Tạ Ân quá hiểu cô bạn thân của mình ,lúc này cậu chỉ có một suy nghĩ, chính là tiểu thịt tươi xanh non mềm ngon miệng trong lòng Ngôn đại tiểu thư nhà mình lại đổi người rồi.
Cậu nghĩ ngợi kỳ thực cô nói cũng có lý , Ngôn Hạ trông có vẻ lẳng lơ nhưng thực tế cô bị gia đình quản rất chặt, do từ nhỏ đến lớn như vậy nên ngay cả cơ hội để quen bạn trai cũng không có.
Thế là, giai đoạn bình thường thì đùa giỡn thả thính con trai lung tung của Ngôn Hạ cũng chỉ dừng ở đùa giởn , hơn nữa hứng thú của cô với trai đẹp theo cậu thấy thì chưa bao giờ quá nổi 2 tháng.
Nên giai đoạn có thể từ đùa thành thật đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Tạ Ân biết rõ cô như vậy nên dù thích cô từ lâu cũng không dám mạo hiểm tỏ tình.
Cậu lo cô không đồng ý thì có lẽ ngay cả tình bạn này cũng không giữ được.
Mà cậu thì lại rất coi trọng mãnh tình bạn cùng nhau lớn lên này, đối với cô thì càng trân trọng.
Tạ Ân hy vọng lần này cũng là do cảm giác mới mẻ lúc đầu của Ngôn Hạ quấy phá. Vậy nên cậu lúc này chỉ có thể thở dài quay lưng.
Bước được vài bước Tạ Ân lại nghe thấy phía sau có người gọi cậu , giọng nói cố gắng mềm mại ôn nhu.
- Bạn học Tạ..Bạn học Tạ... đợi tớ với!!!
Tạ Ân dừng lại quay nhìn , Tuyết Nhan tay ôm 1 hộp bánh ngọt xinh đẹp bước vội về phía cậu.
- Bạn học Tạ!!!
Cô nàng đỏ mặt ấp úng .
- Thật ra.. thật ra..là mấy hôm nay tớ và chị tớ có đi học làm bánh ngọt, đây là thành quả tớ cố gắng học. Cậu nhận nhé ! Cho tớ chút ý kiến xem tớ làm có ngon không!!!
- Thật ra tớ không thích bánh ngọt. Nhưng bánh này tớ sẽ nhận ,Cảm ơn cậu!!
Tạ Ân cười , nụ cười rực rỡ như thiêu đốt người trước mắt:
- Vậy tớ đi trước đây, nắng trưa gắt cậu quay về nghĩ ngơi đi!!
Tạ Ân cười đưa tay vuốt lấy sợi tóc mái bên tai cô gái .
Thả lại chút thính cho cô gái trước mắt sau đó quay lưng ung dung rời đi để lại cô mặt mũi đỏ bừng.
Thật ra có thể nói Tạ Ân và Ngôn Hạ đúng là cùng 1 loại người.
Cặp đôi vô lại trời sinh.
Tạ Ân bề ngoài ấm áp dể gần, tao nhã, nhìn như rất vô hại, đặc biệt hấp dẫn nữ giới .
Nhưng đương nhiên, làm bạn được với loại người không nghiêm chỉnh như Ngôn Hạ thì cũng chỉ như.... Ngôn Hạ.
Cậu ta tuyệt đối không phải dạng người lương thiện gì.
Nếu quả thật nhìn dễ nói chuyện như bên ngoài, thì sớm đã bị các cô nàng dụ đi mất hay là bị những thành phần ganh tị với cậu ta nhai cho không còn mảnh xương nào.
Nói chung quá hoàn hảo với Tạ Ân là 1 loại gánh nặng.
\=\=\=\=\=\=
Buổi chiều , mọi người tập trung tại phòng học để học thêm 1 tiết .
Tuyết Nhan vừa bước vào lớp mắt đã trừng to , cách cửa ra vào không xa, cô gái mà cả cô và chị cô ghét nhất lại đang nhàn nhã ung dung ngồi bên cạnh cửa sỗ , ăn bánh trong chiếc hộp hình vuông nhỏ màu anh đào xinh đẹp.
Chiếc hộp vừa nhìn qua đã biết ngay là của cô tặng cho Tạ Ân lúc trưa. Cô ta tức giận dậm chân lướt qua chổ cô sẳn tiện liếc cô 1 cái.
Ngôn Hạ không hề hay biết, đưa miếng bánh mềm mềm thơm thơm lên môi, nhìn khiến người ta vô cùng thèm.
Mắt Ngôn Hạ sáng lên:
- Là cái này à, hồi trước có người bạn mang cho tớ, quả thực ngon lắm. Cậu mua ở đâu vậy???
- Người như tớ mà cần mua bánh ngọt à? Tạ Ân ra vẻ đắt ý.
- Cậu nhặc đc ở đâu à? Ngôn Hạ tỉnh bơ .
- Điên à???
Tạ Ân vươn tay đánh vào trán cô 1 cái rõ đau:
- Fan của tớ tặng đó!!!
- Ghê vậy?? ôi ngon quá!!! Tạ Ân , tớ nói này....
Ngôn Hạ đột nhiên nghiêm túc .
- Tớ thật sự cảm thấy bản thân rất may mắn rất hạnh phúc khi có người bạn thân như cậu!!!
Cô cười .
Tạ Ân ngẩn người , lúc nghe cô nói câu ấy tim cậu đột nhiên đập mạnh . Thế là tai ửng hồng vô cùng rõ rệt:
- Hã ?
- Bỡi vì có cậu .. là có người làm osin miển phí cho tớ, có người quẹt thẻ đồ ăn vặt cho tớ , còn có cả bánh ngọt!!! Thật tốt !!!
Ngôn Hạ cười haha , không để Tạ Ân vui đc quá 3 giây.
Mặt Tạ Ân lập tức đen lại. Trừng cô :
- Ê này sao giống cậu đang lợi dụng tôi vậy ?
Cô bật cười ha hã.
- Nha đầu chết tiệt !!!
Tuyết Nhan im lặng nhìn 2 người to nhỏ không nổi thì bước qua. Tạo dáng xinh đẹp 1 tay chống lên bàn của Ngôn Hạ. 1 tay chỉ vào chiếc bánh cô đang ăn dỡ:
- Nếu biết cậu thích ăn bánh tôi làm như vậy , tôi đã làm riêng cho cậu 1 phần rồi!!! Để tránh cậu ăn rồi bạn học Tạ lại không đc ăn như bây giờ!!!
Tuyết Nhan ý tứ thâm sâu.
- Không sao , tớ không thích bánh ngọt! Tiểu Hạ Hạ thích là bánh của cậu có vinh hạnh rồi!!!
Tạ Ân giả điên , xiên cho Tuyết Nhan 1 nhát bén ngót.
Ngôn Hạ mém chút là nghẹn luôn. Cô mím môi cúi đầu nén cười , an phận xem náo nhiệt.
- Bạn học Tạ, ý tớ là muốn cậu ăn rồi cho tớ ý kiến mà!!!
Tuyết Nhan nắm lấy tay áo Ta Ân kéo kéo. Ai ngờ...
Tuyết Nhan vừa rời đi , Ngôn Hạ liền vươn tay túm cổ Tạ Ân kéo đầu cậu tới gần đụng mạnh vào đầu cô.
- Aaa ... cậu bệnh à???
Tạ Ân giật mình bật ra.
Ngôn Hạ đưa bàn tay trắng muốt với ngón tay thon dài xinh đẹp nắm lại chỉ ngón trỏ về phía cậu rồi ngoắc ngoắc.
- Gì ?
Tạ Ân vừa xoa trán vừa bực bội đưa đầu đến gần cô lần nữa.Cô túm cổ cậu ta kéo gần lần nữa, hừ hừ từng chữ :
- Cậu đây là đang thay tôi gây thù chuốt oán phãi không ??? Là chê tôi sống quá lâu hay là muốn mượn đao giết người ???
Cô liếc.
- Chúng ta.. có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!!!
Tạ Ân ranh mãnh vùng ra khỏi tay cô. Cười đen tối. Sau đó xoay lưng đi về phía cửa lớp.
- Tạ Ân tôi rút lại câu nói may mắn và hp khi làm bạn với cậu , tôi và cậu tuyệt giao!!!
Ngôn Hạ gằn giọng tức giận với theo, Tạ Ân vừa đi vừa xoay đầu lại thè lưỡi trêu cô.
Tạ Ân vốn muốn đi qua lớp đám bạn chiến hữu chơi game thu hồi cuộc hẹn tối nay, cậu bận đến nhà Ngôn Hạ ăn lẩu. Nhưng vừa ra khõi cữa đã thấy ngay 1 thân ảnh cao ngất , lạnh nhạt đứng tựa vào cột trụ cách cữa sổ không xa.
Mái tóc đen bị gió thổi rối loạn càng làm nam sinh đẹp đẽ thêm phần lãnh đạm lạnh lùng. Giang Ngôn đứng đó yên lặng không biết từ lúc nào.
Có nghĩa là từ nảy đến giờ , tất cả những gì xảy ra phía sau khung cữa sổ kia nơi Ngôn Hạ ngồi , có lẽ anh đều thấy đều nghe hết.