Phan Niên nhìn Dư An ngồi xổm trên mặt đất, ngay từ đầu anh ấy đã nhận ra Dư An có gì đó không ổn.
Cô ta vừa nhìn chằm chằm vào Tang Tinh vừa nhìn chằm chằm bọn họ, cuối cùng lại nhìn Bạch Ngọc Câu.
Mãi cho đến khi Ngư Phù nói cho anh ấy biết, dị năng của người phụ nữ này là sao chép thì bọn họ mới hiểu rốt cuộc Dư An muốn làm gì.
Dị năng của Ngư Phù là có thể nhìn thấy dị năng của người khác là gì, cho nên chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu dị năng của Dư An.
Về phần Bạch Ngọc Câu… Ngư Phù nhìn không ra, cho nên trên người cô gái này chắc hẳn có quá nhiều loại dị năng trộn lẫn với nhau.
Giống như bán sỉ vậy.
Nói thật, dị năng của Dư An rất tốt, nếu như phối hợp hợp lý sẽ là một đòn sát thủ bất ngờ.
Nếu như sau này cô ta gặp được một người đáng tin cậy thì có thể phối hợp với người khác.
Đó sẽ là một sức chiến đấu mạnh mẽ.
Nhưng mà cô ta lại lén lút như vậy chỉ khiến người ta lắc đầu.
Dư An nhìn anh ấy với đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, nói: “Anh muốn tố giác tôi à?”
“Anh thì biết cái gì? Những người sinh ra đã ở vạch đích như các người có bao giờ để ý chúng tôi đang nghĩ gì hay không?”
“Tôi chịu trăm cay nghìn đắng để tiến vào công ty điện ảnh và truyền hình, tôi cố gắng học hành để thay đổi số phận. Và tôi đã thành công!”
“Nhưng tôi đợi được cái gì chứ?”
“Là thiên kim nhà giàu điêu ngoa bốc đồng, các cô ta không cần làm gì cũng có thể đè đầu tôi, tôi chỉ có thể nghe mấy cô ta sai khiến.”
“Ngày nào tôi cũng phải bưng trà rót nước cho cô ta, ngày ngày bị cô ta đánh đập, rủa xả, người tôi thích, tôi ngưỡng mộ cũng chưa từng nhìn tôi một cái!”
“Tôi chỉ muốn trở nên mạnh mẽ! Các người cảm thấy tôi đã sai sao?”
“Tôi không sai!” Dư An càng nói càng kích động, cũng không biết tức giận là vì rút blind box đen quá, không rút được gì hay vì chuyện gì khác.
Phan Niên nhìn cô ta, còn chưa kịp nghĩ xem mình nên nói gì thì một bóng đen từ cách đó không xa đã đi tới.
Dư An nhìn thấy Bạch Ngọc Câu đi tới chỉ cảm thấy căm hận quá mức: “Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà cô lại có nhiều dị năng như vậy!”
“Có phải cô đã phát hiện từ lâu rồi không, nên giờ đến chê cười tôi!”
Cô ta nói rồi vọt về phía bóng dáng kia, ngay lúc cô ta muốn hạ gục Bạch Ngọc Câu thì…
Bạch Ngọc Câu vung một chưởng vào cô ta: “Móng tay của tôi còn chưa sơn top*!”
*Lớp sơn cuối cùng trong các bước sơn gel, giúp màu sơn bền đẹp.
Dư An: “Tao giết mày!!!!”
Cô ta muốn đứng lên nhưng lại bị Phan Niên ở một bên giữ lại, Phan Niên kéo hai tay Dư An ra sau, ghì cô ta xuống.
Bạch Ngọc Câu lặng lẽ thở dài, trở về chỗ Tiểu Mỹ tiếp tục làm móng.
Ngày hôm sau.
“Nguy rồi! Không thấy chị đại đâu nữa!” Tang Tinh tóc hồng nóng nảy gào lên.
Cậu nhìn căn phòng không có ai trong đó.
Mấy người Úc Hàng cũng vội chạy đến.
“Sốt ruột cái gì hả? Cô ấy có phải đứa bé ba tuổi đâu? Không chừng là ra ngoài chơi rồi.” Phan Niên đứng dựa vào khung cửa.
Tang Tinh xoay người lại, trong tay cầm một lá thư: “Chị đại để lại một phong thư huhuhu.”
Phục Toa nhíu mày đi tới mở lá thư ra, khoảnh khắc đọc được những gì trong thư, trong mắt chị ấy đầy khiếp sợ.
Chị ấy đọc rõ từng câu từng chữ, nhìn vết gạch xóa lung tung không thấy rõ được chữ “nhớ” này, chị ấy thoáng im lặng.
“Mẹ nó, cô ấy lại muốn làm gì nữa?” Phan Niên nhíu mày.
Úc Hàng nhìn lá thư này: “Tối qua cô ấy có uống rượu không?”
Tang Tinh và Phục Toa đều lắc đầu: “Hôm qua chị đại chơi với chúng tôi một lát thì đi ngủ, không biết trước khi ngủ cô ấy có uống rượu không?”
Bạch Ngọc Câu làm đấng cứu thế cứu vớt nhiều người như vậy, đương nhiên có đặc quyền được ở một mình một phòng.
Bọn họ là đàn em, đương nhiên không thể ở cùng một phòng với Bạch Ngọc Câu, huống chi Tang Tinh còn là con trai.
“Chậc.” Phan Niên nhìn bọn họ: “Không ổn rồi, chắc là giờ bệnh tâm thần của cô ấy lại phát tác rồi.”
“Tiểu Mỹ đâu?” Úc Hàng hỏi.
Tang Tinh lắc đầu: “Cũng không thấy Tiểu Mỹ nữa.”
Cậu suy sụp: “Vậy mà tôi lại thua con zombie kia!”
Tình cảm nhiều năm của cậu và chị đại lại không bằng một con zombie chỉ biết gào rống!
“Huhuhuhu!”
Tiểu Mỹ đáng ghét!
————
"Đội trưởng! Đây là cái gì?" Một người đàn ông để tóc ba phân nhuộm hồng, đeo khuyên tai cầm một viên tinh thạch hình thoi đi tới.
Trên mặt tinh thạch còn dính máu và óc trắng.
"Tinh hạch?" Một cô gái tóc ngắn nhìn viên tinh thạch này, thứ hiện ra trong đầu là tinh hạch phải có trong tiểu thuyết.
Người đàn ông được gọi là đội trưởng nhận tinh hạch, cầm nó thử hấp thu.
"Có thể hấp thu!"
Bọn họ là một nhóm nhỏ, trong nhóm có tổng cộng bốn thành viên, người nào cũng có dị năng.
Trong những ngày mạt thế, bọn họ nương nhờ lẫn nhau chỉ để sống sót.
Đội trưởng Hạnh Ba nói có thể hấp thu xong, anh ấy dang hai tay, tinh hạch trong tay đã biến thành bột phấn: "Hồng Sào, cậu đào được nó từ trong đầu zombie ở chỗ nào vậy?"
Bọn họ đã từng đọc tiểu thuyết, hầu hết các tiểu thuyết đều nói thứ gọi là tinh hạch này ở trong đầu zombie.
"Ở trong nhà kho." Hồng Sào dẫn bọn họ đến nhà kho siêu thị, trong nhà kho, một con zombie đã bị moi não đang nằm trên mặt đất.
"Chính là nó."
Cát Tình nhìn não con zombie, cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng đối với người đã đấu tranh mười mấy ngày như cô ấy mà nói, dù buồn nôn hơn nữa cũng phải chịu đựng.
"Tôi đi xem trong đầu các zombie khác có thứ này không."
Hạnh Ba gật đầu: "Chúng ta cùng đi."
Sau khi bọn họ ra khỏi nhà khó thì bắt đầu đào móc não zombie, nhưng moi não mười con vẫn không thấy một viên tinh hạch nào.
"Sao lại không có nhỉ?" Hồng Sào nhíu mày: "Con zombie kia không có gì đặc biệt mà, lực chiến đấu của nó không tốt lắm, tôi chỉ cần một đấm là đánh chết nó rồi."
Hạnh Ba nhíu mày: "Có thể không phải sức chiến đấu đâu."
"Đội trưởng, trong đầu zombie xuất hiện tinh hạch chẳng phải nói rõ là bọn nó đã tiến hóa sao." Cát Tình mở miệng nói.
"Vậy nguy rồi."
"Mau lên lầu!" Một người đàn ông mặc quần áo đen chạy xuống, trời nắng nóng như thế anh ấy còn mặc đồ đen trông thật kỳ quái.
Nhưng mấy người Cát Tình đã quá quen với cách ăn mặc của Ô Nha.
Ô Nha có hai dị năng, một cái là dị năng hệ băng, dị năng này tốt thật nhưng lại làm bản thân anh ấy lúc nào cũng lạnh như băng.
Vào những ngày nắng nóng thế này anh ấy vẫn cảm thấy lạnh, nên thường ngày đều phải mặc thêm quần áo.
"Sao vậy?" Hạnh Ba vừa đi theo anh ấy lên lầu vừa hỏi.
Ô Nha khóa cửa hành lang lại, đóng chặt từng cánh cửa: "Có một làn sóng zombie đang tới."
"Cái gì?" Hồng Sào nhíu mày: "Chẳng phải lúc chúng ta tới đã kiểm tra ở đây không có zombie hay sao?"
Lúc bọn họ tới đây, Ô Nha đã kiểm tra một lượt, trấn nhỏ này rất ít zombie, bọn họ giết gần hết bọn chúng mới đến siêu thị tìm vật tư.
"Tôi cũng không biết, đám zombie này giống như bị cái gì đó kêu gọi đến."
Bọn họ đi thẳng đến lầu hai, Ô Nha vén rèm cửa sổ lên rồi nói tiếp.
"Các người cũng biết tôi có thể cảm nhận được zombie, vừa rồi tôi cảm nhận được có gần một ngàn con zombie tụ tập lại, kéo sang chỗ chúng ta."
"Không ngoài dự liệu... Chúng đến rồi!"
"Grào! Grào! Grào!"
Anh ấy vừa dứt lời, bọn họ lập tức nghe thấy từng tiếng gào rống của zombie.
Hạnh Ba nhìn xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chỉ thấy trên đường phố chi chít zombie, bọn chúng chen chúc nhau, đi về phía trước.
Liên tục có zombie gia nhập vào đoàn zombie lớn mạnh này.
Hạnh Ba bình ổn lại nhịp tim của mình, anh ấy ngồi xổm xuống nói nhỏ: "Xem tình hình này e là trong đám zombie này đã xuất hiện một con thống trị."
"Cái gì? Con thống trị?" Hồng Sào trợn to mắt.
Cát Tình nhíu mày: "Ý anh là có zombie tiến hóa, hiện tại con zombie kia đang điều khiển đám zombie này sao?"
Hạnh Ba gật đầu: "Đó là tin xấu."
Ô Nha vẫn không nói gì. Anh ấy cau mày đứng trước cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm.
"Ô Nha, cậu đang nhìn gì đấy, mau tới đây, đừng để bọn chúng phát hiện." Hồng Sào gọi.
Ô Nha thả cái tay đang kéo rèm cửa sổ ra, đi tới nói: "Tôi.. thấy một cô gái lái xe thể thao đuổi theo đám zombie này."
"Cái gì?!" Mọi người khiếp sợ.
Hạnh Ba lập tức chạy đến trước cửa sổ xem, chỉ thấy phía sau làn sóng zombie có một chiếc xe thể thao đen đang thúc giục chúng đi về phía trước.
Một cô gái tóc trắng xinh đẹp ngồi trong xe thể thao đen, bên cạnh còn có một con zombie nữ, zombie nữ dường như không có ý định tấn công cô.
"Grào!" Zombie nữ rống lên trời một tiếng.
Đám zombie đông đảo nghe thấy lập tức rống đáp trả: "Grào! Grào! Grào!"
Hạnh Ba nhìn cảnh tượng này chỉ cảm thấy tay mình lạnh băng, cô gái kia bỗng ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng cô vẫn không phát hiện ra anh ấy, bởi vì anh ấy đã thi triển dị năng ẩn thân.
Hạnh Ba nói tình hình bên ngoài cho bọn họ biết: "Cô gái kia có vẻ hoàn toàn không sợ zombie, đám zombie cũng không tấn công cô ấy."
"Sao được chứ!" Hồng Sào chỉ cảm thấy tim mình bỗng đập thình thịch.
Sao lại có chuyện zombie hoàn toàn không tấn công con người được!!!!
Cát Tình lại như nghĩ đến điều gì đó, cô ấy hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh xác định là con người chứ không phải zombie à?”
Hạnh Ba thoáng im lặng, rồi nói: “Không chắc.”
“Cô ấy là con người.” Ô Nha nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, không vấn đề gì, cô ấy là người.”
"Sao có thể?" Hồng Sào vẫn không tin nổi, sao lại có người có thể đuổi theo hơn một ngàn con zombie, mà bọn chúng còn không tấn công cô được.
"Có lẽ cô ấy có dị năng rất lợi hại, cũng có thể là dị năng làm zombie coi cô ấy là đồng loại!" Cát Tình nói.
"Cô ấy đi theo zombie làm gì!"
"Chuyện này..."
Bọn họ cũng không biết.
Ô Nha tập trung cảm nhận tuyến đường đám zombie di chuyển: "Bọn chúng... Có vẻ là đang đi vào thành phố."
Trời sương mù, gió thổi mạnh.
Lúc này Bạch Ngọc Câu, à không, vua zombie đang ở trên xe thể thao đốc thúc các đàn em của cô đi về thành phố M.
Mái tóc trắng của cô tung bay theo gió, đây là dấu hiệu của vua zombie cô đây, cũng là vinh quang của cô!
Về phần Bạch Ngọc Câu?
Đó là tên của cô trước khi trở thành vua zombie, cô là zombie thức tỉnh đầu tiên ngày mạt thế đến.
Bây giờ cô đã có tư duy của loài người, cô hoàn toàn xứng đáng làm vua zombie!
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ kawaii, tóc trắng kawaii~~~"
Hệ thống Đánh Dấu: "Các anh trai ơi, sao ký chủ ngủ một giấc dậy đã thay đổi thế?"
Hệ thống Thành Tựu: "Ký chủ... chắc là đang hóng gió đó mà, không sao, mi đừng sợ, quen là tốt thôi."
Hệ thống Tu Tiên: "Chỉ cần còn làm nhiệm vụ được là tốt rồi (Tự thôi miên mình)."
Hệ thống Mỹ Thực: "Em gái em không biết đấy chứ, ký chủ của chúng ta đáng yêu lắm, để anh đây chia sẻ cho em mấy video quý giá của ký chủ mà ta cất giữ."
Hệ thống Đánh Dấu: "Được được! (Thẹn thùng)"
"Grào! Grào! Grào!" Bạch Ngọc Câu gào lên với đám zombie phía trước.
Đám zombie nghe thấy thì lập tức bước nhanh hơn, mẹ nó, con người này thật đáng sợ.
Bọn chúng mà không nghe lời, con người này sẽ lấy lưỡi hái dính đầy máu thối của đồng loại bọn chúng ra chém bọn chúng.
QAQ.
Tiểu Mỹ ngơ ngác nhìn đám zombie chạy trốn phía trước, nó đã quá quen với cảm giác áp bách của người này.
Hừ!
Bạch Ngọc Câu nhìn đám zombie không có chí tiến thủ này mà tức giận không thôi!
Làm một con zombie có lý tưởng và hoài bão sao có thể ngày ngày nghĩ đến ăn thôi được?
Bọn chúng phải học cách tự mình làm ra cơm ăn áo mặc, bây giờ xem ra đám zombie tố chất thấp này vẫn cần được giáo dục thật tốt!
"Grào! Grào! Grào! Đi tới hết cho ta!" Bạch Ngọc Câu ấn còi xe, đám zombie phía trước lập tức xông xáo chạy lên.
Bốn người trốn ở tầng hai siêu thị nhìn đoàn quân zombie rời đi.
"Cậu chắc chắn cô ấy là người sao?" Hồng Sao có hơi không dám tin.
Người này thực quá to gan, lái xe thể thao đuổi theo zombie thì thôi, lại còn thúc giục bọn chúng.
Cho dù cô có dị năng làm zombie coi cô là đồng loại nhưng cô không sợ zombie tương tàn đồng loại sao?
Ô Nha gật đầu: “Cô ấy là người.”
"Chúng ta bám theo xem thử không?" Hạnh Ba đề nghị, dị năng ẩn thân của anh ấy không chỉ có thể ẩn thân mình anh ấy, mà có thể che giấu một vật có kích thước cỡ một chiếc xe.
Chỉ là dị năng của anh ấy không thể duy trì thời gian dài, nhưng bây giờ anh ấy vừa hấp thu một viên tinh hạch, cấp bậc của dị năng hình như đã tăng lên.
Hiện tại ẩn thân cả một ngày vẫn dư sức.
Mọi người gật đầu, chờ sau khi cả đám zombie đi hết mới đưa vật tư vừa tìm được lên xe, đuổi theo Bạch Ngọc Câu.
Mấy người đi một lúc lại dừng một lúc, duy trì ở khoảng cách không bị đội quân zombie phát hiện, cũng không bị mất dấu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cũng may là đội quân zombie trước mặt đều thu hút hết zombie lảng vảng trên đường đi theo.
Nếu không bọn họ sẽ rất khó đi theo.
Thành phố M.
"Hai người đúng là phế vật! Nếu như không phải do hai người nói muốn ăn thì bây giờ ông đây đã không phải mạo hiểm đi ra ngoài tìm thức ăn!" Đặng Khắc hùng hổ mắng chửi hai cụ già.
Hai cụ gầy gò, tóc bạc trắng, bọn họ nằm trên sàn nhà, nghe con trai lớn tiếng chửi rủa mình, không nói nên lời.
"Chết tiệt!" Đặng Khắc lại mắng một tiếng, anh ta phun một bãi nước miếng vào mặt hai người.
"Lúc trước đúng là nên đưa hai người đến viện dưỡng lão mà!"
Anh ta nói vậy rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Đặng Khắc nở nụ cười: "Giờ đưa tới đó cũng không muộn."
Nhà bọn họ ở là do quốc gia cấp cho những người đã cống hiến lớn cho đất nước.
Người sống trong tòa nhà này kéo đại một người cũng có thể là người có một đống hậu thuẫn phía sau.
Vậy mà bây giờ họ lại ở đây, bị chính con trai mình nhục mạ.
Đặng Khắc đột nhiên thay đổi sắc mặt, anh ta vừa cười vừa nói: "Này, hai ông bà già các người sống đã đủ lâu rồi, chi bằng hôm nay tôi đổi cho hai người nhà mới nhé, thế nào?"
Anh ta định đưa hai phế vật già này đến căn nhà trống ở lầu dưới, nơi đó vẫn chưa có người ở.
“Hai người đừng trách tôi, tôi chưa đẩy hai người xuống dưới cho zombie ăn đã là không tệ rồi.” Đặng Khắc tươi cười, nhưng lại trông rất đáng sợ.
“Các người cũng muốn đứa con trai duy nhất của mình sống tiếp mà đúng không?”
Anh ta cảm thấy mình thật lương thiện.
Người khác đã giết người già vướng tay vướng chân tốn tài nguyên nhà bọn họ từ lâu rồi, chỉ có anh ta là không.
Anh ta còn cho hai người được an hưởng tuổi già trong ngôi nhà đó nữa.
“Cứ quyết định vậy đi.” Đặng Khắc nói rồi kéo bố già nhà mình lên, kéo ông ấy ra ngoài.
Tòa nhà này của bọn họ không có zombie, lúc đầu có zombie đã bị bố anh ta và mấy lão già khác hợp sức giết hết rồi.
Cho nên tòa nhà này rất an toàn, anh ta kéo Đặng Dương Châu xuống lầu dưới.
Bọn họ ở lầu tám, bây giờ anh ta muốn đưa hai người này đến lầu hai.
Lầu hai thì tốt lắm, sau khi đưa đến lầu hai, nếu có zombie xông đến bọn họ còn có thể lấy thân cản zombie, tranh thủ ít cơ hội chạy trốn cho thanh niên như anh ta.
Nói không chừng zombie ăn no rồi sẽ tạo cơ hội cho bọn họ trốn thoát?
Đặng Khắc kéo Đặng Dương Châu xuống lầu dưới, hoàn toàn không thèm để ý đến chân bố mình bị va quẹt, cơ thể bị ma sát đến rách da.
“Được rồi, ông ở yên đây an hưởng tuổi già đi, giờ tôi đi kéo bà mẹ phế vật kia của tôi xuống, làm bạn với ông.”
Anh ta nhìn Đặng Dương Châu, trên mặt toát lên vẻ vui sướng vì sắp bỏ được gánh nặng.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đặng Dương Châu giàn giụa nước mắt: “Đừng kéo… Bà ấy chịu không nổi đâu.”
Giọng nói ông ấy rất yếu, giống như sắp chết.
Đặng Khắc không kiên nhẫn xua tay áo: “Ông yên tâm.”
Anh ta bước mạnh lên lầu, vừa đi vừa kéo bố mình là vì sợ nếu cõng ông ấy trên lưng, ông ấy sẽ bóp cổ anh ta.
Nhưng bà già phế vật kia thì khác, mẹ nó, chẳng còn chút sức lực nào.
Đặng Khắc mở cửa nhà, nghĩ thầm đây là đoạn đường cuối cùng rồi, cho nên anh ta sẽ coi như là làm việc tốt.
Anh ta cõng Cố Bội Quyên lên lưng, ngửi mùi thối trên người bà ấy làm anh ta thoáng bực bội: “Gì mà thối như cứt vậy!”
Cố Bội Quyên nghe cũng không tức giận, bà ấy bị bệnh Alzheimer, không hiểu Đặng Khắc đang nói gì.
Đặng Khắc cõng Cố Bội Quyên trên lưng, đi xuống lầu hai thì ném bà ấy xuống, ghét bỏ ngửi ngửi quần áo của mình: “Mẹ nó, thối chết ông đây rồi!”
“Được rồi, các người ở đây đợi đi.” Anh ta vừa nói vừa tìm thẻ ra vào trên người ông cụ.
Chỉ cần bọn họ không có thẻ ra vào thì sẽ không thể mở cổng dưới lầu, vậy là zombie cũng sẽ không vào được.
Đặng Khắc cầm thẻ ra vào trong tay, xoay người chuẩn bị rời đi. Trước khi đi anh ta còn đưa lưng về phía bọn họ, nói: “Các người đừng trách tôi, thế đạo bây giờ là vậy đó.”
“Tôi coi như đã hiếu thuận lắm rồi.”
Sau khi nói xong, anh ta rời đi không chút do dự.
Anh ta vừa về đến nhà thì lập tức cởi quần áo của mình ra, ném xuống lầu. Anh ta nằm ườn trên sofa, nghĩ thầm sau này tất cả đồ ăn sẽ là của anh ta.
Anh ta không cần phải lo lắng thiếu đồ ăn nữa.
Phế vật già chính là phế vật già, không biết tự giác rời đi, ở lại đây chẳng phải sẽ tăng thêm gánh nặng cho anh ta sao?
Anh ta chuẩn bị đánh một giấc, mấy ngày nay anh ta ngủ không ngon.
Nhưng trong căn nhà ngay bên cạnh trên lầu tám có một đôi nam nữ nấp trong nhà, bàn chuyện.
“Hay là chúng ta bỏ bố mẹ lại như anh ta đi? Dù sao bọn họ cũng không sống được bao lâu nữa, giữ lại chỉ tốn đồ ăn mà thôi.”
Người đàn ông nghe thấy người phụ nữ nói thì giận tím mặt: “Em nói gì vậy hả? Đây là bố mẹ đã dưỡng dục anh mấy chục năm qua!”
Anh ta đã bảo mà, người đàn bà này đột nhiên kéo anh ta vào phòng ngủ làm gì, hóa ra là có ý tưởng này.
Người phụ nữ thấy anh ta tức giận cũng nhướn mày: “Anh nghĩ tôi làm vậy là vì ai? Vì tôi sao?”
“Còn không phải là vì anh và Như Như sao? Như Như còn nhỏ như vậy! Anh nhẫn tâm để con bé chết đói à?”
Người đàn ông nghĩ đến cô con gái nhỏ của mình, dạo này tinh thần của con bé ngày càng kém, hai ngày nay còn sốt cao.
Cuối cùng người đàn ông kia rầu rĩ nói: “Vậy em đi đi, dù sao anh cũng là con của họ, anh đi không tốt lắm.”
Người phụ nữ nghe xong thì mỉm cười vui vẻ nói: “Được, em đi ngay đây.”
“Cót két!” Cửa mở ra.
“Tụi mày không cần xoắn xuýt ai đi ai ở, tự chúng tao đi!” Hai cụ già nhìn con trai mình nuôi nấng mấy chục năm.
Người đàn ông kia không dám ngẩng đầu nhìn bố mẹ của mình, giật giật môi: “Không… không phải đâu ạ.”
Người phụ nữ mở miệng nói: “Đúng, các người tự đi cũng đỡ tốn công hơn tôi đánh ngất hai người rồi kéo xuống.”
Cụ già nhìn cô ta: “Đừng ngược đãi Như Như, nếu không có chết chúng tao cũng sẽ đến tìm mày!”
Người phụ nữ cười khẩy: “Các người yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Như Như thật tốt.”
Từ đầu đến cuối, người đàn ông chỉ đứng một bên, không dám ngẩng đầu lên, mãi đến khi hai cụ già đỡ nhau rời khỏi nhà.
“Đợi đã!” Người đàn ông bỗng mở miệng.
Hai ông bà dừng bước, lại nghe thấy con của bọn họ nói: “Bố… Bố mẹ để thẻ ra vào lại đi.”
“Cạch!” Hai tấm thẻ ra vào bị ném xuống sàn nhà.
Người phụ nữ đi tới lấy thẻ ra vào rồi đóng cửa lại, khi quay lại thấy người đàn ông vẫn đứng đó, bèn nói: "Còn đứng đấy làm gì? Mau đi cắt thịt đi!"
“Hôm nay chúng ta ăn thịt hầm!”
Lần lượt ngày càng có nhiều người đưa bố mẹ mình bỏ ở lầu hai, thậm chí, còn có người bỏ bố mẹ mình ở cửa, để tự bọn họ đi xuống.
Tất cả bọn họ tập trung ở trong căn nhà không có một món đồ dùng trong nhà, chỉ có những bức tường trống rỗng.
“Haha, ông cũng bị bỏ rơi à?” Một ông cụ cười nói.
Ông cụ kia trừng mắt nhìn ông ấy: “Tôi tự xuống.”
"Bất hiếu! Bất hiếu!"
"Nói lời này thì có ích gì, chúng ta quả thực đã già rồi..."
“Grào! Đến rồi!” Bạch Ngọc Câu lái xe cả buổi chiều, cuối cùng cũng đến thành phố M.
Nếu như không phải đám đàn em của cô đi quá chậm thì giờ này cô đã ngủ từ lâu rồi.
“Cả đội nghiêm!”
Lũ zombie nghe thấy tiếng hô của con người đáng sợ này, lập tức xiêu vẹo đứng yên.
“Được! Bắt đầu điểm số!” Bạch Ngọc Câu đứng trên mui xe nhìn bọn nó.
Lũ zombie sững sờ một lúc, sau đó con zombie đầu tiên ở ngoài cùng bên trái gầm lên: “Grào!”
Con zombie thứ hai: “Grào!”
Lúc nó gào còn hơi quay đầu, mặc dù có hơi cứng ngắc nhưng nhìn thì có vẻ rất kỷ luật.
Bạch Ngọc Câu hài lòng gật đầu, cô định đợi sau khi đám zombie này điểm số xong sẽ bổ nhiệm nó làm đội trưởng!
Dưới ánh trời chiều.
“Grào!”
“Grào!”
“Grào!”
“Grào grào!”
Từng zombie lần lượt gầm lên.
Mấy người Hạnh Ba ẩn thân đi theo cả đoạn đường, lúc này đang trốn ở tòa nhà bên cạnh: “Cô gái này vậy mà lại bắt bọn nó điểm số! Đám zombie có vẻ nghe lời cô ấy lắm!”
Hồng Sào: “Lẽ nào bây giờ zombie đã có thể nghe hiểu tiếng người sao?”
“Chưa chắc.” Cát Tình nhìn tình hình dưới lầu, yên lặng lắc đầu.
Sau khi tất cả zombie đã điểm số xong, Bạch Ngọc Câu vươn ngón tay xinh đẹp ra chỉ vào mấy con zombie.
“Mi! Mi! Mi! Và mi nữa! Bốn đứa bọn mi đi ra!”
Mấy con zombie bị chỉ điểm nghệch đầu đi ra.
“Mi! Sau này sẽ là đội trưởng!” Bạch Ngọc Câu chỉ vào zombie tóc dài kia rồi nói. Zombie tóc dài kia mặc váy hai dây đỏ, chân đi giày cao gót.
Zombie tóc dài nghe thấy cô bổ nhiệm thì ngẩng lên trời gào: “Grào!”
“Tốt lắm, tốt lắm! Bọn mi phải học tập đội trưởng biết không?”
Bạch Ngọc Câu lại bổ nhiệm cho mấy con zombie phía sau: “Mi là đội phó!”
“Mi là ủy viên kỷ luật!”
“Mi là ủy viên học tập!”
Đám zombie nghiêng đầu: “Grào! Grào! Grào?”
Sao zombie bọn nó phải có ủy viên học tập vậy?
“Ủy viên học tập là để đốc thúc bọn mi học hành đó.” Bạch Ngọc Câu trả lời vấn đề của bọn nó: “Không cố gắng học hành thì sao có thể có tương lai được!”
“Không cố gắng học hành thì ngay cả mua thức ăn, bọn mi cũng không biết phải trả bao nhiêu tiền!”
Đội trưởng: “Grào? Grào grào grào grào grào grào!”
Mua thức ăn? Zombie bọn nó cần gì phải mua thức ăn?
Bạch Ngọc Cẩu lắc đầu: “Bọn mi đúng là đồ ngốc, bọn mi nghĩ ăn buffet trên đường là đủ rồi sao? Phải ăn cả thịt và rau mới được!”
“Grào!”
Bốn người trên lầu, Hồng Sào nói: “Cô ấy đang chuẩn bị cho zombie đi học sao? Cô ấy điên rồi!”
Hạnh Ba: “Rốt cuộc cô ấy chỉ huy đám zombie này thế nào nhỉ? Cho dù là cô ấy có dị năng có thể khiến zombie không tấn công mình thì cũng không thể làm cho zombie nghe lời cô ấy được.”
“Hay là chúng ta đầu nhập cô ấy đi?” Cát Tình nghĩ một lúc rồi nói.
Hiện tại xem ra, cô gái này không chỉ không sợ zombie mà còn có thể chỉ huy chúng.
Nếu như bọn họ đầu nhập người này, nói không chừng sẽ có thể hiểu được cách cô chỉ huy zombie.
“Cô có chắc là cô ấy sẽ thu nhận chúng ta không? Chúng ta chính là bữa tiệc buffet đấy…” Ô Nha yếu ớt chặn lời cô ấy lại.
“Bỏ đi, quan sát thêm chút nữa.”
“Được rồi, tiếp tục đi!” Bạch Ngọc Câu ngồi trên xe thể thao, quay đầu nói với Tiểu Mỹ: “Mi yên tâm, mi là đại đội trưởng, quyền lực của bọn nó có lớn mạnh đến đâu cũng sẽ không vượt qua mi được!”
Sao cô có thể quên Tiểu Mỹ đã cùng cô chiến đấu cơ chứ?
Đây chính là người đầu tiên cô cắn sau khi trở thành zombie.
Tiểu Mỹ: “... Grào!”
Làn sóng zombie đi về phía trường đại học lớn nhất thành phố M.
Một số zombie vốn đã ở thành phố M thấy bọn nó thì tụ lại: “Grào?”
Bọn mi làm gì đấy?
“Grào grào grào!”
Không biết, bọn ta nghe lời con người kia.
“Grào?” Bọn mi là zombie mà, sao lại nghe lời thức ăn?
Mi không biết thôi, con người này đáng sợ lắm, mi mau chạy đi, đừng để cô ta nhìn thấy.
“Grào?” Vậy sao mi không chạy?
“Grào grào grào!” Cô ta nhớ mặt ta rồi, nếu ta chạy, ta sẽ bị cô ta băm thành zombie hộp đó.
“Grào!” Con zombie kia nghe xong lập tức co chân định bỏ chạy, nhưng không ngờ con người kia đã lườm nó, nói: “Mi chạy đi đâu? Về đội mau!”
Hừ! Đám zombie này đúng là không thèm để vua zombie như cô vào mắt mà!
Dưới mí mắt cô còn muốn chạy.
Con zombie kia nghĩ đến zombie đóng hộp rồi nghĩ đến chính mình, cuối cùng nó co quắp chân, chạy vào trong đội quân zombie.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, một nhóm nhỏ đã lái xe đến thành phố M.
“Sao có nhiều zombie chạy bên ngoài vậy?” Đổng Đông đưa tay dùng lửa đẩy lùi zombie, những người còn lại cũng dùng hai ba chiêu giết chết zombie.
“Có lẽ bên trong có gì đó, chúng ta cẩn thận chút.”
Một cô gái rất ngầu nói, cô ấy mặc quân phục, trên mặt có đồ đằng kỳ lạ.
“Vâng!”
“Chú ý, nếu phát hiện có người, lập tức nghĩ cách cứu viện!” Cô gái đồ đằng nói.
Mọi người tiếp tục lái xe về phía trước, xe càng chạy, zombie càng ít, cuối cùng trên đường chỉ còn lại một ít zombie.
“Sếp, nơi đó có người!” Một cô gái tóc hai bím chỉ vào tòa nhà nói.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy trên lầu chín của tòa nhà có một ông cụ đang bị một người đàn ông đẩy ra trước cửa sổ.
“Dừng tay!” Cô gái đồ đằng giơ tay lên, tia laser chọc thủng một lỗ trên tay người đàn ông.
Ông cụ cũng không đứng vững mà ngã xuống.
Cô gái tóc hai bím vươn tay bắn ra một viên tơ nhện từ ngón giữa, tơ nhện kết thành võng, đỡ được ông cụ đang rơi xuống.
Người trong xe phía sau cũng chạy tới đỡ ông cụ lên: “Mẹ nó, đúng là súc sinh!”
Bọn họ đỡ ông cụ lên xe tải.
Cô gái đồ đằng nhìn mặt đất loang lổ vết máu dưới tòa nhà: “Xem ra đây không phải lần đầu tiên tên này đẩy người già xuống lầu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đi thôi!” Cô ấy nói, sau đó một tia laser phá nát cửa lầu dưới.
Cô gái đồ đằng dẫn ba người lên lầu, những người còn lại thì canh gác bên dưới.
“Sếp, trong nhà có người.” Cô gái tóc hai bím - Khả Nhạc nín thở, trong nhà có tiếng hít thở, cô ấy nghe được.
Đồ Đằng mở cửa ra, chỉ thấy trong nhà có hai mươi mấy người lớn tuổi, một số đã đói xỉu.
Còn có người nằm trên mặt đất.
“Bảo bọn họ lên đây đỡ người.” Đồ Đằng mở miệng nói, cô ấy nhìn những người lớn tuổi đã mất niềm tin vào cuộc sống này.
Trong lòng đoán được có lẽ bọn họ bị vứt bỏ ở lại nơi này.
Dù gì ở đây cũng… Chẳng có một người trẻ tuổi nào.
“Vâng.” Khả Nhạc ló đầu ra ngoài cửa sổ, huýt sáo với người dưới lầu một cái, mười người đợi trong xe bên dưới lầu lập tức xuống xe.
Chờ bọn họ đi lên rồi, Đồ Đằng nói: “Cõng bọn họ xuống đi, nhớ đừng để bị va đụng.”
Mọi người gật đầu.
Bọn họ nhẹ nhàng cõng mấy ông bà cụ trên lưng, những người cao tuổi này gầy trơ xương như đã lâu lắm rồi chưa được ăn gì.
“Cõng… Bạn già của tôi trước.” Đặng Dương Châu hơi hé mắt nhìn bà cụ nằm bên cạnh: “Tôi… Bạn già của tôi.”
Một thanh niên thấy cảnh này mà rơm rớm nước mắt, anh ấy vội lấy mu bàn tay lau đi: “Được, ông ở đây đợi tôi một lát.”
“Cố lên! Chúng tôi sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn, dưới lầu đã có bác sĩ sẵn sàng cứu mọi người rồi!”
“Mọi người nhất định phải cố gắng lên!”
Anh ấy cõng Cố Bội Quyên trên lưng đi xuống lầu, anh ấy không dám chạy vì cơ thể bà cụ đã không còn chịu nổi những xóc nảy mạnh.
Đồ Đằng dẫn Khả Nhạc và Hắc Miêu đi tiếp, có người thấy bọn họ đi tới bắt đầu mở cửa nhà: “Các người tới cứu chúng tôi sao?”
Đồ Đằng gật đầu: “Các người đi xuống lầu đi, dưới lầu có người tiếp ứng các người.”
Người nọ nghe xong thì vui vẻ chạy xuống lầu.
Các cô ấy thông báo cho tất cả người trong tòa nhà một lần, mãi cho đến khi đi tới lầu chín, người đàn ông ở lầu chín kia không dám mở cửa.
Anh ta sợ đám người này sẽ tìm anh ta gây rối nên chặn sofa trước cửa, nhưng tiếc là đối mặt với tia laser của Đồ Đằng thì cũng vô dụng.
“Rầm!” Cánh cửa đập xuống đất.
Đồ Đằng lạnh lùng nhìn người đàn ông bị lủng một lỗ trên tay, cái tay vẫn còn đang chảy máu: “Mày đáng chết!”
Người đàn ông nghe vậy thì nói ngay: “Đừng đừng, tôi chỉ vì muốn sống thôi!”
“Ông già kia hết muốn ăn lại muốn uống, tôi… tôi hết cách rồi!”
Đồ Đằng lười nói nhảm với anh ta, cô ấy giơ tay lên, tia laser lờ mờ trong lòng bàn tay.
Người đàn ông nhìn thấy tia laser có thể xuyên thẳng qua lòng bàn tay mình thì sợ đến lùi lại.
Anh ta trợn trừng mắt, trong mắt đầy sợ hãi và điên cuồng: “Cô dựa vào đâu mà giết tôi! Giết người là phạm pháp đó!”
“Bọn họ! Bọn họ mới là người đầu tiên đẩy người xuống lầu! Chẳng qua tôi chỉ học theo bọn họ thôi! Tôi có lỗi gì chứ!”
“Cô không thể giết tôi! Không thể giết tôi!”
“Két!”
Anh ta cúi đầu, ngơ ngác nhìn ngực mình thiếu đi một miếng thịt lớn, trái tim anh ta đã bị tia laser xuyên thủng, đốt thành màu đen.
Hóa ra… Tim anh ta màu đen.
“Sếp, những người vừa rồi thì sao?” Ý Khả Nhạc muốn nói đoán chừng những người đó đã vứt bỏ bố mẹ mình.
Đồ Đằng không nói gì, đi xuống dưới lầu.
Sau khi đi xuống lầu, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông phía sau xe tải hét lớn: “Sao đám phế vật già này lại lên xe?”
“Bọn họ có thể ăn, có thể bài tiết, các người không thể để bọn họ ở yên trên lầu hai an hưởng tuổi già sao?”
Đặng Khắc nhìn phế vật bị mình vứt bỏ được bọn họ cứu, trong lòng rất không thoải mái.
Cứu nhũng phế vật này có ích lợi gì chứ?
Chi bằng cứu thêm mấy em gái trẻ, đến lúc đó nối dõi tông đường, cho nhân loại vùng lên lần nữa.
Đồ Đằng toan muốn ra tay thì thấy một cô bé chạy tới: “Chị ơi! Bố mẹ em ném ông bà ra ngoài! Huhuhu!”
“Như Như! Con đừng nói bậy!” Mẹ cô bé vội nói lớn: “Mau về đây!”
Người phụ nữ dù la hét nhưng vẫn kiên quyết không xuống xe.
Đồ Đằng bế cô bé lên, đi tới một chiếc xe tải phía trước, hỏi: “Ông bà em có ở đây không?” Như Như nhìn bác sĩ đang cứu người bên trong, lại nhìn mấy người lớn tuổi: “Ông bà ơi!”
“Như Như!” Hai ông bà nhìn thấy Như Như thì vội bế cô bé từ tay Đồ Đằng: “Người đàn bả kia lại mắng cháu à?”
Bọn họ biết mà, không nên để Như Như ở lại với con trai và con dâu.
Nhưng bọn họ hết cách rồi, nếu Như Như theo bọn họ, con bé sẽ chết.
Tuy bố mẹ con bé chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng ít nhất sẽ không giết con bé.
“Ông bà!” Như Như vùi vào lòng ông bà mình, rồi quay sang chào hỏi mọi người: “Ông Đặng! Bà Cố! Ông Trần! Ông Tưởng…”
Đồ Đằng xoay người đi tới chiếc xe khác, phía sau xe, Đằng Khắc đang leo lên xe.
Một tia laser của cô ấy phế đi hai chân của Đặng Khắc.
"Á! Cô làm cái gì vậy?" Đặng Khắc đau đớn kêu lên: "Rốt cuộc là cô tới cứu chúng tôi hay là giết chúng tôi!"
Người trên xe cũng bạo động.
Đồ Đằng nhìn bọn họ, trong mắt hoàn toàn không có chút thương hại: "Tôi đưa các người đi an hưởng tuổi già!"
Xe khởi động máy lần nữa, bỏ lại một đám thanh niên bị laser bắn xuyên qua chân ở tầng hai.
Lúc này đây, bọn họ trở thành những người bị vứt bỏ ở đây sống hết quãng đời còn lại.
Đồ Đằng lái xe: "Quay về căn cứ."
Cô ấy giữ lại những người không bỏ rơi gia đình, vứt hết đám người từng giết người hoặc bỏ rơi người thân của mình ở lại lầu hai.
Coi như là phong thủy xoay chuyển.
————
“Grào grào grào!”
Bạch Ngọc Câu dẫn đám zombie đi tới Đại học M.
Đại học M rất lớn, chứa hơn một ngàn zombie cũng không thành vấn đề.
“Nghe lệnh ta!”
“Một không được ăn giáo sư và đàn anh đàn chị của chúng ta!”
“Grào?”
Bạch Ngọc Câu không vui nhìn đội trưởng: “Sao cái vấn đề đơn giản này mà mi cũng hỏi thế? Ăn giáo sư, đàn anh đàn chị làm gì, những người đó phụ đạo giảng dạy cho chúng ta đấy!”
“Mi có còn muốn học nữa không hả?”
Đội trưởng: “Grào?”
“Còn nữa, nếu bọn mi phát hiện đồ ăn thì không được ăn vụng! Phải dâng lên cho ta trước biết không!”
Bạch Ngọc Câu kiêu ngạo ngẩng đầu.
Cô là vua zombie lợi hại nhất, nếu đã là vua vậy thì đàn em của cô nên dâng thức ăn cho cô đầu tiên!
Không sai!
Quá logic!
Hehe! Cô đúng là vua zombie có trí khôn!
“Cô ấy ăn thịt người!” Hồng Sào đang ẩn thân đi theo khiếp sợ nói.
“Nhưng cô ấy không ăn người trong trường học.” Hạnh Ba nhíu mày: “Cô ấy thật sự định bắt đám zombie đi học!”
“Tôi… nhìn dáng vẻ cô ấy có lẽ là vua zombie đấy!” Cát Tình yếu ớt nói, dâng đồ ăn lên gì gì đấy.
Kiểu này chẳng phải là cấp bậc đứng đầu sao.
Ô Nha nhíu mày: “Cô ấy là người.”
Anh ấy tin tưởng dị năng tra xét của mình, trừ khi người này đã tiến hóa đến mức dị năng vẫn tra xét ra cô là con người.
“Đội phó, mi dẫn một nhóm zombie đi tìm thức ăn, zombie còn lại theo ta!”
“Trường học phải có dáng vẻ của trường học!”
Hạnh Ba quyết định nhanh chóng: “Chúng ta đi theo đám zombie tìm thức ăn xem thử, cứu được người nào thì cứu.”
“Ừ!” Ba người gật đầu đồng ý.
Trong ký túc xá, không ít người sống sót run sợ: “Xong rồi xong rồi, sao dưới lầu lại nhiều zombie thế!”
Bọn họ nghe tiếng gầm rú của zombie dưới lầu, càng nghe càng sợ.
Thật ra người sống sót ở Đại học M rất ít, chỉ khoảng mấy trăm người.
Một số đã chết, một số biến thành zombie, còn một số có dị năng dẫn bạn thân mình chạy mất.
Bọn họ không có dị năng, chỉ có thể đợi ở đây.
Hùng Bồng Bồng và bạn cùng phòng cô ấy, còn có giáo sư hướng dẫn trốn trong phòng ngủ, không dám đi đâu, cũng không dám nhúc nhích.
Mỗi ngày, dù là ngày hay đêm, các cô đều nghe thấy tiếng bước chân dày đặc của lũ zombie ngoài cửa.
Nhưng cũng may là cửa ký túc xá Đại học M được làm từ nguyên vật liệu phòng thủ rất tốt.
Những zombie này không xông vào được.
Nhưng dù zombie không vào được thì các cô ấy cũng không sống được bao lâu nữa.
Không có thức ăn, không có nước uống.
Sẽ chết.
“Phải thân thiện với giảng viên và bạn học! Biết chưa?” Một giọng nữ từ ngoài cửa vang lên.
Hùng Bồng Bồng còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
“Không được ăn vụng! Một khi bị ta phát hiện, ta sẽ băm bọn mi thành zombie đóng hộp!” Giọng nữ kia vẫn tiếp tục.
Hùng Bồng Bồng mở mắt: “Có người!”
Cô ấy nói nhỏ.
Bạn cùng phòng của cô ấy cũng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nhưng các cô ấy không dám tin.
Bây giờ bên ngoài toàn là zombie, sao có thể có người nói chuyện được?
“Nghe rõ chưa?”
“Grào!” Một tiếng rống dứt khoát vang lên, khiến tòa nhà hơi rung chuyển.
“Zom… Zombie…” Chân Hùng Bồng Bồng thoáng mềm nhũn, may là cô ấy đang nằm trên giường.
“Tốt lắm! Hiện tại mọi người dẫn hết zombie đồng bạn ra ngoài đi, phải đoàn kết, phải thân thiện, để ta làm mẫu cho bọn mi.”
Bạch Ngọc Câu đứng ở cửa phòng ngủ có biển số 427, cô gõ cửa một cái: “Có ai không? Các đàn chị ơi, các chị có cần giúp đỡ gì không?”
Trong phòng, Hùng Bồng Bồng và những người khác đã sợ đến mức không dám hít thở.
Ngoài cửa rốt cuộc là gì!
Cô gái kia đang nói chuyện với zombie ư?
Điên rồi! Điên hết rồi!
Thế giới này điên hết rồi!
“Các cô ấy tạm thời không cần trợ giúp.” Thấy không ai đáp lại, Bạch Ngọc Câu thu tay gõ cửa lại.
Đội trưởng: “Grào?”
Bạch Ngọc Câu tức giận nhìn nó: “Sao mi lại đần như vậy chứ?”
“Đến đây, Tiểu Mỹ, mi giải thích cho nó chút đi.”
Tiểu Mỹ: “Grào grào grào!”
Đội trưởng: “Grào!”
Những zombie khác: “Grào!”
Lúc này Bạch Ngọc Câu mới hài lòng vỗ vai Tiểu Mỹ: “Không tệ! Sau này mi cần phải giáo dục bọn nó nhiều hơn, làm tròn trách nhiệm của đại đội trưởng!”
Tiểu Mỹ: “Grào!”
"Ta chỉ đích danh khen ngợi Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ nói đúng, chúng ta giúp đỡ bọn họ, sau này nếu nhờ bọn họ chỉ làm bài tập, bọn họ sẽ đồng ý. Có câu nói hay, ăn người nhu nhược, bắt người nương tay.”
Bạch Ngọc Câu vô cùng đắc ý, cô thật là thông minh!
Còn những người trong phòng nghe cô nói như vậy đều mếu máo, ăn người… nhu nhược?
Huhuhu! Có ai tới cứu bọn tôi với!!!
“Vậy bọn mi có biết hiện tại các cô ấy không nhận sự giúp đỡ của chúng ta thì nên làm thế nào không?”
Tiểu Mỹ: “Grào grào grào grào grào grào!”
Bạch Ngọc Câu nghe nó nói xong thì hài lòng: “Trẻ nhỏ dễ dạy! Đúng như Tiểu Mỹ nói, các cô ấy không cần, thì chúng ta sẽ chủ động giúp đỡ bọn họ!”
Nói rồi, cô lấy lưỡi hái ra, cắt một ô vuông nhỏ trên cửa ký túc xá, cô chỉ cắt ba đường, rồi đẩy miếng sắt ra, ô vuông lập tức xuất hiện.
Đồng thời còn có một cái bàn dài để đồ.
Sau đó cô lại lấy ra thêm mấy cái bánh bao đặt lên bàn: "Đàn chị, bánh bao thơm ngon đây!"
Hùng Bồng Bồng nhìn thấy cánh tay trắng như ngọc qua ô vuông, đằng sau cánh tay đó còn loáng thoáng bóng zombie.
Đám zombie mở to đôi mắt xám nhìn cô ấy, như muốn ăn tươi nuốt sống Hùng Bồng Bồng.
Cô ấy trợn mắt rồi ngất đi vì sợ hãi.
Mà đám zombie ngoài cửa lại nghệch đầu: “Grào?”
“Bọn mi không có thức ăn cho con người sao?” Bạch Ngọc Câu nghĩ nghĩ, cảm thấy đây cũng là một vấn đề.
Tiểu Mỹ: “Grào grào grào!”
Tiểu Mỹ vừa nói xong, Bạch Ngọc Câu gật đầu đồng ý: “Mi nói có lý, bọn mi không có đồ ăn nhưng cũng có thể làm chút chuyện nhỏ trong khả năng của mình!”
“Quét dọn vệ sinh, bọn mi biết đúng không? Còn nữa, lúc đi thì nhẹ chân thôi, đừng làm phiền các đàn chị nghỉ ngơi.”
“Chúng ta là zombie văn minh, không phải đám zombie không có tư chất, biết chưa?”
Zombie: “Grào!”
Tiếng bước chân trong hành lang dần dần biến mất, tiếng gầm rú của lũ zombie ngoài cửa cũng ngừng lại.
Bạch Ngọc Câu dẫn một nhóm zombie đi xuống lầu, những zombie còn lại thì ở trên giúp quét dọn vệ sinh ký túc xá.
Vừa đi xuống lầu, cô đã nhìn thấy đội phó dào dạt đắc ý dẫn đội zombie ra ngoài tìm thức ăn quay về.
Đội zombie khiêng đám thức ăn bị thương ở chân không thể di chuyển lại còn hôn mê bất tỉnh.
Bạch Ngọc Câu kiểm tra từng người, mãi cho đến khi nhìn thấy thiếu niên tóc hồng bị hai zombie khiêng.
Cô sửng sốt, sau đó liếm môi: “Ồ, cậu chạy đi! Chạy ba năm trời, chẳng phải cậu vẫn về trong lòng bàn tay tôi sao?”
Cô đưa tay nâng cằm Tang Tinh lên: “Đúng là ngon mà, đồ ăn dự trữ của tôi ~”
Bốn người ẩn thân một bên: “...??”
Cát Tình: “Vua zombie bá đạo và đồ ăn dự trữ chạy trốn của cô ấy?”
“Ồ, chị cũng vậy! Chạy đi! Các người có chạy đến chân trời góc biển! Tôi cũng sẽ bắt các người về!” Bạch Ngọc Câu nhìn người phụ nữ bị zombie khiêng.
Phục Toa: “...”
Cát Tình: “Vua zombie bá đạo và hai phần đồ ăn dự trữ chạy trốn của cô ấy!?”