- Ngôn tiểu thư, vô tình gặp cậu mà cũng có thể chạy trốn bán sống bán chết , cuộc sống của cậu thật là kích thích nha!!!
Hạo Tư cầm cây gậy nấp nơi góc tường , còn có tâm tình nói đùa với cô.
Ngón tay Ngôn Hạ đặt lên tường cào cào, khóe mắt lộ ra tia âm trầm nguy hiểm.
- Ầm!
- Hai đứa nó chưa chạy xa đâu, chia ra tìm cho tao!! Tên lưu manh thỡ hồng hộc chỉ huy đàn em vung tay tứ phía.
Ngôn Hạ lạnh lùng đưa tay bịt miệng Hạo Tư.
- Cậu ồn quá!!
Đám người của An Thái Đường vậy mà ghi hận cô lần trước làm họ bẻ mặt nên theo dõi , đánh lén cô.
Hạo Tư vô tình đi ngang nhìn thấy cô bị vây nên ra mặt hổ trợ, kết quả đối phương có chuẩn bị mà đến nên cả 2 người đành tẩu vi thượng sách.
Nhác thấy bóng đám người đi khuất, Hạo Tư kéo cô chạy như bay về hướng bến xe . Nhanh chóng nhảy lên xe từ thành phố K về thành phố M.
Xe hướng về phía nội thành một đường lái đi.
Cảnh đèn đêm nhanh chóng lùi lại phía sau, trên xe Ngôn Hạ và Hạo Tư quần áo rủ rượi , mồ hôi đầm đìa nhìn nhau thỡ hồng hộc.
- Tôi bây giờ thật sự tin 2 chúng ta bát tự khắc nhau rồi đó!!! Ngôn Hạ liếc Hạo Tư.
- Sao vậy?
- Lần nào tôi ngẩu nhiên gặp cậu thì cũng là tôi có chuyện. Gặp cướp, suýt chết đuối, bây giờ thì hay rồi... còn bị đuổi đánh nữa!!! Ngôn Hạo hừ hừ oán trời trách đất.
- Này, cậu có phãi người không vậy? Lời như vậy con người có thể nói được sao? Hạo Tư cười khổ . Đây là chứng tỏ cậu mai mắn, lần nào gặp chuyện cũng có tôi nhảy ra cứu cậu!!! Đừng có cưỡng từ đoạt lý nha!!!
Bàn tay Hạo Tư lúc chạy nắm lấy tay cô, bây giờ không được tự nhiên rút tay về. Cậu ngước mặt nhìn cô, nhưng cô gái nhõ không hề có biểu hiện gì , cô không hề xem trọng cái nắm tay của cậu, hoàn toàn bình tĩnh không phản ứng.
Hạo Tư cảm nhận trên đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của tay cô, làm cậu không nhịn được siết chặt ngón tay. Trái tim không khõi đập nhanh mấy nhịp.
Một lát sau, cậu ngước lên khuôn mặt toàn ý cười:
- Tôi đói ròi, lát nữa đi ăn đi!
- Ok ! Cô tùy ý đáp 1 câu, rồi cứ vậy dựa vào cữa kính xe, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.
Thanh niên áo thun đen quần đen, áo khoác tùy ý vắt trên vai, khi từ ngoài cữa nhà hàng vào, thân hình cao ngất, tuấn tú .Theo sau cậu là 1 cô gái,cô gái trên người giống như mang theo ánh sáng,gương mặt xinh đẹp tùy ý không son phấn nhưng lại đem đến cho người ta một loại cảm giác tôn quý, thịnh khí. Ngôn Hạ nhỏ nhắn đứng cạnh Hạo Tư cao lớn, càng làm thân hình cô nổi bật lên vẻ nhỏ nhắn đáng yêu. Hai người vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm, làm người trong nhà hàng không khõi chú ý , ngắm nhìn.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(98)
- Hai vị đợi chút, thức ăn sẽ lập tức mang lên!!!
Hạo Tư kéo ghế ra cho Ngôn Hạ, ra hiệu cô ngồi xuống.Ngôn Hạ tự nhiên ngồi vào ghế, chống cằm lơ đãng nhìn ngắm xung quanh.
Nhà hàng này cô biết, có đôi khi Giang Ngôn sẽ dẫn cô đến hoặc mang đồ ăn vặt của nhà hàng này đến cho cô.Nhà hàng làm ăn rất tốt, khách cũng khá đông , quan trọng là đồ ăn rất ngon ...
Có lẽ đã quá quen thuộc với Hạo Tư, lại mấy lần được cậu giúp nên Ngôn Hạ cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ vui vẽ ăn đồ ăn ngon của cô.
Dáng vẻ hưỡng thụ lúc ăn không khỏi có chút đáng yêu.
Hạo Tư hơi thất thần nhìn người con gái trước mặt.
Cô mặc áo sơ mi trắng, váy xếp ly, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhẹ màu đen ,mái tóc tùy ý buột cao, mấy rợi tóc rủ xuống bị cô vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt không hề trang điểm nhưng vẫn rực rỡ tươi tắn . Cô tuy rằng không trang điểm, nhưng so với những cô gái trang điểm cầu kì trong nhà hàng còn xinh đẹp hơn mấy phần.
Hạo Tư hơi mất tự nhiên ,cậu thu tầm mắt lại, nhìn về dĩa thức ăn của mình, ho nhẹ:
- Đám người đó tôi nghĩ họ sẽ còn tìm cậu gây rắc rối nữa!!
Ngôn Hạ tiếp tục ăn, không muốn buông đũa nhưng vẫn tùy tiện trả lời.
- Ra tay trước!
- Hả?? Hạo Tư chấn kinh.
Ngôn Hạ nở nụ cười, 1 nụ cười nhìn qua cực kì vô hại nhưng lại ẩn ẩn hàn khí bên trong.
- Có 1 loại người, phãi trực tiếp sữ dụng bạo lực đàn áp mới đạt được kết quả tốt nhất!
- Đột nhiên tôi thấy mai mắn vì tôi không đứng phe đối diện của cậu!
- Cậu không muốn thữ cảm giác đó đâu! Ngôn Hạ cười
Nhưng cả Ngôn Hạ lẫn Hạo Tư đều không ngờ. Cô còn chưa ra tay, thì đối phương đã động thủ. Không phãi đối phó cô, mà lại nhằm vào Hạo Tư. Nhưng đó là chuyện của vài ngày sau.
Ăn uống xong cả 2 rời khõi nhà hàng. Bên ngoài trời đã khá tối, đèn đường về đêm chói lòa vàng vọt, dòng xe cộ nhộn nhịp, phác hoạ nên một hình ảnh đẹp đẽ dể chịu.
Hạo Tư tiển cô về nhà, nhưng từ xa cô đã trong thấy 1 bóng dáng quen thuộc đang dựa vào cánh cổng nhà cô.
Giang Ngôn cả ngày không liên lạc được với cô,đến nhà lại không có ai ở nhà, anh lấy điện thoại ra,ấn mở dãy số quen thuộc của cô, gọi qua.
Tiếng chuông vang lên từ một nơi không xa làm Giang Ngôn ngước nhìn.
Ngôn Hạ đang cùng Hạo Tư đi tới, cô hơi cúi đầu nhìn điện thoại, dường như định nhận.Giang Ngôn trực tiếp chạy tới, một tay kéo Ngôn Hạ vào ngực. Anh liếc nhìn Hạo Tư: