Giang Ngôn thật sự dẫn cô đến 1 nhà hàng đồ tây .Chọn 1 chiếc bàn cạnh cửa sổ cô ngồi lơ đễnh ,hồn thì theo mây gió nhưng ánh mắt thì dán chặt vào anh.
Giang Ngôn và Ngôn Hạ vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của các nhân viên phục vụ .
Chàng trai mặt mày tuấn tú, khí chất xuất trần. Cô gái không son không phấn, rạng rỡ ngời ngời.
Hai người rõ ràng chỉ là cô cậu thiếu niên nhưng vừa vào lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.
- Cậu ăn gì?
Anh nhìn thực đơn , Ngôn Hạ nhìn anh.
- Gì cũng được!
Giang Ngôn khẽ liếc cô, thấy cô vẫn đang chăm chú nhìn mình . Anh lên tiếng:
- Nhìn cái gì, cậu muốn ăn bit tet không?
Ngôn Hạ chống cằm :
- Sắc đẹp đủ no, giờ tớ không cần ăn chỉ nhìn cậu thôi là tớ no rồi!
Thái dương Giang Ngôn co rút, cô phục vụ nãy giờ đang nhìn 2 người tuấn mỹ trước mặt hoa si , nghe cô nói bỗng che miệng bật cười khúc khích.
Anh đưa tay đở trán:
- 2 phần bit tết , 2 ly nước cam, Cảm ơn!!!
Giang Ngôn lãnh nhạt điềm tĩnh nói với phục vụ.
Chờ người đi khõi anh mới nhìn cô.
Sắc đẹp đủ no? Anh mỉm cười ôn nhuận nhìn cô, tùy tiện nói lời trêu đùa người khác, trạng thái này mới là Ngôn Hạ anh biết , bộ dạng an tĩnh ủy khuất thật không giống cô chút nào.
Ngôn Hạ có chút khó hiểu:
- Cậu cười cái gì?
Giang Ngôn hơi thu lại tầm mắt :
- Ờ, đang suy nghĩ cậu lại định làm gì tôi?
Ngôn Hạ đắt ý :
- Những gì tớ muốn làm với cậu toàn là thứ cậu nghĩ không ra, chạy không thoát thôi!
Anh quay đầu đi.
Lấy từ trong túi áo khoát ra 1 cái hộp nhỏ xinh đẹp tinh tế, đẩy qua cô.
Khóe môi cô từ từ cong thành nụ cười, cuối cùng không khép lại được:
- Cục cưng Tiểu Ngôn à, thế này là quà tỏ tình đúng không? Không nói tiếng nào đã tặng tớ dây chuyền ,người ta ngại nha!
Giang Ngôn hơi khựng lại, ánh mắt rơi trên bờ môi màu hồng nhạt của cô.
Thầm ai oán, cô trời sinh xinh đẹp, lại còn nói chuyện nũng nịu thì chính là hồ ly quyến rủ.
- Tỏ tình gì chứ, chỉ là mua bừa thôi!!!
Anh nghiêng mặt đôi mắt lãng tránh đi.
- Hiểu ! Tớ hiểu mà , là Tiểu Ngôn lúc nào cũng nghĩ đến tớ, nhớ đến tớ nên nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ thì sẽ không cẩn thận mà mua cho tớ thôi mà. Đúng không???
Cô vừa nói vừa lấy sợi dây chuyền trắng ra khỏi hộp, nhích ghế đến gần sát anh.
- Đeo giúp tớ!
Anh nhìn tấm lưng cô, không biết tại sao lại có cảm giác không biết để tay chỗ nào, cô vén hết tóc lên, quay lưng về phía anh, chiếc cổ trắng mịn ngay trước mắt anh, không hề có chút ý thức phòng bị.
Không đúng, không phải không có ý thức phòng bị mà là cô không mảy may quan tâm tới mấy tiểu tiết này.
Anh chợt cau mày nghĩ, nếu là người con trai khác khác, cô có thế này không?
Anh bối rối ho khan 1 tiếng, tay hơi lạnh, chạm vào da cô tạo ra một cơn run rẩy, rõ ràng là lạnh, nhưng lúc này cô cảm thấy mặt mình tự dưng nóng bừng.
Cô ngẩn người, đột nhiên an tĩnh lại.
Thình thịch.....
Thình thịch....
Tim bắt đầu đập rất nhanh, không thể khống chế nhịp đập.
- Xong rồi....
Ngôn Hạ xoay người, cúi đầu nhìn sợi dây ở ngực, cô khẽ cười:
- Đẹp... đẹp thật!!!
Giọng rất nhõ, hơi kì lạ , anh thấy kì lạ nên nghiêng đầu nhìn cô:
- Cậu thích không?
- Rất.... rất thích!!!
- ồ, vậy tốt!
Giang Ngôn nhìn Ngôn Hạ, cảm thấy tự dưng cô an tĩnh như vậy là trạng thái rất kỳ lạ, còn cô tâm tư không biết đã bay tận phương trời nào.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(34) GHI DANH VÀO VÕ QUÁN
- Tạ Ân , cậu ta thế nào ?
Anh đột nhiên lên tiếng hõi cô.
- Không có gì cả, chỉ là... sắp đi tập luyện thôi.
...
Ngôn Hạ đột nhiên hơi cúi đầu , anh biết cô không muốn nói thêm nên cũng không hõi nữa. Nhưng nhìn thái độ cô nảy giờ , anh biết.....
- À, đúng rồi , cuối tuần này tớ có đại sự muốn cậu xuất hiện , cậu nhất định phãi tới đó!!!
Ngôn Hạ như nhớ ra gì đó, cô thần thần bí bí nháy mắt với anh.
- Việc gì mà đại sự?
Cô ra vẻ thần bí làm Giang Ngôn cũng hết sức tò mò.
- Hôm đó 18 năm về trước là ngày thiên thần xinh đẹp tên Ngôn Hạ mình chào đời!!!
Cô cười híp mắt, chu môi làm bộ dáng đáng yêu.
Giang Ngôn vờ ghét bỏ nhìn cô:
- Là Yêu Tinh thì có !
- Hả !!!
Cô trợn to mắt, trừng anh.
- Được rồi, biết rồi. Tôi sẽ đến mà!
Anh cười cười xoa đầu cô.
- Còn nữa, nếu cậu muốn tặng quà cho tớ thì trực tiếp đóng gói bản thân lại đưa đến là được rồi, tớ sẽ rất vui!!!
- ......
Khóe môi anh giật giật, thấy chưa?
Anh đã bảo mà, cô đúng thật là yêu tinh!
---------
Ngày hôm sau , tan học Ngôn Hạ và Giang Ngôn vừa ra cổng đã nhìn thấy Hạo Tư đứng đó đợi hai người từ bao giờ, thấy anh và cô từ xa.
Cậu ta vui vẽ đi đến :
- Sư huynh, tôi đợi cậu cùng đến võ quán này!
Anh hơi bất ngờ, cùng làm thêm ở võ quán đã bốn năm chưa bao giờ cậu ta đợi anh đi cùng.
- Hôm nay hai người đến võ quán làm thêm à? Ngôn Hạ hai mắt như phát sáng.
- Uhm, cậu muốn đi chung không?
Hạo Tư vui vẽ nói với cô .
Giang Ngôn nhíu mày , hình như đã nhìn ra vấn đề....
Cậu ta, chính là vì Ngôn Hạ mà đến.
- Đi .. đi chứ !!!
Cô rất nhanh liền đồng ý, ôm lấy tay anh, cười híp mắt:
- Tớ phãi xem Tiểu Ngôn nhà tớ trên sàn đấu uy vũ cở nào!!!!
Anh thỡ dài :
- Cậu không bận gì à?
- Không, tớ rất rảnh , vô cùng rảnh!!!
Ngôn Hạ khẳng định .
Ba Người đi xe buýt đến thành phố K , rồi đi bộ một lúc đến võ quán:
- Thịnh Hiên Đường!
Cô đứng bên ngoài, ngẩng đầu lên nhìn bảng tên:
- Đủ uy vũ !!! Ngầu!!!
Cô thích thú đánh giá.
- Vào nhanh lên !
Giang Ngôn nắm tay, kéo cô.
Trong võ quán, các học viên đang đứng ngồi bàn tán nói chuyện sôi nổi chợt khựng lại ,ánh mắt họ rơi trên người cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang quang minh chính đại ung dung đi theo 2 vị sư huynh và lão sư của họ vào.
Giang Ngôn thấy cô cứ thích thú nhìn hết chổ này đến chổ kia, còn bước lại sàn đấu sờ sờ, mấy tên nhóc trong võ quán thì hoa si nhìn cô không chớp mắt thì liền đến gần kéo tay cô đi theo anh.
- Đừng nhìn ngó lung tung!
Anh đẩy cô ngồi lên ghế mây gần phòng thay đồ. Giọng trầm trầm ghé tai:
- Ngồi đây đợi tôi! Đi lung tung khi họ tập luyện dể bị thương!!!
Cô hơi bất ngờ vì anh đến gần nên lúng túng "Ừ" một tiếng trong cổ họng.
Anh nói rồi liền bước vào phòng thay đồ.
- Cô gái đó là ai vậy? Vào cùng với cả Hạo sư huynh và Giang sư huynh?
- Vừa nảy cô ấy nói chuyện với Giang lão sư, em gái anh ấy sao?
- Sẽ không phãi bạn gái chứ? Không thể nào , tim tôi sẽ tan nát mất!...
- Chắc không đâu, chưa nghe nói anh ấy có bạn gái bao giờ!
Ngôn Hạ chỉ nghe mấy cô học viên nữ bàn tán xôn xao, lòng lại thầm than Tiểu Ngôn nhà cô vậy mà có nhiều hoa đào vây quanh thế? Thế này hẳn là bình thường bị hoa đào quấn không ít rồi.
Cô thở dài, chợt 1 ý nghĩ khá hay ho xẹt qua trong nảo , cô đứng lên , lớn tiếng gọi Hạo Tư: