Tiểu Soái Ca, Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi

Chương 60



Cảm giác ai đó ôm siết , cánh môi nhẹ nhàng bị ngậm lấy mút liếm, mùi rượu nhàn nhạt hòa quyện cùng mùi cafe thơm nứt quanh quẩn làm Ngôn Hạ bị đánh thức .

Một cơ thể ấm áp bao trùm lên cô, trên cánh môi cũng 1 lần nữa cảm giác ấm nóng lan tràn.

Ngôn Hạ giật mình trừng lớn mắt,nhưng khi nhìn rõ người cưỡng hôn mình, cô từ bỏ giãy dụa.

Giang Ngôn cạy mở răng môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng cắn mút. Ánh nắng sớm chiếu lên lông mi, như tạo nên một vầng sáng, trên da thịt trắng nõn, vẽ ra một cái bóng thật đẹp, cánh môi anh khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười lộng lẫy mê người.

Cô nhíu mày, khẽ giật mình đẩy anh ra

Thân thể Giang Ngôn hơi run rẩy buông cô ra, vẫn chưa thỏa mãn lắm, vì thời gian được hôn quá ngắn.

- Được rồi!!! Nhìn tư thế ám muội của 2 người , Ngôn Hạ trong lòng có quỷ liền bối rối.

Giang Ngôn chống cằm nhìn cô, cứ cười cười. Nụ cười như có như không. Ngôn Hạ bị nhìn đến lạnh sống lưng, cô nuốt nước bọt kho khan 1 tiếng, vội vã ngồi dậy,khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

- Chuyện này... đêm qua... em có thể giải thích.. chuyện này..

Giang Ngôn khuôn mặt tuơi cười nhìn cô, cực kì bình tĩnh:

- Giải thích thế nào? Tại sao em ở trong nhà anh? Trong phòng anh? Trên giường anh?

Mỗi câu hõi thốt ra , Giang Ngôn lại ép tới gần cô. Hai chống 2 bên hông cô. Khuôn mặt đến gần khuôn mặt đang đỏ bừng đến đáng thương của cô , bình tĩnh hõi:

- Em làm gì anh rồi???

Ngôn Hạ như kẻ trộm bị bắt gặp hoang mang luống cuống lui người dịch về mép giường , xuýt nữa rơi xuống giường. Anh giữ eo cô lại ngăn không để cô ngã. Ánh mắt tràn đầy ý cười , khóe môi cong lên:

- Làm gì anh rồi???

- Em ... em nói ...em không .. không có làm gì anh, anh... tin không??

Vẽ mặt cô vừa bối rối vừa hoang mang , vừa luống cuống nhìn anh.

- Em nghĩ anh tin không? Em dám lợi dụng anh say rượu giỡ trò với anh ! Rồi giờ chối bỏ trách nhiệm?? Anh bình tĩnh chất vấn cô.

Khóe môi Ngôn Hạ co giật, cô bây giờ là đang bị buộc tội cưỡng ép dân nam sao????

- Em không làm hết, em chĩ... chĩ...

Cô gần như cà lăm khi khuôn mặt anh đến gần.

- Chĩ như thế nào? Anh cười đầy tà ý.

- Chĩ... chĩ hôn chút thôi mà! Cô cúi đầu như vô tội. Chợt như nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu ánh mắt kiên định trong veo nhìn anh:

- Em chỉ hôn chút, em chưa làm gì anh cả!

- Em còn muốn làm gì anh?

- Em.... cô câm nín.

Giang Ngôn nhìn cô đỏ mặt đỏ tai, phản ứng lúng túng thì không nhịn được phì cười,

Lúc này tâm trạng Giang Ngôn rất tốt, mặc dù thật sự chưa làm được gì. Anh xoa đầu cô, hôn lên môi cô 1 cái nhẹ nhàng.

- Xuống ăn sáng!anh làm bữa sáng cho em rồi. Nói xong Giang Ngôn đứng lên đi ra ngoài. Ngôn Hạ thẩn thờ nhìn anh đi khõi, thì ngồi trên giường xuất thần, suy nghĩ mông lung.

- Hình như có gì sai sai???

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

(94)

Ngôn Hạ thẩn thờ nhìn cánh cữa phòng đã đóng lại.

- Xong đời cmnr!! Cô ai oán:

- Sao lại không cầm lòng được mà động thủ vậy chứ??? Nhưng mà có trách cũng phãi trách anh quá quyến rủ, lại còn lôi lôi kéo kéo. Ai mà chịu nổi, Đúng! Cũng không phãi lỗi 1 mình mình, là anh dụ dổ em phạm tội mà!!!

Cô hùng hồn tự biện minh cho mình.

- Em đang lẩm bẩm gì đó??? Giang Ngôn đột nhiên lên tiếng, khiến cô cả kinh.

- Không .. không có gì!! Cô mất tự nhiên đứng lên,

- Nhưng mà không trách em được nha! Hôm qua là anh kêu em ỡ lại mà, anh say như vậy . Cứ kéo em!!! Nếu không phãi em kiềm chế tốt thì sự trong sạch của em và anh đã bị anh hủy mất rồi!

Ngôn Hạ hùng hồn nói 1 tràn rồi cứ vậy oai hùng quay lưng đi xuống lầu. Giang Ngôn bị cô làm bất ngờ đứng chôn chân 1 chổ , hồi lâu , anh mới đưa tay xoa xoa trán, nụ cười nơi khóe môi không thể kiềm nén, lầm bầm:

- Là anh kiềm chế hay em kiềm chế??Anh có say đâu, Anh còn mong em không thể kiềm chế được đây này, được không???

Anh và cô ngồi đối diện trên bàn thủy tinh ăn sáng, đang ăn thì điện thoại cô reo lên, là cuộc gọi từ Ngôn Hạo. Cô vừa bắt máy còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia Ngôn Hạo đã như hét vào:

- Nha đầu chết tiệt!!! Tôi còn tưỡng cậu bị bắt cóc mất rồi chứ?? Đang ở đâu? Tại sao đêm qua cậu không về nhà hã ?

Tim Ngôn Hạ nhảy lên 1 cái, thôi toi đời rồi. Bị anh nháo đến thất hồn điên đảo, cô quên luôn cả gọi về cho vú Cẩm .

- Tôi ..Sao cậu biết tôi không về?

- Còn hõi sao tôi lại biết? Cậu tự mình cầu phúc đi ! Sáng sớm vú đã gọi cho A Hiên ca hõi cậu có ở nhà lớn không rồi. Anh ấy gọi cho tôi hõi hôm qua khi nào về, nếu không phãi tôi thông minh nói cậu say ngủ ở nhà Tiểu Cẩm Nhi thì anh ấy đã bay về đánh gãy chân cậu rồi!!!

Ngôn Hạo hét lên với cô, nhưng vẩn không quên gặng hõi:

- Cậu đi đâu? Đang ở đâu??

- Tôi... tôi ở nhà Giang Ngôn! Ngôn Hạ lúng túng ấp úng khai báo.

- Whatttt??? Cậu hét vào điện thoại. Ngôn Hạ, bây giờ cậu lớn gan rồi phãi không??? Còn dám.... Ngôn Hạo bị câu nói của cô dọa cho tức muốn nổ phổi.

- Bọn tôi không làm gì hết! Cậu ấy say quá , tôi đưa cậu ấy về thôi! Tôi ngũ ở sopha mà!! Ngôn Hạ bất đắt dĩ chặn ngang lời Ngôn Hạo ,giải thích 1 hồi.

- Thật không? Ngôn Hạo nghi ngờ

- Thật !!! Cô khẳng định.

- Cậu về đây cho tôi! Tôi sẽ tính sổ với cậu!

Ngôn Hạo thái độ không tin lắm gầm lên, rồi sau đó tắt máy. Ngôn Hạ bị dọa ngơ người, cô nhìn điện thoại đã ngắt kết nối thỡ dài .

- Xong đời rồi!!!

- Em ngủ trên giường anh, không phãi sopha .Đồ lừa đão! Giang Ngôn cười cười .

Ngôn Hạ câm nín, anh đây là đang cười trên nỗi đau của người khác mà. Cô thẹn quá hóa giận. Đứng lên bước vòng qua bàn ăn đến chổ anh, trực tiếp ngồi vào lòng anh. Giử chặt cổ áo rồi bất ngờ áp sát hôn anh, nói đúng hơn là cắn anh.
Nụ hôn giằng co mãnh liệt, cuồng nhiệt. Giang Ngôn hoàn toàn không phản kháng ,ngược lại còn ôm lấy cô. Cam chịu để cô vừa hôn vừa bạo lực cắn anh.

- Em nói em ngủ ở đâu thì chính là ở đó! Nghe chưa? Cô ngang ngược.

- Dạ ! Anh dỡ khóc dỡ cười.