Tiểu Soái Ca, Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi

Chương 146



Tiếng phanh kít chói tai, 1 chiếc xe đột nhiên dừng lại làm đám người bắt cóc chấn kinh phòng bị.

Giang Ngôn xuống xe, anh nhìn người nằm trên đất mà mặt cắt không còn gịot máu, trái tim anh nhói đau dữ dội từng hồi, là anh đến muộn rồi.

Ánh mắt Giang Ngôn liếc qua đám người loi nhoi từ từ trở nên lạnh đến thấu xương, sát ý nồng đậm . Ánh mắt khiến con người ta gần như tê liệt.

Giang Ngôn chạy như bay về phía Ngôn Hạ, như nổi điên đánh mấy tên xung quanh đến bò rạp trên đất. Mỗi 1 chiêu đưa ra đều là muốn mạng.

Nhưng có nằm mơ Giang Ngôn cũng không ngờ, là anh quá sơ ý.

Cô gái điên kia đột nhiên nhanh chóng chạy đến lôi Ngôn Hạ đứng dậy, sự việc phát sinh bất ngờ, Giang Ngôn bị đám người của cô ta níu chân không thể lập tức chạy đến chổ Ngôn Hạ.

Hành động tiếp theo của cô ta là cả Giang Ngôn và Tần Diệp hét lên kinh hoàng. Cô ta nhìn thấy 1 chiếc xe hơi chạy đến, nên đẩy Ngôn Hạ ra đường.

Tần Diệp vung vẩy hồi lâu mới thoát ra được kiềm chế của đám người kia, trong đầu Tần Diệp "ong ong" quay cuồng lên mấy tiếng, anh đau đớn hét lên rồi bổ nhào qua chổ Ngôn Hạ.

- Ngôn Ngôn !!!

- Tiểu Hạ !!!

Ngôn Hạ vốn đau đến hôn mê, lại bị người lôi kéo đến mơ hồ tỉnh lại, cả người cô đều đau đến thỡ 1 cái cũng khó khăn.

Ngay lúc Ngôn Hạ mơ hồ bị kéo dậy mở mắt nhìn xung quanh thì bị 1 lực đẩy mạnh mẽ đẩy ra ngoài.

Trong nháy mắt , cô không kịp phản ứng mà cứ vậy thân thể bị đẩy ra. Ngôn Hạ cứ nghĩ cô gái điên kia chỉ đẩy cô 1 cái . Nhưng ngay lúc này, cô đột nhiên lại thấy Tần Diệp lao về phía cô.

ẦM....

Chiễ xe hơi bị bất ngờ không kịp giảm tốc hay lách đi. Cứ vậy 1 đường tông mạnh tới.

Ngôn Hạ bị Tần Diệp lao ra đẩy mạnh ra 1 cái nữa khiến cô lảo đảo ngã nhào.

Chỉ trong khoảnh khắc, trên gương mặt phẫn nộ oán độc của cô gái điên kia cũng bắt đầu xuất hiện vẻ thống khổ, sợ hãi. Cô ta hét lên 1 tiếng rồi ngồi thụp xuống ôm đầu lại. Giang Ngôn sững sờ.

Ngôn Hạ lơ mơ ngồi dậy, rồi toàn thân cô bắt đầu run lên.

Trên mặt đất, Tần Diệp nằm yên bất động sắc mặt anh dần trắng bệch , ngóntay Ngôn Hạ túm lấy cổ tay cô cào mạnh 1 cái chảy máu , đau nhói.

Không phãi mơ!!

Không thể nào...

Không thể....

Ngôn Hạ sững sờ vô lực run rẫy bò đến bên cạnh Tần Diệp,mắt anh nhắm nghiền , trên đầu trong nháy mắt xuất hiện máu tươi. Lan tràn càng lúc càng nhiều.

Ấm nóng ....

Sền sệt...

Chói mắt....

Tóc Tần Diệp bị máu bết lại, cả người cũng đầy máu. Ngôn Hạ run rẩy ôm anh lên, cô nhìn bàn tay dính đầy máu của anh, sững sờ.

- Diệp tử....

Cô gọi anh, ngón tay trắng nõn rơi trên mặt anh.Bên tai ong ong, đầu óc quay cuồng không nghe nổi âm thanh gì khác.

- Diệp tử!!! Tỉnh lại... làm ơn...

Ngôn Hạ nhìn người nằm bất động trong vòng tay mà thân thể không thể tự chủ run rẩy dữ dội. Hơi thỡ như đứt quảng, quay cuồng đến khó chịu. Mặt mũi cũng tái nhợt.

Đội vệ sĩ của Giang Ngôn vừa lúc chạy đến.

- Đưa người đi bệnh viện!!! Mau lên... ai đó đưa người đi.. làm ơn... Diệp tử.. mở ..mở mắt ra!!!! Anh mở mắt ra...

Ngôn Hạ hoảng loạn điếng người gào lên, thanh âm cũng tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

- Ngôn Ngôn!! Ngôn Ngôn ... em bình tỉnh!!!

Giang Ngôn sau phút sững sờ hoảng hốt mới kịp hồi hồn, thét gọi người đưa Tần Diệp đến bệnh viện. Đám vệ sĩ còn lại xữ lý đám người bắt cóc.

Ngôn Hạ như đột nhiên rơi vào hố sâu thăm thẳm, run lẩy bẩy , trước mặt cô chỉ còn 1 màu đỏ rực của máu và chết chóc.

Giang Ngôn đau lòng không nghĩ ngợi được gì , nhào đến ôm chặt lấy cô.

- Bình tĩnh!! Bình tĩnh!!! Ngôn Ngôn ... anh ở đây!!! Không sao...

Nỗi hoảng sợ cùng đau đớn của cơ thể khiến Ngôn Hạ gục vào lòng anh, trực tiếp hôn mê bất tĩnh.

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

(258)

Ngôn Hạ từ từ mở mắt, trong phòng bệnh chỉ mở 1 chiếc đèn nhỏ màu vàng ấm áp, trong ánh sáng mờ mờ , cô nhìn thấy Giang Ngôn gục đầu trên giường bệnh của cô. Tay anh nắm chặc tay cô.

Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, thật bình yên.

Ngôn Hạ đưa tay , chạm nhẹ lên má anh.

Giang Ngôn thức dậy, anh ngước mắt nhìn cô mừng rỡ, nhưng gương mặt vẫn lo lắng bất an:

- Bảo bối!! Em sao rồi?? Đau không???

Ngôn Hạ khẽ cong môi:

- Em không sao!!!

Giang Ngôn vươn tay, hôn lên trán cô 1 cái:

- Em làm anh lo lắm , biết không??

Ngôn Hạ ngây người nhìn anh cười 1 hồi, đột nhiên cô thay đổi sắc mặt, hoảng hốt:

- Tiểu Ngôn, Diệp tữ ... anh ấy...

- Không sao, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi!!! Chỉ là...

Đôi mắt Ngôn Hạ co rụt lại, tim cũng thắc lại 1 cái:

- Chỉ là sao???

Giang Ngôn lắc đầu, ủ rũ:

- Chấn động nảo nghiêm trọng!! Rất có khả năng sẽ biến thành người thực vật!!!

Ngôn Hạ bị câu nói của anh làm cho hoảng hốt, trái tim cô lại thắt chặt 1 cái, cả người cứng đờ.

- Bảo bối , đừng lo!! Anh ta đã cứu em, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa cho anh ta!!!

Giang Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. Ôm cô vào lòng, vỗ vỗ phía sau lưng an ũi.

- Tiểu Ngôn, làm sao đây?? Là em hại chết anh ấy rồi!!!

Giang Ngôn lặng lẽ nhẹ nhàng lên giường nằm ôm chặt cô, những ngón tay đan vào tay cô , nắm chặc.

- Không sao!!! Có anh ở đây, không sao!! Anh sẽ tìm đội ngũ bác sĩ tốt nhất cho anh ta!!!
iang Ngôn bằng gịong ấm áp nhẹ nhàng dổ Ngôn Hạ ngủ, mắt cô từ từ khép lại. Hơi thở dần dần ổn định , cô ngủ thiếp đi trong lòng ngực anh.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt cô đang say ngũ. Hôn lên trán cô 1 cái.

Đến tận lúc này , có thể ôm người con gái này trong vòng tay yên yên ổn ổn ngủ 1 giất, trái tim anh mới bình yên lại 1 chút.