“Đây là mạt thế! Làm có cái máy tính nào còn mạng để cô chơi Vũ điệu QQ* hả?” Phan Niên thở dài.
*Vũ điệu QQ: Là một trò chơi khiêu vũ thời trang có hình ảnh lộng lẫy và đẹp mắt. Người chơi sẽ nhấn phím điều hướng vào chỉ dẫn hiện ra trên màn hình.
Anh ấy đã lười tranh cãi chuyện tại sao mình biến thành ông chú rồi.
Tạng Ai Bạch Cơ nhếch miệng lên: “Của riêng Imie~ ta inh ta inh ~ đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi ~ inh ta inh ta inh!”
Cô lắc đầu, hát một đống ma âm, chân cũng đánh nhịp theo.
“Ông chú, không có Vũ điệu QQ cũng chả sao đâu, chú không dám tự mình ra trận à!”
“Inh ta inh ta inh ~”
Phan Niên: “…”
Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn trời mà khóc không ra nước mắt. Chẳng hiểu sao lúc này anh ấy rất muốn hút một điếu thuốc.
Rồi anh ấy cúi người nhìn lướt qua quần áo trên người mình, sau đó im lặng một lát: “Nếu tôi gia nhập thì cô có chuẩn bị được quần áo cho tôi không?”
“Ha! Ông chú này,” Bạch Ngọc Câu lấy ngón tay quệt miệng mình: “Chú! Có phải chú đang khinh thường Tạng Ai Bạch Cơ tôi không!”
Quần áo thôi mà, đương nhiên Đại Công tước cô sẽ có!
Bạch Ngọc Câu bới móc trong kho hàng của mình, kế đó ho khan hai tiếng: “Chú đừng đi vội! Cứ chờ ở đây! Giờ tôi sẽ đi lấy quần áo ngay cho chú!”
Phan Niên gật đầu: “Tôi không đi.”
Anh ấy có thể đi được chỗ nào hả? Khắp xung quanh đây toàn là biển, ngay cả một con thuyền nhỏ anh ấy cũng không có!
Chưa kể quần áo trên người anh ấy đã mặc lâu rồi, giặt tới mức gần như nát luôn.
Bạch Ngọc Câu thấy Phan Niên ngoan ngoãn mới thò tay vỗ vỗ bả vai của anh ấy: “Ông chú à, chú rất thức thời đó ~”
Cô quay đầu lại, giọng nói to rõ vững vàng: “Công chúa điện hạ Tiểu Mỹ hãy đi theo tôi nào!”
Tạng Ai Tiểu Mỹ là công chúa duy nhất của gia tộc Táng Ái bọn họ, đương nhiên cô không thể bỏ rơi công chúa được.
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Cô lên xe thể thao, Tiểu Mỹ cứng ngắc nghiêng đầu ngồi trên ghế phụ.
“Ông chú ơi ~ đừng quên thỏa thuận của chúng ta nhé!” Tạng Ai Bạch Cơ khẽ chớp mắt rồi lấy tay phải chạm lên miệng mình một cái, kế đó truyền cái hôn gió này tới Phan Niên.
Phan Niên: “…”
Cuối cùng… Anh ấy đã chọn gia tộc Táng Ái giữa bộ quần áo mặc gần một tháng với quần áo mới!
————
Buổi trình diễn CC.
Một nhóm người đã bị mắc kẹt ở đây từ rất lâu. Trong số họ có khá nhiều người là người mẫu, vô số nhà tạo mẫu và nhân viên công tác.
Ban đầu vào ngày mạt thế bùng nổ, CC đang chuẩn bị tổ chức một show siêu lớn, đánh thẳng vào sự va chạm màu sắc yêu thích của bọn họ.
Các người mẫu đều đã nhuộm tóc và mặc quần áo thời trang hết rồi, tiếc là mạt thế bùng nổ trước khi tất cả mọi chuyện kịp bắt đầu.
May là chỗ của bọn họ có nhiều thức ăn và nước uống, thêm vào nhóm người mẫu đã quen với việc ăn ít nên giúp họ bám trụ rất lâu.
Mọi người chẳng rõ mình đã ở địa điểm biểu diễn tối tăm này trong thời gian bao lâu.
Ở trong bóng tối lâu ngày khiến lòng người cũng trở nên tối tăm chứ đừng nói đến mạt thế.
“A! Mấy người định làm gì thế?” Nhị Thái bỗng nhiên bị mấy người đàn ông khống chế tay chân rồi kéo vào một căn phòng.
Đám đàn ông sấn tới: “Cô nói xem chúng tôi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là tìm thú vui. Giờ đang mạt thế, chúng tôi ở đây lâu như vậy rồi, cô rủ lòng thương để chúng tôi hưởng thụ chút đi. Dù sao cái nghề này của cô cũng chẳng khác bán *** là bao!”
“Không được chạm vào cô ấy!” Một người phụ nữ tóc hồng cầm ghế đập thẳng lên người chúng, những người mẫu khác cũng nhanh chóng tới giúp đỡ.
Các cô cầm ghế đánh bọn đàn ông cho tới khi máu chảy đầm đìa mới chịu dừng tay.
Đợi khi bình tĩnh lại các cô mới run rẩy nói: “Tôi… Chúng ta giết người rồi!”
Kitty cười lạnh: “Giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Lũ này còn không bằng bầy heo chó. Chúng ta giết họ coi như trừ họa cho dân!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy vừa nói vừa nhìn những người đàn ông khác: “Trói họ lại đi. Dù hiện giờ họ chưa làm điều gì xấu nhưng vì sự an toàn của chúng ta, đành để họ chịu chút thiệt thòi vậy.”
Các người mẫu cũng nghĩ vậy. Nếu giờ các cô không làm thế, chẳng may trong đám đàn ông này lại xuất hiện loại người như ban nãy thì sao đây?
Các cô không nói một lời mà trói đám đàn ông lại. Có lẽ đám đàn ông bị bộ dạng mới giết người của các cô dọa cho choáng váng nên chẳng có ai kịp phản ứng hay chống cự.
Đợi khi tất cả bọn họ đều bị trói xong mới có phản ứng.
“Mọi người đừng giết tôi mà, tôi cũng là chị em!” Một nhà tạo mẫu run bần bật. Dù là lúc nói chuyện sợ hãi thế nào thì anh ta cũng không quên giơ tay tạo hoa lan chỉ.
Nhị Thái: “Thả anh ta ra đi.”
Về phần những người khác thì cứ trói lại rồi nói.
Nhà tạo mẫu được thả ra thì bĩu môi: “Đám đàn ông thối kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tôi không giống với chúng đâu à ~”
Chân anh ta xỏ giày cao gót, ngay cả trong mạt thế cũng không quên tô son.
“Thả chúng tôi đi, chúng tôi không có ý định làm gì các cô hết!” Một người đàn ông khóc lóc hô hào.
“Tôi thề, tôi không thích phụ nữ!”
“Đám người chòng ghẹo các cô có phải chúng tôi đâu, tại sao lại trói chúng tôi vào chứ?”
“Mau thả ông mày ra, đừng tưởng tao không biết mày là đồ đồng tính luyến ái!”
Một người đàn ông tức giận mắng: “Lần trước tao còn thấy hai đứa chúng mày hôn môi! Thật kinh tởm!”
Anh ta chỉ vào Nhị Thái. Trong mắt cô ấy hừng hực lửa giận, rồi lại nghe thấy anh ta tiếp tục nói: “Phì! Hai con ả cặn bã! Chúng mày từng nếm trải sự tuyệt vời của đàn ông chưa?”
“Đợi khi chúng mày thử rồi thì sẽ không thấy ghê tởm nữa!”
“Rầm!” Kitty trực tiếp cầm một bên ghế đập thẳng vào đầu anh ta: “Con mẹ mày mới tởm lợm!”
Mọi người đều ở gần sát với người đàn ông kia, thấy cô ấy nổi điên thì không dám nói nữa, ai ai cũng tránh đầu mình đi vì sợ bị đánh nhầm.
Dù là như thế thì trên mặt và người họ vẫn dính máu.
Nhị Thái bước lên giữ tay Kitty: “Đừng đập, đừng đập nữa, đừng làm bẩn tay mình.”
Lúc này Kitty quăng ghế lên đất. Cô ấy xoay người ôm Nhị Thái, về phần người đàn ông kia đã sớm tắt thở.
Cứ như vậy, cuối cùng hội trường này cũng trở nên yên tĩnh.
Nhưng còn chưa yên tĩnh được một phút, các cô đã nghe thấy tiếng phá cửa.
“Kang cha!”
Cánh cửa bật ra theo tiếng nói. Một bài hát hay tuyệt truyền vào trong tai bọn họ: “Tôi phải vào trong em, em thật gợi cảm, ôi em thật gợi cảm ~”
Mọi người đều nhốn nháo nhìn về phía cửa. Họ thấy một cô gái với mái tóc chĩa lên trời, trên người mặc trang phục màu sắc rực rỡ, trang điểm kiểu mắt khói. Cô vác theo máy phát nhạc cúi đầu đi tới.
Tạng Ai Bạch Cơ liếm môi ngẩng đầu, ánh mắt tự tin kia nhìn chằm chằm đám người trước mắt, trong mắt cô chứa đầy sự kinh ngạc: “Hình như trán mấy người đều có dấu của gia tộc Táng Ái?”
Bạch Ngọc Câu không ngờ ở đây có nhiều người nhà như vậy. Cô nhìn vào tóc của các cô ấy: “Sao tóc các cô lại xẹp xuống hết rồi, chẳng để ý gì hết!”
Gia tộc Táng Ái bọn họ phải khí phách!
Mọi người:… Cô ta đang nói gì thế?
“Ta là Đại Công tước Tạng Ai Bạch Cơ của gia tộc Táng Ái, hỡi các thành viên trong gia đình, mọi người khỏe chứ?”
Hai mắt Bạch Ngọc Câu nước mắt lưng tròng, cô cứ nghĩ rằng sau 20 năm thế giới này không còn truyền thuyết về gia tộc Táng Ái nữa.
Ai ngờ cô lại gặp được người trong gia tộc mình ở chỗ này!
Tony nhìn thấy tạo hình của cô không nhịn được phải đưa tay che mắt. Anh ta sợ mình nhìn thêm vài lần nữa thì hai mắt anh ta bị chọc mù luôn.
Cái thẩm mỹ gì thế này!
“Bên ngoài không có zombie à?” Nhị Thái cực kỳ thắc mắc. Cô ấy kéo tay Kitty đi về phía cửa thì thấy mấy con zombie đang loạng choạng bước tới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mau! Mau đóng cửa vào!”
Các cô ấy muốn đóng cửa thật nhanh, nhưng cánh cửa đã bị Bạch Ngọc Câu phá hủy.
Đang lúc các cô ấy không biết phải làm sao thì họ thấy cô gái có mái tóc nổ tung kia lôi từ đâu ra một chiếc lưỡi hái rực rỡ sắc màu.
Bản thân lưỡi hái không hoa lệ, nhưng phía trên nó gắn đủ loại kẹp tóc với muôn màu sắc.
Bạch Ngọc Câu nhìn đám zombie trước mặt có tạo hình low tới mức bùng nổ: “Gia tộc Cuồng Thiếu chúng bay còn chưa kết thúc à?”
“Ta nói cho chúng bay biết!” Cô chỉ vào nhóm người mẫu phía sau: “Các cô ấy là chị em với Tạng Ai Bạch Cơ ta đây!”
Bạch Ngọc Câu nói xong đi về phía đám zombie. Cô vung lưỡi hái xấu hoắc trong tay lên, hét theo tiếng nhạc: “Nếu chúng bay động vào cánh của chị em ta, ta nhất định sẽ phá hủy thiên đường của chúng bay!”
“Imie tu ~ Imie tu ~ Ôi chao chao ~”
Đám Nhị Thái nhìn cô gái diệt sạch đám zombie chỉ trong vài ba giây. Trong phút chốc họ đứng há hốc miệng.
Không biết các cô ấy kinh sợ với lời nói hay với thân thủ của Bạch Ngọc Câu.
Tóm lại… Họ đều im lặng.
“Nữ hiệp, cứu chúng tôi với! Đám phụ nữ này điên rồi!” Những gã đàn ông bị trói điên cuồng hét lên.
Bạch Ngọc Câu giết zombie xong mới ngẩng cái đầu cao quý của mình lên. Đôi mắt lạnh lùng của cô tia tới đám đàn ông: “Chúng bay dám bôi nhọ gia tộc Táng Ái ta ư?”
“Người Tạng Ai! Linh hồn Tạng Ai! Người Tạng Ai luôn phải có tinh thần Tạng Ai!”
Nhị Thái: “!!!”
“Chúng tôi không muốn giết họ.” Kitty giải thích: “Có mấy người đàn ông muốn ra tay với chúng tôi… Chúng tôi trói họ lại vì lý do an toàn thôi.”
Kitty kịp phản ứng lại. Cô gái trước mắt rất giỏi, chẳng may cô nghe lời đám đàn ông mà tấn công bọn họ thì không ổn.
Chưa kể đám đàn ông này chẳng phải thứ tốt lành gì. Đương nhiên ngoại trừ số ít trong đó.
Đa số họ đều không phải người tốt. Rất nhiều người từng ngoại tình hay đi quá giới hạn.
Ban nãy lúc Nhị Thái bị kéo đi bọn họ không hề thờ ơ.
Thêm nữa lúc nhóm Kitty trói họ lại chưa hề nói muốn giết họ. Các cô ấy chỉ muốn tự bảo vệ bản thân thôi, phòng khi sau này có thêm người xuống tay với các cô ấy.
Dù sao họ chỉ là một đám phụ nữ. Nếu không tranh thủ thời cơ trói họ lại, biết đâu tới lúc đó chính các cô ấy là người bị trói.
“Gì cơ? Chúng dám ra tay với người Tạng Ai cao quý chúng ta ư!” Bạch Ngọc Câu trừng họ:“Nếu mi đã đụng tới cánh của chị em ta…”
“Đừng mà! Chúng tôi không làm gì hết!” Có người thấy lưỡi hái của cô đã sợ tới mức run lẩy bẩy.
“Kẻ ra tay đã chết rồi, chúng tôi là người tốt! Lúc còn trẻ tôi cũng là người của gia tộc Táng Ái! Tôi còn là Hữu Hộ pháp nữa!”
Có người đàn ông trung niên khóc tới mức nước mắt nước mũi tèm lem. Anh ta thầm hát:“Imie tu ~ Imie tu ~ inh ta inh ta inh!”
Bạch Ngọc Câu chạy tới. Cô ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông: “Yêu em?”
Người đàn ông trung niên khóc ròng: “Anh sợ ư?”
“Chúng ta là kẹo!”
“Ngọt đến mức ưu thương!” Người đàn ông la lớn.
“Thì ra là Hữu Hộ pháp! Ngưỡng mộ đã lâu! Tôi là Bạch Cơ.” Bạch Ngọc Câu cắt đứt dây thừng trên người anh ta.
Người đàn ông nhìn lên trời một góc 45 độ, anh ta hơi buồn bã nói: “Tôi là Lãnh Thiếu.”
Có người thấy Lãnh Thiếu được thả ra thì lớn tiếng hét: “Tôi cũng thuộc gia tộc Táng Ái! Cô mau thả tôi ra đi!”
Bạch Ngọc Câu nhìn về phía anh ta: “Nếu anh không dũng cảm thì sao?”
Người đàn ông thoáng ngây ra: “Tôi cực kì dũng cảm! Mau thả tôi ra đi!”
Bạch Ngọc Câu nheo nheo mắt: “Ngay cả ám hiệu cũng không đáp được! Mi nghĩ Tạng Ai Bạch Cơ ta ăn chay ư?”
“Nói dối, mi nói gì cơ, điều gì mi nói mới là sự thật.”