp sẽ hầu hạ thật tốt! Tuyệt đối sẽ không ăn cơm của Hoàng Thượng, cũng sẽ không tự tiện ngủ.”
Tiêu Thừa Dập đứng lên: “Đi thôi, bồi ta đi ra ngoài một chút, hiếm khi được rảnh rỗi.”
“Vâng.” Trang Thư Di ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn, thời tiết rất tốt, ánh chiều tà treo ở đầu tường, tỏa sáng mờ nhạt.

Trang Thư Di đi cùng Tiêu Thừa Dập ở Ngự Hoa Viên, hai người đi cực chậm.
Tiêu Thừa Dập vứt bỏ hết thảy phiền não trong lòng, chỉ lên tiếng hỏi Trang Thư Di.

Hỏi nàng khi còn nhỏ như thế nào, quê nhà có bộ dáng gì, cha mẹ là người thế nào, v..v
Một khi Trang Thư Di nói về chuyện của mình thì sẽ thao thao bất tuyệt, tuy nàng nói nhiều, nhưng giọng nói nhẹ ngàng bình thản, từ từ kể, cùng cảnh xuân và gió chiều nơi Ngự Hoa Viên càng khiến Tiêu Thừa Dập an lòng.

Thậm chí nàng nói cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần nàng đang nói chuyện, Tiêu Thừa Dập liền cảm thấy bực bội trong lòng bị san bằng, khóe môi không nhịn được cong lên.
Lúc này Trang Thư Di nói đến quán mì của nhà mình: “Quán mì nhà thiếp ăn ngon nhất trong phố tây ở Thanh Dương, Huyện thái gia đều thích ăn đó.”

Tiêu Thừa Dập cười nói: “Huyện thái gia các nàng tên là gì?”
“Ôi chao, thần thiếp không biết.” Trang Thư Di nói, “Nhưng nương nói Huyện thái gia là quan tốt, mỗi lần ăn mì đều trả tiền.”
Tiêu Thừa Dập bật cười, ăn mì đưa tiền đã được coi là quan tốt? Ngẫm lại cũng đúng, không ít tham quan ác quan còn tham cả thịt cá quê nhà.

Huyện Thanh Dương, Tiêu Thừa Dập nhớ kỹ Trang Thư Di nói, sau đó hỏi tiếp: “Tuệ Tuệ nhớ nhà không?”
“Nhớ chứ!” Nhưng sau khi nói ra, lại cảm thấy nói như vậy không tốt lắm, lại bồi thêm một câu, “Trong cung cũng rất tốt.”
“Vậy hầu phủ thì sao? Tốt không?” Tiêu Thừa Dập biết rõ mà cố hỏi, vật nhỏ này không hề nhắc đến Trường Thanh Hầu phủ dù chỉ là một câu, nói về cha mẹ cùng đại ca đều là bên phía cha mẹ nuôi.

Nhớ nhà cũng là quê quán ở Thanh Dương.
Quả nhiên Trang Thư Di không hé răng, không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Tiêu Thừa Dập cười: “Vây đưa cha mẹ nuôi của nàng ở Thanh Dương tới kinh thành được không?”
“Không được.” Trang Thư Di nhỏ giọng nói.
“Vì sao, ở gần Tuệ Tuệ chút, tương lai cũng có cơ hội gặp.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Nương nói bọn họ cách thiếp càng xa thì càng tốt cho thiếp, đối với bọn họ cũng tốt” Giọng nói của Trang Thư Di càng ngày càng nhỏ, nghe vô cùng ấm ức.
Đúng như lời Tiêu Thừa Dập nói, nhà nhận nuôi Trang Thư Di có trí tuệ.

Nếu bọn họ tới kinh thành, chỉ sợ sẽ khiến người ta luôn nhớ rõ chuyện Trang Thư Di từng bị người bắt cóc.

Tiêu Thừa Dập lại nổi lên hứng thú muốn gặp mặt bọn họ một lần trong tương lai, chẳng qua ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi thôi.
“Ái chà, coi như ta không ăn được mì của bọn họ làm rồi, Tuệ Tuệ nói ngon như vậy, khiến ta phát thèm, nghĩ liệu bọn họ có đến kinh thành mở quán mì được chăng.” Tiêu Thừa Dập giả vờ nói.
Trang Thư Di lập tức nhìn về phía Tiêu Thừa Dập, hai mắt sáng ngời: “Hoàng Thượng thật sự muốn ăn mì của nhà thiếp sao?”
Tiêu Thừa Dập chỉ muốn xóa đi những ý nghĩ không vui của Trang Thư Di, nhưng thấy nàng vui sướng như vậy, liền hùa theo nói: “Đúng vậy, chẳng phải là quán mì ngon nhất phố Thanh Dương sao? Huyện thái gia đều thích còn gì.”
“Vây thiếp làm mì cho Hoàng Thượng nhé!” Trang Thư Di nói.
“Nàng biết làm sao?” Tiêu Thừa Dập ngạc nhiên ngoài ý muốn.
“Biết chứ, vốn dĩ cha mẹ chuẩn bị đem cửa hàng cho thiếp làm của hồi môn, từ nhỏ thiếp lại thích chơi với bột mì, cho nên đã sớm học xong, nhưng không ngon bằng nương thiếp làm.

Sau khi tiến cung, không có cơ hội làm……” Trang Thư Di cao hứng nói, hoàn toàn không chú ý tới mình vừa nói điều gì.

Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di, nếu không nhầm thì năm nay nàng đã 18 tuổi rồi.

Như vậy, lúc nàng ở Thanh Dương cũng không nhỏ, đã tới tuổi làm mai mối.
Chẳng những là tuổi tác làm mai mối, mà còn là lứa tuổi đang yêu.

Ở huyện thành nhỏ, lại là hộ buôn bán, e là không có quá nhiều huynh đệ tỷ muội trong nhà…
“Nhà chồng Tuệ Tuệ là nhà như thế nào?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di kinh hoảng, chính mình vừa rồi nói cái gì! Nàng lập tức im miệng, không dám nói tiếp, rũ đầu cúi xuống.
Tiêu Thừa Dập thấy bộ dáng này của nàng, liền biết ở Thanh Dương nàng thật sự đã bàn chuyện cưới hỏi với người ta, nhất thời sắc mặt lạnh đi.
Nếu Trang Thư Di thông minh thì lúc này hẳn sẽ nói vài câu vớt vát lại, nhưng nàng không hiểu mấy chữ “Tùy cơ ứng biến”, trong lòng rối như tơ vò.
Tiêu Thừa Dập không nói nữa, bước chân đi đường cũng nhanh hơn vài phần, Trang Thư Di vội đi theo phía sau.

Cả ngày hôm nay, Trang Thư Di khắc sâu nhận thức, chính mình có lẽ không nên hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, nàng căn bản không biết hầu hạ người khác.
Trở lại An Thái Điện, trong cung bắt đầu châm đèn.
Trang Thư Di đi theo sau Tiêu Thừa Dập, không biết bản thân nên nói gì,làm gì, vẻ mặt mơ hồ sợ hãi.
Tiêu Thừa Dập trở lại tẩm điện, Trang Thư Di cũng nhắm mắt theo đuôi.

Tiêu Thừa Dập đi đến giường ngồi xuống, Trang Thư Di liền đứng ở trước mặt hắn.
“Hoàng Thượng……” Trang Thư Di thật cẩn thận mà hô một tiếng.

“Chuyện gì?” Tiêu Thừa Dập nói.
“Thần thiếp…… thần thiếp sai rồi.” Trang Thư Di cúi đầu, đôi tay đan vào nhau.
Tiêu Thừa Dập không muốn thảo luận vấn đề đúng hay sai, việc này không liên quan đến việc đúng sai.
“Lại đây! Đến gần chút.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di liền tiến lên hai bước, cúi đầu giương mắt nhìn Tiêu Thừa Dập, sau đó lại cụp mắt xuống.
“Nói một chút đi, nhà chồng nàng là nhà nào, vị hôn phu là người thế nào?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di không dám nói, trước khi hồi kinh, nương nàng đã dạy không thể nhắc đến chuyện nàng đính hôn.

Trước khi tiến cung, hầu phủ cũng nói cho nàng, không được nói lung tung trước mặt Hoàng Thượng.

Sau khi tiến cung, quy tắc đầu tiên phải học chính là các nàng tiến cung, là nữ nhân của Hoàng Thượng.
Nương đã sớm dặn dò nàng ăn nhiều cơm, ngủ nhiều giấc, ít nói đi, nhưng mỗi khi tự mình mở miệng liền quên khuấy mất…
“Không nói?” Tiêu Thừa Dập gõ án kỷ bên người một cái.
Trang Thư Di sợ hãi co rúm lại một chút: “Nói…”